Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng
Chương 27: Những rắc rối liên tục xảy ra (3)
– Mọi người chờ Yến chút nha! Bạn ấy nói sẽ xuống ngay.- Quang Sơn quay lại nói với mọi người khi chỉ còn thiếu một mình Hoàng Yến, cả 3 chàng trai đã đi rước Xuân Quỳnh và Hoài Thi rồi.
Thiên Huy ngước nhìn nhà Hoàng Yến, cũng gần hai năm rồi cậu mới đến đây, cảm xúc dâng lên, bề ngoài căn nhà vẫn như cũ, tiếc là không thể vào xem bên trong thế nào.
– Mày xong chưa vậy?- Hoàng Linh vừa hỏi vừa gõ cửa phòng Hoàng Yến được hai cái thì tự động mở luôn cửa. Hoàng Yến đang nhìn ngắm mình trước gương, thấy Hoàng Linh đi vào thì cười tươi hỏi:
– Chị! em mặc váy này được không?
– Được chứ! Nhìn đẹp lắm.- Hoàng Linh hớn hở gật đầu.- Mà nhanh đi! Bạn đang chờ dưới nhà kìa.
– Em biết rồi! Em xuống ngay đây!- Hoàng Yến gật đầu.- Lần này cũng cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã nói giúp em!
– Chị chỉ nói một phần thôi! Cũng may mày và đám cùng đi chung như vậy chứ để một mình Quang Sơn đến rước rồi đưa về chị cũng không biết phải nói giúp thế nào.- Hoàng Linh mỉm cười bảo.
– Yêu chị quá đi mất!- Hoàng Yến ôm lấy Hoàng Linh nũng nịu.
– Con nhỏ này! Lớn đầu rồi mà cứ vậy hoài, có cả bạn trai rồi đó cô ạ! Thôi mau xuống đi để bạn chờ lâu.- Hoàng Linh cười tươi lắc đầu nói khi em gái lại nhõng nhẻo.
– Tuân lệnh!
Ra ngoài Hoàng Yến cười tươi bước đến xe Quang Sơn, Quang Sơn cũng cười với nhỏ, Hoàng Yến đưa mắt nhìn mọi người chào, nhỏ chào cả Xuân Quỳnh, dù sao cũng đã hứa với Quang Sơn gạt bỏ chuyện với Xuân Quỳnh rồi. Hoài Thi và Quang Khải niềm nở chào lại nhỏ, Xuân Quỳnh cũng lịch sự nói tiếng “chào” với nhỏ. Chỉ có Thiên Huy là nhìn nhỏ nhưng vẫn im lặng, có chút hờ hững. “Cái tên đáng ghét này! Đúng là bất lịch sự, nếu không vì Quang Sơn tui cũng chả thèm chào ông, riết rồi chẳng ưa chỗ nào được!” Hoàng Yến cúi mặt chửi thầm Thiên Huy trong bụng. Quang Sơn thấy Hoàng Yến cúi mặt thì lên tiếng gọi:
– Yến! Mau đi thôi!- Vừa nói cậu vừa ân cần đội nón bảo hiểm lên cho Hoàng Yến. Thiên Huy khẽ liếc nhìn hành động đó rồi quay mặt đi, vẻ mặt cậu ủ rủ hẳn và tất nhiên Xuân Quỳnh nhận ra điều đỏ. Ả khẽ liếc Hoàng Yến đầy tức giận.
Một đám cưới cũng khá hoành tráng diễn ra trên đường làng, tiếng nhạc nhộn nhịp, vui tươi vang vọng, người người nô nức, vui vẻ đi vào trong. Từ đằng xa xa, có 3 chiếc xe máy cùng nhau chạy đến, vừa thắng xe lại trước cửa đám cưới, 3 cặp trai gái đã gây chú ý của hầu hết khách, họ đi bằng 2 chiếc taiga và 1 môtô. Cả 6 người đều ăn bận rất đẹp, họ bước xuống xe trong sự ngưỡng mộ của mọi người, nhất là những học sinh cũng đến dự tiệc. Thiên Huy cởi nón bảo hiểm cho Xuân Quỳnh rồi mở cho mình, tóc cậu bị nón làm rũ xuống, cậu không vén lại mà đưa đầu hất tóc lên lộ gương mặt đẹp trai sáng ngời làm mấy đứa con gái nhìn phải cố gắng kìm chế tiếng la hét. Hoàng Yến bước xuống xe chỉnh lại chiếc váy của mình, Quang Sơn đi bằng môtô báo hại nhỏ phải xếp váy lại làm nó chút nhăng nhúm. Quang Sơn bước xuống xe, dáng người cao to cộng thêm đi bằng môtô làm cậu toát vẻ men vô cùng. Quang Sơn gỡ nón cho Hoàng Yến tươi cười nhìn cô, Hoàng Yến cũng đưa tay vuốt lại chiếc áo sơmi đang mặc của Quang Sơn, những người nhìn vào cực kì ngưỡng mộ họ, còn có những ánh mắt ganh tỵ:
– Không hiểu sao con nhỏ đó may mắn đến vậy, quen được Quang Sơn. Cũng khá đẹp trai, nhà giàu lại có thế lực, còn gần nắm trùm trường. Ô trời! Tức chết được mà!
– Đúng rồi! Mày nhìn nó đi! Gương mặt chỉ ưa nhìn chút thôi, có gì mà quen nó ta?- Hai cô bạn ngồi bàn nhìn ra bàn luận.
Quang Sơn nắm tay Hoàng Yến, Xuân Quỳnh và Thiên Huy nắm tay nhau cùng vào chỉ có Tuấn Khải và Hoài Thi là đi rời nhau ra. Ở ngoài,3 chiếc xe được nhiều người quây quanh dòm ngó, nhất là chiếc môtô cúa Quang Sơn, ai cũng bất ngờ khi một cậu trai nhỏ tuổi lại lái nó. Sáu người vừa bước vào gặp ngay rất nhiều người quen biết, khách mời rất đông, bây giờ đa số là học sinh. Bước vào giữa rạp thấy My niềm nở bước ra đón:
– Cuối cùng cũng tới! Tui trông nhất là mấy bạn đó! Mấy bạn trong nhóm của Quang Sơn cũng đến hết rồi!
– Trời ơi! Bà làm cô dâu đẹp ngất trời luôn.- Hoài Thi đến nắm tay My tấm tất khen.
– Um! Đẹp thật đó!- Hoàng Yến cũng gật đầu cười.
– Quá khen rồi!- My cười tươi lắc đầu.- Thôi vào bàn đi! Bữa nay phải ở với tui đến thật tối đó!
My kéo họ vào một cái bàn đã có người ngồi, là 3 người Đỗ Quyên, Kim Thoa và Mỹ Duyên. Nhóm của Mỹ Duyên ngồi vào bàn bên cạnh, tất cả chỗ đều là My sắp xếp, My không hề biết mối quan hệ của họ nên vẫn tỏ ra rất bình thường và ai nấy cũng không muốn làm My khó xử nên đành im lặng ngồi cạnh nhau. Chờ mọi người ngồi xuống hết, My mới nhìn Mỹ Duyên hỏi:
– Chị Duyên nè! Anh Tính đâu rồi? Ảnh không đi cùng chị sao? Lúc nảy lu bu tiếp khách quá nên em quên hỏi.
– Ờ…anh ấy bận việc nên chị đi cùng nhóm, hôm nay nhóm chị cũng không đứa nào rủ bạn trai theo.- Mỹ Duyên gượng cười trả lời, ả không ngờ lại gặp mặt đông đủ vậy, khó chịu thật.
– Vậy sao?- My có chút buồn nói, rồi mắt My chợt quét ra cửa, thấy bóng dáng một người, My cười tươi bước ra:
– Cuối cùng ông cũng đến! Tui còn tưởng là ông không dự cơ.
– Sao tui có thể không dự đám cưới của bà được! Chúc mừng nha cô dâu xinh đẹp!- Thế Thịnh cũng cười tươi đáp lại.
– Phải rồi! Vào bàn ngồi đi! Sao lại để bạn gái đi với người khác chứ, vào ngồi gần nhau đi!- My vừa nói vừa kéo tay Thế Thịnh vào.
– Ơ…My…- Thế Thịnh lưỡng lự nói, vốn dĩ đang muốn tránh mặt Đỗ Quyên mà giờ lại vậy.
My đẩy cậu vào đúng chỗ giữa Hoàng Yến và Đỗ Quyên.
– Được rồi! Mấy bạn ngồi đây ăn bánh, uống nước trước nha! Tui đi bàn khác! Xíu quay lại!- My mỉm cười nói rồi lui đi.
Để lại một không khí im lặng bao trùm bàn ăn.
– Bà đúng chất theo bồ bỏ bạn nha! Đi với Quang Sơn cái quên tui luôn hà.- Thế Thịnh biểu môi nói với Hoàng Yến phá vỡ không khí im lặng.
– Ai đó cũng có bồ mà! Còn bảo tui chờ làm gì?- Hoàng Yến mỉm cười nói. Thế Thịnh lại liếc Hoàng Yến sau câu nói đó.
– Mà 2 người lạ thật, lúc bà-ông, lúc mày-tao là sao?- Hoài Thi cười hỏi.
– Tùy tâm trạng vui buồn thôi.- Thế Thịnh thu lại ánh mắt với Hoàng Yến, nhìn Hoài Thi trả lời.
Đỗ Quyên khẽ liếc nhìn Thế Thịnh và Hoàng Yến.
– Em với thằng đó có chuyện gì à?- Mỹ Duyên kề tai Đỗ Quyên hỏi nhỏ.
Đỗ Quyên khẽ gật đầu.
– Cẩn thận cái con Hoàng Yến đó!- Mỹ Duyên lại nói.
Mặt Đỗ Quyên sa sầm lại. Xuân Quỳnh cũng đưa mắt nhìn Đỗ Quyên, ả biết chuyện của Thế Thịnh và Đỗ Quyên, nhưng không biết làm sao để giúp. Ả cũng muốn cho Hoàng Yến một bài học, nhất là sau khi thấy ánh mắt của Thiên Huy lúc nảy, máu trong người như chảy loạn cả lên. Không khí như chìm vào im lặng, chỉ thỉnh thoảng giao tiếp vài câu khi My đi tới bàn. Cứ thế, họ nhìn nhau dò xét cho đến lúc ra về.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!