Em Thật Là Thơm - Chương 19: 19: Đông Thanh Ca ca
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Em Thật Là Thơm


Chương 19: 19: Đông Thanh Ca ca


Gian phòng tối đen, tựa như không một bóng người, song, lắng nghe kĩ, dồn dập tiếng va chạm vang bên tai.

Kèm theo tiếng nức nở khe khẽ.

Trăng lấp ló qua song cửa sổ, toả ánh sáng bàng bạc, bóng hai cơ thể dính sát nhau chuyển động liên tục in trên nền đất, âm thanh trong phòng phát ra từ đó.

Bàn tay nóng bỏng vuốt ve từng tấc da thịt nuột nà, gan bàn tay chai sạn cạ cạ đầu vú đỏ hồng, hai luồng mềm mại nhễ nhại mồ hôi, chạm nhẹ là toé lửa.

Túc Yểu ép người trước cửa sổ, nàng vịn song cửa, bờ mông núng nính vểnh cao, một tay Đông Thanh luồn từ sau tới vần vò bầu sữa đong đưa, một tay bấm chặt eo nàng, hông thúc phầm phập, ngón tay bóp nghiến đầu vú, những cú nhấp mạnh bạo khiến hai chân Túc Yểu nhũn ra, khó đứng vững.

“Ưmm…….

ưm….

.

” Tóc tơ bết mồ hôi, trong miệng Túc Yểu ngậm mảnh yếm đỏ, lụa mềm thoang thoảng hương hoa quế, phất phơ tựa gió đưa, vốn vì người mà động.

Trong lòng Túc Yểu rất sợ, lo có người đi qua cửa sổ, mà nàng lại đang trần truồng ——bầu vú trắng nõn nằm trọn trong lòng bàn tay màu lúa mạch, ngón tay cứng còng cố níu song cửa, bụng phẳng lì khom xuống, khóm cỏ thưa thớt bị vật cứng khai phá không thương tiếc….

.

Vẻ mặt say tình vừa dâm vừa quyết rũ chết người.

Miệng ngậm tấm yếm đào, vải dệt đẫm nước bọt, tiếng rên rỉ nuốt ngược vào họng.

Đông Thanh cúi người ép sát nàng, lồng ngực rắn chắc dính chặt đường cong mảnh khảnh, hắn hôn cái cổ trắng ngần, liếm sạch từng giọt mồ hôi, “Niên Niên thơm quá.


“Ưm ứ ứ…….

.

(Đừng nói nữa….

.

)”

“Niên Niên bảo gì cơ? Bảo sướng lắm à?”
“…….

.

Ưm ưm! (…….

.

Không phải!)”
Đông Thanh cong môi cười, ngậm dái tai nhỏ xinh, “Ừ, sướng thật.


Hắn vừa mút mát cổ Túc Yểu, vừa trêu chọc nàng, dưới háng càng thúc càng sâu……….

Dương vật to lớn dập liên tục vào khe thịt, nhấp một cái, mật ngọt trào ra nhớp nháp, nhấp vài cái, nước xuân trút ào ạt, dịch trắng tí tách nhỏ trên đất, thắt lưng Túc Yểu khom thấp hơn, mũi chân ngọc ngà kiễng lên, hùa theo động tác của Đông Thanh.

Không thể phủ nhận, so với sợ bị người khác nhìn thấy, hơn cả, là kích thích, là sung sướng, là tình yêu dâng trào.

Hai mép môi quấn lấy vật cứng, bị nó cuốn vào hang thịt, rồi lại tuột ra, nhuốm đẫm dịch trong suốt, chưa bao giờ Túc Yểu khát khao được hôn Đông Thanh như bây giờ.

Cằm nàng căng ra tê dại vì nhét yếm, Đông Thanh nghe tiếng nức nở, rút yếm ra, dịu dàng xoa cằm nàng: “Khó chịu à?”
Túc Yểu đáng thương gật đầu, khe thịt cũng thít chặt lại, “Ừ……”
Nũng nịu như mèo kêu.

Đông Thanh cắn răng rút vật cứng ra, nước sữa chảy nhơ nhớp, hắn không để ý, xoay người Túc Yểu lại, tỉ mỉ nút cánh môi hồng.

Nếu không có cây gậy cứng rắn ướt sũng, đang đau đớn kêu gào thì sẽ tuyệt hơn.

Túc Yểu nhá môi hắn: “Thế này mới hôn được chàng.


Lòng Đông Thanh mềm nhũn, nâng mông Túc Yểu lên, bế nàng đặt xuống ghế quý phi**, một chân khoá bên hông nàng, “bảo kiếm” to lớn cứng rắn, khí phách hiên ngang, được bao bọc trong rừng rậm tươi tốt, cọ cọ viên ngọc nhỏ đỏ au phía trên cửa mình.

Hai tay Túc Yểu nắm chặt sườn ghế, chân mở rộng, Đông Thanh thuận thế đút kiếm vào chuôi.

“Kẽo kẹt……kẽo kẹt……kẽo kẹt….

.


Quy đầu bóng loáng, ma sát ngàn vạn nếp uốn trong vách hang ấm nóng, lỗ sáo tiết dịch trắng, quện vào nước xuân, theo từng nhịp nhấp, tràn khỏi khe thịt.

“Niên Niên, gọi Đông Thanh ca ca.


“………” Túc Yểu sắp lên đỉnh, nàng ưỡn eo, nhíu mày, cái cổ thon dài lấp lánh mồ hôi, “A……Nhanh lên….

.

Ư…”
“Niên Niên, gọi cho ta nghe, nhé?”
Đông Thanh ngừng lại, Túc Yểu tựa đứa nhỏ bị kẹo đường dụ dỗ, bám víu hắn ——
“Đông Thanh ca ca……A….


Vật cứng thúc dữ dội, trứng dái trĩu trịch tàn nhẫn đập vào mép thịt sưng đỏ, Đông Thanh giã dồn dập, “Gọi nữa đi nào….

.


“Đông Thanh……Đông Thanh ca ca………”
“Niên Niên!”
Đông Thanh gầm nhẹ, thắt lưng ép nghiến xuống, dập tới tấp mấy phát cuối, hắn siết chặt Túc Yểu vào lòng, dòng dịch nóng bỏng đặc sệt xuyên qua nước lũ, phóng thẳng vào tử cung!
……….

.

Thiển Lộ nhoài người trên vai Hùng Nâu ngủ say sưa, miệng khẽ hé, thở nhè nhẹ.

Hùng Nâu thính tai, “bản tình ca” trong phòng nghe không sót tiếng nào.

Nếu là lúc trước, Hùng Nâu cũng chỉ mắt điếc tai ngơ, thản nhiên chẳng sao cả, song giờ phút này lại mặt đỏ tai hồng.

Hắn cố không thở mạnh, tránh ảnh hưởng tới giấc ngủ của Thiển Lộ, có điều chút tâm tư đen tối cứ tung hoành trong đầu mãi.

Ờm…….

Thiển Lộ đẹp hơn hắn tưởng.

Hắn gãi gãi đầu, không nén nổi nụ cười, thầm nghĩ, nếu Thiển Lộ cũng gọi hắn một tiếng “Hùng Nâu ca ca” thì quá tuyệt.

Thiển Lộ ngủ không sâu, Hùng Nâu vừa cười, bả vai rung rung, nàng xoa mắt ngẩng đầu nhìn Hùng Nâu “Canh mấy rồi?”
Hùng Nâu không đáp, con ngươi lấp lánh, sáng hơn trăng, hẳn hỏi Thiển Lộ: “Thử gọi ta là Hùng Nâu ca ca xem nào?”
Thiển Lộ vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng, cười ngây ngô: “Hùng Nâu ca ca.


Hùng Nâu sững sờ, mở to mắt, tay sờ ngực, đáp, “Ừm, ta đây.


*
Trời ngày càng lạnh, Thiển Lộ gấp gọn mấy cái áo choàng lông giúp Túc Yểu, hỏi nàng: “Tiểu thư muốn mặc áo nào?”
Túc Yểu chống má suy nghĩ, thuận tay chỉ, “Hồng đi.


Thiển Lộ: “………Tiểu thư, đây là xanh mà.


“Vậy xanh đi.


“Vâng.

” Thiển Lộ cất áo thừa vào tủ, mặc áo lông xanh cho Túc Yểu, lông dày ấm vô cùng, “Tiểu thư, người nghĩ gì thế?”
“Nghĩ xem làm sao để phụ thân đồng ý gả ta cho Đông Thanh.


Cả Thiển Lộ và Hùng Nâu đang nấp trên xà nhà đều sững người.

Thiển Lộ: “Hôm nay tiểu thư tìm Tướng gia để nói chuyện này ạ?”
“Ừ.

” Túc Yểu không có tâm trạng trò chuyện, ngoài sân nắng rỡ, có vẻ không lạnh lắm, “Đi thôi, tranh thủ lúc lặng gió.


“Vâng.

” Thiển Lộ bước sau Túc Yểu, ra ngoài rồi còn ngóng lại trong phòng, sau đó mới đóng cửa.

Hùng Nâu ngay lập tức đi tìm Đông Thanh.

………
Tay Đông Thanh cầm bút bỗng run lên, giọt mực sánh nhỏ lên mảnh giấy Tuyên Thành cũng không để ý, “Nàng ấy đã nói vậy ư?”
Hùng Nâu cúi đầu, “Vâng.


Niềm vui sướng tột cùng qua đi, chỉ còn ý cười nhẹ đọng nơi đáy mắt, Đông Thanh lẩm bẩm, “Nếu Niên Niên biết thân phận thật của ta, liệu…….


Hung Nâu cả gan nhìn thẳng vào Đông Thanh, “Các chủ, thuộc hạ nghĩ, phu nhân sẽ không thay lòng.


Đông Thanh tuy nói vậy nhưng cũng không chán nản, hắn cười nhạt nói, “Dạo này ngươi gần gũi với Thiển Lộ nhỉ.


Hùng Nâu ngạc nhiên, quỳ sụp xuống, “Các chủ thứ tội!”
“Thôi,” Đông Thanh lại cười, “Ta không trách ngươi, thế cũng được, ngươi sẽ càng một lòng một dạ bảo vệ Niên Niên.


“Hơn nữa, ngươi vừa gọi “phu nhân”…….

.

” Đông Thanh sờ sờ mũi: “Cũng không tệ.


Hùng Nâu: “………”
Hắn thầm nghĩ, xem ra, để Các chủ không ngăn cấm mình và Thiển Lộ, phải tích cực vuốt mông ngựa*, “Phu nhân rất thương Các chủ, Các chủ đừng lo lắng nhiều.


*Vuốt mông ngựa: nịnh nọt, nịnh bợ.

Đông Thanh thở dài, ngoảnh đầu nhìn ngọn cây trụi lá ngoài cửa sổ: “Mong là vậy.

”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN