Em muốn trốn sao bảo bối - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Em muốn trốn sao bảo bối


Chương 36


Dạ Nguyệt tuyệt vọng vùng vẫy mãnh liệt cũng không thể thoát ra được gọng kìm cứng như sắt của tên đàn ông này. Cảm giác cơ thể càng lúc càng đuối sức, càng lúc càng rơi vào tuyệt vọng. Cô sợ hãi nhận ra rằng sức mạnh đàn ông….. thật sự quá mạnh quá đáng sợ. Nếu để cơ thể bị xâm hại như thế này thì chết sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Bất chợt một hình ảnh của một người nào đó lóe lên trong đầu Dạ Nguyệt, nếu để anh thấy được hình ảnh dơ bẩn của cô lúc này thì anh sẽ nghĩ như thế nào? Dáng hình tiêu sái ung dung của người đó không biết từ bao giờ đã khắc vào trong trí nhớ của cô. Một giọt nước mắt bất lực lăn dài trên má Dạ Nguyệt.

Bỗng nhiên, Tề Mạc Thông cảm thấy một luồng khí lạnh cùng với áp lực từ đằng sau truyền đến. Một bàn tay bóp mạnh vào cổ anh ta khiến anh ta khó thở giẫy dụa theo đó mà buông Dạ Nguyệt ra. Lúc này đột nhiên cơ thể anh ta bị hất văng lên không trung rồi ngã mạnh xuống gốc cây đằng sau.

Ánh mắt Lăng Chi Hiên hằn lên tia máu, sáng quắt cùng lạnh lẽo bắn về phía Tề Mạc Thông khiến anh ta run sợ. Trong đêm tối, đôi con ngươi đen thẫm lại sâu như đầm nước, lửa giận bừng bừng xông lên, áp lực vô hình càng lúc càng ép Tề Mạc Thông đến khó thở, trong một khắc anh ta tưởng mình sắp chết tới nơi.

“Chuẩn bị xuống địa ngục đi” Lăng Chi Hiên chỉ nói mấy từ đơn giản, nhưng giống như mũi dao nhọn lạnh lẽo đâm vào Tề Mạc Thông khiến anh ta sợ hãi mà run rẩy, cùng với cú ngã vừa rồi quá mạnh mà anh ta liền bất tỉnh. Lăng Chi Hiên quay qua bước về phía Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt cơ thể run rẩy nằm cuộn tròn lại tại chỗ, ánh mắt vô hồn ôm chặt lấy cơ thể mình. Nhìn thấy cảnh này một cảm xúc dâng lên trong lòng Lăng Chi Hiên, và anh biết cảm xúc đó gọi là đau lòng. Lông mày anh bất giác nhíu chặt.

“Dạ Nguyệt” Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng cúi xuống khẽ gọi Dạ Nguyệt, như sợ cô sợ hãi.

Dạ Nguyệt mông lung nhìn anh, hình ảnh tiêu sái ung dung của người nào đó nay hiện rõ trước mắt cô. Bất giác một tầng nước dâng lên trong mắt cô rồi tuôn trào ra như suối, tất cả vỡ òa ra mà cuồn cuộn rơi xuống.

Lăng Chi Hiên không nhịn được nữa, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Xin lỗi, tôi tới trễ” giọng nói ấm áp thỏ thẻ vang lên bên tai Dạ Nguyệt.

Giờ phút này bao nỗi uất ức xông lên trong lòng Dạ Nguyệt, cô càng khóc to hơn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Lăng Chi Hiên cũng không ngăn cản mà để cho cô thỏa thích khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm và vỗ về lưng cô. Đáng chết, tên Tề Mạc Thông dám động vào cô ấy. Làm cho cô ấy tổn thương thì hắn ta nên chuẩn bị đi là vừa, cả gia tộc họ Tề cũng sẽ theo hắn ta mà xuống địa ngục.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN