Cả khối có tổng cộng chín lớp, các chủ nhiệm nhận được thông báo sẽ chọn ngẫu nhiên ba lớp để tham gia diễn tập, về phần ba lớp được chọn ra cuối cùng là lớp nào thì không ai biết. Nội dung cụ thể của buổi diễn tập là gì thì mọi người không rõ, đội cảnh sát đặc nhiệm cũng không nói. Nhưng cũng có thể hiểu, dù sao thì họ là ‘Con tin’, nếu biết trước sẽ bị uy hiếp, vậy đám học sinh nghịch ngợm kia sẽ có tâm lý mong chờ, chắc chắn sẽ làm đủ mọi trò ‘Tự cứu mình’, thế thì chẳng khác nào thêm loạn, buổi diễn tập của người ta sẽ mất đi bản chất thật sự.
Sau khi phát trang bị xong, các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm còn đặc biệt giới thiệu với các học sinh và giáo viên: Vũ khí được sử dụng trong quá trình diễn tập hôm nay là an toàn và không có đạn, trên tất cả vũ khí đều trang bị thiết bị bắn laser, chỉ cần máy thu gắn trên người họ nhận được tín hiệu máy bắn phát ra thì có nghĩa là bị bắn, đồng thời máy tín hiệu còn liên kết với hệ thống máy tính, hệ thống sẽ tự động dựa vào ‘Vị trí bị bắn’ để phân tích tình hình thương tích, mũ bảo hiểm hiệu lệnh sẽ căn cứ theo mức độ thương tích để bắn ra khói màu, ví dụ màu đỏ có nghĩa là bị thương nặng, màu trắng… có nghĩa là tử vong.
Sau khi giới thiệu xong tình hình cơ bản, đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm lại nhắc nhở các giáo viên và học sinh một câu: Hệ thống laser là sự kết hợp giữa âm thanh và ánh sáng, cũng có nghĩa là buổi diễn tập hôm nay là một hệ thống mô phỏng toàn diện, mặc dù trong súng không có đạn thật, nhưng chỉ cần nổ súng thì sẽ có âm thanh, có khói và có cả sức giật, mọi người hãy chuẩn bị tốt tâm lý, đến khi đó chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng súng nổ. Các đội viên nhắc nhở điều này là vì lo lắng đến lúc diễn tập đám nhóc sẽ bị sợ hãi, mặc dù điều họ muốn chính là hiệu ứng này, nhưng suy cho cùng thì vẫn là học sinh, tinh thần vẫn khá yếu ớt, đừng để đến lúc đó sợ quá lại không phối hợp. Để buổi diễn tập có thể tiến hành thuận lợi thì phải thông báo trước, cũng tiện cho đám nhóc nhát gan đó có cơ hội chủ động rút lui.
Huấn luyện viên của các lớp cũng năm lần bảy lượt hỏi học sinh lớp mình có sợ hay không, muốn chủ động rút lui hay không? Kết quả chẳng một ai muốn rút lui, ai cũng muốn bị ‘Uy hiếp’, muốn nghe tiếng súng, thậm chí có vài học sinh nam còn vô cùng háo hức muốn thử, chỉ mong sao có thể lập tức được làm con tin, giống như nhóm nam sinh của lớp 9/2 do Cố Biệt Đông đứng đầu, không ngừng lẩm bẩm, bàn về ‘Kế hoạch tác chiến’.
Trần Nhiễm Âm liên tục nhấn mạnh giữ kỷ luật, nhưng đám nhóc này hoàn toàn không nghe lọt tai, cứ mãi kề tai nhau mở cuộc họp bí mật, phân tích hết các tình huống có thể sẽ gặp phải, còn liệt kê chi tiết một vài phương án tự giải cứu mình, như thể thực sự rất chuyên nghiệp…
Cô giáo Trần bất lực thầm nghĩ: Chẳng phải chỉ từng đánh vài ván Pubg thôi sao? Thật sự xem mình là người chuyên nghiệp? Hơn nữa không biết có rút thăm trúng lớp mình không mà… Vả lại, gan thỏ đế như mấy đứa, bây giờ nói ba hoa thiên địa, tới lúc đó chắc chắn đứa nào đứa nấy cũng nhát chết cho xem.
Đúng tám giờ, vài chiếc xe buýt lần lượt dừng ở trên đường chính bên cạnh sân bóng rổ, các lớp lên xe theo thứ tự.
Phía trước phía sau đều có xe buýt, nhưng để đảm bảo kỷ luật, tài xế chỉ lái xe trước. Tất cả tài xế phụ trách lái xe buýt cũng do các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm đảm nhận.
Các học sinh lên xe trước, Trần Nhiễm Âm đứng bên cạnh xe, lần nữa đếm lại sĩ số.
Cả khối, sĩ số của lớp họ là nhiều nhất, các lớp khác đều chưa đến năm mươi người, chỉ có lớp họ là năm mươi hai người. Chỗ ngồi trên xe buýt có hạn, thế nên Lý Tư Miên không tham gia buổi diễn tập.
Trừ Hàn Kiều về nhà kiểm điểm và hai người khác không khỏe nên xin nghỉ ra thì sĩ số thực tế tham gia diễn tập của lớp 9/2 là bốn mươi chín người, cộng thêm giáo viên chủ nhiệm là vừa khéo năm mươi người.
Cố Biệt Đông là học sinh cuối cùng lên xe, miệng liên tục nói, lúc bước lên bậc còn phân tích tình hình với Triệu Béo đi phía trước cậu: “Tớ cảm thấy chắc sẽ ‘Bắt cóc’ chúng ta vào tòa nhà huấn luyện đấy, trong tòa nhà đó có phòng diễn tập chuyên nghiệp, mô phỏng rất thật.”
Triệu Béo hỏi lại: “Lỡ như trực tiếp uy hiếp trên xe buýt thì sao? Cậu xem, trên người tài xế cũng đeo thiết bị laser kìa.”
Cố Biệt Đông đưa mắt nhìn người tài xế quen mặt, bình tĩnh đáp: “Đó là đạn khói của đội cảnh sát đặc nhiệm.” Sau đó lại bổ sung: “Nói không chừng lát nữa tài xế cũng bị bắt đi đấy.”
Tài xế do tay súng bắn tỉa Triệu Đông Nam sắm vai: “…” Đông Tử, đừng đoán mò nữa, thật sự là chẳng đúng một điều nào cả.
Quan trọng là Triệu Béo lại cực kỳ tin tưởng những gì Cố Biệt Đông nói: “Có lý, chắc chắn họ dùng chiến thuật mê hoặc chúng ta, thủ thuật che mắt đấy.”
Triệu Đông Nam: “…” Hả, hai đứa nói đúng rồi.
Trần Nhiễm Âm cố gắng kiềm chế kích động muốn đá hai đứa nhóc, không vui mà thúc giục: “Bớt nói vớ vẩn đi, nhanh lên xe.”
Cố Biệt Đông và Triệu Tử Khải tạm thời ngậm miệng, đi về phía hàng sau của xe buýt, vui vẻ ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói tiếp, líu ríu hệt như hai chú chim sẻ.
Không phải chỉ hai người họ nói mà là cả lớp đều đang thảo luận với người ngồi cạnh về buổi diễn tập lần này, sôi nổi đưa ra suy đoán của mình, háo hức và kích động, trong xe ồn như cái chợ.
Sau khi Trần Nhiễm Âm lên xe, Triệu Đông Nam đóng cửa xe lại, nhưng Trần Nhiễm Âm không ngồi xuống ngay, vì cô rất hiểu đám nhóc này, nếu không nhắc nhở thì đám nhóc có thể chơi tới bến mất.
Cô khoanh tay đứng phía đầu xe buýt, không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm nghị đưa mắt nhìn cả xe, đám nhóc dần cảm nhận được cảm giác đè áp đến từ Chim Ưng, lục tục ngậm miệng lại.
Bầu không khí trong xe bỗng chốc im bặt như ve sầu ngày đông.
Lúc này Trần Nhiễm Âm mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc: “Có phải rất phấn khích không? Phấn khích đến nỗi không kiêng nể gì! Quên hôm nay chúng ta đến làm gì rồi à? Là phối hợp diễn tập với đội cảnh sát đặc nhiệm, trọng điểm là phối hợp, không phải để các em đến chơi!” Nói đến đây cô không nói tiếp nữa, cho ba giây để đám nhóc suy nghĩ lại, cũng là để áp chế khí thế của bọn trẻ. Đôi khi, giáo dục học sinh không cần phải nhiều lời, phải làm quen với kỹ năng vận dụng ‘Lúc này im lặng thắng lên tiếng’.
Mọi người đều chột dạ rũ mắt, trong lòng thấp thỏm lo lắng, sợ vô tình gặp phải ánh mắt của chủ nhiệm.
Cảm thấy đã khiến đám nhóc đủ sợ, Trần Nhiễm Âm mới nói tiếp, nhưng lần này không phải khiển trách nữa mà là nghiêm túc cảnh cáo: “Diễn tập không phải trò chơi, cũng không phải trận chiến trong game của các em, mà là huấn luyện thật sự, là một chuyện nghiêm túc! Bắt đầu từ bây giờ, nếu ai còn ôm tâm thế tham gia diễn tập để chơi thì người đó thu dọn đồ đạc về nhà ngay cho cô!”
Không ai dám lên tiếng, trong xe vô cùng yên tĩnh, ngay cả Triệu Đông Nam cũng có cảm giác như xuyên thời không, bỗng chốc quay về thời cấp hai, căng thẳng và sợ hãi trước sự kiểm soát của giáo viên chủ nhiệm.
Cho đến khi Trần Nhiễm Âm ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn xong thì Triệu Đông Nam mới dám lái xe, lòng thầm cảm khái: Người phụ nữ này ghê gớm thật, chẳng trách diêm vương Cố sợ vợ đến thế.
Chiếc xe lái phía trước chính là xe của lớp 9/1, lúc đến một ngã tư, xe của lớp 9/1 đi thẳng, còn xe của lớp họ lại rẽ phải.
Trần Nhiễm Âm giật mình, bắt đầu suy đoán: Không phải lớp 9/1 thì là lớp họ. Sau đó cô lại nhìn gương chiếu hậu, phát hiện xe của lớp 9/3 không đi theo mà đi thẳng như lớp 9/1, lúc này có thể chắc chắn, chính là lớp của bọn họ rồi.
Sự việc đột nhiên trở nên kích thích.
Phía sau cũng đã có các học sinh thông minh phát hiện ra tình hình này, bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên rối loạn.
Trần Nhiễm Âm liếc nhìn tài xế, phát hiện anh ta không có một chút phản ứng kỳ lạ nào, vẫn tập trung lái xe. Cô mím môi, dời tầm mắt đi, căng thẳng nhìn đường phía trước, trong lòng suy đoán: “Bọn bắt cóc” sắp xuất hiện rồi nhỉ? Nói cách khác là thật sự đúng như Cố Biệt Đông suy đoán, ‘Bắt cóc’ họ đến tòa nhà huấn luyện?
Có hai người đàn ông vóc dáng cao ráo thẳng tắp đứng dưới bóng râm bên đường, Cố Kỳ Châu mặc áo tay ngắn bình thường màu đen, quần thể thao màu đen và mang giày thể thao, Ngô Thương mặc áo ngắn tay màu xám, quần thể thao màu đen và mang giày thể thao.
Hai người họ đều mặc áo có thiết bị thu laser ở trước ngực.
Trong tay Cố Kỳ Châu còn xách một cái túi màu đen, bên trong đựng không ít đồ, trông có vẻ rất nặng.
Ngô Thương nhìn sang phía Bắc của con đường, thở dài: “Sao còn chưa đến?” Sau đó lại nhìn xe chỉ huy ở hiện trường huấn luyện, căng thẳng nói: “Lần đầu tôi làm bắt cóc đấy.”
Cố Kỳ Châu rũ mắt nhìn túi súng trong tay, do dự hết lần này đến lần khác, nghiêm túc dặn dò Ngô Thương một câu: “Chủ nhiệm lớp Đông Tử rất giỏi, cậu lên xe rồi trực tiếp khống chế cô ấy lại.”
Ngô Thương nhìn đồng đội của mình, nghiêm túc trả lời: “Tôi hiểu, bắt giặc thì bắt kẻ đầu sỏ trước, nhưng mà đội trưởng Cố này, tôi không thể cầm súng chĩa thầy được.”
Cố Kỳ Châu không đổi sắc mặt, nói như chém đinh chặt sắt: “Đây là mệnh lệnh!”
Ngô Thương lại nói: “Nhưng đội phó Côn nói chúng ta không thể vượt quá chức phận.”
Ẩn ý là: Vợ anh thì anh tự mà bắt cóc, không liên quan đến chúng tôi.
Cố Kỳ Châu tức đến ngứa răng, xem như anh đã nhìn thấu rồi, đám người này quyết tâm muốn bẫy chết anh đây mà.
Lúc nói, một chiếc xe buýt màu xanh lam từ từ lái vào tầm mắt bọn họ, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhập vai, lấy mũ sắt trong túi ra rồi đội vào.
Ngô Thương là đội viên của đội 1, Cố Kỳ Châu là đội trưởng của Biệt đội Báo Đen, hai người ai cũng mạnh, chắc chắn là hai ‘Tên côn đồ’. Thế nên sắp xếp như vậy là để cân bằng khoảng cách thực giữa các nhóm. Mặc dù mỗi nhóm tân binh đều có lính dẫn đầu, nhưng thực lực tổng thể của nhóm chịu trách nhiệm giải cứu lớp 9/2 mạnh hơn hai nhóm kia rất nhiều.
Hơn nữa diễn tập lần này không chỉ là buổi diễn tập nhằm vào các tân bình mà còn là bài tập cho đám lính bọn họ. Tân binh đứng ở góc độ người giải cứu là để học tập, hiểu hành động giải cứu. Còn lính thì hiểu sâu hơn về tâm lý và hành vi tội phạm, như vậy tương lai mới có thể dễ dàng đàm phán với tội phạm khi thực chiến.
Trần Nhiễm Âm đã sớm nhìn thấy Cố Kỳ Châu đứng dưới bóng râm, cũng đoán được có lẽ anh chính là ‘Kẻ cướp’, cô không khỏi kích động nhưng rồi nhanh chóng kìm nén lại chút kích động không nên có này, còn thầm nhắc nhở mình: Mình là giáo viên, càng phải làm gương, nghiêm túc mà diễn tập, không thể có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào!
Bắt đầu từ giờ phút này, mình và chính thất của mình không đội trời chung!
Xe dừng hẳn, các học sinh của lớp 9/2 đều trở nên kích động, đặc biệt là mấy bạn nam ngồi ở hàng sau, đều đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhìn ra phía trước, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài.
Họ hoàn toàn không sợ một chút nào, cũng chẳng hề có ý thức mình là ‘Con tin’.
Tất nhiên, đội cảnh sát đặc nhiệm cũng đã suy xét đến điểm này, trực tiếp tấn công bất ngờ.
Triệu Đông Nam ấn nút mở, lúc Cố Kỳ Châu và Ngô Thương xông lên xe, Triệu Đông Nam đột nhiên rút một khẩu súng trường QBZ-95 dưới ghế ngồi ra, xoay người về phía khoang xe, chĩa súng lên trên, bắn “đoàng đoàng” hai phát lên trần xe.
Tiếng súng quá lớn, đinh tai nhức óc, thậm chí còn có ánh lửa và khói thuốc súng.
Triệu Đông Nam lại chĩa súng về phía họ, vẻ mặt âm u rống lên: “Ai dám lộn xộn thì bắn chết người đó!”
Đám nhóc trên xe lập tức ngẩn ra, cuối cùng mới ý thức được bây giờ mình là ‘Con tin’.
Ngay cả Trần Nhiễm Âm cũng bị giật mình mà ngẩn ra… Tài xế này cùng một giuộc với họ?
Sau khi Ngô Thương và Cố Kỳ Châu xông lên xe cũng lấy vũ khí ra. Cố Kỳ Châu cầm một khẩu súng ngắn, Ngô Thương thì giống với Triệu Đông Nam, cầm súng trường QBZ-95, chĩa họng súng về phía khoang xe. Cố Kỳ Châu chỉ đành xoay người, thầm thở dài, buộc phải chĩa súng về phía ghế phụ lái, nghiêm giọng hét: “Đứng lên!”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Diễn tập không phải trò chơi, thế nên Cố Kỳ Châu không thể để lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào, ánh mắt anh u ám, hệt như kẻ hung hãn thật sự.
Trần Nhiễm Âm lập tức nhập vai, hoảng loạn tháo dây an toàn, run lẩy bẩy đứng dậy khỏi ghế.
Cô còn chưa đứng vững thì Cố Kỳ Châu đã kéo cô vào lòng, cánh tay trái ghì chặt cổ cô, tay phải cầm súng chĩa vào thái dương cô, u ám nói với các bạn nhỏ trên xe: “Kéo rèm lại hết cho tao, ai dám không nghe lời, tao bắn chết giáo viên của bọn mày.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
À, tốt, tốt lắm, em nghe thấy rồi, anh muốn bắn chết em.
Ừm, được, diễn tập không phải chơi trò gia đình bình thường, mà là một chuyện nghiêm túc, không thể mang theo tình cảm cá nhân.
Mình không giận.
Mình không – giận – một – chút – nào-cả!!!