Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 33
Buổi party khá đông người, tất cả mọi người đều hóa trang theo phong cách cổ điển của quý tộc Anh. Mỗi người đều đeo một cái mặt nạ nên không ai biết ai là ai trừ khi người đó nói ra thân phận của mình.
Lý Vân Nhi và Dạ Nguyệt đang đứng cạnh một cái bàn dài trải vải trắng muốt, trên bàn đầy ắp những món ăn. Một anh phục vụ mang rượu trái cây lại cho Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi, rượu màu đỏ sóng sánh dưới ánh đèn sáng rực rỡ.
“Ngon quá”. Lý Vân Nhi vui vẻ nói
“Ưm” Dạ Nguyệt gật nhẹ đầu, cô rất thích uống đồ ngọt.
Bỗng từ xa, một anh chàng mặc một bộ comple cổ điển bước về phía Lý Vân Nhi. Anh ta cúi người xuống đưa tay ra.
“Tiểu thư, có thể khiêu vũ với tôi không?”
Nghe giọng là biết ai liền, Dạ Nguyệt cười cười đẩy nhẹ Lý Vân Nhi lên. Lý Vân Nhi ngượng ngùng nhìn Dạ Nguyệt thấy cô gật đầu thì quay qua kéo đầm nhún nhẹ người xuống rồi để tay lên tay người kia. Dương Hoàng Trí vui mừng nắm tay Vân Nhi đi ra khu vực khiêu vũ. Bản nhạc du dương nhẹ nhàng, cùng với người trong lòng đang thật sự đứng ở trong lòng mình khiến anh chìm vào mê đắm.
Dạ Nguyệt cười vui vẻ nhìn theo hai bóng hình đang dán sát vào nhau ở kia.
“Hoàng Trí, em nhất định phải giữ lấy Vân Nhi và mang lại hạnh phúc cho em ấy”. Cô nghĩ thầm, lại thêm hai người quan trọng của mình tìm được hạnh phúc khiến Dạ Nguyệt an tâm.
Một mùi hương tươi mát quen thuộc thoang thoảng cùng với một bàn tay vòng qua ôm lấy eo Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt bất chợt cứng đờ người nhưng nhìn sang thấy người kia đang cong khóe môi lên cười quyến rũ thì không khỏi chu môi lên.
“Anh lại trêu tôi” Dạ Nguyệt nhận ra đó là Lăng Chi Hiên, chỉ có anh ấy mới cười đáng đánh đòn như thế thôi.
Lăng Chi Hiên vận một bộ comple cổ điển màu trắng, đeo một cái mặt nạ hiệp sĩ màu xám hòa cùng với làn da trắng như ngọc của anh. Đôi môi đỏ dày vừa phải đang cong lên thành đường cong quyến rũ, sống mũi cao đôi mắt trong suốt sâu thẳm ẩn hiện ý cười.
“Khiêu vũ với tôi” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Dạ Nguyệt, chỉ đủ để cô nghe thấy.
“Tôi không biết khiêu vũ” Dạ Nguyệt lắc đầu, cô chỉ là người bình thường nha, mấy cái như khiêu vũ này nọ cô còn không biết, chỉ biết nhảy thể dục nhịp điệu thôi.
“Em chỉ cần nắm chặt tay tôi là được” Lăng Chi Hiên ôm eo Dạ Nguyệt chặt hơn rồi bước về một góc khiêu vũ khá vắng người.
Lăng Chi Hiên buông eo Dạ Nguyệt ra, hai người đứng đối diện nhau anh cúi người xuống đưa tay ra trước mặt Dạ Nguyệt, động tác cực kì tao nhã, Dạ Nguyệt kéo nhẹ đầm nhún nhẹ đáp lễ rồi để tay lên tay anh. Lăng Chi Hiên xoay tay cho mười ngón hai người đan vào nhau để tay còn lại của Dạ Nguyệt lên vai mình ôm chặt lấy eo Dạ Nguyệt.
Cơ thể Dạ Nguyệt run nhẹ vì bất ngờ, rồi cứng ngắc khó khăn mà di chuyển Lăng Chi Hiên phì cười trong lòng.
“Chỉ là khiêu vũ thôi, em hãy thả lỏng cơ thể”.
Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía trên Dạ Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt trong suốt trầm ổn của người nào đó đang nhẹ nhàng nhìn cô. Đôi môi khẽ cong lên, không biết có phải là ảo giác không nhưng cô cảm thấy nụ cười đó thật dịu dàng trầm lặng. Cô cảm thấy thật yên ổn bình yên, cơ thể cũng không còn hồi hộp căng thẳng nữa.
Bản nhạc du dương khác vang lên đèn cũng được tắt, chỉ còn lại những ngọn nến mờ mờ ảo ảo. Hai người chỉ nhẹ nhàng di chuyển qua lại theo nhạc, cũng không làm động tác nào khác.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!