Em muốn trốn sao bảo bối - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Em muốn trốn sao bảo bối


Chương 6


Dạ Nguyệt vừa quan sát vừa ghi chép, đột nhiên cô nghe được tiếng kêu “ngao ngao” rất nhỏ phát ra từ phía bên kia. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một chú cún nhỏ lông trắng như tuyết đang nhìn cô, đôi con ngươi màu lam như khẩn cầu một điều gì đó. Chú cún quay đầu lại và chạy về hướng Dạ Nguyệt, được một đoạn ngắn lại dừng lại và quay đầu lại nhìn. Dạ Nguyệt cảm giác như chú cún này như muốn cô đi theo, mặc dù còn do dự quay đầu nhìn mọi người đang tập trung phía trên kia nhưng cuối cùng không đành lòng bỏ mặc chú cún nên đành chạy theo chứ cần, trong lòng nghĩ thầm.
“Tại sao ở nơi này lại có cún? Nhìn thì không giống chó hoang cho lắm, chẳng lẽ là….. “. Dạ Nguyệt càng lo lắng mà chạy theo chú cún nhanh hơn.
Một người một thú chạy được một đoạn khá dài vượt qua cả khe suối, đến cuối thì đụng phải vách đá cao chót vót với những dây leo và một loài cây nào đó phủ từ phía trên dài xuống chân vách đá.
Dạ Nguyệt thấy chú cún dừng lại thì theo bản năng cô cũng dừng lại rồi đứng thở không ra hơi, cô vỗ ngực điều tiết lại hơi thở của mình. Trong lúc đó thì chú cún đến một góc khuất gần kề vách đá thì quay đầu lại “ngaoooo… ” một tiếng với Dạ Nguyệt. Lúc này Dạ Nguyệt mới bắt đầu để ý đến tiếng sủa của chú cún này, không phải là tiếng sủa giống loài chó mà như loài….
Dạ Nguyệt lắc đầu nhất thời không nghĩ ra đây là tiếng của con gì, nhưng vấn đề quan trọng bây giờ không phải tiếng gì. Dạ Nguyệt tự trách bản thân rồi chạy lại phía chú cún, bất thình lình Dạ Nguyệt như bước hụt chân mất đà lao về phía chú cún, trong lúc đó Dạ Nguyệt chỉ đành vươn tay bắt lấy chú cún mà ôm vào lòng để bảo vệ cho chú cún tránh thương tổn. Nhưng không ngờ cô và nó lại rơi vào một cái hang động trong lòng đất nơi kế bên chỗ chú cún đứng ban nãy.
Dạ Nguyệt lăn từ trên đầu hang theo sườn phía bên trong mà dài xuống tới mặt đất phía dưới, cũng may dù rất cao nhưng không phải là dốc đứng nên cơ bản Dạ Nguyệt chỉ bị trầy xước nhẹ. Vừa đứng dậy phủi bụi đất dính lên người vừa quan sát xung quanh, cô chợt nhìn thấy một người đàn ông nằm cách đó không xa, trên người đầy máu, vẻ, mặt tái nhợt.
Cô hoảng hốt chạy lại phía bên cạnh người đang nằm, xem xét xem còn mạch đập không, khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của người kia mới yên tâm thở phào. Nhưng sau đó lại bắt đầu căng thẳng mà sơ cứu cho anh ta ngay tại chỗ khoảng chừng một canh giờ sau cuối cùng cũng băng bó xong.
“Rất may là mình có học một khóa sơ cứu cho người bị thương”. Dạ Nguyệt lại thở phào.
“Ngaoooo” chú cún vui vẻ cọ cọ vào chân Dạ Nguyệt ra vẻ biết ơn. Lúc này Dạ Nguyệt mới nhìn thấy vết thương đang rỉ máu ở chân nó, liền cầm máu và băng bó cận thận lại, rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng vuốt ve cưng chiều.
“Nhóc thật là có linh tính nha”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN