Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả? - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?


Chương 2


Giả sử Otis gặp con gấu trắng non này vào lúc hắn đói chứ không phải đang bị thương, chắc chắn khả năng cao là hắn sẽ thủ tiêu luôn cậu mất.

May thay bây giờ trên người hắn có vết thương, hơn nữa đồ ăn cũng đầy đủ, cho nên hắn không hứng thú mấy với việc động tay động chân với con gấu con này.

Còn Kiều Thất Tịch, người đang trốn trong phòng, có một sự sợ hãi không hề nhẹ vì cậu sợ Otis sẽ chui qua khe hở và gây rắc rối.

May là đối phương chỉ điềm đạm đứng một lúc rồi vô vị rời đi.

Có lẽ cái lỗ hổng trên bức tường không may nằm trúng góc chết của camera nên các nhân viên công tác đã không để ý đến nó trong một khoảng thời gian. Điều này khiến Kiều Thất Tịch tiềm ẩn nguy cơ bị tấn công cao bởi anh hàng xóm nhà bên, chết tiệt, và cả mất ngủ nữa.

Với mục tiêu tìm lại giấc ngủ ngon lành, Kiều Thất Tịch cảm thấy mình phải nhắc nhở nhân viên chú ý gấp về cái khe này.

Và thế là sau khi ăn uống no nê, cậu rảnh rỗi đi dạo loanh quanh, ý đồ thông qua cách thức này hấp dẫn sự chú ý của nhân viên công tác.

Nhưng làm điều này thì Kiều Thất Tịch không khác gì như đang đi trên dây, cán cân giữa sự sống và cái chết liên tục chao đảo. Bởi vì mỗi lần cậu tới gần khe hở thì Otis lập tức xuất hiện.

Nói cách khác, ngay cả Otis cũng bị cái lỗ này hấp dẫn, chỉ mỗi nhân viên là mù có chọn lọc.

Đúng là sơ suất quá!

Không lẽ phải đợi tới khi Otis leo qua tận chỗ cậu lắc lư, sau đó dùng răng nanh bén nhọn cắn chết cậu thì bọn họ mới để ý tới khúc tường sập à?

Cậu thử suy nghĩ về cái chết của mình, da gà da cóc nổi hết cả lên, thiệt là rùng rợn mà.

Song cậu vẫn nhen nhóm một niềm tin to lớn rằng hiện tại Otis tạm thời không thể tới đây được, lý do đó là vết thương trên người hắn chưa lành, không thích hợp để trèo tường.

Nhưng hai ngày sau, khi cơ thể đối phương nhanh nhẹn hơn một chút, hắn ta nhất định sẽ tới đè chết mình.

Tục ngữ có câu tiên hạ thủ vi cường*, Kiều Thất Tịch ăn no bụng bự cho rằng cậu nên nhân lúc Otis chưa bình phục mà qua đó lắc lư trước, có gì để nhân viên công tác nhanh chóng nhận ra sớm…

* ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế

Song nghĩ đi nghĩ lại thì thấy kế hoạch này giống như đi tìm đường chết hơn.

Sáng nay ánh nắng ấm áp, tình hình là Kiều Thất Tịch lại nằm trên tường nhìn trộm Otis.

Nửa người trên của chàng gấu lòi ra ngoài, vừa ngủ gật vừa phơi nắng như thể đang ngủ rất sâu.

So với bộ lông trắng như tuyết của Kiều Thất Tịch, lông Otis không trắng như vậy, nó hơi hơi ngả sang vàng nhạt.

Kiều Thất Tịch nghĩ ngợi gì đó nhưng vẫn không dám hành động hấp tấp.

Tính toán một chút, cậu yên lặng theo dõi sự thay đổi.

May sao mấy ngày sau, Otis vẫn không có hứng thú với việc thủ tiêu Kiều Thất Tịch, dù cậu có bám tường nhìn lén hắn cũng không đuổi tới.

Điều này thật là vô lí?

Ngày qua ngày, ngay cả người ngoài ngành như Kiều Thất Tịch cũng nhìn ra được trạng thái của Otis không lạc quan lắm, có vẻ như không chỉ mỗi thân thể hắn bị thương.

Quả nhiên cậu tình cờ nghe các nhân viên nói rằng Otis không quen với cuộc sống ở trạm cứu hộ, cảm xúc hắn ta hơi tiêu cực.

Bệnh tâm lý ở động vật chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, ngay cả chó mèo nuôi trong nhà đôi lúc sẽ rơi vào trạng thái chống cự tiêu cực, huống chi là gấu Bắc Cực.

Nếu chuyện tiếp tục thì khả năng Otis được thả về nhà rất sớm, nhưng nó lại quá nguy hiểm.

Kiều Thất Tịch bỏ một con cá vào miệng, rồi ghé lên tường nhìn trộm anh gấu nhà bên. Dường như hàng xóm vẫn ỉu xìu, thấy cậu hắn cũng chỉ nằm trên tuyết mà nhướng mi.

Được lắm, đây là chiến thuật phải không?

Cố tình hấp dẫn để mình chủ động đi qua, sau đó một ngoạm cắn chết?

Cũng có khả năng thế lắm chứ.

Nhưng Kiều Thất Tịch cảm thấy trí thông minh của gấu trắng làm sao cao được như vậy?

Lúc cậu đang phân vân nên nhả con cá ra hay không, Otis từ đằng xa bỗng dưng nhúc nhích, thế mà hắn lại di chuyển rồi từ từ bò tới gần đây.

Thân hình của Otis giống như một tảng băng nhỏ, mặc dù bây giờ đã gầy đi nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khí thế của hắn.

Kiều Thất Tịch hơi sợ hãi, song cậu vẫn thấy được ánh mắt Otis nhìn mình tuy có hơi cảnh giác, nhưng không giống như ánh mắt của một người thợ săn đang nhìn con mồi.

Chứng tỏ Otis không xem cậu là con mồi.

Kiều Thất Tịch bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sợ hãi vô bờ tiếp tục ghé lên tường nhìn con gấu trắng to lớn kia.

Các giác quan nhạy cảm có thể giúp gấu trắng nắm bắt được cảm xúc và ý định của đối thủ, vì thế cậu cố gắng kiềm chế khí thế mình lại mặc dù khí thế chẳng áp lực là bao…

Chiều cao Otis ngang ngửa bé gấu con khi nằm trên tường. Hắn ưỡn cổ và đánh hơi mùi vị của con gấu đực suốt ngày xuất hiện trong tầm mắt mình.

Có lẽ trong lòng hắn cũng hoang mang không kém.

Những con gấu con mà hắn từng nhìn thấy trong quá khứ, chúng tuyệt đối không dám lắc lư trước mặt hắn bởi vì hành động đó khác gì hành động tự tìm chết đâu.

“…” Kiều Thất Tịch bất động ngậm con cá, mặc kệ ánh mắt sâu thẳm của đối phương dò xét trên người mình. Nhưng phải công nhận con gấu Bắc Cực này có đôi mắt đẹp phết.

Vừa to vừa tròn.

Sau khi tò mò đánh giá gấu con, Otis thu lại sự tò mò của mình và liếm liếm môi.

Những động tác chậm chạp và đôi mắt thiếu ánh sáng của hắn khiến Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự không vui đó.

Tự dưng Kiều Thất Tịch cảm thấy hơi đau lòng, nói sao nhỉ, một chú gấu Bắc Cực bốn tuổi không nên lộ ra dáng vẻ như thế chứ.

Cậu hy vọng chú gấu trắng này ở yên trong trạm cứu hộ để hồi phục vết thương, sau đó hẵng trở về tự nhiên tiếp tục sinh sống.

Otis bị thương hiếm khi nào ra ngoài đi lại, cho nên sau khi bị Kiều Thất Tịch dụ dỗ đi một vòng, hắn quay trở về chỗ cũ, nằm xuống rồi tiếp tục chợp mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Đối phương từ trên xuống dười hoàn toàn kháng cự đối với cuộc sống hiện tại.

“…” Con cá biển vẫn còn sống trong miệng Kiều Thất Tịch ngoe nguẩy cái đuôi. Kiều Thất Tịch dường như quyết định được điều gì đó, hai chân sau dùng sức giẫm một cái, kế tiếp bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm và bức tường vỡ sập dưới chân cậu một cách bất ngờ.

Vờ lờ…

E hèm, dù sao cậu cũng là một chú gấu  trắng non trẻ, cân nặng tầm mấy trăm kí lận.

Động tĩnh không nhỏ bên này khiến Otis ngẩng đầu lên thêm lần nữa, hắn uể oải lẳng lặng nhìn về nơi xảy ra sự cố.

Kiều Thất Tịch rũ bộ lông dày trên người rồi hướng về phía Otis với con cá trong miệng.

Lúc bấy giờ, bóng dáng của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện trong video giám sát. Anh ta dụi dụi con mắt của mình, cho rằng mình đã nhìn nhầm.

“Chúa ơi, không thể nào. Alexander xuất hiện tại địa bàn của Otis.” Anh ta nhanh chóng thông báo cho các đồng nghiệp của mình: “Nhanh nghĩ cách đi, đừng để bọn chúng đánh nhau.”

“What? Làm sao nó qua đó được?” Người đồng nghiệp tới xem camera đã rất ngạc nhiên và nói: “Alexander thiên sứ bé bỏng của chúng ta đang làm gì vậy? Oh my god, nó còn ngậm cá trong miệng à?”

Không sai.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy khó tin: “Chẳng lẽ nó đang lấy lòng Otis?” Chuyện này xảy ra trên người gấu Bắc Cực quả thực rất ngạc nhiên nhưng dường như không phải không thể

“Chờ đã, chúng ta nên quan sát phản ứng của Otis trước. Nếu nó không tấn công Alexander, có lẽ chuyện này sẽ có lợi đối với tâm trạng của nó…” Một nhân viên nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.

Nhưng họ cũng biết rằng điều này rất nguy hiểm.

Chẳng may Otis tấn công thì kết cục của Alexander sẽ rất tồi tệ.

Khi Kiều Thất Tịch ngày càng đến gần Otis, các nhân viên cứu hộ ở trước màn hình bắt đầu thở gấp, họ vô cùng khẩn trương.

“Chờ chút, hình như kết quả không giống.”

Thực ra Kiều Thất Tịch đang khẩn trương lắm nhưng mắt thường nhân loại làm gì nhìn ra cảm xúc lo lắng của cậu, bộ lông dày chỉ cho phép cậu thể hiện biểu cảm ngây thơ trong sáng. Trong mắt mọi người, họ chỉ thấy cậu chậm rãi đi đến trước mặt Otis và thân thiện đặt con cá biển xuống đất.

Không thể tin được một chú gấu Bắc Cực con lại có hành động như vậy. Có khi nào Alexander xem hắn là mẹ của mình không?

Đây dường như là lời giải thích hợp lý duy nhất.

Một con gấu mất sổ gạo như Otis ấy vậy mà có biểu cảm hoang mang giống người, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn được một con gấu con cho ăn.

Trong gen của chúng, chỉ có gấu mẹ mới cho con ăn và trong thời kỳ giao phối, một số con đực sẽ nhường thức ăn cho con cái.

Nếu là bình thường, Otis tất nhiên sẽ rất vui lòng nhận lấy đồ ăn, bởi vì hắn sống ở nơi hoang dã và cần kiếm ăn mọi lúc mọi nơi để đảm bảo tính mạng của mình.

Nhưng tại nơi này khiến tâm trạng của hắn rơi xuống đáy vực, đồng thời hắn cũng mất đi kha khá hứng thú với đồ ăn.

Tuy nhiên sự xuất hiện của một chú gấu nhỏ đã đánh thức khát vọng sinh tồn trong bản năng của hắn. Sau tất cả, ngoại trừ mặt đất đầy tuyết rời thì đây là ký ức quen thuộc duy nhất của Otis, một đồng loại.

Các nhân viên thông qua camera thấy Otis cúi đầu xuống và nhặt con cá biển lên, sau đó đặt nó giữa hai bàn chân mình, lấy móng vuốt cắm vào nó rồi nghiêng đầu cắn.

Trong phòng theo dõi bỗng vang lên một tràng pháo tay, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Thất Tịch vô cùng hào hứng, cuối cùng con gấu Bắc Cực ỉu xìu này đã ăn nhiều hơn, suy cho cùng chỉ có ăn uống đầy đủ mới khiến vết thương nhanh lành lại.

Một con cá biển không đủ để gấu Bắc Cực trưởng thành nhét kẽ răng, chỉ trong phút chốc, Otis đã nuốt chửng con cá biển mà Kiều Thất Tịch mang đến.

Hắn chăm chú liếm vết máu trên bàn chân của mình, đồng thời đôi mắt đang nhìn Kiều Thất Tịch dường như lấp lánh tia sáng.

Thấy hắn sắp đứng dậy, Kiều Thất Tịch hoảng sợ lùi ra đằng sau mấy bước.

Này người anh em, ông tính làm gì vậy? Cậu thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó, cậu dứt khoát chạy đến khoảng trống sụp đổ, thân thủ nhanh nhẹn trông không giống một con gấu.

Otis nhìn theo bóng lưng rời đi của gấu nhỏ mà không đuổi kịp, một lát sau hắn quay về góc đặt đồ ăn hẻo lánh và ăn hết cá chứa trong máng.

Sự thay đổi này khiến các nhân viên hài lòng vô cùng. Họ bắt đầu thảo luận xem có nên xây lại khoảng trống bị sụp đổ hay không.

Sau nhiều lần thảo luận, họ cảm thấy tốt nhất nên giữ cái lỗ hổng này lại, vì điều này có thể tốt cho Otis và Alexander, hai đứa có thể kết bạn và nô đùa an ủi lẫn nhau.

Tới nước này rồi mà kế hoạch tuyên cáo của Kiều Thất Tịch vẫn thất bại.

Kế hoạch ban đầu của cậu chủ yếu là qua đó gây náo loạn để thu hút sự chú ý của nhân viên, từ đó để nhân viên công tác lấp cái lỗ hổng cho cậu.

Kết quả thì sao, khoảng trống không chỉ lớn hơn sau mỗi lần hoạt động mà nó còn được tận dụng tối đa, trở thành một công cụ cho gấu?

Trở thành bạn chơi của Otis, đám hooman mấy người nghiêm túc hả?

Không có ghi chép nào như vậy trong lịch sử về loài gấu Bắc Cực. Làm thế nào để hai con gấu trắng đực trưởng thành không liên quan lại có thể trở thành bạn cùng chơi?

Tuy nhiên, cho dù Kiều Thất Tịch có nổi khùng đến đâu thì chỗ ở của cậu và Otis vẫn thông với nhau, đó là một sự thật không thể thay đổi được.

Cậu ở trong hang nhỏ của mình hai ngày, thấy anh gấu nhà bên dường như không quan tâm đến cậu lắm, trong lòng mới an tâm một chút.

Lo lắng và tò mò cuối cùng cũng đánh bại được nỗi sợ hãi. Hai ngày sau, Kiều Thất Tịch lại ngậm con cá đi vòng qua khe hở, rồi gặp Otis đang đi dạo gần đó.

Lúc cả hai gặp nhau, bầu không khí hơi cứng ngắc và xấu hổ.

Việc nhìn chằm chằm vào một con gấu Bắc Cực không phải là một lựa chọn khôn ngoan, nó sẽ khiến đối phương nghĩ rằng đây là một hành động khiêu khích, nếu đối phương bất ngờ lao tới thì coi như xong.

May mắn thay, Otis không đột ngột phi tới. Hắn từ tốn tiếp cận gấu con với một thái độ có thể xem như thân thiện.

Vâng, sau một vài lần đối đầu ngắn ngủi, bọn họ trở nên rất quen thuộc với nhau.

Với cái tuổi đời và sức chiến đấu non nớt của Kiều Thất Tịch, có lẽ Otis không thèm để vào mắt.

Hắn liếc qua con cá biển do chú gấu nhỏ đem đến, sau đó đầu gấu to lớn này thản nhiên dùng móng vuốt khẩy nó một cái và dường như không có ý xơi nó vội.

Khẩu phần ăn buổi sáng vừa mới được đưa tới không lâu, chắc tên đó đã ăn no rồi, Kiều Thất Tịch nghĩ vậy.

Cậu đưa cá xong tính rời đi luôn, nhưng vừa quay đầu lại thấy Otis đang lẽo đẽo sau lưng mình, trong miệng vẫn ngậm con cá biển cậu tặng.

“…” Trong giây lát tâm tư Kiều Thất Tịch hoang mang rối bời, những cảnh tượng đẫm máu khác nhau tự nhiên lóe lên.

Song ngay sau đó cậu biết rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, hình như Otis chỉ hơi tò mò về chỗ ở của cậu mà thôi.

Nhưng thật đáng tiếc khi đây cũng chỉ là một không gian chật chội, nó không thể so sánh được với thế giới bao la ngoài kia.

Otis cảm thấy hơi thất vọng nhưng hắn không còn uể oải như trước nữa. Hắn tìm đến một nơi có ánh nắng và bắt đầu thưởng thức món cá của mình.

Trạng thái này tốt hơn trước rất nhiều.

Kiều Thất Tịch không thể tin được, địa bàn của mình cứ như vậy bị đối phương nghênh ngang chiếm lĩnh.

Nhân tiện, nơi đó là một trong những nơi nằm ngủ mà cậu thích nhất.

Otis thấp thoáng thấy thân ảnh trắng muốt chậm rãi nhích lại gần và thận trọng nằm xuống kế bên mình, hắn vẫn thản nhiên liếm miệng.

Rõ ràng hắn chẳng coi trọng con gấu con này lắm.

Các nhân viên quan sát hình bóng như xa như gần của họ, chỉ cảm thấy rằng đó là một kỳ tích.

Hết sức khó tin.

Việc Otis đến thăm nơi ở của Alexander chứng tỏ hắn đang dần chấp nhận sự tồn tại của cậu, còn Alexander dường như xem hắn như mẹ của mình nên không ngừng mà lấy lòng.

Nhờ khung cảnh này mà ai cũng phấn khích và không khỏi cân nhắc về kế hoạch phóng sinh trong tương lai, liệu họ có nên thả chúng nó về nhà chung với nhau.

Đây là một câu hỏi đáng được quan tâm.

Nếu Kiều Thất Tịch biết những gì họ nghĩ, cậu sẽ ngất xỉu cho mà xem.

Đã nhắc một trăm lần rồi.

Gấu Bắc Cực là động vật sống một mình, huống chi là hai con gấu đực. Trừ khi sao chổi rơi xuống trái đất chứ khả năng bọn họ kết bạn là không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN