Em Ngọt Nhưng Không Ngấy - Chương 23: Hương vị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Em Ngọt Nhưng Không Ngấy


Chương 23: Hương vị


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mii

Đinh Đông: Quả nhiên!

Cố Đức Thiều nhẹ tay nhẹ chân lên giường, trước kia mỗi khi ngủ cùng nhau, hoặc là cô gối lên cánh tay anh, hoặc là anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cô vừa thoải mái vừa an toàn, hôm nay lại ôm thái độ khác thường, mặt đối mặt ôm cô vào lòng.

Đinh Đông: “Anh không cảm thấy nằm như thế này sẽ ngủ không ngon à?”

Dường như Cố Đức Thiều chẳng hề cảm thấy vậy: “Vậy sao?”

Ánh mắt Đinh Đông theo khuôn ngực đang kề sát cô đi xuống, dừng ở trên tay anh, Cố Đức Thiều không hề tự giác, bàn tay đang ôm eo cô còn không ngừng trượt xuống ——

Xương cốt Đinh Đông trở nên tê dại, “Tay sờ chỗ nào đấy?”

Anh khó khăn lắm mới có thể dừng lại ở cuối vòng eo của cô, “Anh muốn ôm em chặt một chút, sợ ban đêm em lại bị cảm lạnh.”

Giờ phút này Đinh Đông dựa gần anh, tựa như dựa gần một em bé ấm áp, toàn thân bắt đầu khô nóng, “Anh đừng ôm, em sẽ không ngủ được.”

“Xấu hổ à?” Anh thấp giọng thì thầm.

Đinh Đông: “Ông đây nóng!”

“Thật sự?”

“Em đổ mồ hôi rồi đây này” Đinh Đông ngẩng mặt lên, “Không tin thì anh sờ thử!”

Cho rằng anh buông tay là muốn sờ trán cô, kết quả là vạt áo được vén lên, bàn tay linh hoạt chui vào, sờ soạng tấm lưng trống rỗng của cô trong chốc lát rồi lại chui ra, anh “Ừ” một tiếng, “Đúng là đổ mồ hôi thật.”

Cô hậu tri hậu giác cảm thấy da thịt phía sau lưng truyền đến một trận run rẩy.

Hậu tri hậu giác

Anh, anh cũng quá……

Cuối cùng thì Cố Đức Thiều cũng buông cô ra, “Vậy lúc nào em lạnh, nhớ kêu anh.”

Đinh Đông xoay người, kéo chăn bông lên, rầu rĩ ừ một tiếng.

Lập tức hiểu ra một đạo lý ——

Trên đời này làm gì có người đàn ông nào bảo thủ, chỉ là chưa gặp được người phụ nữ đúng gu mà thôi!

Ngủ một giấc, ngày hôm sau cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Đinh Đông không có tiết học cho nên đi tới trung tâm, nghe các đồng nghiệp bàn luận tin tức về cặp song sinh dính liền.

Phương án phẫu thuật in 3D rất tốn kém, đối với người nhà bệnh nhân vốn không giàu có mà nói chẳng khác nào hoạ vô đơn chí, trùng hợp xuất hiện một người tốt bụng không muốn để lộ danh tính, tài trợ cho bọn họ 280 nghìn nhân dân tệ, giảm bớt đáng kể áp lực về kinh tế cho gia đình, có sự giúp đỡ, người nhà bệnh nhân cũng nguyện ý tích cực phối hợp điều trị.

Mọi người đang suy đoán người tốt bụng này là ai?

Đinh Đông thả một viên đường vào ly cà phê đen rồi khuấy nhẹ, nghĩ thầm ——

Ly cà phê đen vô tình của bá đạo tổng tài tôi đây, cuối cùng vẫn bị cục cưng bé nhỏ nhúng chàm.

Khi cặp song sinh dính liền được chuyển từ NICU sang phòng bệnh đơn, Đinh Đông còn đặc biệt đi qua nhìn một chút, phòng bệnh đơn, thuận tiện cho việc bảo vệ riêng tư và chăm sóc bé cưng, người một nhà vô cùng cao hứng.

Vừa bước ra phòng bệnh thì gặp Cố Đức Thiều, anh vừa vui vẻ vừa cảm thấy ngượng ngùng, ý hữu sở chỉ: “Cảm ơn người tốt bụng.”

Ý hữu sở chỉ

Đinh Đông: “Vâng.”

Cố Đức Thiều: “Chỉ có điều, đây không phải là giải pháp lâu dài. In 3D ở nước mình vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khai, so với các quốc gia Âu Mỹ thì chênh lệch rất lớn. Hầu hết các công nghệ cốt lõi là của nước ngoài, viện của chúng ta còn ỷ lại vào việc nhập khẩu nguyên liệu, nguyên nhân ảnh hưởng đến sự phát triển của viện thì có rất nhiều, trong đó quan trọng nhất là giá cả.”

Đinh Đông: “……”

Cục cưng à, ông đây thật sự không thể giảm giá thêm nữa, bá đạo tổng tài cũng muốn được ăn ngon!

Cố Đức Thiều: “Điều chúng ta có thể làm bây giờ chính là quảng bá và mở rộng hơn nữa việc giáo dục trong ngành y tế, để nhiều người có thể thấy được ưu điểm của công nghệ in 3D. Em có biết cô gái đang rất nổi tiếng trên mạng không? Vì cứu người nên mất đi một nửa khuôn mặt……”

Đinh Đông: “Tên trên mạng là British Pear?”

Cố Đức Thiều: “Ừ, một cư dân mạng chủ động khởi xướng việc quyên góp để tăng phí phẫu thuật cho cô ấy, đến nơi này tìm anh.”

Đinh Đông: “Cô ấy thuộc loại …… thay đổi cả khuôn mặt, đúng không anh?”

Nhắc đến việc thay đổi khuôn mặt, cô không thể không nhớ tới khi còn ở Mỹ, một cô gái trẻ bị gấu đen cắn đứt mặt khi đang du lịch một mình, sau khi được cứu sống thì bị hủy dung, mất đi mũi và môi, toàn bộ khuôn mặt được khâu lại, trông giống một quả bắp nổ. Sau đó, người ta tìm được người hiến tặng phù hợp, cả khuôn mặt được cấy ghép, ca phẫu thuật thu hút rất nhiều sự chú ý, gây được tiếng vang lớn trong khu vực địa phương, đáng tiếc là cô gái đã qua đời trong vòng 2 năm sau khi ca phẫu thuật thành công.

Cố Đức Thiều nói: “Anh dự định phát triển một kỹ thuật thay thế khuôn mặt theo phong cách Trung Quốc cho cô ấy. Không cần vất vả tìm kiếm người hiến tặng, đồng thời loại bỏ các rủi ro hiến tặng không phù hợp hoặc các khối u, anh muốn tạo ra một khuôn mặt có thể đi cùng cô ấy suốt cuộc đời, một khuôn mặt mới được trồng từ vùng trước ngực của cô ấy.”

Đinh Đông nhớ tới chương trình học nghiên cứu sinh của mình, “Nếu muốn tìm một vùng da có màu sắc tương đồng với da mặt, thật mỏng lại dễ tạo nắn hình thì vùng trước ngực quả thực là một lựa chọn phù hợp.”

Cố Đức Thiều: “Anh nghĩ là, sẽ sử dụng hệ thống xương sụn của chính cô ấy làm nguyên liệu thô và sử dụng máy in 3D để xây dựng các cơ quan như xương mũi và môi trên.”

Đinh Đông vỗ tay: “Thật lợi hại, có thể dẫn em ngắm nhìn một lần không?”

Cố Đức Thiều: “Được, ca phẫu thuật này tốn thời gian là một năm, triển khai từng bước, cứ từ từ tới, vừa vặn kỳ thực tập của em sắp kết thúc, dứt khoát ký hợp đồng với bệnh viện của bọn anh, anh sẽ bắt tay dạy em kỹ thuật không truyền ra ngoài này.”

Đinh Đông: “……”

Cố Đức Thiều: “Sao nào, không muốn làm việc cùng bạn trai à?”

Đinh Đông miễn cưỡng trả lời: “Vâng ạ. Sớm muộn gì cũng gặp nhau, lại còn làm việc chung một đơn vị, một chút cảm giác mới mẻ cũng không có, có vẻ không ổn lắm.”

Cố Đức Thiều biết cô đang nghĩ gì, tới chơi vài tháng còn được, lâu dài cũng sẽ thành vấn đề, cuối cùng thì cô vẫn phải trở về quỹ đạo ban đầu của mình, giữa hai người bọn họ sẽ nảy sinh khoảng cách…… Vẫn còn rất nhiều điều phải vượt qua.

Đinh Đông: “…… Anh nghĩ sao?”

Cố Đức Thiều: “Vừa vặn suy nghĩ của chúng ta giống nhau. Hai người ở bên nhau 24 giờ mỗi ngày, lâu ngày sẽ cảm thấy chán, em suy nghĩ rất chu đáo, nếu không anh giúp em tìm hiểu xem ở đơn vị khác có chỗ nào cần người thực tập không? Chờ kỳ thực tập ở trung tâm kết thúc, anh sắp xếp cho em đi làm việc ở nơi khác?”

Đinh Đông: “…… Tại sao em lại có cảm giác anh muốn đuổi em đi nhỉ?”

Cố Đức Thiều sửng sốt, nói giỡn: “Bị em nhìn ra rồi. Có em ở đây, mấy cô y tá không dám nháy mắt to nhỏ với anh, quá tịch mịch.”

Đinh Đông hừ lạnh một tiếng, “Cứ chờ thêm vài ngày, anh sẽ sớm không còn tịch mịch nữa.”

Trên mặt Cố Đức Thiều treo ý cười.

Trong lòng lại dâng lên một cỗ mùi vị cô đơn.

Quay trở lại trung tâm in 3D, nhìn thấy Tiểu Long đang chế tác khuôn mẫu cho cô gái nổi tiếng trên mạng, anh ấy đã bận mấy ngày rồi, không ngừng đẩy nhanh tiến độ để khôi phục lại khuôn mặt bị cắt xén, khi thiết kế đến phần tái tạo các cơ quan trên khuôn mặt, Tiểu Long bị mắc kẹt.

Đinh Đông khoanh tay trước ngực, đứng phía sau Tiểu Long.

Nhìn thấy anh ấy phút chốc sứt đầu mẻ trán, phút chốc lại đau khổ tột cùng.

Đinh Tổng: “Nếu không thì…… để em thử xem sao?”

Coi như là lần cuối cùng giúp Cố Đức Thiều trước khi từ chức.

Vài ngày sau, in 3D thành công khung xương khuôn mặt bị thiếu của cô gái nổi tiếng trên mạng, lập ra phương án.

Có phóng viên tới phỏng vấn, nhìn thấy Cố Đức Thiều, lập tức kinh vi thiên nhân, yêu cầu người quay phim chụp cận cạnh bác sĩ Cố nhiều một chút.

Kinh vi thiên nhân

Cố Đức Thiều cười uyển chuyển từ chối, “Đừng chụp tôi, chụp tư liệu sống nhiều vào.”

Cô gái nổi tiếng trên mạng cũng nói với các phóng viên: “Lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Cố tôi đã rất choáng váng, tại sao lại có một bác sĩ trông đẹp trai như vậy, ban đầu tôi muốn đăng ảnh chụp bác sĩ lên Internet, chia sẻ với cư dân mạng, kết quả là bác sĩ Cố từ chối cho nên tôi đã xoá hết ảnh. Y thuật của anh ấy cao siêu như thế, còn rất khiêm tốn, thật khó có được……”

Phóng viên cũng tiếc hùi hụi, “Những đường nét trên khuôn mặt này quá xuất sắc, lên ống kính chắc chắn sẽ rất đẹp, còn đẹp trai hơn cả những sao nam mà tôi từng thấy……”

Cố Đức Thiều đứng ở một lặng im mỉm cười, giống như thế ngoại cao nhân không dính khói lửa phàm tục.

Thế ngoại cao nhân 

Chỉ có Đinh Đông từng chứng kiến anh ăn xiên que chiên giòn, uống trà sữa, nút ốc nước ngọt, lột tôm hùm đất…… Bộ dạng trẻ con tham ăn.

Dù trong mắt người khác anh có cao quý đến đâu thì trước mặt cô cũng chỉ là một chàng trai nhà bên bình thường.

Vài ngày sau cuộc phỏng vấn, tin tức về cô gái nổi tiếng trên mạng đổi mặt theo kiểu Trung Quốc đã lan truyền khắp mạng xã hội.

Cố Đức Thiều chỉ có một bức ảnh, vẫn là tầm nhìn từ xa, đứng giữa một vài bác sĩ trong nhóm chuyên gia, anh cầm một mô hình in 3D giải thích với cô gái nổi tiếng trên mạng. Anh mặc áo khoác trắng, lộ ra áo sơ mi màu xanh nhạt và cà vạt hải quân màu lam, biểu cảm vô cùng chuyên chú, không hề có chút tạo dáng nào.

Dù chỉ có như vậy nhưng vẫn bị cư dân mạng thay nhau liếm màn hình cả ngày, trong các cụm từ tìm kiếm phổ biến “Thay đổi khuôn mặt theo phong cách Trung Quốc” và “Bác sĩ đẹp trai nhất”, Cố Đức Thiều nhiều lần đứng đầu danh sách.

Đinh Đông có loại cảm giác sợ hãi như thể người đàn ông cô trân quý như bảo vật nhiều năm bị người ta đào đi.

Vội vàng liên hệ với phòng quan hệ xã hội của Doãn Xán Xán để triệt hotsearch, xoá hình ảnh của Cố Đức Thiều.

Doãn Xán Xán cười đến mức không thể giữ được khuôn mặt già nua của mình, “Làm gì đến mức đấy? Người khác đều chi tiền để lên hot search, cô lại chi tiền để triệt hot search. Tiểu tiên nam như nào mà cô xem là bảo bối vậy, keo kiệt bủn xỉn, để mọi người xem một chút cũng không được à?”

Đinh Tổng nghiến răng: “Được rồi, đừng triệt, không làm phiền chị Xán.”

Doãn Xán Xán: “Đúng vậy nha, chị em tốt phải chia sẻ những điều tốt đẹp với nhau chứ. Khi nào thì bác sĩ Cố rảnh? Mọi người ra ngoài uống rượu ……”

“Anh ấy bận lắm, phẫu thuật làm không hết, trực ban trực chưa xong. À đúng rồi, gói hàng lần trước đặt mua ở Paris đã tới rồi, hai ngày nữa chuyển phát nhanh sẽ đưa tới nhà chị, nhớ rõ kiểm tra rồi nhận.” Đinh Đông vội vàng cúp điện thoại.

Ở phía bên kia địa cầu, những ngón tay thon dài của người đàn ông lơ đãng lướt trên màn hình Ipad, xem qua các sự kiện lớn mới nhất trong ngành y tế 3D của Trung Quốc, vài giây sau, đầu ngón tay dừng lại ở dòng tin tức có tiêu đề《 Cô gái nổi tiếng trên Internet thay đổi khuôn mặt, công nghệ in 3D thay đổi khuôn mặt theo phong cách Trung Quốc của bệnh viện XX làm sống lại kỳ tích 》.

Click mở.

Văn bản và hình ảnh không ngừng trượt xuống, trượt xuống.

Cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh, đó là một vài mô hình khung xương khuôn mặt được in 3D, ngoại trừ nguyên mẫu về khiếm khuyết của chính bệnh nhân, còn mô phỏng tái tạo phần bị thiếu trên khuôn mặt.

Người đàn ông click mở bức ảnh, hai ngón tay không ngừng phóng to, phóng to, cho đến khi tìm ra dấu chân ngựa. Khoé miệng hơi hơi co giật, trên mặt xuất hiện ý cười lạnh nhạt, “Cái thứ không có tiền đồ.”

Cuối tuần.

Vì để chúc mừng Đinh Đông nhận được tiền lương kỳ thực tập, Cố Đức Thiều quyết định ——

Hai người ăn lẩu tại nhà.

Siêu thị có bán nước cốt lẩu, Cố Đức Thiều ngại nó không phải là nguyên liệu chính gốc nên lên mạng đặt mua gói lẩu Tiểu Long Khảm một giờ, lại đưa Đinh Đông đến siêu thị hàng tươi sống để mua hải sản và các chế phẩm từ thịt, cố gắng chọn mua những thứ đắt tiền nhất.

*Lẩu Tứ Xuyên Tiểu Long Khảm

Đinh Đông đang đắm chìm trong thanh cua hình chữ V thì chuông điện thoại vang lên.

Đinh Chính Thuần hỏi cô qua điện thoại, “Chừng nào thì con quay trở lại làm việc? Trung tâm đang dồn nén một đống việc! Có một số vấn đề cần con đích thân đến Mỹ……”

Đinh Đông bây giờ cố kéo dài thêm được ngày nào hay ngày đấy, càng thúc giục cô càng mất kiên nhẫn, “Ba, hôm nay con đang ăn lẩu với bạn thân, nói chuyện sau được không ạ?”

“Bạn thân nào?” Đinh Chính Thuần lười vạch trần cô, “Cô bé tên Viên Hạ? Cô bé đó không đi Nhật Bản à?”

“Không phải cô ấy!” Đinh Đông nói lung tung, “Một người bạn mới.”

“Vậy con kêu cô ấy trả lời một tiếng.”

“Cô ấy sẽ ngượng ngùng……”

Đinh Đông còn chưa kịp dứt lời, bên cạnh đã truyền tới một giọng nữ ngọt ngào tận xương—— “Chào chú.”

Đinh Chính Thuần: “…… Được, được.”

Đinh Đông nổi một trận da gà, quay đầu lại nhìn, Cố Đức Thiều chớp chớp mắt nhìn cô, như thể giọng nữ vừa rồi hoàn toàn không phải phát ra từ cổ họng anh, điềm nhiên như không đẩy giỏ hàng đi về phía trước mua cá viên.

Đinh Đông cúp điện thoại, chạy chậm vài bước đuổi theo, nói với Cố Đức Thiều: “Anh học ở đâu giọng nói con gái dễ nghe như vậy! Xương cốt của em đều tê …… kêu thêm hai tiếng cho em nghe đi?”

Cố Đức Thiều cúi đầu nghiêm túc nhặt cá viên, “Muốn nghe không?”

Đinh Đông dỏng tai lên: “Vâng.”

Cố Đức Thiều ghé sát vào tai cô, “…… Hôm nào ở trên giường kêu cho em nghe, muốn anh kêu như thế nào, anh sẽ kêu như thế đó.”

Khuôn mặt Đinh Đông bỗng chốc đỏ bừng, thật muốn lao đầu vào tủ đông, nhanh chóng giảm nhiệt.

Cố Đức Thiều lại điềm nhiên như không đẩy xe đi mua nấm.

Đinh Đông định thần trở lại, đuổi theo.

“Anh phát hiện ba em vẫn rất quan tâm đến em, ban đêm không yên tâm em ở bên ngoài đi lại một mình.” Cố Đức Thiều làm ra vẻ không quá để ý mà nhắc tới, “Anh nhớ em nói quan hệ của em và ba không được tốt lắm.”

Đinh Đông sửng sốt: “…… À, có thể do em không ở bên cạnh nên đối tốt hơn một chút.”

Cố Đức Thiều gật đầu, “Em cảm thấy, người có thể ở bên cạnh em cả đời, là ba em, hay là chồng em?”

Đinh Đông suy nghĩ một lát, “Chồng.”

Cố Đức Thiều trả lời giòn tan: “Ơi!”

Đinh Đông hậu tri hậu giác:…… Mẹ nó, chơi ông đây!

Đỏ mặt giơ một nắm hành lá đuổi theo phía sau anh đánh loạn xạ!

Xách theo túi lớn túi nhỏ đồ dùng mua từ siêu thị về đến nhà, lúc đi đến dưới lầu tiểu khu, Đinh Đông đột nhiên nhớ tới trong nhà không có bia, bảo Cố Đức Thiều đi lên trước chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cô tới siêu thị gần đó mua mấy két bia. Mua bia xong quay trở về thì thấy một chiếc xe đậu ở cửa tiểu khu, thầm nghĩ tiểu khu bình dân này, còn có người lái Rolls-Royce à?

Đúng là nhân tài ẩn dật.

Xách túi bia đi ngang qua, Rolls-Royce đột nhiên bóp còi, vang lên âm thanh ngắn ngủi, khiến cô hoảng sợ.

Có người mở cửa xe, bước xuống.

Áo sơmi tơ tằm quen thuộc, quần tây rũ xuống, phong thái người già cổ hủ và màu mè như thế, dù không nhìn mặt cũng biết người tới chính là lão già biến thái đáng sợ khiến người ta vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, giết người không thấy máu kia——

Thầy của cô, Dung Diêm.

Đinh Đông lần đầu tiên nghe thấy tên thật của đại thần cũng vô cùng tò mò, tại sao lại có người lấy cái tên như vậy? Về sau cô bái anh ta làm thầy, sau một khoảng thời gian dài ở chung cô mới phát hiện, anh ta quả thực hoàn toàn xứng đáng với cái tên này, không có cái tên nào hợp với tên Diêm Vương này hơn cái tên kia.

Loảng xoảng!

Không biết do trơn tay hay sao mà cả chục lon bia rơi xuống đất.

Dung Diêm đi tới, khom người nhặt lon bia rơi trên mặt đất lên, nhìn qua, “Đổi khẩu vị à?”

Đinh Đông không khỏi đồ mồ hôi hột, “Thầy đừng nhìn nó rẻ, thực ra uống vào rất sảng khoái, đặc biệt là sau khi được ướp lạnh vào một ngày trời nắng nóng, ăn với đồ cay ……”

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng chán ghét của Dung Diêm, giọng cô càng ngày càng nhỏ, “Tôm hùm đất…… lẩu hay gì đó……Ăn…… Rất ngon.”

Dung Diêm: “Lên xe.”

Đinh Đông: “Vâng.”

Chán chường ngồi lên xe.

“Cô nói gần đây có quá nhiều áp lực, muốn về nước giải sầu, tôi nhất thời mềm lòng, buông lỏng yêu cầu đối với cô.” Dung Diêm ngồi ở ghế điều khiển, nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc mắt nhìn Đinh Đông ngồi trên ghế phụ, “Vì yêu đương mà không thèm quan tâm tới toàn bộ công ty, đường đường là một tổng giám đốc kỹ thuật của Romance lại chạy đến nơi này làm thực tập sinh? Cô thật là to gan, ngay cả tôi cũng dám lừa!”

Trong xe có bật điều hoà nhưng Đinh Đông vẫn không ngừng đổ mồ hôi, “Ban đầu tôi thực sự tới để giải sầu, việc nghiên cứu các vật liệu mới bị cản trở một chút nên đã đăng kí chương trình học nghiên cứu sinh ở đại học S để tìm cảm hứng, sau đó nhớ tới tứ hợp viện của bà ngoại…… Cho nên không nhịn được tới gặp người kia……”

Dung Diêm bình tĩnh nói: “Sau đó thì gặp tới tận giường.”

“Không, không có!” Đinh Đông nói xong, lại cảm thấy không đúng: “Có điều…… Có điều cũng gần như vậy.”

Dung Diêm: “Xem ra là thật sự động tâm, ngay cả kỹ thuật mũi nhọn của Romance cũng gửi qua.”

Đinh Đông nhớ tới mô hình 3D của cô gái nổi tiếng trên mạng, cô tự nhận mình không lộ ra dấu vết, không ngờ thầy cô ánh mắt sắc bén, vẫn phát hiện ra.

Dung Diêm: “Ai cũng biết rằng peek là vật liệu chính để in 3D, tốn quá nhiều chi phí, trước mắt vẫn chưa có ai nghiên cứu, phát minh được giải pháp thay thế với giá thành rẻ hơn. Sao cô không ở lại bệnh viện làm nghiên cứu, chắp tay nhường lại thành quả làm việc nhiều năm chăm chỉ ở Romance, hỗ trợ sản phẩm trong nước, làm sụp đổ Romance, bác quân nhất tiếu.”

Bác quân nhất tiếu

Đinh Đông nóng nảy: “Tôi không có dự định này! Tôi không ngốc đến mức đấy!”

Dung Diêm: “Tôi thấy vừa rồi cô mang theo một đống đồ, nhảy nhót sau mông người đàn ông kia như một kẻ chết não, thật là ngu ngốc.”

Đinh Đông: “……”

Dung Diêm: “Năm năm nay tôi hao tâm tốn sức dạy dỗ cô, kết quả cô báo đáp tôi như thế này?”

Việc đã đến nước này, Đinh Đông không thể không thừa nhận: “Tôi tới Romance thiết kế các sản phẩm y tế in 3D, thật ra là có tư lợi, anh ấy làm bên chấn thương chỉnh hình, rất cần sự hỗ trợ từ các kỹ thuật tiên tiến của thế giới ……”

Dung Diêm lạnh lùng nói: “Lúc trước cô cầu xin tôi nhận cô làm học trò, cô không nói như thế.”

Đinh Đông có chút ngốc: “…… Tôi đã nói gì?”

“Tôi muốn đi theo thầy cả đời, tạo dựng tên tuổi trong thế giới in 3D.” Dung Diêm tức giận đến mức bật cười: “Yêu đương vào thì chỉ số thông minh cũng tụt xuống à, lời thề ngày xưa quên nhanh như vậy?”

Đinh Đông: “Không dám!”

Cô gái nhỏ mười ba, mười bốn tuổi có thể thề mấy trăm lời thề mỗi ngày, làm sao cô nhớ rõ được!

Giọng nói của Dung Diêm nghe có vẻ vô cùng nguy hiểm: “Cô nói xem…… Nếu người kia biết suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn là cô ở sau lưng giở trò, chi phối cuộc sống của anh ta, can thiệp vào tình cảm cá nhân và cuộc sống riêng tư của anh ta, ngay cả đối tượng xuất quỹ cũng……”

Đinh Đông vô cùng hoảng sợ, cắt ngang lời anh ta, “Thầy ơi tôi sai rồi!”

Dung Diêm hài lòng ngả lưng vào ghế da, “Ba ngày. Ba ngày sau trở về Mỹ với tôi, mọi thứ ở đây——” Anh ta tàn nhẫn đưa tay lên vẽ một dấu chấm câu, “Đều thu dọn sạch sẽ cho tôi.”

Đinh Đông: “Đã biết.”

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Đinh Đông trở về, Cố Đức Thiều đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu, thì thấy nhìn một chiếc Rolls-Royce màu đen quay đầu xe, lao nhanh về phía trước, cô mang theo hai két bia nhìn chiếc xe sang trọng đi xa, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.

Cuối cùng, trở về nhà trước khi trời tối.

Vừa vào cửa, đập vào mũi là hương vị lẩu Tứ Xuyên chính hiệu.

Đinh Đông tỉnh táo hơn một chút, “Em không thể tìm thấy nhãn hiệu bia này ở mấy vùng lân cận …… Em đã phải đi một quãng đường rất xa.”

