Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng - Chương 24: Suy nghĩ lại mối quan hệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng


Chương 24: Suy nghĩ lại mối quan hệ


Ra tới quán nước, Quang Sơn chạy đi mua thuốc thoa ở một tiệm thuốc tây gần đó. Mua về hai chai thuốc, cậu ngồi phụp xuống ghế đối mặt với Hoàng Yến, thảy chai thuốc vào tay Tuấn Khải nói:
– Mày thoa thuốc giùm Thi đi!
– Hả?- Tuấn Khải ngạc nhiên kêu lên, miệng hả hốc.
– Hả cái gì? Ở đây ngoài Yến và Thi thì cũng chỉ toàn là con trai thôi, mày ngồi gần Thi thì thoa đi!- Quang Sơn lườm nhẹ Tuấn Khải nói.
– Ờ!- Tuấn Khải khẽ ờ rồi cầm chai thuốc lên, nhìn Hoài Thi mỉm cười.
Quang Sơn buồn bực nhìn Hoàng Yến nói:
– Em ráng chịu nha!
Hoàng Yến gật đầu, Quang Sơn tỉ mỉ và dịu dàng thoa từng tí thuốc cho Hoàng Yến, thuốc này mới vào thịt sẽ rất đau rát nhưng sau đó sẽ mát lạnh, nếu người thoa nhẹ tay thì sẽ giảm rát hơn. Quang Sơn rất nhẹ tay, nên Hoàng Yến chỉ nhíu mày, còn Hoài Thi phải khẽ kêu lên:
– Á!
– Xin lỗi! Xin lỗi! Chắc tui hơi mạnh tay, rán chịu chút nha! Tui sẽ nhẹ tay lại.
Hoài Thi nhìn vẻ lúng túng của Tuấn Khải thì cười tươi nói:
– Không sao mà!
Cả nhóm cũng bật cười vì hai người họ, chỉ có Thiên Huy là im lặng nhìn Quang Sơn thoa thuốc cho Hoàng Yến trong lòng bức bối vô cùng. Thoa thuốc xong, Quang Sơn nghiêm mặt nghìn Hoài Thi và Hoàng Yến hỏi:
– Giờ thì hai người nói cho tui biết chuyện gì xảy ra được rồi chứ?
Hoàng Yến liếc mắt nhìn Hoài Thi, Hoài Thi cúi đầu thở dài rồi ngước mặt lên kể:
– Khoảng 2 tuần nay tui có quen một anh lớp 12 tên là Hữu Tính, tui không hề hay biết ảnh đã có bạn gái,hai đứa đang tìm hiểu nhau nên có một vài tin nhắn kiểu tình cảm. Đến hôm nay, chị Ngọc Duyên đến tìm tui thì mọi chuyện mới sáng tỏ, chị ấy nói tui ve vãn, thả thính anh Tính, đến khi tui đòi bằng chứng thì chị ấy đưa ra một loạt tin nhắn được chụp màn hình, mà nội dung tin nhắn đã bị cắt xoá rất nhiều, không giống như tin nhắn gốc. Tui nói thế nào chị ấy cũng không nghe, cứ muốn đánh tui, đến khi chỉ định tát tui thì Yến chạy ra đỡ giùm, lãnh trọn cái tát đó.
Mọi người gật gù suy nghĩ khi nghe Hoài Thi kể.
– Vậy bà còn giữ tin nhắn gốc không?- Quang Sơn bỗng nhiên hỏi.
– Rất tiếc là tui xoá rồi! Tui không có thói quen giữ tin nhắn trong điện thoại.- Hoài Thi ủ rũ nói.
– Yến! Bà có đắt tội gì với chị Duyên hay những chị còn lại không?- Thiên Huy tiếp lời.
– Không! Tui chưa từng gặp ai trong số họ cả.- Hoàng Yến nhíu mày trả lời, trong giọng vẫn có sự xa cách khi nói chuyện với Thiên Huy.
– Vậy thì lạ thật, tại sao vết thương của Yến và Thi lại ngang nhau, dù Yến có bênh vực Thi đi nữa cũng không thể bị đánh tới như vậy.- Thiên Huy cũng cau mày nghĩ ngợi.
Hoàng Yến đưa mắt nhìn Thiên Huy, cậu cũng đang nhìn nhỏ, nhỏ thật sự không ngờ Thiên Huy lại quan sát tỉ mỉ như vậy, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc kì lạ, cảm giác ấm áp, vui vẻ nhưng nhỏ cũng chẳng biết từ đâu mà có.
– Tui cũng cảm thấy rất lạ, sau khi tui bị tát, tui và Thi bỏ chạy cùng một người bạn, sau đó bị nhóm chị Duyên đuổi kịp, mà từ lúc tóm được Thi, chị Duyên và 3 người còn lại trong nhóm dồn vào đánh nó, chỉ có một chị là xông vào đánh tui tới tấp như căm thù từ kiếp trước, tui cũng chẳng biết lý do là gì.- Hoàng Yến rời mắt khỏi Thiên Huy và kể cho mọi người nghe.
– Em biết tên chị đó không?- Quang Sơn hỏi.
– Không! Em có nhìn bản tên nhưng chị ấy không có đeo.- Hoàng Yến lắc đầu trả lời rồi quay sang Tuấn Khải nói:
– Mà hình như là chị ruột của Tuấn Khải, lúc nảy nghe họ nói chuyện.
Quang Sơn và Tuấn Khải nhìn nhau, hai người mơ hồ đoán ra lý do, nhưng tạm thời chưa thể nói cho mọi người biết nên hai người cứ im lặng, không biết nói sao. Cũng may Hoài Thi lên tiếng hỏi sang chuyện khác:
– Rồi hồi ra chơi 15′ mọi người đi đâu vậy? Phải chi có mọi người ở đó thì tui và Yến đã không xảy ra chuyện.
– Tụi tui đi giải quyết chuyện của một thằng bạn trong nhóm, nó mới vừa đụng độ với nhóm ở trường khác, tạm thời là êm xuôi rồi. Tui cũng không hiểu sao lại trùng hợp như vậy nữa, mấy người đó đến ngay lúc tụi tui đi.- Quang Sơn trả lời thay cả nhóm.
Tuấn Khải nghe vậy thì ánh mắt trở nên sa sầm mang chút tức giận. Tiếng trống ra chơi tiết 3 vang lên khiến mọi người thở phàu, cùng đứng lên đi vào trong để bắt đầu tiết học mới.
Hoàng Yến vừa vào tới lớp thì mọi người đã nhao nhao cả lên, ai cũng bàn tán chuyện của nhỏ, Thế Thịnh mừng rỡ hỏi thăm Hoàng Yến ngay:
– Hay quá! Cuối cùng bà cũng vào rồi. Sao? Sao? Thấy đau nhiều không, có cần tui đi mua thuốc cho bà không?
– Không sao đâu! Tui thoa thuốc rồi, ông đừng lo.- Hoàng Yến lắc đầu mỉm cười.
– Coi bà kìa! Mặt mày, tay gì trầy trụa hết rồi. Cũng tại tui hết, phải chi lúc đó tui cương quyết với Quyên hơn, ở lại với bà thì mọi chuyện sẽ đỡ hơn rồi. Lúc vào lớp tui chưa thấy bà vào, tui định đi tìm nhưng thầy hỏi về bà nên tui đành ở lại có gì thì còn nói dối giúp bà.- Thế Thịnh áy náy giải thích.
– Không có gì đâu mà! Chuyện đó đâu thể trách ông hay Quyên được, có đứa con gái nào mà muốn nhìn thấy bạn trai vì một người con gái khác mà đối đầu với chị họ mình đâu, nếu là tui thì tui cũng làm như Quyên thôi. Ông ở đây giải quyết giúp tui là tui cảm ơn ông lắm rồi, lỡ để thầy cô biết được, mọi chuyện còn lớn hơn.- Hoàng Yến lại mỉm cười hiền hoà nói.
– Nè! Nè! Hôm nay bà nói chuyện nhẹ nhàng, hiểu chuyện kiểu này thấy bà dịu dàng, nữ tính, dễ thương ghê luôn á. Bà mà cứ vậy hoài chắc tui yêu bà luôn quá!- Thế Thịnh chớp mắt liên hồi nói.
– Ông ăn nói vậy đó hả? Ý ông là bình thường tui ăn nói cọc cằn, tính tình dữ dằn, mà lại không có miếng nữ tính nào luôn phải không?- Hoàng Yến nhíu mày chất vấn.
– Sự thật là vậy mà!- Thế Thịnh lè lưỡi nói.
– Ông dám!- Hoàng Yến đưa tay đánh vào vai Thế Thịnh một cái rõ đau.
– Ây da!- Thế Thịnh xoa xoa vai, nhăn mặt nói.- Bà đánh tui đau tới vậy chứng tỏ là không sao thật rồi. Mà bà bị đánh tới lúc vào lớp luôn hả?
– Có đâu! Bị đánh tới lúc vào lớp chắc tui đi vào nổi. Vào tiết 3 một chút là Quang Sơn đến cứu tui rồi.- Hoàng Yến vừa lật tập ra vừa nói.
– Haizz! Vậy mà nảy giờ tui cứ áy náy, tui quên mất người ta có bạn trai rồi. Không có bạn thân như tui thì cũng có bạn trai quyền lực của người ta lo mọi việc.- Thế Thịnh ngước mặt lên trần nói.
Hoàng Yến thấy biểu cảm của Thế Thịnh buồn cười vô cùng, quay nhìn cậu định nói lại nhưng đã nghe trống vào tiết nên im lặng, lắc đầu cười.
Giờ ra về, Hoài Thi bảo Quang Sơn về trước, để mình qua lớp chờ Hoàng Yến cùng đi ra cổng. Quang Sơn gật đầu rồi câu vai Thiên Huy hỏi:
– Hôm nay mày có chở Quỳnh về không?
– Có! Hôm nào mà không chở.- Thiên Huy gật đầu.
– Ừ! Hình như lớp Quỳnh chưa ra. Vậy giờ ra lấy xe với tao đi! Rồi mày chờ Quỳnh luôn, tao về trước, nay nhà tao có việc.- Quang Sơn nhìn qua lớp Xuân Quỳnh rồi đề nghị.
– Ok!- Thiên Huy gật đầu, hai đứa cùng bước ra phía cổng.
– Nè! Lúc nảy nghe tin Yến bị đánh, tao thấy hình như mày còn khẩn trương hơn tao nữa.- Quang Sơn nhìn Thiên Huy nói khi hai đứa đang đi ra cổng.
– Có…có đâu! Tại tao với mày cũng là bạn, mà Yến lại là bạn gái mày nên tao chạy nhanh tới giúp thôi.- Thiên Huy lúng túng khi nghe Quang Sơn nói, lấp liếm giải thích.
– Haha. Tao đùa thôi mà, lần này mày khẩn trương thật rồi đó!- Quang Sơn cười phá ra nói.
– Cái đầu mày!- Thiên Huy đấm vào vai Quang Sơn một cái mắng rồi cũng cười theo.
Hoài Thi đứng chờ trước cửa lớp Hoàng Yến một lúc thì lớp của Xuân Quỳnh cũng tan ra. Hoài Thi đứng nhìn Xuân Quỳnh và Đỗ Quyên nói vài lời tạm biệt nhau, sau đó Đỗ Quyên tiến từng bước về phía nhỏ đứng, mắt hai đứa nhìn nhau thù ghét. Hoài Thi cười khinh với Đỗ Quyên rồi quay đi nơi khác, Đỗ Quyên cũng hừ lại với Hoài Thi, thế rồi hai đứa, mỗi đứa đứng bên một cánh cửa của lớp mà quay đầu đi nơi khác. Đợi một lúc lâu sau, cuối cùng lớp Hoàng Yến cũng được cho về, thầy bước ra với gương mặt giận dữ, học sinh thì ủ rủ bước ra, cuối cùng cũng thấy được Thế Thịnh và Hoàng Yến, hai đứa đang đi ra cùng nhau. Vừa ra đến cửa lớp, Hoài Thi đã nhanh miệng nhìn Hoàng Yến hỏi trước.
– Sao lâu vậy? 12h trưa luôn rồi đó.
– Hazz! Thầy vào kiểm tra bài tập hôm trước giao, đúng lúc lớp tao không có một đứa nào nhớ để làm, bị thầy mắng cho một hơi gần nữa tiếng, xong cái phạt ngồi tới giờ mới cho về. Đói sắp chết rồi.
– Hèn chi lớp mày im lặng tới vậy.
Đỗ Quyên nhìn Thế Thịnh ngập ngừng:
– Thế Thịnh! Em…
– Thôi vậy tui về trước nha! Mà Yến! Tao sắp dời trọ rồi, khi tao dời trọ lại dọn đồ tiếp nha!- Thế Thịnh không thèm để ý Đỗ Quyên gọi mình, cậu quay sang Hoài Thi tạm biệt và đề nghị với Hoàng Yến.
– Ok!- Thế Thịnh nghe Hoàng Yến nói xong thì bỏ đi một nước, không thèm nhìn Đỗ Quyên lần nào. Đỗ Quyên bực bội bậm môi đuổi theo.
Hoài Thi và Hoàng Yến nhìn nhau lắc đầu. Đỗ Quyên chạy theo kịp Thế Thịnh, chặn trước mặt cậu nói ngay:
– Thái độ của anh vậy là sao?
– Chẳng sao cả!- Thế Thịnh nói xong thì lách khỏi người Đỗ Quyên bỏ đi.
– Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Anh qua quán nước bên kia nói chuyện với em đi!- Đỗ Quyên ôm lấy cánh tay Thế Thịnh giọng muốn khóc nói.
– Buông anh ra!- Thế Thịnh nhíu mày bực dọc nói.
– Không! Nếu anh không đi với em, em không buông đâu.- Đỗ Quyên vừa nói vừa siết chặt tay Thế Thịnh hơn, nước mắt đã rơi xuống.
Thế Thịnh bị những giọt nước mắt của Đỗ Quyên làm mềm lòng, cuối cùng cũng đồng ý.
– Ê! Nay tao về nhà mày nha! Mặt còn bầm, không dám về nhà, đợi về nhà mày thoa thuốc, uống thuốc cho khoẻ rồi về.- Hoài Thi đề nghị với Hoàng Yến khi hai đứa dắt xe ra tới cổng.
– Ừ! Nhưng tao hơi thắc mắc.- Hoàng Yến nhíu mày nói.
– Thắc mắc gì?- Hoài Thi nhướng mày.
– Mặt tao cũng còn bầm mà tao vẫn về, trưa ba mẹ tao và ba mẹ mày đều không về, vậy mày sợ gì mà không về?
– Trời ơi! Mày không biết thôi. Mấy cô hàng sớm gần nhà tao nhiều chuyện lắm. Thấy mặt tao bầm mắc công nói tới nói lui.- Hoài Thi tỏ vẻ chán trường nói.
– Mấy lúc tao đến nhà mày chơi thấy họ có gì đâu.- Hoàng Yến gãi đầu khó hiểu nói.
– Mày có tiếp xúc nhiều đâu mà biết, nhiều chuyện phải lâu dài mới lòi ra được. Mày tới nhà tao chẳng qua nói với mấy người đó vài câu rồi chạy vào nhà, làm sao biết? Mà thôi về đi, mày nói nhiều quá.- Hoài Thi giải thích tỉ mỉ rồi thúc giục Hoàng Yến về.
– Ừ!- Hoàng Yến gật đầu leo lên xe rồi cùng nhau chạy về.
Không khí trong quán nước rất im lặng, Thế Thịnh và Đỗ Quyên ngồi đã 5′ nhưng chẳng ai nói với ai tiếng nào. Đỗ Quyên muốn mở miệng nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, Thế Thịnh không chịu được nữa cau có nói:
– Có gì thì em nói nhanh đi! Anh bận lắm!
– Anh bận lắm? Anh thì có thể bận gì chứ? Rốt cuộc anh có còn coi em là bạn gái anh không vậy? Anh sắp dọn trọ chẳng nói em biết, lại còn nhờ đứa con gái khác đến dọn đồ phụ. Anh nói đi! Có phải anh với nó có tình ý với nhau không?- Đỗ Quyên tức giận lớn tiếng chất vấn.
– Em đủ rồi đó! Khi nào khi em mới thôi cái kiểu ghen bóng ghen gió này đây? Một lần rồi vẫn chưa bỏ hả? Bạn bè không thể giúp nhau trong việc dọn đồ sao? Em có biết em nói như vậy không những em súc phạm Yến mà còn cả anh không?- Thế Thịnh cũng đập bàn nói lớn.
– Vậy tại sao anh chuẩn bị dời trọ mà không nói với em? Em mới là bạn gái anh mà, anh làm vậy mà anh coi được sao?- Đỗ Quyên rưng rưng nói, giọng đã dịu lại nhiều.
– Anh còn chưa lên tiếng trách em về chuyện lúc sáng, giờ em còn trách ngược lại anh hả? Em kéo anh đi, để mặc cho bạn anh bị đánh, em biến anh thằng một thằng con trai nhu nhược, một thằng bạn khốn nạn đó em biết không? Anh không thể ngờ con người của em lại ích kỉ như vậy. Anh nghĩ mình cần thời gian để suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta. Tạm thời đừng gặp nhau nữa!- Thế Thịnh cũng dịu giọng lại nói với Đỗ Quyên, sau đó để tờ tiền trả tiền nước lên bàn, sách cặp bỏ ra khỏi quán, mặc cho Đỗ Quyên gào thét:
– Thế Thịnh! Thế Thịnh! Anh đứng lại cho em! Á á á á á!
Đỗ Quyên đôi mắt đỏ ao giận dữ, quơ tay hất đỗ cái ly rơi xuống vỡ toan gây tiếng động lớn, ả gằn từng chữ:- Cũng tại con Hoàng Yến kia hết.- Cũng may đang là lúc trưa, quán nảy giờ chỉ có mình ả và Thế Thịnh nên không bị soi mói. Chủ quán nghe tiếng động chạy ra, thấy cái ly bể thì nhíu mày chưa kịp nói gì thì Đỗ Quyên đã đứng bật dậy, móc ra từ trong cặp tờ 50k đặt xuống bàn, nhìn qua tờ 50k Thế Thịnh để lại rồi nói:
– Bên kia là tiền nước, tiền này con đền cái ly.- Nói xong, liền bước khỏi quán nước.
– Này! Con ơi! Chờ phồi tiền, cả hai cái đều dư. Con ơi!- Cô chủ quán kêu với theo nhưng Đỗ Quyên cứ thế mà đi, không hề quay đầu lại.
Hôm nay, Đỗ Quyên quyết đi bộ về, ả cũng ở trọ, trọ thì cũng không xa lắm, nhưng hằng ngày được Thế Thịnh đưa đi đón về, hôm nay cậu bỏ về trước, không thèm bắt xe, quyết đi bộ về cho bỏ ghét, vừa đi vừa móc điện thoại gọi cho mẹ ả:
– Mẹ! Con muốn mua xe…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN