Cố Kỳ Châu nhắm hai mắt lại, hòng tích góp một chút lý trí để chống lại sự hấp dẫn của cô, nhưng mà vô ích, cơ thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não, trực tiếp vươn tay giữ chặt gáy cô, hôn lên môi cô.
Trong khoảnh khắc bốn phiến môi chạm vào nhau, nỗi nhớ nhung bao năm qua cũng hoàn toàn bùng nổ.
Anh không kiềm chế bản thân nữa, hôn đến quên hết tất cả, tàn sát bừa bãi và càn rỡ.
Trong lòng Trần Nhiễm Âm mừng như điên, lập tức nhắm hai mắt lại, vừa cố gắng đáp lại vừa nghĩ thầm: Kỹ năng hôn của chính thất vẫn rất đỉnh!
Nhiệt độ trong hang động khá mát mẻ, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy nóng.
Và có chút nghẹt thở.
Không, cô bị thiếu oxy.
Cô quay đầu đi, cố gắng thở dốc hai hơi, nhưng Cố Kỳ Châu không cho phép cô làm như vậy, giữ gáy cô lại, tiếp tục triển khai thế tấn công tàn bạo, giống như là đang trừng phạt cô vậy.
Thắt lưng và chân dần dần đau nhức, còn có chút nhũn ra, cô bắt đầu đứng không vững.
Cố Kỳ Châu ôm cô xoay người, đặt cô lên vách núi.
Bề mặt vách đá gập ghềnh, cảm giác lạnh lẽo, lưng Trần Nhiễm Âm áp sát vào vách đá nhưng không thấy mát mẻ.
Vẫn còn nóng, nóng đến phát hoả.
Cô càng không kịp ứng phó, bắt đầu đẩy vai anh, nhưng không cách nào lay động được anh dù chỉ một chút. Một tay anh giam cầm eo cô, một tay nắm chặt cằm cô, khiến cô không thể động đậy.
Oxy trong sơn động dường như càng thêm mỏng manh.
Nụ hôn này kéo dài hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Khi cô gần như ngất xỉu, cuối cùng Cố Kỳ Châu cũng buông cô ra. Hai người đều thở hồng hộc, nhưng Cố Kỳ Châu vẫn đứng thẳng như trước, Trần Nhiễm Âm đã đứng không vững nữa, dựa lưng vào tường, hai chân nhũn ra, cơ thể trượt xuống, dựa vào cánh tay anh đang giữ quanh eo cô mới có thể đứng vững.
Cố Kỳ Châu rũ mắt nhìn người trong lòng mình, nhẹ nhàng thở dài, thật sự là con hổ giấy, trước sau vẫn vậy, dù cùi bắp vẫn thích khiêu khích anh.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Trần Nhiễm Âm mới bình tĩnh lại, sau đó nâng cằm lên nhìn chằm chằm Cố Kỳ Châu, trong ánh mắt không còn nhu tình như lúc trước, chỉ có trần trụi cảnh cáo và uy hiếp: “Hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trần Nhiễm Âm tiếp tục uy hiếp: “Nếu không hậu quả tự chịu!”
Cố Kỳ Châu bị chọc cười: “Vừa rồi thái độ của em đâu phải như vậy.”
Trần Nhiễm Âm cười khẩy: “Thái độ của trẫm chính là như vậy! Ngược lại là khanh, đã hôn rồi còn sờ nữa, khanh phải chịu trách nhiệm!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại, bản thân trúng mỹ nhân kế, nhưng đã quá muộn.
Trần Nhiễm Âm hơi híp mắt, nhìn chằm chằm anh: “Sao? Khanh không muốn chịu trách nhiệm?”
Cố Kỳ Châu khẽ liếm môi: “Anh…” Anh thật sự thích cô, nhưng vẫn có nỗi băn khoăn… Anh thực sự sợ mình sẽ liên lụy đến cô lần nữa.
“Được rồi, tạm thời đừng vội trả lời.” Trần Nhiễm Âm rất am hiểu việc thả dây dài câu cá lớn, cho nên không bức bách anh: “Trẫm cho khanh ba ngày.” Cô chợt nghĩ đến tiếp theo có thể anh còn phải chấp hành nhiệm vụ, vì thế lại kéo dài kỳ hạn một chút: “Một tháng đi, cho khanh một tháng để suy nghĩ, nhưng khanh đừng cố ý kéo dài thời gian, nếu có thể trả lời sớm thì khanh nên trả lời sớm cho trẫm, càng sớm càng tốt. Hơn nữa khanh cũng biết đấy, trẫm là người không có kiên nhẫn gì, nếu ép trẫm thì trẫm sẽ đến phòng đội trưởng của các khanh báo cáo khanh đùa giỡn lưu manh với trẫm!”
“……”
Rốt cuộc là ai đùa giỡn lưu manh với ai trước?
Cố Kỳ Châu dở khóc dở cười nhìn cô: “Em nói chuyện có đạo lý chút được không?”
“Được chứ.” Trần Nhiễm Âm am hiểu nhất là lạt mềm buộc chặt, cho nên sau khi uy hiếp xong, cô lại bắt đầu vẽ bánh cho chính thất: “Lý do là hai ta không còn trẻ nữa, nên lập gia đình rồi, hơn nữa sau khi anh và em kết hôn thì anh là người đã có gia đình, em chính là hậu thuẫn của anh, Đông Tử có trái tim thuỷ tinh kia sẽ không còn cảm thấy lúc nào cũng không có ai quan tâm, không có ai yêu thương. Còn nữa, chờ sau khi kết hôn, hai chúng ta sẽ có con, con gái trắng trẻo xinh đẹp, mỗi ngày đuổi theo phía sau mông anh gọi “Ba, bế”, như vậy không tốt sao?”
Cố Kỳ Chu đột nhiên cắn chặt răng, rõ ràng biết cô lại bắt đầu vẽ bánh cho anh, nhưng mà, mẹ nó, anh thế nhưng lại động lòng! Con gái xinh đẹp trắng trẻo mập mạp, ngày nào cũng đuổi theo phía sau mông anh kêu “Ba, bế” thì ai mà chịu nổi?
Trần Nhiễm Âm nhìn ra anh dao động, ở trong lòng nở nụ cười: Hừ, trẫm còn không trị được khanh sao?
Sau đó lại cho anh ba giây suy nghĩ thoải mái, kề môi sát vào tai anh, giọng điệu nhẹ nhàng, tràn đầy hấp dẫn: “Đội trưởng Cố, anh phải nắm chắc cơ hội, phải tận dụng thời cơ, thời cơ sẽ không lặp lại đâu!”
Cố Kỳ Châu hít sâu một hơi, cố gắng duy trì lý trí, ý đồ loại bỏ sự quấy nhiễu của cô. Nhưng khi đối mặt với sự dụ dỗ và trêu chọc của cô, anh luôn có một cảm giác bất lực sâu sắc, giống như bị tơ nhện quấn quanh con mồi, càng giãy giụa sẽ bị trói buộc càng chặt.
Cuối cùng, anh vẫn không thể rút lui: “Anh, để anh nghĩ lại…”
Không trực tiếp cự tuyệt chính là chuyện tốt, chứng tỏ anh thật sự động lòng, Trần Nhiễm Âm nhếch khóe môi, đặc biệt hiểu ý người khác nói: “Được, không cần gấp, em sẽ kiên nhẫn chờ đội trưởng Cố trả lời!” Nhưng vẫn nhấn mạnh một câu, “Thời hạn chỉ có một tháng.”
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ thở dài: “Ừm.” Anh buông lỏng bàn tay trên thắt lưng cô ra, khom lưng nhặt đèn pin lên: “Đi ra ngoài thôi.”
Trần Nhiễm Âm không quên chuyện chính: “Điện thoại di động của ông ngoại em đâu?”
Cố Kỳ Châu: “Trong túi của em, bên trái.”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt, vô thức sờ túi áo khoác bên trái của mình, thật sự tìm thấy điện thoại di động, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cố Kỳ Châu: “Anh bỏ vào khi nào?”
Lúc ôm cô, ngại cầm đồ trong tay không tiện nên đã thuận tay nhét vào trong túi áo khoác của cô, nhưng mà Cố Kỳ Châu không thể nói thật với cô, mặt không đổi sắc nói một câu: “Không nói cho em biết.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cô thở dài không tán thành, vừa cúi đầu kiểm tra điện thoại vừa nói: “Em cũng không muốn nghe đâu.”
Điện thoại di động này là loại Nokia đời cũ, chất lượng không phải là tốt bình thường, sử dụng nhiều năm mà không có vấn đề gì lớn. Có lẽ tin đồn điện thoại Nokia có thể đập vỡ quả óc chó đúng là sự thật.
Từ vẻ ngoài, có lẽ điện thoại không bị rớt hư, Trần Nhiễm Âm lại mở nắp ra, chuẩn bị kiểm tra bên trong một chút. Khoảnh khắc màn hình chính sáng lên, Trần Nhiễm Âm không khỏi sửng sốt, hình nền là ảnh của anh trai cô. Năm đó anh trai cô vừa tròn hai mươi tuổi, là một thiếu niên hăng hái anh tuấn đẹp trai.
Cô thở dài, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, trong lòng tích góp ngàn lời vạn ngữ không biết nên mở miệng như thế nào… Đến bây giờ mẹ cô vẫn chưa thoát khỏi cái chết của anh trai cô.
Chiến đấu ở tuyến đầu của cảnh sát, tuy bình thường nhưng vĩ đại, chẳng hạn như anh trai của cô, hay bố của Lâm Vũ Đường. Họ đã sử dụng cuộc sống của mình để bảo vệ hạnh phúc và an toàn của người dân bình thường, bảo vệ hàng ngàn gia đình, nhưng không thể bảo vệ người thân và gia đình của mình; khi đối mặt với bọn tội phạm, họ cũng không nhận thua, hai từ ‘hy sinh’ vĩ đại và xa xôi đối với người bình thường, nhưng lại rất có thể là tương lai của họ, đồng thời mang lại nỗi buồn vô tận và nỗi nhớ nhung cho người thân… Đây có thể chính là câu chuyện khó làm tròn cả trung lẫn hiếu từ xưa đến nay.
Cố Kỳ Châu nhận thấy tâm trạng cô thay đổi, lập tức đi về phía cô: “Sao vậy?”
Trần Nhiễm Âm lắc điện thoại di động với anh: “Hình nền là ảnh của anh trai em.” Lại nói tiếp: “Ông ngoại em yêu thương anh trai em nhất, đối xử với anh ấy còn tốt hơn so với em..”
Cố Kỳ Châu nhìn ảnh chụp trên màn hình di động: “Rất đẹp trai.”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, thời đại học anh trai em được tung hô với mỹ danh là ‘Hotboy trường’ đó. Sau khi vào đội cảnh sát cũng là người đẹp trai nhất trong đội, từ nhỏ đến lớn con gái theo đuổi anh ấy nhiều vô số kể, nhưng mà anh ấy không thích bị người khác theo đuổi, cảm giác vô cùng phiền phức.”
Cố Kỳ Châu cũng đồng cảm sâu sắc, thuận miệng nói câu: “Đúng là rất phiền, ngày nào cũng dây dưa không dứt.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Ý anh là sao? Mỉa mai chọc tức em?
Cô cười khẩy: “Chê em phiền?”
Cố Kỳ Chu sửng sốt, vội vàng giải thích: “Anh không nói em!”
Trần Nhiễm Âm không nghe: “Ý của anh là chê em phiền còn gì, cảm thấy ngày nào cũng bị em quấn lấy dây dưa.”
Cố Kỳ Châu nghiêm túc, cật lực nhắc lại: “Anh thật sự không nói em!”
Trần Nhiễm Âm trừng mắt nhìn anh: “Em không tin, chắc chắn là anh nói em!” Nói xong, cô quay lại rời đi, không quay đầu đi ra khỏi hang động: “Sau này em sẽ không để ý tới anh nữa, mất công anh lại chê em phiền.”
Khí chất đáng đánh đòn này của cô thật sự giống như tám năm trước, nhưng Cố Kỳ Châu lại vô cùng thích dáng vẻ này của cô, anh thích cái vẻ đáng đánh đòn này của cô… Thở dài, anh sải bước đôi thẳng tắp đuổi theo, bước nhanh đến bên cạnh cô rồi nói: “Ngoài em ra, những người khác đều phiền phức, chỉ có em không phiền.”
Trần Nhiễm Âm liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Thật sao?”
Cố Kỳ Châu nói với giọng điệu chắc chắn: “Thật.”
Trần Nhiễm Âm thừa thắng xông lên: “Vậy khanh định khi nào tiến cung? Trẫm vẫn luôn chờ khanh.”
Cố Kỳ Châu không có cách nào đáp ứng cô ngay, trong lòng vẫn có nỗi băn khoăn: “Chờ ít ngày hết bận rồi nói sau.”
Người dám tự mình buôn bán súng ống đạn dược đều là kẻ liều mạng, ai biết lần này anh có thể sống sót hay không? Anh không sợ chết, nhất định phải ôm niềm tin chắc thắng đi chiến đấu, bởi vì đây là sứ mệnh của anh, nhưng mà, lỡ như thật sự bị tổn thất thì sao? Cô phải làm sao? Tám phần sẽ khóc lóc đến ngất xỉu phải không? Cho nên anh không dám hứa hẹn dễ dàng với cô. Huống hồ, hành động trong loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng, nghề nghiệp của anh quyết định anh phải lấy mạng đi phấn đấu, đối với anh mà nói an ổn sống là không tồn tại, anh không thể cho cô nhiều được.
Anh không chỉ sợ mình sẽ liên lụy đến cô, còn sợ mình sẽ làm cô thất vọng.
Lúc trước, anh không hề chùn bước đến Đông Phụ, trở thành cảnh sát, là bởi vì bố anh đã cho anh cảm giác tin tưởng to lớn. Nhưng cảnh bố hy sinh ở ngay trước mắt, chị và anh rể cũng chết mất xác trong trận nổ kia, cho nên anh không dám dễ dàng ở bên cô, chứ đừng nói là lập gia đình, anh sợ sẽ lặp lại vết xe đổ.
Trần Nhiễm Âm mím môi, lặng lẽ nhìn anh một cái.
Cô biết anh đang lo lắng và sợ hãi cái gì.
Nhưng cô không lo lắng, không sợ hãi.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nói với anh: “Em không sợ.” Sau đó lại thề son sắt cam đoan: “Thật đấy, sẽ không sợ hãi nữa.”
Cố Kỳ Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Anh đừng sợ hãi, đừng nghĩ em yếu ớt như trước.” Trần Nhiễm Âm lại nói, “Em nhất định sẽ kiên nhẫn chờ anh bình an trở về, sau đó ở bên nhau.”
Cố Kỳ Châu cảm thấy mình nhất định phải làm cho cô tỉnh táo một chút, làm cho cô ý thức được lựa chọn của cô tệ đến mức nào: “Ngộ nhỡ anh không trở về thì sao? Không chỉ lần này, còn có sau này nữa, anh không có cách nào cho em một cuộc sống an ổn.”
“Trừng trị kẻ ác chính là đã cho em sự bảo vệ và ổn định lớn nhất rồi.” Trần Nhiễm Âm nhìn vào mắt anh, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Anh đi làm nhiệm vụ, đương nhiên em sẽ lo lắng cho anh; anh không thể luôn ở bên cạnh bảo vệ em, em sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng em không phải trẻ con, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, tuyệt đối sẽ không bởi vì những chuyện nhỏ này mà lùi bước. Bởi vì em biết chuyện anh đi làm còn nặng hơn chuyện bảo vệ em gấp trăm lần. Sứ mệnh của anh là bảo vệ mọi người, em ở hậu phương sẽ bảo vệ gia đình nhỏ cho anh, làm hậu thuẫn kiên cường nhất. Em sẽ không hối tiếc, em sẽ không sợ hãi.”