Cố Đức Thiều nở nụ cười ngọt ngào với cô: “Vất vả rồi. Rửa tay rồi ngồi xuống ăn lẩu!”

Chân tay đang cứng đờ của Đinh Đông nháy mắt tan chảy, cô đặt bia xuống, bước tới ôm lấy Cố Đức Thiều, “Em không muốn ăn lẩu nữa.”

Cố Đức Thiều: “Vậy em muốn ăn gì?”

Đinh Đông: “Anh.”

Cố Đức Thiều sửng sốt, chợt chặn ngang bế cô lên, “Bây giờ còn quá sớm để ăn, nhưng mà—— em có thể nếm thử hương vị trước.”

Anh cúi đầu hôn cô, một đường hôn đến tận sô pha, cô có hơi trầm lặng, loại phản ứng bị động này khiến anh càng thêm nhiệt tình, mềm mại lại rất tinh tế, vừa hôn vừa chú ý đến phản ứng của cô, “Sao vậy?”

Giọng điệu ôn nhu hoàn toàn đối lập với thái độ lãnh khốc vô tình của thầy cô.

Cô không muốn quay trở lại chút nào, làm việc đến trời đất mù mịt, không có anh, thế giới tựa như hai màu đen trắng, nhàm chán khó mà chịu đựng được.

Anh đưa tay lên che đôi mắt của cô, những nụ hôn dần dần đi xuống dọc theo đường viền cổ áo, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo, càn rỡ không ngừng đi xuống——

Sau đó, cô cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy, hai tay anh đang bận rộn trên cơ thể cô, cô vốn dĩ không dám nhìn, nâng cánh tay phải lên che lấy đôi mắt, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình càng ngày càng dồn dập, cơ thể run rẩy như không phải của chính mình, cảm giác chấn động không ngừng chồng chất, pháo hoa điên cuồng nở rộ rực rỡ trên đỉnh……

Cho đến khi anh cài lại cúc áo như ban đầu cho cô, cô mới tỉnh táo lại.

Quá kích thích.

Mới chỉ là…… Nếm thử hương vị.

Cố Đức Thiều kéo cô đứng dậy, cô mới nhận ra rằng hai chân đã mềm, không có tiền đồ ngã vào trong lòng ngực anh, khiến anh thoải mái cười cô: “Anh đã sớm bảo em tăng cường tập luyện, nhìn xem, còn chưa có bắt đầu đã không được.”

Đinh Đông đột nhiên rất muốn khóc, “…… Cố Đức Thiều, em phải về trở về Mỹ.”

“Hả?”

“Chỗ em từng làm việc thiếu người nên vội nhờ em qua bên kia giúp đỡ.”

Cố Đức Thiều dường như đã biết trước, phản ứng của anh rất bình tĩnh: “Bao lâu?”

Đinh Đông: “Em không biết nữa, có thể là một năm, thậm chí có thể lâu hơn. Nhưng mà, chỉ cần có thời gian thì em sẽ lập tức trở về tìm anh!”

Cố Đức Thiều thở dài, ngồi vào bàn ăn, gắp một miếng lá lách cho vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, hồi hộp lo âu, “Ăn đi, nhiệt độ vừa phải.”

Đinh Đông ăn mà không biết mùi vị gì, “Anh giận à?”

Cố Đức Thiều lắc đầu: “Con gái cũng muốn có sự nghiệp của riêng mình, em là vì công việc.”

Trái tim Đinh Đông sắp tan chảy, “Cục cưng, anh thật tốt.”

Cố Đức Thiều: “Cục cưng ăn có ngon không?”

Đinh Đông hồi tưởng sự kiện quy mô lớn vừa mới xảy ra, lỗ tai vẫn còn nóng lên từng đợt: “…… Vâng.”

Cố Đức Thiều: “Còn muốn ăn không?”

Đinh Đông gật đầu.

Cố Đức Thiều tà mị cười, “Khi đến nước Mỹ, em sẽ có những gì em muốn.”

Đinh Đông: Súc sinh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN