Trước khi qua đời, mẹ Cố Kỳ Châu đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng, trong thẻ có ba mươi vạn, là toàn bộ tiền tiết kiệm đời này của bà, để anh giữ lại sau này cưới vợ.
Anh chỉ được dùng một nửa, một nửa còn lại giữ cho Đông Tử cưới vợ.
Trước khi kết hôn, Cố Kỳ Châu rút mười lăm vạn đưa cho bố mẹ Trần Nhiễm Âm trong lễ đính hôn làm quà hồi môn.
Thật ra trước khi đính hôn, anh đã giao hết tiền tích cóp của mình cho Trần Nhiễm Âm.
Sau khi kết hôn, hai người bọn họ lại cùng nhau vay tiền để mua một căn nhà, chỉ đứng tên Trần Nhiễm Âm, ngay cả chiếc Buick màu đen kia cũng đổi thành tên Trần Nhiễm Âm.
Anh giao toàn bộ tài sản của mình cho cô, một là vì yêu cô, muốn cho cô tất cả mọi thứ của mình; hai là vì tính chất nghề nghiệp của mình, nói khó nghe là chẳng may một ngày nào đó anh bất hạnh hy sinh vì tổ quốc thì cô vẫn còn chút vốn liếng, còn không phải chạy tới chạy lui làm thủ tục, đỡ phiền.
Anh không dám nói thật với cô như vậy, nếu không nhất định cô sẽ giận anh.
Tần Vi và Trần Hồng Bác coi như cũng hài lòng với cậu con rể này, tuy rằng anh cũng không phải cậu con rể tốt nhất trong lòng bọn họ, điều kiện gia đình cũng không tốt lắm, nhưng họ có thể cảm nhận được chàng trai này đã đối xử rất tốt với con gái họ, có bao nhiêu cũng nguyện cho cô bấy nhiêu, tốt hơn những người có mười chỉmuốn cho một.
Đối với Trần Nhiễm Âm, cuộc sống sau khi kết hôn rất bình thản và hạnh phúc, mặc dù họ vẫn ít khi ở bên nhau, nhưng đã hợp pháp, đã là vợ chồng chính thức!
Cuối tháng tám hai người đi đăng ký, giữa tháng mười tổ chức hôn lễ, khoảng một tháng sau Cố Kỳ Châu đã phải đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ cụ thể là gì Trần Nhiễm Âm không biết, chỉ biết anh đi bắt người, cô lờ mờ cảm nhận được hẳn là không phải là nhiệm vụ thoải mái gì, nếu không đã chẳng cần phải điều động đội cảnh sát đặc nhiệm đi bắt.
Cho nên, từ sau khi Cố Kỳ Châu đi, mỗi ngày cô đều lo lắng thấp thỏm, sợ anh xảy ra chuyện gì đó.
Gần cuối tháng mười một, một đêm nào đó, Cố Kỳ Châu gọi điện thoại cho Trần Nhiễm Âm vào hơn nửa đêm, nói nhiệm vụ của mình kết thúc, sắp được về nhà.
Lúc anh gọi điện thoại hơn mười hai giờ đêm, Trần Nhiễm Âm bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức từ trong giấc ngủ, may là tối nay cô không ở trong kí túc xá mà ở nhà, nếu không nhất định sẽ “tổn thương” Lý Miên.
Vừa nghe anh sắp về, cô lập tức tỉnh ngủ: “Khi nào?” x26#x9;
Cố Kỳ Châu nói qua điện thoại: “Ngày mai, muộn nhất là ngày mốt.”
Trần Nhiễm Âm vội vàng nói: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Cố Kỳ Châu: “Trên đường về Cục cảnh sát.”
Cô rụt vào chăn, nói: “Sao không đợi sáng mai hẵng gọi?”
Đường làng hơi xóc nảy, Cố Kỳ Châu áp sát di động bên tai, cũng không sợ bị những đội viên không ngủ khác trong xe nghe thấy, rất thẳng thắn trả lời: “Nhớ em.”
Lúc chấp hành nhiệm vụ thì không nhớ, trong lòng toàn là nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ vừa kết thúc đã bắt đầu nhớ vợ, không làm được việc gì, ngủ cũng không ngủ được, nên hơn nửa đêm mới nhịn không được gọi điện thoại cho cô.
Với cả đây cũng là chuyện thường tình với các anh em có vợ khác, không đến mức không có tiền đồ, không mất mặt.
Trần Nhiễm Âm mừng thầm không thôi, khóe môi không ngừng nhếch lên: “Em cũng nhớ anh.” Ngay sau đó lại nói thêm một câu: “Về nhanh đi, về sinh bảo bối.” Vì dạy lớp cuối cấp nên cô không dám mang thai ngay sau khi kết hôn, không thì không thể thuận lợi theo lớp đến khi tốt nghiệp, cho nên cô mới chờ mấy tháng, “Bây giờ mang thai cũng không bỏ lỡ kỳ thi trung học.”
Cố Kỳ Châu cười trả lời: “Được.” Lại nói, “Sinh một đứa con gái mập mạp, anh nghĩ xong cả tên rồi.”
Ánh mắt Trần Nhiễm Âm sáng ngời, kích động hỏi: “Tên là gì?”
Cố Kỳ Chu: “Trần Hữu Lâm.”
Thật ra năm đó khi chị gái và anh rể anh đặt tên cho đứa nhỏ là “Triệu Hòa Lâm”, anh còn thấy cái tên này quá tùy tiện, như trò đùa vậy.
Giờ đến phiên mình, anh lại bắt đầu cảm thấy đặt tên như vậy rất dễ thương.
Trần Nhiễm Âm vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc: “Lấy họ em?”
Cố Kỳ Châu nhẹ giọng dịu dàng đáp: “Ừm, họ của em dễ nghe.”
Anh thích Trần Hoàng của mình, thích tất cả những gì cô có, bao gồm cả họ của cô.
Anh cũng không để đứa trẻ mang họ Lâm của anh.
Họ “Lâm” này, đối với anh mang theo những kỷ niệm nặng nề.
Mà đứa trẻ là một sinh mệnh mới, anh không muốn con cái của mình từ khi sinh ra đã mang bóng tối và ký ức của quá khứ.
Về phần họ Cố thì càng không cần thiết, cái họ sau khi thay tên đổi tên họ cần gì phải truyền thừa?
Vì vậy, sự lựa chọn tốt nhất là theo họ của mẹ.
Anh vẫn giữ lại chữ “Lâm”, bởi vì Lâm Vũ Đường vĩnh viễn là của Trần Nhiễm Âm, không thể thay đổi.
Trần Nhiễm Âm cũng rất thích cái tên này, Trần Hữu Lâm, Trần Hữu Lâm, Trần Nhiễm Âm vĩnh viễn có được Lâm Vũ Đường!
Cô cười không ngậm miệng lại được: “Được! Chúng ta cùng nhau đón chờ sự xuất hiện của bạn nhỏ Trần Hữu Lâm nhé!”
Cố Kỳ Châu nở nụ cười đầy kỳ vọng: “Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nhiễm Âm kích động đến không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại trên giường không thôi, trong đầu toàn là “Trần Hữu Lâm”.
Đến hơn ba giờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ, còn chưa ngủ được bốn tiếng, chuông báo thức đã vang lên, nhắc nhở cô phải đi làm.
Tuy đau khổ, nhưng may mà bây giờ ở gần trường học, Tần Vi và Trần Hồng Bác đã chuyển nhà, chuyển đến gần trường trung học số hai; Cố Biệt Đông sau khi lên cấp ba thì ở trong trường, cho nên chỉ cần Cố Kỳ Châu không ở nhà, Trần Nhiễm Âm sẽ chạy về nhà mẹ đẻ ở.
Lúc đánh răng rửa mặt, cô còn tính toán trong lòng: Hôm nay là thứ sáu, ngày mai hoặc ngày mốt là Cố Kỳ Châu được về nhà, vừa hay cô cũng được nghỉ.
Trường trung học số 2 đang bắt đầu thực hiện chế độ dạy thêm luân phiên hai tuần, nghĩa là trừ lớp 12 phải học thêm mỗi thứ bảy, lớp 10 và lớp 11 đều học thêm vào thứ bảy cách tuần.
Tính toán một hồi, thứ bảy này Cố Biệt Đông có lớp học thêm, buổi chiều không có ai ở nhà, là thời cơ tốt để sinh em bé, có thể củi khô lửa cháy, muốn làm gì thì làm, Trần Hoàng cứ quyết xong như vậy.
Thế nhưng buổi trưa Cố Kỳ Châu gửi cho cô một tin nhắn wechat, hoàn toàn phá vỡ ý định tính toán của cô: “Sáng chủ nhật về nhà.”
Chủ nhật Đông Tử ở nhà, không thể củi khô lửa cháy.
Trần Hoàng vô cùng mất mát, thế là tính sang tối chủ nhật, tối chủ nhật Cố Biệt Đông phải về trường học.
Thứ bảy, trường trung học số 2 Đông Phụ tan học lúc năm rưỡi chiều, học sinh bị nhốt ở trường cả tuần cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại bước ra khỏi cổng trường.
Tiếng chuông tan học của tiết tự học cuối cùng vang lên, khu giảng dạy vốn yên tĩnh nháy mắt trở nên náo nhiệt, khắp nơi tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Sau khi tan học, Cố Biệt Đông xách cặp sách quay lại kí túc một lượt, đi lấy hành lý.
Vừa dọn dẹp đồ đạc xong đã thấy Wechat cậu gửi cho cậu: 【Tối nay về nhà à?】
Trong lòng Cố Biệt Đông: Quan tâm nhiệt tình thế này, haizz, chắc chắn là cậu mợ của mình rồi!
Vốn cậu không định trả lời tin nhắn, tránh bị phát hiện mang điện thoại đến trường.
Thế nhưng cậu không nỡ phụ sự quan tâm của cậu mợ, đành trả lời một câu: 【Yên tâm, chắc chắn là cháu về.】
Cố Kỳ Châu: 【Ở lại thêm một đêm được không?】
Cố Biệt Đông: 【…】
Cậu tự nghe xem, làm người có ai nói thế không?
Cố Kỳ Châu: 【Cho cháu năm trăm tệ, sáng mai về nhà.】
Cố Biệt Đông: 【?】
Tiền có thể mua đứt mối quan hệ của chúng ta ư?
Cố Kỳ Châu: 【Sáng mai cậu đến trường đón cháu, đưa cháu đi ăn ngon.】
Cố Biệt Đông: 【…】
Ok! Được lắm! Cháu hiểu rồi! Cậu chê cháu rồi đúng không! Chê cháu dư thừa! Chê cháu là bóng đèn!
Ngay khi cậu định bật voice chat mở miệng nghiêm túc lên án hành vi vô tình của người cậu ăn cháo đá bát, bỗng nghe thấy một bạn cùng phòng nói: “Bạn Hứa Từ Thoại lớp 10/9 các cậu biết không? Không hổ là thủ khoa, nửa tháng mới được nghỉ một lần mà cuối tuần còn ở lại trường tự học.”
Lớp 10/9 là một trong những lớp chọn.
Bạn Cố Biệt Đông ở lớp chọn 10/8 chậm rãi thả phím thoại ra, do dự một lát rồi đánh máy: 【Tiền không phải vấn đề, chủ yếu là cháu thích học tập.
Tuần này cháu sẽ không về nhà, ở lại trường tự học.】
Cố Kỳ Châu vừa nghe xong đoạn voice: “…”
Ờ cháu thích học tập ghê.
Thở dài, anh bất đắc dĩ trả lời: 【Học cho chăm chỉ, đừng có được bữa nay mất bữa mai.】
Cố Biệt Đông: 【Biết rồi.
Vậy tối nay cháu không về nhà, đừng quên chuyển tiền.】
Cố Kỳ Châu: 【Vừa rồi cháu còn bảo không phải chuyện tiền nong cơ mà?】
Cố Biệt Đông: 【Cháu khách sáo với cậu làm gì?】
Cố Kỳ Châu trả lời: 【Tuần sau cậu chuyển cho cháu.】
Cố Biệt Đông thẳng thắn hỏi: 【Có phải cậu hết tiền rồi không?】
Cố Kỳ Châu thẳng thắn giải thích: 【Đâu có, đây là chi phí bổ sung, cậu phải nộp đơn lên lãnh đạo.】
Cố Biệt Đông: “…”
Cậu của cháu ơi, bây giờ cậu khổ thế cơ á?
Trong lòng cậu không đành lòng thở dài: 【Thôi, cháu không cần nữa, cậu còn chẳng giàu bằng cháu, cháu không nỡ tống tiền cậu.】
Cố Kỳ Châu: “…”
—-Hết chương 72—.