Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không? - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?


Chương 6


Giọng nói của Trần Nhiễm Âm run rẫy, thân thể cũng phát run, ngay cả lông mi cũng không tự chủ được run run, không dám chớp mắt lấy một cái, sự khiếp sợ cùng kích động trong ánh mắt gần như tràn ra ngoài.

Đã tám năm trôi qua, cô chưa từng gặp lại Lâm Vũ Đường. — Đọc full tại Truyenfull.vn—

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn tự hỏi có phải mình đang nằm mơkhông, một giấc mơ đẹp đế mà cô ngày đêm mong mỏi, ngày đêm quan tâm, cho dù có tỉnh dậy sau giấc mơ rực rỡ này, biển cả thế gian đã trở thành một ruộng dâu, vẻ đẹp của cô đã biến thành tóc bạc, cô cũng sẽ chấp nhận điều đó.

Cô nợ Lâm Vũ Đường một lời xin lỗi… Tám năm trước, cô không nên hèn nhát dừng lại bước chân, không nên tránh xa anh với thái độ sợ hãi, không nên thận trọng bảo vệ bản thân, càng không nên cách đó hàng nghìn kilomet từ chối lúc anh cần giúp đỡ nhất.

Huống chi, năm đó cô là người đã trêu chọc anh trước.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào năm mười bảy tuổi, vào ngày đầu tiên của học kỳ hai lớp Mười Một, mặc dù kỳ nghỉ đông vừa mới kết thúc, nhưng thời tiết vào ngày tựu trường rất tốt, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang.

Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu vào lớp lúc 3 giờ chiều để báo cáo, nhưng cô bị kẹt lúc 2 giờ 59 phút. Cô đã nghĩ mình là người vào lớp cuối cùng, ai ngờ phía sau có một học sinh chuyển trường còn tới muộn hơn…

Sau khi cầm sách giáo khoa cho học kỳ mới trên bàn lên, cô xoay người lại, ngay lúc đó, Lâm Vũ Đường bước vào phòng học, phía sau lưng là ánh nắng rực rỡ, đốt cháy cả mắt.

Không giống như tất cả các bạn học sinh trong lớp, anh không mặc đồng phục học sinh, hoặc có lẽ anh vừa mới chuyển đến nên vẫn chưa có đồng phục học sinh. Anh mặc một chiếc quần thể thao màu đen, áo khoác ngoài màu trắng, dưới chân đi một đôi giày thể thao cũng màu trắng.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô gái mười bảy tuổi theo bản năng nín thở, đôi mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Anh thực sự là một chàng trai tuấn tú, độ chói mắt không thua kém gì ánh mặt trời gay gắt.

Lần đầu tiên, cô hiểu thế nào là “phải lòng từ cái nhìn đầu tiên”. Lúc đó cũng giống như cô bây giờ, cô luyến tiếc không dám chớp mắt, vì sợ làm tan nát cảnh đẹp trước mắt này.

Nhưng lúc đó, cô nhanh chóng phát hiện ra cảnh tượng gây sốc này không chỉ của riêng mình, mà còn của tất cả các bạn học ngồi dưới bục giảng.

Ánh mắt của các bạn học nữ đều nhìn chằm chằm vào cơ thể của cậu học sinh mới chuyển trường tới đây, trong mắt bọn họ không thể che giấu nỗi ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Anh không thuộc về một mình cô, có thể được mọi người quý trọng, theo đuổi, yêu mến, dùng ánh mắt và tư tưởng để chiếm hữu – sau khi phát hiện ra sự thật này, cô rất thất vọng và khá bức xúc, nên ngay từ lúc đó cô đã xem anh là mục tiêu của bản thân, gài bẫy mục tiêu, thề trong lòng rằng một ngày nào đó cô sẽ chiếm lấy anh và biến anh trở thành của riêng mình. Sau đó, mục tiêu này đã thực sự đạt được, nhưng cô lại không thể đi tới cuối cùng.

Cô còn tưởng rằng mình sẽ hối hận cả đời.

Thực sự không nghĩ tới, thế nhưng còn có thể gặp lại nhau.

Cô nhất định phải chính miệng đối mặt nói với anh “Thật xin lỗi.”

Tuy nhiên, Lâm Vũ Đường lại không cho cô cơ hội để nói, cô vừa mới hé môi, chữ “Thật” đầu tiên còn chưa kịp nói ra, anh đã quay người rời đi, để lại cho cô bóng lưng nửa thân trên trần như nhộng.

Cũng vào lúc này cô mới phát hiện ra, trên lưng anh có mấy vết sẹo gớm ghiếc, trong đó có một vết sẹo rất gần trái tim, giống như vết thương bị đạn  bắn khiến người ta xót xa. Tại sao lại trở thành như vậy?

Đúng rồi, rốt cuộc cô cũng nhớ ra, hôm nay cô tới đây là để thăm nhà của một cậu học sinh, học sinh đó tên là Cố Biệt Đông, hoàn cảnh có chút bất hạnh, bố mẹ đều đã qua đời, người giám hộ duy nhất là cậu của cậu ấy – Cố Kỳ Châu, một cảnh sát đặc nhiệm.

Bầu không khí có chút kỳ lạ, Cố Biệt Đông nhìn người này rồi lại nhìn người kia, luôn cảm thấy quan hệ giữa ông cậu nhà mình và giáo viên chủ nhiệm lớp cậu hình như có chút tế nhị, cứ như là người quen vậy? Còn có, Lâm Vũ Đường là ai? Tại sao người đẹp Trần lại gọi ông cậu nhà mình là “Lâm Vũ Đường”? Trong trí nhớ của cậu, ông cậu nhà mình luôn được mọi người gọi là Cố Kỳ Châu mà? Mặc dù trí nhớ của cậu bắt đầu từ năm sáu tuổi.

Trong lòng có rất nhiều dấu chám hỏi nhỏ, nhất thời Cố Biệt Đông cũng không biết phải hỏi cái nào trước, cũng không thể không biết xấu hổ trực tiếp hỏi giáo viên chủ nhiệm, đành phải tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng, trước tiên mời cô giáo vào nhà. Vì để hóa giải tình cảnh xấu hỗ, cậu còn nói thêm: “Cậu em đi thay quần áo. Không ngờ cô lại đến nhanh như vậy, nếu không cậu ấy đã mặc. quần áo vào rồi.”

Thực ra, cậu muốn nói: Em thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ bảo ông cậu nhà em tới dụ cỗ cô, em thật sự là

một cậu bé ngay thẳng mà.

Trần Nhiễm Âm đương nhiên hiểu ý của thằng nhóc này, cười đáp: “Không sao đâu.”

Cô thực sự không để tâm, nếu Lâm Vũ Đường thật sự muốn quyến rũ cô cũng không thành vấn đề.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống đất, hỏi: “Có cần thay giày không?” Mặc dù mặt đất không được sạch sẽ cho lắm, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn hỏi một câu.

Cố Biệt Đông: “Không cần thay ạ.”

Sàn nhà giống như cái bãi rác, đổi cái rắm gì chứ, hơn nữa cậu cũng quên không chuẩn bị cho cô một đôi dép lê.

“Được rồi.” Trần Nhiễm Âm giơ tay phải lên, thản nhiên vuốt tóc bên tai, đồng thời bình tĩnh nhìn quanh phòng một vòng, đùa giỡn hỏi một câu: “Hai người ở nhà làm loạn như vậy, không sợ mợ trở về sẽ tức giận sao?”

Có Biệt Đông sửng sốt: “Mợ nào? Em làm gì có mợ?”

Trần Nhiễm Âm ngẩn ra, áy náy trả lời: “Cô xin lỗi, cô cứ tưởng cậu em đã kết hôn rồi.”

Cố Biệt Đông nhanh chóng xua tay, nghiêm túc thanh minh cho ông cậu nhà mình: “Chưa hề chưa hề, cậu ấy vẫn đang độc thân.”

Thế mà lại độc thân à?

Vẫn đang độc thân? Không hiểu sao trong lòng Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, cũng không lên tiếng nữa, ngược lại nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Cố Kỳ Châu liền đóng cửa khóa lại, như thể bị một con hồ ly tinh ngàn năm đang đuổi theo sau lưng.

Không đúng, con hồ ly tinh đó vẫn luôn quấn quýt lấy anh từ trong giác mơ cho đến ngoài đời.

Thật sự là gặp quỷ rồi!

Vừa rồi ở trước cửa, khoảnh khác đối diện với cô, trái tim anh đã khiếp sợ đến tột đỉnh, đến mức anh còn tự hỏi bản thân có phải còn chưa tỉnh lại hay không mà lại sinh ra ảo giác. Cho tới bây giờ, anh vẫn đang bị vây quanh bởi một mớ cảm xúc ngổn ngang, hồn vía lên mây, hoài nghi bản thân đang nằm mơ.

Gần tám năm nay không có ai gọi anh là Lâm Vũ Đường, cũng đã tám năm trôi qua anh không gặp lại Trần Nhiễm Âm, thậm chí vài phút trước, anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô trong cuộc đời này nữa, ai biết cô thật sự xuất hiện ở trước mặt anh, còn gọi anh một tiếng “Lâm Vũ Đường”.

Tất cả những điều tưởng chừng như: không thể xảy ra đều biến thành có thể trong ngày hôm nay. — Đọc full tại Truyenfull.vn—

Vẫn là cái cảm giác đó: Gặp quỷ rồi.

Rèm cửa trong phòng ngủ không được kéo ra, ánh sáng mờ ảo, tạo thêm cảm giác hư ảo cho mọi thứ trước mắt.

Có Kỳ Châu ngẩn ra, không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, dứt khoát giơ tay lên tát mình một cái thật mạnh.

Nhưng cái tát không đưa anh trở về thực tại, anh vẫn còn cảm thấy mơ hồ.

Sau đó, anh nhắm mắt lại, hít thở sâu vài cái, khi mở mát ra lần nữa, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng không phải là hoàn toàn.

Vứt áo sơ mi bên cạnh gối, anh thở. dài đi về phía đầu giường, nhưng anh không lấy quần áo của mình lên, mà nhặt một hộp thuốc lá trên bàn đầu giường, sau khi mở nắp ra, anh phát hiện bên trong chỉ còn một điếu thuốc.

Có còn hơn không.

Đưa điếu thuốc vào miệng, anh bóp hộp thuốc ném xuống bàn đầu giường, sau đó ngồi bên cạnh giường, cằm bật lửa, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, cúi người về phía trước, đặt hai tay lên đùi, sau đó anh phun ra một làn khói dài.

Làn khói bao phủ khuôn mặt anh, ngay cả đôi mắt đen láy từ trước đến nay long lanh sáng rực cũng trở nên mờ mịt. Anh giữ điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay.

Trong phòng ngủ ánh sáng mờ mịt, chấm nhỏ màu đỏ đó thật sự rất bắt mắt.

Nửa người anh trần truồng, vùi đầu trong làn khói lam nhạt hỗn loạn, anh không thể tự giải thoát ra khỏi miền ký ức.

Anh là một học sinh chuyển trường, bởi vì công việc của bố nên anh phải chuyển đến học ở Đông Phụ vào học kỳ hai của lớp Mười Một. Anh học tại một trường trung học cơ sở trực thuộc trường đại học Đông Phụ, lớp 11/3.

Vì là học sinh chuyển trường, nên đầu năm học giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp chỗ ngồi của anh ở hàng cuối bên cạnh cửa sổ.

Khi đó, thành tích của anh không tệ, ngồi ở góc xa của hàng cuối cùng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh không phản đối sự sắp xếp của giáo viên mà ngược lại rất thích vị trí này, bởi vì vị trí này là một góc nhìn tuyệt vời để quan sát cả lớp, hơn nữa cũng không dễ dàng để lộ chính mình – bố anh là cảnh sát hình sự lâu năm nên anh mưa dầm thấm lâu, cũng đã học được một số thói quen của cảnh sát hình sự.

Chưa đầy một tuần anh đã nhớ hết ngoại hình của tất cả mọi người trong lớp, còn có thể ghi tên vào chỗ ngồi mà không gặp bất cứ trở ngại nào, anh thậm chí còn biết đôi điều về những nhân vật làm mưa làm gió của lớp học này trong năm học này.

Người đứng đầu lớp bọn họ tên là Trần Nhiễm Âm, là một cô gái xinh xắn và rất có năng lực, đi đến đâu cũng được mọi người gọi là chị Trần, bộ dạng kiêu ngạo không thua kém gì những kẻ thích bắt nạt người khác trong trường mà anh từng gặp. Nhưng những kẻ bắt nạt ở trường anh đã gặp đều là con trai, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái lợi hại như vậy.

Tuyệt vời hơn nữa là cô còn có thể chơi bóng rổ, cô cao một mét bảy, dáng người dong dỏng cao không thua gì con trai, chơi bóng chạy băng băng trên sân thật sự rất ngầu. Điều quan trọng là cô còn biết mình rất tuyệt.

Cô cũng rất hấp dẫn và nổi tiếng, không chỉ được các chàng trai hoan nghênh mà các cô gái cũng không thua kém.

Rất khó có được.

Bởi vì trước đó anh đã phát hiện ra một hiện tượng vô cùng thần kỳ, một cô gái xinh đẹp nhất lớp căn bản không giỏi trong mối quan hệ với các bạn đồng giới, sẽ có rất nhiều cô gái chán ghét cô ấy, nhưng Trần Nhiễm Âm thì không, có thể nói cô là người đẹp nhất trong toàn trường, nhưng cũng là người có mối quan hệ đồng giới tốt nhất, có lẽ là vì cô có một tính cách tươi sáng, vừa vui vẻ vừa thích bênh vực những người yếu thế bị bắt nạt——

Có một số học sinh nam luôn thích bôi nhọ thân hình và vẻ ngoài của các cô gái. Họ tự tin đến mức cảm thấy mình là nam thần ngồi tít trên cao, đủ tư cách khoa chân múa tay đánh giá tất cả phụ nữ. Mỗi lần trong lớp có nam sinh không biết nặng nhẹ chế giễu về hình dáng, ngoại hình hay cách ăn mặc của con gái, cô sẽ đứng ra trừng trị bạn học nam đó: “Cũng không tự soi lại mình trong bãi nước tiểu xem thử đẹp đẽ đến đâu. Lại còn không biết xấu hổ nói người khác? Cậu cao tới một mét tám chưa? Có cơ bụng sáu múi không? Nếu không có thì câm miệng lại đi!” — Đọc full tại Truyenfull.vn—

Trong trường hợp bình thường, đối phương sẽ chắm dứt chuyện xoi mói. Thứ nhất, bọn họ thực sự không cao tới một mét tám, cũng không có cơ bụng sáu múi. Thứ hai, bọn họ không thể đụng tới chị Trần. Về thứ hai thì có nhiều khả năng hơn, vì con trai thích hạ thấp giá trị của con gái, luôn cảm thấy bản thân mình hoàn hảo nên buộc các bạn gái phải chấp nhận tất cả những lời nhục mạ, xúc phạm mà bọn họ dành cho các cô ấy, nhưng mấy tên nhóc đó lại không muốn thừa nhận cơ thể và ngoại hình của mình không được hoàn hảo – Mặc dù cũng là đàn ông, nhưng anh thực sự coi thường những người đàn ông như vậy, và cảm thấy bọn họ không phải là đàn ông. Trong các vụ án bạo lực gia đình mà anh học được từ cha mình, một trong những đặc điểm chính của người đàn ông bạo. lực gia đình là lòng tự trọng của họ quá mạnh, bọn họ không thể lắng nghe bắt kỳ lời buộc tội hay kiến nghị nào từ bạn đời của mình.

Cũng có thể do đồng chí cảnh sát hình sự năm xưa từng chứng kiến rất nhiều vụ bạo hành gia đình, vì sợ con mình cũng trở thành kẻ bạo hành gia đình, nên từ nhỏ cha anh đã dạy anh rằng: Nếu là đàn ông thì không nên chỉ tay vào phụ nữ, và cũng đừng nghĩ rằng bản thân mình hơn người ta. Cố gắng lắng nghe phụ nữ nhiều hơn mới là điều đúng đắn!

Anh không biết đàn ông trong gia đình khác có sợ phụ nữ hay không, nhưng với gia đình anh thì rất sợ, anh không bao giờ dám chọc tức chị gái và mẹ mình, bởi vì chị gái anh luôn là công chúa nhỏ trong nhà, bố mẹ còn đối xử với chị ấy cực kỳ thiên vị. Nếu dám trêu chọc làm chị gái anh nổi giận, anh sẽ bị đánh cho tơi tả; còn đối với cha anh, không thể nghi ngờ rằng ông ấy tuyệt đối sợ mẹ anh, bởi vì mẹ anh là một bác sĩ pháp y, kiểu người có thể đâm người ta ba mươi nhát nhưng tránh được những bộ phận quan trọng.

Nói tóm lại, những người phụ nữ trong gia đình anh đều rất quyền lực, nhưng Trần Nhiễm Âm chắc chắn là cô gái quyền lực nhất mà anh từng thấy từ khi còn là một đứa trẻ, ngoại trừ mẹ và chị gái của anh. Cả người cô không có lấy một chút khí chất điềm đạm mà một cô gái nên có, cô ngang tàng như một thằng con trai.

Thành thật mà nói, anh cho rằng cô khá khác biệt, mặc dù thành tích của cô gái này không được tốt lắm, lần nào cũng đứng hạng bét trong mỗi kỳ thi, nhưng khuyết điểm không che lấp. được ưu điểm, thành tích cũng không thể che giấu được sức hấp dẫn của cô. — Đọc full tại Truyenfull.vn—

Nhưng anh cũng không muốn trêu chọc cô.

Anh và cô giống như hai người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Anh không thích sự phách lối và phô trương, chỉ muốn kết bạn với những người bình thường. Huống hồ, không phải tất cả những người bước đi trong ánh sáng đều là anh hùng, nhưng cô không phải vậy. Cô rạng rỡ chói lọi, sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, là trung tâm của sân khấu cho dù cô có đứng ở bắt kỳ nơi nào.

Vì vậy, anh cũng không muốn xảy ra bất kỳ mối quan hệ nào với cô.

Nhưng người này từ trước tới nay dường như đã quá quen thuộc, chỉ chưa đầy một tuần sau khi quen biết, cô đã ngồi bên cạnh cầm tờ bài thi môn Vật Lý, đầy tờ giấy thi màu trắng trên bàn học về phía anh và nói: “Lâm Vũ Đường, cậu giảng bài này cho mình một chút đi.”

Dường như lo lắng anh sẽ từ chối, cô nhanh chóng nói thêm: “Thầy Lưu nói thành tích của cậu rất tốt, một câu hỏi đơn giản như: vậy cậu nhất định sẽ trả lời được.”

Thực ra lúc ấy từ “không” đã gần như: bật ra khỏi miệng anh, nhưng cô gái này đã nói một câu chặn lại lời nói của anh.

Xuất phát từ phép lịch sự, anh không thể không thuận theo đề nghị của cô, hỏi: “Câu hỏi nào?”

Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể quên được câu trả lời ban đầu của cô: “Cậu xem rồi giảng đi, dù sao câu nào tớ cũng không biết, cậu giảng như thế nào thì tớ sẽ làm y như vậy.”

Anh chưa bao giờ thấy một người không thèm khách khí như vậy.

Đồng thời, anh cũng hiểu ra một điều: Cô gái này hoàn toàn không phải đến để nhờ anh giảng bài.

Ngày hôm đó, anh tùy tiện giảng cho. cô hai câu trắc nghiệm đơn giản, sau đó liền đuổi cô đi. Trong lòng cô cũng biết rõ, không thèm tiếp tục quấn quýt lấy anh đòi giảng bài nữa. Sau khi nói “cảm ơn”, cô cứ thế rời đi. Thế nhưng, ngày hôm sau cô lại đến, và lần này cô cầm tới một đề thi Hóa Học, không giống như ngày hôm qua để anh tùy tiện giảng bài, cô cố ý lựa chọn hai câu hỏi trắc nghiệm rồi yêu cầu anh giảng cho cô.

Không phải được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng không phải cố ý làm khó dễ, chỉ là hai câu hỏi đơn giản như vậy, anh thật sự không có cách nào từ chối, đành phải chấp nhận giảng bài cho cô.

Kết quả là đến ngày thứ ba, cô lại đến, lần này là cô cầm tới một bài thi Sinh Học, thay vì câu hỏi trắc nghiệm, cô lại hỏi một câu hỏi điền vào chỗ trống, thuận tiện cô mời anh chơi bóng rổ sau giờ học, còn nói: “Nếu không muốn đi cũng được, tớ không miễn cưỡng. Tớ hiểu, không phải bạn nam nào cũng có thể chơi bóng rổ, thiếu chút kỹ năng chơi bóng cũng không có gì phải xấu hổ.”

Anh nghe đến đây liền biết cô lại dùng phép khích tướng, không bị mắc lừa, thẳng thừng đáp: “Không đi, không có thời gian.”

Cô cũng không ép buộc, cười nói: “Được rồi, tớ hiểu mà, dù sao cậu cũng không cao tới một mét tám, rổ quả thực có hơi cao so với cậu.”

……” Anh không tới một mét tám?

Anh… con mẹ nó không thể cao tới một mét tám?

Chiều cao là điểm mấu chốt của một người đàn ông.

Anh hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ: đáp: “Ông đây cao một mét tám mươi lăm nhé!”

Cô nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích: “Nhảy lên sờ rổ được không?”

Anh nở nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười, sau khi thu lại nụ cười, mặt không đổi sắc hỏi: “Buổi chiều mấy giờ?”

Cô nhếch khóe môi, cười đến rạng rỡ, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý cùng giảo hoạt không thể che giấu được: “Năm giờ rưỡi, sân bóng rỗ.”

Dáng vẻ đã thành công thực hiện được mưu kế, chờ lúc anh ý thức được mình trúng kế thì đã muộn rồi. — Đọc full tại Truyenfull.vn—

Người phụ nữ này chính là xảo quyệt như vậy, mỗi bước đi hay thủ đoạn của cô đều mê người, giống như con nhện quay tơ, khiến anh không thể vùng vẫy, càng ngày càng lún sâu.

Giống như một yêu tinh trốn khỏi động bàn tơ.

Tàn thuốc làm cháy tay anh, lúc Cé Kỳ Châu nhận ra thì điếu thuốc đã cháy hết, tuy chỉ hút một hơi nhưng đó là điều cuối cùng.

Khẽ thở dài, anh bóp tàn thuốc, dậy tắt rồi nhét vào gạt tàn.

Yêu tinh đã biến thành một giáo viên. còn là giáo viên chủ nhiệm của thằng cháu trai nhà mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ.

Cố Kỳ Châu cười khổ, từ trên giường đứng dậy, cầm lấy áo khoác ngắn tay khoác lên người rồi đi về phía cửa phòng.

Lúc mở cửa, trong lòng anh vẫn tự nhủ: Độ nguy hiểm của người phụ nữ này không thua gì tội phạm bị truy nã hạng A. Anh nhất định phải đề cao cảnh giác và không bao giờ bị sa ngã nữa.

—Hết chương 6—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN