Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 59
“Đến đây” Lăng Chi Hiên ngồi trên ghế salon đưa tay ra, ánh mắt chăm chú nhìn Dạ Nguyệt đang đứng ở đối diện, trong đáy mắt thấp thoáng cơn giận đến ngút trời.
Dạ Nguyệt nhận ra sư phụ đang tức giận, theo bản năng cũng không có nhắc tới chuyện của Lăng Trí Thanh, chỉ ngoan ngoãn nắm lấy tay sư phụ. Vừa nắm là một lực kéo cô vào trong ngực của người nào đó.
Lăng Chi Hiên siết chặt lấy cô gái nhỏ, cúi đầu vào trong hõm cổ của cô gái nhỏ, hấp thu mùi hương nhàn nhạt ngòn ngọt cùng ấm áp của cơ thể nhỏ nhắn này, anh mới có thể bình tâm được đôi chút. Những chuyện mới vừa rồi thật sự đã đi quá giới hạn của bản thân anh rồi. Anh vốn dĩ đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi thật sự đối mặt anh thiếu chút nữa là ra tay muốn bóp chết tên đó rồi, nếu như không có Dạ Nguyệt ở đó.
Dạ Nguyệt vươn tay ôm lại sư phụ, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của sư phụ, nhất thời những lo lắng lúc nãy của cô cũng tan biến đi mất. Ít nhất cho đến lúc này cô vẫn được ở cạnh sư phụ, cô phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể đối diện với những chuyện sắp tới, dù cho đó có là chuyện đau khổ đến mức nào.
Đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên Dạ Nguyệt cảm thấy nhột nhột ở cổ rồi sau đó là cảm giác tê tê ngứa ngứa giống như có dòng điện chạy qua khiến cô rùng mình. Lăng Chi Hiên mút vào cổ Dạ Nguyệt để lại ấn ký màu đỏ đậm trên đó.
“Nguyệt, đừng quên lời em đã hứa với tôi, nhất định tin tưởng tôi, không được phép lo lắng lung tung rồi tự ý rời đi” Lăng Chi Hiên thì thầm bên tai Dạ Nguyệt, anh đã nhận ra ánh mắt như nai con lạc đường của cô gái nhỏ vào lúc đó.
Làm sao sư phụ biết? Dạ Nguyệt kinh ngạc mở to mắt nhìn sư phụ nhà mình. Lăng Chi Hiên tách hai chân của Dạ Nguyệt rồi cho Dạ Nguyệt ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt với nhau. Anh hôn vào môi Dạ Nguyệt, nhưng nụ hôn lần này không giống như những lần trước, có phần cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn nữa. Dạ Nguyệt mấy lần muốn rút lui nhưng Lăng Chi Hiên không cho phép, anh ép chặt lấy cơ thể cô gái nhỏ vào cơ thể mình, tiếp tục mạnh mẽ tiến công vào bên trong khoan miệng ẩm ướt của cô gái nhỏ, cuồng nhiệt mút đi những mật ngọt thơm ngon.
Vừa hôn Lăng Chi Hiên vừa luồn tay vào bên trong áo Dạ Nguyệt, vuốt ve vết sẹo phía sau lưng Dạ Nguyệt.
“Tôi vốn dĩ muốn giúp em xóa vết sẹo này nhưng lại không nỡ xoá nó đi” Lăng Chi Hiên khó khăn rời môi Dạ Nguyệt, để Dạ Nguyệt dựa vào ngực mình. Thuốc để xoá sẹo anh cũng đã chuẩn bị xong là một loại thuốc đặc chế của Trình Ân, không cần phải dùng đến kỹ thuật tiên tiến cũng có thể xoá sẹo hoàn toàn, nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa đưa cho Dạ Nguyệt.
“Vậy thì đừng xoá” Dạ Nguyệt lấy lại hơi thở, nhẹ giọng nói. Cô không biết tại sao sư phụ lại lưu luyến vết sẹo này như vậy nhưng cô cũng không muốn xoá nó đi, vì phía sau lưng sư phụ cũng có một vết sẹo giống như cô. Cô có cảm giác nếu xoá nó đi thì tâm ý của cô với sư phụ sẽ không còn có thể kết nối với nhau nữa.
“Em không sợ lưu nó lại sẽ bị người khác chê cười?” Lăng Chi Hiên thoáng ngạc nhiên nâng mặt của Dạ Nguyệt lên.
“Không sợ” Dạ Nguyệt lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định. “Người phụ nữ muốn xinh đẹp hơn không chỉ vì chính bản thân mà còn bởi vì một người tồn tại đặc biệt trong sâu tận tâm hồn cô ấy. Cho nên nếu người đó chấp nhận cô ấy cho dù cô ấy có rất nhiều khiếm khuyết, chấp nhận cô ấy là chính cô ấy thì chẳng có bất kì lý do gì để cô ấy phải để ý đến sự chê cười của những người hoàn toàn không có liên quan gì đến cô ấy nữa. Điều mà cô ấy trân trọng chính là người đó, người quan trọng mà cô ấy đang có ở hiện tại”
Lăng Chi Hiên nghe xong cơn giận đối với Lăng Trí Thanh bị quăng ra tận ngoài vũ trụ, anh bất giác cong khoé môi lên cười đến vui vẻ, cúi đầu xuống hôn vào đôi môi đáng yêu vừa mới bày tỏ tâm ý với anh. Có lẽ cô gái nhỏ không nhận ra, cô ấy vừa vô thức bày tỏ tâm tình của mình, một việc rất hiếm. Nghĩ đến đây Lăng Chi Hiên như nghĩ ra gì đó, anh lập tức lấy điện thoại ra.
“Bảo bối, em lập lại lời vừa nói một lần nữa có được hay không?” Lăng Chi Hiên mở chức năng thu âm của điện thoại lên. “Thay từ cô ấy bằng em và người đó bằng anh”
Dạ Nguyệt còn đang mờ mịt lúc này mới bừng tĩnh đại ngộ, mặt bắt đầu đỏ lên. A a a cô chỉ là vô thức buộc miệng nói ra thôi mà. Dạ Nguyệt kiên quyết lắc đầu, từ chối lời yêu cầu của người nào đó. Làm sao cô có thể lập lại lời nói xấu hổ như vậy lần thứ hai đây?
Nhưng dưới sự uy hiếp dụ dỗ bắt ép của ai đó mà cuối cùng bản thu âm vẫn được ghi lại. Cho nên nó là như thế này.
[Không sợ! Người phụ nữ muốn xinh đẹp hơn không chỉ vì chính bản thân mà còn bởi vì một người tồn tại đặc biệt trong sâu tận tâm hồn cô ấy. Cho nên nếu anh chấp nhận em cho dù em có rất nhiều khiếm khuyết, chấp nhận em là chính em thì chẳng có bất kì lý do gì để em phải để ý đến sự chê cười của những người hoàn toàn không có liên quan gì đến em nữa. Điều mà em trân trọng chính là anh, người quan trọng mà em đang có ở hiện tại]
Dạ Nguyệt bất lực nằm trong lồng ngực sư phụ, ảo nảo nghe người nào đó phát đi phát lại đoạn ghi âm vô cùng xấu hổ này a.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cái gì mà không sợ, người phụ nữ…. … Dạ Nguyệt giật mình ngước đầu lên nhìn sư phụ: “Đừng có nói là anh lấy nó làm nhạc chuông điện thoại nha?”
“Đây là bài hát mà tôi thích nhất, có gì không được?” Lăng Chi Hiên hôn vào chóp mũi Dạ Nguyệt, liếc mắt thấy là Dương Lãnh Thiên gọi nhưng anh vẫn không bắt máy.
Dạ Nguyệt: “…” cô không còn gì để nói a.
Và Dạ Nguyệt cũng không hề hay biết, đoạn ghi âm này sau này cũng vô tình được phát tán bí mật bên trong trung tâm nghiên cứu cùng với tấm hình kia. Nó trở thành “Hồ sơ tuyệt mật về vợ yêu của Chủ tịch”.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Người đàn ông trung niên bị lôi trên nền đất lạnh giá, cơ thể là máu thịt be bét, chằng chịt những vết thương. Cổ họng ông ta chỉ có thể phát ra tiếng ô ô đau đớn, nước mắt giàn giụa.
“Mày đau lắm đúng không?” giọng đàn ông khàn khàn vang lên trong bóng tối đen ngòm, lạnh đến thấu xương. “Đau thì đánh trả lại tao đi, tao nhớ mày dũng cảm lắm mà. Không phải ngày đó mày cười hả hê lắm hay sao?”
Chát! Chát! Chát! Thanh âm roi da quất liên tục vào trong da thịt. Tiếng ô ô như tiếng gào thét đau đớn lại văng vẳng vọng ra.
“Mày cứ yên tâm, mày sắp được đi chung với chúng nó rồi” giọng cười ghê rợn đến lạnh sống lưng, sau đó nến được thắp lên.
Người đàn ông trung niên giật mình sợ hãi nhìn thi thể hai người phụ nữ bên cạnh mình. Cũng máu thịt be bét, vết thương hằn lên trên khắp cơ thể, duy chỉ có khuôn mặt xinh đẹp là được bảo toàn.
“Nhận ra chúng nó có phải hay không?” giọng nói lạnh lẽo âm trầm lại vang lên. “Bọn mày chỉ mới vừa hoang lạc với nhau vào mấy tiếng trước. Đừng lo, tao sẽ giúp mày gặp lại chúng nó sớm thôi. Mày thấy tao có tốt bụng không? tiễn hai con quỷ *** xuống dưới làm bạn với mày. Tao vẫn còn tình nghĩa quá phải không? Đâu có như lũ súc sinh chúng mày, toàn một lũ ăn cháo đá bát. CHẾT LÀ ĐÁNG!” một vật sáng loáng được rút ra, bóng đen nở nụ cười ghê rợn nhìn người đàn ông dưới sàn tàu.
Người đàn ông hoảng hốt ô ô, đầu lắc liên tục khiếp sợ nhìn bóng đen cao lớn trước mắt mình, trong mắt là khẩn cầu van xin tha cho mạng sống của ông ta.
Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là vô ích. Nến tắt, mọi thứ lại chìm vào trong bóng tối vô tận một lần nữa.
*** 0w0 ***
[Mission 1: Complete.
Mission 2: Let’s Start!]
********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo
Mặt trời dần dần lặn xuống trong lòng biển, chuyển giao cho ánh trăng sáng mờ ảo và những ngôi sao lấp lánh xung quanh. Bầu trời thoáng đãng không chút gợn mây. Đại dương mênh mông sâu hun hút, bao quanh lấy con tàu với những ánh đèn sáng loá. Con tàu đã tiến đến khu vực định sẵn nên cũng không còn tiếp tục di chuyển nữa, thuyền trưởng ra lệnh cho thuỷ thủ thả neo xuống để giữ cho con tàu đứng vững tại vị trí này.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu của Nguyễn Chí Viễn, buổi dạ tiệc cũng được bắt đầu như dự kiến. Căn phòng lớn như một hội trường, được bày trí vô cùng xa hoa. Dưới ánh đèn đủ màu sắc cùng giai điệu sôi động, mọi người trong trang phục sang trọng cùng nhau nhảy múa trên sàn nhảy và giao lưu với nhau ở những chiếc bàn bên phía dưới. Trên bàn được bày đủ loại cao lương mỹ vị, mỗi bàn dành cho từ bảy đến mười người ngồi, phục vụ bàn sẽ giới thiệu và phục vụ cho mọi người những loại rượu đắt tiền lâu năm.
Nhưng ở một góc của căn phòng, Nguyễn Chí Viễn đang lạnh mặt, mày nhíu chặt: “Vẫn chưa tìm thấy Tạ tổng?”
Đứng đối diện ông là hai người đàn ông cao to mặc vest đen đeo kính đen, bọn họ chính là đội vệ sĩ bảo vệ con tàu này. Người đàn ông thấp hơn người còn lại, cung kính lên tiếng: “Vẫn chưa, cùng với Tạ tổng thì hai thư kí đi cùng cũng không tìm thấy”
“Một nữ phục vụ phòng cũng đã mất tích vào sáng hôm nay” người đàn ông còn lại bổ sung.
“Các anh trong thời gian nhanh nhất phải tìm được Tạ tổng cho tôi, những người còn lại có thể để sau cũng được” Nguyễn Chí Viễn âm trầm nói, nếu lão đó mà có mệnh hệ gì trong chuyến đi này thì người gánh trách nhiệm chính là ông a. “Còn nữa phải tăng cường an ninh khu vực này, không thể để xảy ra bất kì bất trắc gì cho các vị khách quý của tôi” Nguyễn Chí Viễn phân phó.
“Vâng” hai người đồng thanh nói rồi nhanh chóng rời đi. Theo đó đội vệ sĩ bắt đầu tản ra hành động và canh gác càng chặt chẽ hơn nữa.
“Hiên, anh có cảm thấy đột nhiên có rất nhiều vệ sĩ xuất hiện hay không?” Dạ Nguyệt nhỏ giọng hỏi người nào đó đang ngồi kế bên mình. Hôm nay cô vận một bộ đầm đỏ xoè đến ngang đùi, đầm thuộc loại không tay mà theo kiểu dáng kéo dây lên đến cổ rồi thắt nơ phía sau gáy để giữ thân đầm không bị tuột xuống. Tóc được bới lên cao và đeo kính áp tròng, khuôn mặt được trang điểm một cách đơn giản nhẹ nhàng trông vô cùng xinh đẹp thanh tú.
Nhắc tới chuyện trang điểm là do mẹ Lý Vân Nhi đã trang điểm cho cô cùng với Dương Hoàng Trí a. Dương Hoàng Trí lúc đầu không chịu trang điểm, nói là để bình thường là được vì bà xã của anh không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp rồi. Nhưng dưới ánh nhìn đầy nghi ngờ của mẹ vợ tương lai nên anh đành phải phó mặt cho trời thôi. Rốt cuộc Lý Vân Nhi nhìn thấy bộ dáng khổ sở đổ mồ hôi hột khi được trang điểm tỉ mỉ cùng với phải mặc một bộ đầm đen ôm body của Dương Hoàng Trí mà cô vui vẻ cười đến không nhặt được mồm a. Thật là…
Lăng Chi Hiên cũng đã nhận ra có gì đó không ổn từ trước khi bắt đầu buổi dạ tiệc: “Từ giờ phải theo sát bên cạnh tôi, đừng đi đâu một mình biết không?” anh nhỏ giọng dặn dò vào tai Dạ Nguyệt. Mặc dù dưới sự huấn luyện đặc biệt của anh, Dạ Nguyệt đã có thể một mình chống lại một đám xã hội đen có vũ khí nhưng anh cũng không thể để cho bất kì trường hợp tồi tệ ngoại lệ nào xảy ra.
Dạ Nguyệt gật đầu, cũng nhỏ giọng dặn dò Dương Hoàng Trí đang ngồi bên cạnh mình phải coi chừng Vân Nhi, có điều gì đó bất thường đang xảy ra.
Ngồi đối diện với bốn người là Tề Mạc Thông, Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh. Nguyễn Lâm Lan đang vui vẻ trò chuyện với Lăng Trí Thanh, thỉnh thoảng Nguyễn Lâm Lan lại dùng chân cọ cọ vào chân Lăng Trí Thanh như khiêu khích. Còn Lăng Trí Thanh thì véo vào mông cô để đáp trả, ánh mắt đưa tình đầy dụ hoặc.
Tề Mạc Thông ngồi kế bên đều thu hết vào mắt nhưng anh cũng không nói gì, ánh mắt luôn bị thu hút bởi người ngồi đối diện, lạc vào suy nghĩ mông lung: “Dạ Nguyệt, hôm nay em cũng xinh đẹp như buổi tối hôm đó, dù cho tôi xin lỗi nhưng tôi thật sự không cho rằng mình làm sai. Nếu được làm lại tôi vẫn sẽ lựa chọn ôm lấy em để em trở thành người của tôi, trói buộc em đến khi cả hai chúng ta đều rời xa dương thế”
Dạ Nguyệt cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mình từ phía đối diện, cô ngẩn đầu lên đối lại ánh mắt đó. Tề Mạc Thông giật mình nhìn vào đôi mắt to tròn trong suốt như nước hồ thu kia nhưng sâu thẵm bên trong đó chính là sự lạnh lẽo đến tột cùng, anh bất giác sợ hãi quay mặt đi. Đây chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Dạ Nguyệt khác với thường ngày và anh thật không thể tưởng tượng được Dạ Nguyệt như thế này.
Dạ Nguyệt cong khoé môi lên, lẳng lặng cầm ly rượu vang đỏ lên uống.
“Bảo bối, tối nay nợ cũ nợ mới em phải tính hết trong một đêm đó nha” Lăng Chi Hiên ôm lấy eo cô gái nhỏ, cưng chiều nói. Tuyệt kĩ doạ người này tất nhiên cũng từ ông thầy ma quỷ này mà ra a.
Dạ Nguyệt: “…” cô cứ tiếp tục uống rượu giả ngu vậy.
Lý Vân Nhi bên này thì đang chăm chú theo dõi diễn biến của Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh.
“Mình nghĩ cậu nên thông báo cho cậu ta một tiếng, Nguyễn Lâm Lan cô ta công khai liếc mắt đưa tình trước mặt bàn dân thiên hạ như thế này thật không còn ra thể thống gì nữa.” Lý Vân Nhi nhíu mày quay qua nói với Dương Hoàng Trí. Vì tiếng nhạc quá lớn nên dù có ngồi cùng bàn nhưng cũng khó mà nghe người bên cạnh mình nói gì huống chi là ngồi đối diện nên Lý Vân Nhi thoải mái nói chuyện với Dương Hoàng Trí.
“Mình nghĩ cậu ta biết rồi” Dương Hoàng Trí ảo não lắc đầu. Đây chính là kết cuộc cho một cuộc hôn nhân chính trị. “Chỉ là cậu ta cũng không quan tâm tới mà thôi”
Lý Vân Nhi nhìn nhìn Dương Hoàng Trí, đột nhiên nảy ra ý định gì đó, cô cười khoái chí trong lòng rồi làm bộ ho nhẹ nói: “Này bảo bối, tối nay có muốn 419 với tôi hay không?” giọng điệu vô cùng ngả ngớn như đang trêu hoa ghẹo nguyệt, bàn tay thon dài nâng cằm của Dương Hoàng Trí lên, ánh mắt đưa tình đầy quyến rũ khiến Dương Hoàng Trí sững sờ bị đông cứng tại chỗ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả nữa người, tư thế vẫn giữ vững như vậy cho đến khi Lý Vân Nhi bật cười: “Cậu thấy mình diễn có đạt hay không? Dám cá với cậu là chút nữa tên Lăng Trí Thanh sẽ nói như thế với Nguyễn Lâm Lan”
Dương Hoàng Trí từ trên trời bị quăng thẳng xuống đất, vuốt mồ hôi lấy lại bình tĩnh, ảo nảo miệng lẩm bẩm: “Bà xã, em đừng có doạ anh như vậy có được hay không? Nhém chút nữa là mở miệng đồng ý rồi” Dương Hoàng Trí đau khổ oa oa khóc trong lòng.
“Cậu nói cái gì?” vì tiếng nhạc nên Lý Vân Nhi không nghe rõ, hỏi lại.
“Mình nói khả năng đó là rất lớn” Dương Hoàng Trí nhanh chóng phụ hoạ. Trong lòng thì âm thầm suy nghĩ, anh muốn xuống tay đã lâu rồi nhưng hình như trời không giúp anh thì phải, chuyện này với chuyện khác cứ lần lượt kéo tới.
Lý Vân Nhi lập tức ý chí bừng bừng muốn đi rình trộm nhưng đáng tiếc bị người nào đó ngăn lại kịp thời a, không thôi không biết sẽ có tai hoạ gì xảy ra đây.
Có vẻ như càng về đêm buổi dạ tiệc càng điên cuồng sôi động chứ không có dấu hiệu tàn cuộc, tất nhiên trong đêm mê loạn đầy kích tình như thế này con người càng không thể làm chủ được dục vọng ham muốn của bản thân, rất nhiều chuyện hoang lạc đã xảy ra trên khắp mọi ngóc ngách của con tàu dù là bí mật hay công khai. Nhưng không ai biết lần lượt từng người từng người biến mất một cách không rõ tung tích, đêm… vẫn còn dài.
*** 0w0 ***
Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân mạnh mẽ và có lực của người đàn ông nện trên sàn tàu kèm theo tiếng lôi theo vật nặng thu hút sự chú ý của một vệ sĩ đang đứng gần đó.
“Vất vả cho cậu rồi, khuya thế này mà còn phải chuyển đồ nữa à?” người vệ sĩ thở dài hỏi.
“Ông chủ bảo mình phải chuyển cái này đến phòng lạnh” người đàn ông cong khoé môi.
“Cái chỗ lạnh giá đó thật sự khó mà bước chân vô được, xui cho cậu rồi” người vệ sĩ nhăn mặt nhíu mày.
“Ha ha biết làm sao được, thôi mình đi đây, còn mấy bao nữa cần phải chuyển” người đàn ông tiếp tục bước đi, chỉ đưa tay lên ám chỉ là chào tạm biệt.
“Cẩn thận đó” người vệ sĩ nói với theo.
Sau khi người đàn ông đó đi, người vệ sĩ nhận tin thông báo qua thiết bị kết nối đến tất cả vệ sĩ: “Nguyễn Tổng có chỉ thị: Mạc tổng đã bị mất tích cùng với vợ, con và thư kí của ông ấy. Nhanh chóng tản ra tìm kím”
Người đàn ông đang trên đường đi, lập tức cong khoé môi lên cười đến ghê rợn.
*** 0w0 ***
Dạ Nguyệt tối nay uống mấy ly rượu vang đỏ, đầu óc lại bắt đầu lâng lâng bay đến tận trên mây, khỏi nói tửu lượng của cô chỉ là con số âm mà còn khoái thể hiện. Lăng Chi Hiên cưng chiều dẫn cô gái nhỏ nhà mình ra boong tàu hít thở khí trời cho tỉnh táo lại đầu óc.
Trời càng về khuya sương xuống càng lạnh, mặt biển đen ngòm mênh mông vô tận, Lăng Chi Hiên cởi áo vest bên ngoài của mình khoác lên cho Dạ Nguyệt để tránh cô gái nhỏ bị cảm lạnh.
“Cám ơn anh” Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên mĩm cười nhìn sư phụ nhà mình.
Bỗng họ nghe được tiếng quát ở góc khuất chỗ nối tiếp giữa hành lang tàu và boong tàu phía bên kia.
“Tôi nói bà có im đi không? Ma cỏ gì ở đây” Nguyễn Chí Viễn gào lên nạt vợ mình đang ngồi dưới đất ôm mặt khóc thút thít trong vô cùng đáng thương.
“Chính mắt tôi nhìn thấy hắn… hắn ta… thật sự là hắn ta…” vợ Nguyễn Chí Viễn sợ hãi khóc lớn hơn nữa. “Hắn ta trở về rồi… trở về để trả thù tất cả chúng ta. Phải đúng vậy, chính hắn ta đã làm họ mất tích, chắc chắn là như vậy….” bà ấy lắc đầu như điên dại, khuôn mặt tái nhợt như người mắc bệnh lâu năm.
“BÀ CÂM MIỆNG” Nguyễn Chí viễn máu nóng bốc lên đến tận não, nhìn một vòng xung quanh không thấy ai mới tiếp tục lạnh giọng nói: “Cho dù hắn có trở về thì làm sao? Hắn có thể giết người thì không thể nào là ma được, chỉ cần là người thì tôi nhất định cho hắn phải chết một lần nữa” Nguyễn Chí Viễn ánh mắt xoẹt qua tia hung ác, hai lão già đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy có khả năng đã chết rồi, nếu như thật sự là hắn thì chắc chắn họ đã chết một cách đau đớn nhất. Nhưng ông là chủ con tàu này, nhất định không cho hắn muốn làm gì thì làm, nhất định phải thủ tiêu hắn trước khi hắn đe doạ đến mạng sống của mình.
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đứng bên này nghe hết tất cả mọi chuyện, kinh ngạc nhìn nhau. Có vẻ như họ đã có lời giải đáp cho những việc bất thường đang âm thầm diễn ra xung quanh mình. Lăng Chi Hiên nắm tay cô gái nhỏ đi về phòng của hai người.
“Chúng ta phải cho Vân Nhi với Hoàng Trí biết việc này” Dạ Nguyệt nhíu mày nói, phải nói bọn họ cẩn thận mới được.
Lăng Chi Hiên không lên tiếng coi như là chấp nhận nhưng đột nhiên anh cảm nhận được sát khí. Anh lập tức ngẩn đầu lên thì thấy một người đàn ông đeo kính đen, đội nón cùng với những thiết bị liên lạc trên lỗ tai, mặc quần áo vệ sĩ, trên vai còn vác theo một cái túi lớn, đang mĩm cười nhìn hai người. Nụ cười thật lạnh người, Dạ Nguyệt nghĩ rồi bất giác rùng mình.
Người đàn ông vẫn đang tiến về phía họ, từng chút từng chút một. Thời gian như ngừng lại trong lúc họ đi lướt qua nhau. Cho đến khi người đàn ông đã đi thật xa ở hướng ngược lại, Lăng Chi Hiên vẫn còn nhíu mày.
“Sao vậy?” Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi, không hiểu tại sao nhìn người đàn ông đó lại làm cô rợn cả tóc gáy, da gà nổi hết lên. Cảm xúc mãnh liệt này thật sự đánh vào mọi giác quan của cô.
“Tôi vừa thấy một cái gì đó đưa ra từ bên trong chiếc túi, một cái gì đó rất quen mắt” Lăng Chi Hiên suy nghĩ rồi bất chợt ánh sáng loé lên trong đầu anh. “Chẳng lẽ là….”
Rồi Lăng Chi Hiên nắm lấy tay Dạ Nguyệt chạy nhanh về hướng người đàn ông vừa đi nhưng đuổi theo một hồi vẫn chẳng thấy ai.
“Thật sự anh đã thấy gì?” Dạ Nguyệt vừa chạy vừa thở dốc hỏi.
“Thiết bị điều khiển từ xa” Lăng Chi Hiên vẻ mặt càng âm trầm nói.
*** 0w0 ***
Bên trong căn phòng hoa lệ, có hai thân thể loã lồ đang quắn chặt lấy nhau. Tiếng rên rỉ đầy mê hoặc cùng với tiếng thở dốc, không khí nồng đậm dư vị của tình dục cùng hoang ái.
Nguyễn Lâm Lan uốn éo, hai chân quắn chặt lấy hông của Lăng Trí Thanh, đôi bàn tay cào vào bờ lưng rắn chắc. Những xúc cảm mới mẽ mãnh liệt khiến cô như rơi vào hố sâu không đáy.
Lăng Trí Thanh mồ hôi chảy dài, hông lắc điên cuồng, ra vào mạnh mẽ bên trong nơi nóng bỏng sâu thẵm của Nguyễn Lâm Lan.
“Bảo bối, của em thật là tuyệt vời” Lăng Trí Thanh nhịn không được gầm lên đầy thoả mãn.
“Ha… a… ưm…” Nguyễn Lâm Lan cũng không chịu được rên rỉ ngày càng lớn hơn, thanh âm thật kích tình say lòng người.
Lăng Trí Thanh xoay người Nguyễn Lâm Lan rồi ôm cô từ phía sau, hai tay bắt lấy hai bầu ngực tròn đầy, vật cứng rắn lại một lần nữa đâm mạnh vào khe động mềm mại ướt át.
“Ahh….” Nguyễn Lâm Lan hét lên.
Lăng Trí Thanh lại bắt đầu luật động như một con thú động dục, vô cùng mạnh mẽ và thô bạo, từng cái từng cái ôm chặt lấy anh khiến anh không thể điều khiển được dục vọng và tốc độ nữa.
“Thanh… nhẹ… nhẹ chút… a… em đau…” Nguyễn Lâm Lan chịu không được, nức nở van xin. Đây cũng chính là lần đầu tiên của cô a.
Nhưng Lăng Trí Thanh nào có để ý đến lời van xin, nào có bao giờ anh thương hương tiếc ngọc bất kì ai, anh chỉ tập trung tận hưởng khoái cảm của bản thân, hết lần này đến lần khác thô bạo dày vò Nguyễn Lâm Lan dưới thân. Có đồ vừa ngon vừa sạch sẽ miễn phí dâng tới miệng mà không nuốt luôn cả xương thì thật uổng phí 26 năm làm người rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!