Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả? - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?


Chương 19


Máy bay không người lái được đưa vào sử dụng ở địa cực không có tạp âm quá lớn, thể tích khéo léo đẹp đẽ nên cũng không quá khiến nhóm gấu Bắc Cực chú ý.

Trên thực tế có rất nhiều động vật hoang dã dù có thấy được máy bay không người là thì cũng sẽ coi như nó là chim bay trên trời.

Chỉ có camera đi trên đất liền mới bị động vật hoang dã chơi đùa.

Lúc này, gấu lợn Kiều Thất Tịch đang nằm ở trên đá dạng chân, lộ bụng ra để cho Otis liếm láp, vì mặt trời chói quá nên cậu vẫn luôn nhắm hai mắt.

Bởi vậy nên cậu cũng không phát hiện trên bầu trời có một chiếc máy bay không người lái đang ở cách trên đầu mình không xa, đang lặng lẽ ghi chép lại dáng vẻ “được cưng chiều yêu thương” của cậu.

Nếu biết có một cái máy bay không người lái đang quan sát cuộc sống của mình, Kiều Thất Tịch nhất định sẽ lý ngư đả đĩnh một cái ngồi xuống, đầu tiên khép lại cặp chân không đoan trang của mình, sau đó thì giữ khoảng cách với Otis, từ chối xa hoa dâm đãng!

Tiếc là cậu cũng không biết.

Căn cứ theo nguyên tắc không ai trông thấy thì không phải là sự thật, Kiều Thất Tịch lặng lẽ meo meo sa đọa, thư giãn, buông bỏ sự xấu hổ cơ bản nhất của con người ở ngoài trời.

Không chỉ dạng chân phơi chim không hề áp lực chút nào giữa ban ngày mà còn không biết xấu hổ để Otis liếm láp một ngày ba bữa, thậm chí đi ngủ cũng phải ôm một cái.

Kiều Thất Tịch: Tay Nhĩ Khang.jpg*! Tôi có thể giải thích chuyện này!

Chủ yếu là vì làm gấu Bắc Cực thật sự quá khó khăn. Thực chất bên trong một động vật có trí tuệ sống quần cư như cậu có thiên tính hướng đến sự ấm áp và làm bạn nên đương nhiên là cậu thích ôm và thích quan hệ thân mật.

Ôm một cái để có trụ cột tinh thần, nếu không thì phải trải qua khoảng thời gian trời đất đầy tuyết này như thế nào đây.

Kiều Thất Tịch càng ngày càng giống gấu co hai móng vuốt, nằm ngửa trên đá rơi vào giấc mơ đẹp ngọt ngào.

Bất tri bất giác, lý tưởng trở thành tinh anh trong giới kinh doanh, vinh quang nhà cửa của cậu đã biến thành được ăn no một bữa sau đó ngủ ngon giấc.

Cậu cho rằng lý tưởng của Otis cũng giống cậu, chỉ khác là chờ đến lúc mùa xuân đến, Otis trừ ăn cơm đi ngủ ra thì hẳn là còn muốn một cô dâu.

Nước chảy róc rách, trời xanh gió mát.

Ngoại trừ nhiệt độ không khí hơi không thích hợp ra thì dường như Otis cũng thích sự yên tĩnh của hiện tại.

Hắn chững chạc ung dung, ánh mắt trầm lặng mà cơ trí như thể đã nắm chắc tất cả mọi thứ xung quanh trong lòng, không có chuyện gì có thể làm cho hắn hốt hoảng.

Mà khi nhìn gấu nhỏ do mình nhặt được thì lại tràn ngập dịu dàng và yêu thương.

Otis liếm láp gấu nhỏ buồn ngủ đến nổi không mở mắt ra nổi một lần nữa, đặc biệt để ý hai bàn chân ngâm lâu ở trong bùn, xác định trong khe hở của đệm thịt không có côn trùng hay kí sinh trùng lộn xộn gì bên trong rồi mới yên tâm.

Sau đó Otis mới cúi đầu lo cho lông trên người mình, không dịu dàng tinh tế tỉ mỉ như khi đối xử với gấu nhỏ, hắn làm cho mình rất gọn gàng nên xong việc rất nhanh.

Mấy ngày nay đi đường kiếm ăn, chịu đựng đói khát, còn phải chịu đựng sự bực bội khi không tìm ra đồ ăn cho gấu nhỏ nên hắn không thể ngủ ngon được một giấc nào.

Bây giờ lấp đầy bụng, Otis đã có thể dán sát vào gấu nhỏ mềm mại ngủ một giấc ngon lành.

Đương nhiên, nhiệt độ không khí vẫn quá cao, vũng nước cạn hay nước bùn đều nóng lên.

Cá con bị kẹt ở trong vũng nước chưa kịp bơi theo thủy triều ngửa hết bụng trắng lên, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai ngày nữa là sẽ tỏa ra mùi hôi thối.

Sự thật cũng đúng là như thế, thủy triều ở đây sẽ không dâng lên nữa, sẽ chỉ càng ngày càng khô cạn mà thôi.

Nhiệt độ ở trên tảng đá quá cao, theo mùi phát ra, ruồi muỗi xung quanh cũng tìm tới bọn họ.

Otis bị quấy rầy nên tỉnh, hắn lại phát ra tiếng gầm kiềm chế trầm thấp, vung vẩy đầu xua đuổi những con muỗi kia đi.

Kiều Thất Tịch nghe thấy tiếng động thì tỉnh lại, vô cùng khó chịu vì cậu cũng cảm thấy cái nóng bất thường, nghĩa là mùa nóng đã chính thức đến.

Cậu không thể làm gì.

Chỗ này trụi lủi một mảng, bên bờ chỉ có một ít bụi cỏ thấp, ngay cả một bóng cây để hóng mát cũng không có.

Nấp ở trong bụi cỏ càng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt vì ở đó còn có nhiều muỗi hơn. Nói quá lên là Kiều Thất Tịch sợ nếu mình chui vào trong bụi cỏ ngủ thì sẽ bị muỗi khiêng đi.

Nóng quá đi.

Vào lúc này, hệ thống giữ ấm tinh vi của gấu Bắc Cực lại tựa như một gánh nặng.

Kiều Thất Tịch đứng lên rời khỏi tảng đá ở mép nước với Otis.

Mặc dù bãi nước cạn này có cá nhưng nói thật thì một nhánh sông sắp cạn không phải là một nơi tốt đẹp để nghỉ ngơi lâu dài.

Bọn họ phải tìm được một vị trí địa lý thoải mái hơn để ở trước khi thời tiết nóng nhất đến mới được.

Cứ như vậy, hai con gấu Bắc Cực có kế hoạch có mục tiêu lại lần nữa tựa sát vào nhau, bước trên con đường tìm kiếm căn nhà hoàn hảo.

Đương nhiên còn có cái thùng nhỏ màu vàng.

Kiều Thất Tịch nhai một nắm lá cây bạc hà, lười nhác dùng móng vuốt quẹt đi chất lỏng rồi trực tiếp dùng lưỡi liếm lên đầu và mặt của Otis.

Nước miếng của cậu vậy mà lại có hiệu quả đặc biệt.

Otis chỉ cảm thấy chỗ nào bị gấu Bắc Cực nhỏ liếm qua đều hơi lạnh nhưng rất dễ chịu. Làm như vậy có thể khiến hắn mát mẻ được một lát, lại có thể đuổi mấy con muỗi mà hắn ghét.

Kiều Thất Tịch tuyệt đối không ngờ rằng làm như vậy đã tạo thành một thói quen xấu cho Otis. Đó là về sau vào mùa hè, mỗi khi cảm thấy nóng, Otis liền ưỡn cái mặt to lớn đến trước mặt cậu chờ cậu liếm.

Haiz, vấn đề là mặt đối phương lớn quá, phí nước bọt.

Lúc này, những con gấu Bắc Cực khác ở trên bờ cũng phải nghênh đón thử thách mới, sống cũng không dễ dàng.

Hẳn là nhóm gấu Bắc Cực chia sẻ phần thịt cá voi mắc cạn bên bờ kia cũng đã phải nếm trải hương vị đói khát vào một tuần trước, trừ phi bọn chúng gặp may liên tiếp, sau khi rời khỏi bờ biển bùn và núi lửa rồi thì lại gặp đồ ăn mới.

Nhưng tỷ lệ này rất nhỏ.

Vị trí địa lý phù hợp với việc bắt cá ở bên bờ biển cũng không nhiều, cho dù có thì cũng hết rất nhanh, hoặc là đã sớm bị những con gấu Bắc Cực khác chiếm mất.

Xác suất gấu cái thân cô thế cô dẫn theo gấu con chưa trưởng thành bị đói khát tương đối lớn.

Nhân viên nghiên cứu động vật ở địa cực cũng chú ý sát sao nhóm thiên sứ nhỏ có tình cảnh khó khăn này.

Vào thời điểm thích hợp, bọn họ sẽ chọn cách đích thân ra tay giúp đỡ.

Không chỉ Kiều Thất Tịch và Otis bị theo dõi mà rất nhiều gấu bán trưởng thành và gấu cái dẫn theo con cũng trở thành đối tượng bị theo dõi.

Mọi người sẽ dựa vào tình huống mà định ra nên chú ý như thế nào.

Bình thường mọi người sẽ chú ý kĩ càng những đối tượng có tình huống tương đối không lạc quan lắm rồi xếp chúng nó vào danh sách cần trợ giúp mọi lúc, cẩn thận theo dõi.

Kiều Thất Tịch và Otis đều không ở trong nhóm này. Nguyên nhân bọn họ bị chú ý hết sức đặc biệt và mới lạ, bắt nguồn từ tình bạn không tầm thường và giá trị nhan sắc xuất sắc của bọn họ.

Năm nay gấu trưởng thành trắng trẻo đẹp trai nhất trên toàn Bắc Cực không thể nghi ngờ gì là Otis vừa mới trưởng thành. Hắn chỉ vừa mới bị chú ý tới trong năm nay, thuộc nhóm mới nổi.

Gấu thành niên đẹp trai trắng trẻo nhất thì dĩ nhiên là Alexander ở cùng với Otis, nghe nói tính tình dịu dàng đáng yêu, là một thiên sứ nhỏ hiền lành.

Trên diễn đàn người yêu thích địa cực còn có ảnh chụp Alexander thân thiện ở với con người vào lúc được cứu trợ.

Mắt to sáng và đen láy, lông xù xù trắng như tuyết, thật sự là quá đáng yêu, người từng xem ảnh chụp hầu như đều sẽ lưu lại một tấm.

Tiếc là bọn họ không được tiếp xúc với Alexander trong truyền thuyết, có thể ở cùng với Alexander mỗi ngày chỉ có Otis mạnh mẽ đẹp trai.

Trong trạm nghiên cứu, nhân viên công tác đang vất vả cần cù sửa sang số liệu, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng thở dài.

Rất hiển nhiên là lại bị các loại số liệu năm nay làm tổn thương.

“Tình trạng của hai con gấu bán trưởng thành mới vào hôm nay cũng không tốt lắm.” Chàng thanh niên lấy ra một tấm ảnh rồi thảo luận với đồng nghiệp: “Đây là một con gấu bán trưởng thành vừa mới rời mẹ, máy bay không người lái chụp được nó ở bên một bờ biển hoang vu, đang đi thì đột nhiên nằm xuống.”

Đồng nghiệp nhìn thoáng qua, lọt vào trong tầm mắt anh ta là một con gấu bán trưởng thành gầy gò khoảng ba tuổi: “Trông khung xương này, là một con giống cái à?”

“Không phải, là một con giống đực.”

“Chuyện này…” Người đồng nghiệp nghe xong câu trả lời thì khẽ thở dài một tiếng, không kìm lòng nổi mà so sánh, nói: “Alexander hai tuổi trông còn khỏe hơn nó.”

“Làm sao so sánh như vậy được.” Chàng thanh niên lắc đầu.

“Vậy cũng đúng.” Đồng nghiệp thương xót, cuộc sống của Alexander có thể nói là cẩm y ngọc thực*, chưa từng có gấu Bắc Cực nhỏ nào sống sung sướng hơn nó.

“Xử lý xong chưa?” Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Tan tầm thôi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon chút để chữa lành tâm hồn bị thương.”

“Xong rồi.” Chàng thanh niên cười nói: “Sẵn tiện đang ăn đồ ăn ngon thì mở video hôm nay của Alexander và Otis chút đi, chỉ khi nhìn thấy bọn họ tôi mới không lo lắng.”

“Ha ha ha, anh cũng đừng quên, Alexander cũng đã đói bụng mấy ngày rồi.” Đồng nghiệp nói.

“Đúng vậy, nhưng nó béo mà.” Một giọng nói ranh mãnh nói.

“Ha ha ha ha ha ha ha, nói cũng đúng.”

Hai người kề vai nhau đi ăn đồ ăn ngon, cười nói vui vẻ, đương nhiên, đến lúc đó bọn họ còn còn không quên chia sẻ tình hình Alexander và Otis hôm nay cho mọi người.

Cuộc sống gian khổ ở Bắc Cực, môi trường tự nhiên tàn khốc, tất cả đều lộ ra sự ngột ngạt.

Dần dần, hai bé thiên thần sinh sống khỏe mạnh này nghiễm nhiên trở thành thuốc an ủi trong suy nghĩ của mọi người.

Chỉ cần thấy được bọn họ vẫn sống bình an khỏe mạnh và yêu thương lẫn nhau thì trong lòng mọi người đều cảm thấy ngọt ngào ấm áp.

Như vậy thì khi bị tổn thương bởi con gấu Bắc Cực khác thì cũng có thể được an ủi và dịu lại.

Nếu nói có một kì tích đã sinh ra trong mùa hè tàn khốc này thì đó nhất định là tình bạn vĩ đại giữa Otis và Alexander.

Bọn họ đến và đi có đôi có cặp, sau khi rời khỏi bãi nước cạn, đi được hai ngày lại đói bụng.

Nhưng Kiều Thất Tịch không hề hối hận, cậu đoán hiện tại bãi nước cạn kia cũng đã gần khô cạn rồi, sớm muộn gì cũng phải đi.

Không bằng đi sớm sẽ khỏe hơn.

Otis cũng đói bụng, nhưng trông hắn không có gì khác thường, vẫn thong dong bình tĩnh đi đường một cách chính xác.

Làm một con gấu cỏ* dễ thương, Kiều Thất Tịch không nói được bây giờ nên đi theo hướng nào, chỉ có thể làm cái đuôi.

*vô dụng, tạ…

Thấy lần trước gấu nhỏ đói đến mức lăn lộn khóc lóc om sòm tại chỗ, náo loạn vô cùng, lần này Otis hết sức chu đáo, không đợi cậu lăn lộn khóc lóc om sòm đã dỗ dành cậu trước.

Hai con gấu Bắc Cực đói bụng khổ sở lăn lộn chơi đùa bên cạnh một bụi cây thấp trên đồn cỏ, trút ra tâm trạng tiêu cực khi cuộc sống khổ sở.

Nhưng chơi kiểu này cực kì không công bằng với Kiều Thất Tịch, gấu Bắc Cực lớn vừa há miệng đã có thể cắn trọn cả cái đầu của gấu Bắc Cực nhỏ.

Kiều Thất Tịch: Cút! Không biết đàn ông có hai cái đầu không thể đụng vào à?

Cậu đói đến mức không còn sức lực giương oai, rất muốn nói với Otis rằng ông mệt rồi, không muốn chơi với anh.

Otis: …

Rốt cuộc là ai chơi với ai.

Có lùm cây nghĩa là trong rừng có thể có quả mọng có thể hái.

Quả mọng vào mùa hạ vẫn có thể xem là có thể bổ sung dinh dưỡng đồ tốt.

Cậu cẩn thận hít vào một hơi, trong không khí quả thật có mùi vị ngọt ngào vô cùng kích thích vị giác làm cho Kiều Thất Tịch không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu bỏ Otis, thèm thuồng đi thăm dò mùi hương ngọt ngào.

May mà tính tình Otis luôn vô cùng tốt trước mặt gấu nhỏ, cũng không so đo việc bị lờ đi.

Xét thấy gấu nhỏ không đi xa, Otis nằm xuống đất vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng mập mạp của đối phương bèn hơi dịch thân qua hóng gió một lát.

Nhưng Otis còn chưa chợp mắt được hai phút đã chợt nghe thấy tiếng gào, là gấu nhỏ phát ra, hắn còn chưa tỉnh đã theo bản năng tìm qua chỗ cậu.

Phải nếm trải khổ đau mới có thể đứng trên đầu những con gấu khác.

Bên trong lùm cây thâm thấp, sau khi bị quân đội mấy chục con ong bao vây chặn đánh một trận đại chiến, Kiều Thất Tịch rốt cuộc cũng ngậm được một miếng mật ong chạy thoát.

Mật ong ngon quá, cực kì thơm ngọt ngon miệng.

Trông thấy Otis, cậu vội vàng kích động đưa cho đối phương một miếng: Nhìn này, mật ong!

Đồ tốt vừa bổ vừa dinh dưỡng! Trong mùa hạ gian khổ mà có được một ít mật ong bồi bổ thân thể thì sẽ không có tâm bệnh.

Chỉ là khi nãy má trái bị ong mật đốt một chút, hiện tại gấu nhỏ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN