Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền) - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2421


Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)


Phần 11


Tôi biết Ngọc đứng đó từ lúc nào, không biết chị ta đã nghe được những gì nhưng trong lòng hoang mang vô cùng. Tuy không làm gì xấu nhưng tôi lại thây sợ hãi có lẽ bởi thực sự tôi không muốn cho bất cứ ai biết về mối quan hệ giữa tôi và Tùng, nhất là chị ta. Chị ta nhìn tôi một hồi, sau đó cười giả lả:

– Kìa, sao mặt em đỏ cả lên vậy…đây là?
– Đây là chồng tôi.

Tiếng cái Hiền từ đâu chen vào, tôi lúng túng lùi lại một bước. Ngọc nhìn thấy cái Hiền, nhếch môi gật đầu nói:

– Hoá ra là vậy. Lâu rồi không gặp.
– Gặp làm chó gì vậy?
– Vẫn gớm ghê như ngày nào nhỉ?

Có lẽ chị ta không muốn dây với cái Hiền nên nói xong là đi luôn, cái Hiền thấy vậy liền kéo tôi lại rồi thở dài:

– Con mụ điên này, mà chị Liền cũng đi khám thai ạ? Anh Trường đâu mà chị đi một mình.
– Anh Trường đi trực rồi em
– Anh Tùng hôm nay cũng đi trực mà vẫn đưa em đi khám, anh Trường chả tâm lý gì cả,

Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cái Hiền thì mỉm cười, sau đó đáp lại:

– Hai đứa khám xong chưa?
– Em khám xong rồi, em đi về trước đây.
– Ok, vậy hai đưa về trước nhé, giờ chị mới khám
– Vâng,

Sau khi nói chuyện xong với cái Hiền, tôi mới vào khám. Tuy đi khám thai một mình cũng có chút tủi thân, nhưng tôi biết chồng mình bận thật sự nên cũng chẳng muốn ảnh hưởng đến công việc của anh. Thai của tôi được bảy tuần, rất khoẻ mạnh, nghe bác sĩ nói xong tôi chợt thấy vui vui. Mặc dù nhìn lên màn hình, đứa bé nhỏ xíu còn chưa thấy hình dạng nhưng tôi lại thấy xúc động mãnh liệt. Cảm giác làm mẹ lạ thật đấy, sống mũi cứ cay xè mãi không thôi.
Những ngày tiếp theo, tôi lại trở lại đi làm như bình thường, cũng không quên gọi cho mẹ báo lùi ngày cưới. Mẹ tôi hỏi tôi chỉ nói ông bà đi xem bói về bảo ngày đó mới hợp. Tất nhiên nói thế rồi mẹ tôi cũng không thắc mắc thêm gì nữa.
Được khoảng nửa tháng sau cái ngày tôi đi khám thai, buổi chiều Trường gọi tôi về sớm có việc gấp. Tôi lúc đó cũng đã làm xong việc liền bắt một chiếc taxi về phòng trọ.
Vừa vào đến nơi, Trường đã chạy ra ôm chầm lấy tôi rồi hớn hở nói:

– Cho vợ một tin cực vui, vợ có muốn nghe không?
– Anh lên chức hả
– Không, em đoán xem
– Vậy có tin gì anh nói đi, em không đoán nổi đâu.
– Nhưng anh muốn em đoán.
– Vậy thôi em không thèm nghe nữa.

Thấy tôi giận dỗi anh liền hôn chụt cái lên má tôi rồi nói:

– Mình chuẩn bị có nhà mới, bố mới mua cho hai vợ chồng một căn nhà ở gần Big C

Tôi nhìn anh, há hốc mồm kinh ngạc hỏi lại:

– Anh nói gì cơ.
– Thì anh nói rồi đấy, bố bảo em đang có bầu không nên ở đây, phải có cái nhà tử tế cho em ở.
– Nhưng mà…nhà ở gần Big C đắt lắm đó.
– Ừm, anh nghe bố bảo bố mua hết bảy tỷ, nhà ba tầng thôi nhưng mà nội thất đẹp lắm. Sáu phòng ngủ lận.

Tôi không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, bảy tỷ đối với nhiều người không phải con số lớn nhưng đối với tôi thực sự là một khối tài sản mà không biết bao giờ tôi mới có được. Thế nhưng thay vì vui, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu, tôi luôn muốn tôi và anh cùng cố gắng để có một ngôi nhà. Dẫu biết gia đình anh giàu có, nhưng điều này khiến tôi tự ti khủng khiếp. Anh có lẽ cũng nhìn ra liền nói:

– Liền, anh biết em trăn trở điều gì, nhưng mà bố mẹ chỉ có anh với cái Hiền, cái Hiền đi lấy chồng rồi mà nó cũng chẳng nghèo như vợ chồng mình. Thế nên bố lo cho anh cũng là điều đương nhiên mà, với lại ý, em xem em đang có thai, chả lẽ cứ ở mãi trong căn phòng trò bé tý chật chột này. Sau này sinh con ra, em cũng sẽ yêu thương con như bố mẹ yêu thương anh thôi, nên em đừng suy nghĩ nữa. Với lại nhà đó bố mua cho anh thật, nhưng mà bố mẹ cũng chuyển lên sống cùng mà. Bố mới mở thêm một chi nhánh công ty ở đây, công ty dưới thị trấn bố để chú Đằng quản lý rồi đi đi về về. Còn mẹ thì ở hẳn trên này luôn, mẹ bảo muốn chăm sóc cho con dâu và cháu nội. Bố mua rồi, bố bảo mai hai đưa chỉ việc chuyển đến, mang quần áo đi thôi còn đồ đạc thì nhà đầy đủ hết rồi. Tuần sau bố mẹ mới lên. Bố bảo mai đẹp ngày, hai đứa chuyển về ở lấy ngày. Bố mẹ bảo chưa cưới nhưng đăng ký rồi cứ về ở chờ đến ngày cưới cho tiện

Tôi nghe anh nói xong, không những không hết băn khoăn mà càng thêm hoang mang. Bố chồng tôi thì không nói, ông hiền lành thật sự, chỉ có điều tôi hơi ái ngại về mẹ chồng. Dù sao mấy lần trước bà cũng đôi lần tỏ ra coi thường tôi quê mùa. Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại, có thể do tôi nghĩ nhiều, vả lại giờ bố chồng đã mua nhà rồi, tôi muốn từ chối cũng thực sự không thể được. Thôi thì tôi cũng là đứa dễ thích nghi, chỉ cần bớt suy nghĩ lại thì cũng thấy mọi chuyện rất bình thường. Vả lại, dù sao cũng là bố mẹ của chồng tôi, đều là người một nhà cả, tôi không thể ích kỷ chiếm giữ lấy mình anh được.
Buổi tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi mới ngủ được, cứ nghĩ đến việc sáng mai chuyển đến nhà mới lòng tôi lại mâu thuẫn đan xen.
Cuối cùng, tôi thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã thấy đồ đạc quần áo của tôi được Trường sắp xếp gọn gàng vào mấy cái valy.
Thấy tôi dậy, anh giục tôi đánh răng rửa mặt, ăn sáng sau đó hai đưa bắt taxi đến nhà mới, còn hai chiếc xe máy anh nhờ hai thằng em nghĩa vụ mang giúp. Khi đến nơi, tôi khá bất ngờ, căn nhà ba tầng vô cùng rộng rãi, đồ đạc trong nhà đều đầy đủ cả. Trường mang valy lên tầng hai, đẩy vào phòng mà anh nói đó là phòng của chúng tôi rồi sắp xếp đồ vào tủ, còn tôi lấy khăn lau sạch từ trên xuống dưới. Khi cả hai đã dọn xong, thì cũng đến quá trưa, liền ra quán ăn tạm cơm sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Quả thật là ở đây khác hẳn với ở phòng trọ, tất cả mọi thứ từ giường chiếu tủ chăn đều là những đồ vật sang trọng. Thế mà sao khi ngủ tôi vẫn có cảm giác lạnh lẽo chứ không ấm áp như ở trọ.

Buổi tối, khi tôi và Trường đang ngồi xem tivi thì bên ngoài có tiếng lạch cạch, chưa kịp chạy ra tôi đã thấy cái Hiền mở toang cửa bước vào rồi nói:

– Uây, nhà sạch gớm nhỉ.

Chồng tôi nghe vậy thì đáp:

– Làm gì từ sáng rồi không sang mà dọn, để anh chị mày dọn cả ngày mới xong,

Nó thấy vậy cười hì hì, không đáp mà xách valy lên tầng hai. Tôi hơi ngạc nhiên quay lại hỏi chồng:

– Cái Hiền cũng ở đây sao?
– À, nó ở đến lúc lấy chồng, nửa tháng nữa nó cưới rồi mà, mẹ bảo để nó ở đây sau này đón dâu nhà chồng nó cũng không chê bai gì.

Tôi gật gù ngẫm lời anh nói cũng đúng, nhà Tùng có quyền có thế, vậy nên bố mẹ chồng tôi tất nhiên muốn môn đăng hộ đối rồi. Cái Hiền sau khi khuân đồ lên xong, liền xuống dưới ngồi vắt chân lên sofa ăn miếng táo vừa ăn vừa nói:

– Nhanh nhờ, thế mà nửa tháng nữa em đã cưới rồi, thấy mình chẳng chuẩn bị được gì. Chị Liền mai đi làm tóc đi, làm luôn móng nữa…

Tôi lắc đầu đáp:

– Đang có bầu không nên làm tóc với móng đâu, hoá chất đấy không tốt.
– Ờ nhỉ, em quên mất đấy, mà có bầu kiêng cữ dữ thần luôn, mẹ chồng em hết bắt em ăn cái này, lại cấm em ăn cái kia, eo ơi mệt dã man. Xong chưa gì đã mua cả một tủ quần áo trẻ em rồi, ngày nào cũng bắt giúp việc nấu cơm trưa mang qua cho em vì sợ ăn bên ngoài hoá chất.

Tôi nhìn nó cười cười không đáp, ngẫm lại ngày xưa cũng có chút xót xa, mẹ Tùng chưa bao giờ như vậy với tôi, thậm chí đến cái nhìn bà cũng không thèm nhìn. Bỗng dưng, nghĩ đến ngày cưới của cái Hiền tôi phải chạm mặt bà sống lưng chợt lạnh toát. Tôi biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ nó đến sớm như vậy.
Cái Hiền vẫn đang liến thoắng chuyện mẹ chồng nó, còn tôi cũng cứ mông lung với những suy nghĩ vẩn vơ.
Mãi đến chín giờ, tôi mới cùng Trường lên phòng ngủ, đêm ấy có lẽ do quá mệt tôi ngủ rất ngon. Khi tôi vẫn đang say giấc nồng, bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng cái Hiền bên ngoài vọng vào:

– Chị Liền ơi,

Tôi nhìn đồng hồ, mới có sau giờ kém, nhưng vẫn dậy vừa ngái ngủ vừa hỏi:

– Sao vậy Hiền?
– Em đói quá, chị có thể xuống nấu cho em bát bún được không?

Tôi nhìn vẻ mặt nũng nịu của nó, đành gật đầu khoác vội chiếc áo đi xuống dưới nhà. Hôm qua vợ chồng tôi đã đi siêu thị mua rất nhiều đồ, tôi bóc mấy con tôm sau đó nhanh chóng nấu hẳn một nồi bún.
Khi nấu xong, tôi thấy cả hai anh em Trường Hiền lững thững bước xuống mà không cần gọi liền múc ra bát.
Cái Hiền vừa ăn, vừa tấm tắc khen:

– Uầy, anh Trường sướng nhất nhá, lấy được vợ vừa xinh, vừa đảm đang. Đúng là số một đấy.

Chồng tôi nghe vậy nhếch mép nói:

– Tất nhiên rồi, ai như mày, vừa lười vừa xấu.

Cái Hiền không thèm đáp, đấm thụp chồng tôi một cái, sau khi ăn xong, hai anh em lại vội vàng lên phòng thay quần áo. Tôi cũng chẳng kịp dọn bát đũa, để mặc đấy lên rửa mặt mũi sau đó thay quần áo để đi làm.
Cũng may cái Hiền gọi sớm, không thì chắc tôi muộn làm mất.
Đến chiều, sau khi quyết toán hoá đơn xong tôi mới trở về nhà, lúc này trời cũng hơi sẩm tối, vừa bước đến cửa đã nghe thấy giọng mẹ chồng quat lên với chồng tôi:

– Nhà có mỗi mấy đứa mà ăn xong cũng không chịu rửa bát, con Hiền thì thôi đi nó là con gái nó là khách, mà con vợ mày làm dâu cũng để thế được thì tài thật.
– Mẹ, sáng nay vợ con nấu ăn xong thì đến giờ đi làm, để đấy chiều về rửa thì có sao đâu?
– Cái thói nào mà ăn ở mất nết như vậy? Rửa ba cái bát mất được năm phút chứ mấy, mày cũng vừa vừa phải phải thôi, từ ngày có vợ mẹ nói một câu cãi lại ba bốn câu. Lấy cái con nhà quê ấy xong mày học thói bố láo bố toét luôn à.

Tôi nghe mẹ chồng tôi nói xong, tim có chút nhói lên, chồng tôi thở dài không đáp đi xuống dưới bếp. Một lúc rất lâu sau, tôi mới mở cửa bước vào rồi nói:

– Thưa mẹ, mẹ mới lên ạ.

Mẹ chồng tôi nhìn tôi, cười giả lả đáp:

– Ừm, bố mẹ mới lên, định cuối tuần nhưng ở công ty trên này có việc nên bố mẹ chuyển đồ lên luôn, với cái Hiền sắp cưới nên bố mẹ tranh thủ lên mua đồ cho em,
– Thế mà bố mẹ không báo với con, để hôm nay con xin nghỉ sắp xếp đồ cùng.
– Thôi, bố con thuê người mà, mà cũng gớm thật, hai vợ chồng già mà chở một xe tải không hết.

Tôi nhìn bà, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, vừa mới lúc trước bà chửi tôi trước mặt chồng tôi, lúc sau bà đã vui vẻ ngay được. Trường vẫn đang rửa bát trong bếp, tôi vội xin phép mang túi lên phòng, rồi tiện thay quần áo, bên dưới tiếng mẹ chồng tôi rất nhỏ nhưng cũng đủ tôi nghe thấy:

– Bày đặt xin nghỉ, nghe ngứa hết lỗ nhĩ.

Tôi thở dài, thay bộ quần áo sau đó bước xuống, lúc này bố chồng tôi và cái Hiền cũng đã về, ông nhìn thấy tôi vui vẻ nói:

– Con dâu mới đi làm vể hả?

Tôi gật đầu đáp lại:

– Dạ vâng, con chào bố.

Mẹ chồng tôi loẹt quẹt đôi dép rồi nói:

– Cái thằng Trường nhà mình riết rồi ra thằng đàn bà mặc váy, đàn ông đàn ang chui vào bếp.

Lúc này tôi mới ngớ người ra, bình thường từ đợt tôi bầu anh luôn là người cùng tôi nấu ăn, nghe mẹ chồng tôi nói vậy tôi mới giật mình vội đi xuống. Mẹ chồng tôi thở dài thườn thượt nói tiếp:

– Gơm nữa chị Liền ơi, chị để cho chồng chị trông hèn thế nhở.

Chồng tôi nãy giờ vẫn im lặng liền đáp lại:

– Mẹ làm sao thế? Từ sớm rồi mới lên mà cứ cáu kỉnh khó chịu, không thích thì thôi bọn con ra ở riêng?
– Tao bảo không thích cái gì, tao chỉ thấy nhà có con Hiền với vợ mày mà mày cứ rúc trong cái bếp ấy bao giờ mới ngẩng mặt được lên.

Nói rồi bà quay sang cái Hiền chửi ầm lên:

– Con kia, xuống bếp nấu ăn, con gái con lứa cứ ngồi chình ình một đống ở đấy không chịu làm gì, mấy nữa về nhà chồng người ta lại đánh giá cho.

Cái Hiền nghe vậy lững thững bước xuống bếp, tôi lúc này cũng đã đuổi chồng lên trên, thật ra bản thân tôi cũng hơi vô ý, để chồng chui trong bếp, rồi còn để anh rửa đống bát sáng nay. Thế nên cảm thấy mẹ chồng chửi không sai, lần này bà còn chửi cả cái Hiền nên tôi không còn cảm giác bị phân biệt. Cái Hiền nói là xuống nấu ăn cùng tôi, nhưng thực chất chỉ ngồi trên ghế, nó nhặt được mấy cọng hành liền nói:

– Em nói thật em vụng lắm, nên chỉ phụ được mấy cái nhặt rau cỏ này thôi,

Tôi nhìn nó cười đáp lại:

– Thì em vào nấu chị cũng vướng tay vướng chân mà, nên thôi cứ ngồi đó chơi đi để chị làm hết.

Cái Hiền nghe vậy liền gật đầu, đẩy cả rổ rau cho tôi rồi gác chân lên lướt facebook. Tôi mang rau đi rửa, lâu lâu lại nhìn lên nhà, mẹ chồng tôi lúc này cũng đã vui vẻ trở lại, còn trêu trêu chồng tôi. Tôi cũng thấy vui vẻ hơn, mẹ chồng tôi là thế, bà tuy hay mắng con, nhưng lại quên rất nhanh chứ không để bụng.
Nấu cơm xong, tôi với cái Hiền dọn ra bàn rồi gọi mọi người xuống ăn cơm, bầu không khí đột nhiên trở lên ấm áp lạ kỳ. Chẳng có tiếng cãi vã, chỉ có tiếng cười đùa vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, tôi với Hiền mang đống bát đũa đi rửa rồi lên phòng khách ngồi ăn hoa quả.
Mẹ chồng tôi chỉ vào một valy quần áo trước mặt rồi nói:

– Liền, mẹ nhiều quần áo quá mà mặc không hết, nhiều cái còn nguyên đai nguyên kiện, con xem có cái nào mẹ con mặc được không thì lấy về cho bà ấy mặc.

Tôi nhìn mẹ chồng, hơi có chút xúc động, liền kéo valy lại. Quần áo của mẹ chồng tôi toàn là hàng hiệu, chất vải sờ vào đã thấy mịn, liền nhặt ra cả chục bộ. Mẹ chồng tôi thấy thế liền đẩy valy rồi nói:

– Thôi, cứ mang hết cả valy này về cho mẹ con chọn. Mang lên phòng con mà để

Tôi gật đầu, kéo valy lên để xuống phía chân giường rồi định bụng đi xuống, nhưng vừa xuống đến bậc cầu thang giữa đã nghe mẹ chồng tôi cười lớn:

– Gớm, đống quần áo này của tôi toàn hàng tặng không mặc cũng vứt đi. Thà cho bên thông gia lại được cái tiếng. Mà con bé này cũng thật thà thật đấy, đúng là cái ngữ nhà quê có khác, cho mấy cái quần áo mà sướng như vớ được vàng. Đợt trước đống tôi mua vứt đi cho bà Tám dưới quê mà cứ làm như biết ơn lắm, ai biết được không cho bớt đi thì chỉ thêm rác nhà.

Nghe xong mẹ chồng nói, cổ họng tôi nghẹn ứ lại, bố chồng tôi chau mày đứng dậy lên hướng cầu thang vừa đi vừa nói:

– Bà suốt ngày nói cái giọng mỉa mai, vừa vừa phải phải thôi.

Khi ông nói xong, vừa hay ông nhìn thấy tôi, bên dưới bỗng dưng im phăng phắc, bố chồng tôi thở dài nói:

– Liền, ra đây với bố một chút.

Tôi gật đầu, theo ông ra cổng, ông lại tiếp tục thở dài mấy cái rồi mới lên tiếng:

– Liền, bố biết con khó chịu khi nghe mẹ nói thế. Thật sự bố cũng không thích cái cách mẹ con nói chuyện. Nhưng mà mẹ con là người tốt, bà ấy không khéo, bà ấy nói chuyện không ngọt ngào, đôi khi làm người ta tổn thương nhưng lòng dạ bà ấy rất tốt. Chính bà ấy là người đề nghị mua nhà ở đây cho hai vợ chồng con, cũng là người đòi ra đây chăm sóc con, vậy nên con đừng giận bà ấy. Bố nói để con tập làm quen với việc mẹ con nói năng như vây. Với lại, dù sao cũng là người một nhà rồi, con đừng để ý. Bố biết thằng Trường cũng không làm ra tiền mấy, có khó khăn tiền nong con cứ nói với bố. Còn giờ con cũng đừng chấp mẹ, bố sợ con bị tổn thương nên muốn nói cho con hiểu. Và bố cũng sẽ nói chuyện để mẹ con thay đổi cái tính nói năng không suy nghĩ. Ai cũng có khuyết điểm cả, không ai hoàn hảo nên con cũng đừng giận mẹ.

Tôi gật đầu, trong lòng chợt thấy xúc động bố chồng tôi tính cách rất giống bố tôi ở nhà, lúc nào cũng là người đứng ra hoà giải mọi chuyện. Ông nói xong thì bước vào trong, mẹ chồng tôi nhìn thấy tôi mặt tỉnh bơ, tôi cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống. Bố chồng tôi liền bảo mẹ chồng tôi đứng dậy, sau đó kéo bà lên tầng ba. Cái Hiền thì mau chóng đi ngủ, tôi dọn dẹp qua căn phòng cũng cùng Trường lên tầng.

Ở phía dưới này, tôi nghe được tiếng rì rầm, bỗng dưng cảm thấy trong lòng dễ chịu đôi chút, chồng tôi thấy vậy cũng kéo tôi vào giường ôm chặt rồi nói:

– Đừng để ý lời mẹ nói, anh với cái Hiền cũng bị chê bai rồi bị chửi suốt ấy mà. Đừng giận mẹ nhé

Tôi gật gật đầu, ôm cổ anh, mẹ là mẹ anh cơ mà, sao tôi có thể giận bà được? Chỉ là trong lòng vẫn thấy ấm ức, nhưng đúng như bố chồng tôi nói, không ai hàon hảo cả, là người một nhà tôi nên chấp nhận với con người của mẹ chồng. Trường siết chặt tôi hơn,hôn lên má, lên môi rồi giục tôi đi ngủ. Tuy vẫn chưa hết tủi thân nhưng cũng vơi bớt phần nào, cuối cùng ngủ thiếp đi trong tay anh.

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN