Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?
Chương 44
Mặt đối mặt với anh gấu đẹp trai vài giây nhanh chóng khiến Kiều Thất Tịch nhớ lại khung cảnh ướt át kia. Ngay lập tức cả người cậu tràn ngập sự xấu hổ, cùng lúc đó cái chỗ khó nói cứ xuất hiện cái cảm giác vừa kỳ lạ vừa khó chịu.
Dù Otis có dịu dàng tới mức nào đi nữa thì cũng khó mà chịu được cái kích thước to lớn ấy.
Với cái thân hình nặng gần một tấn ấy, húc cậu một cái về phía trước thì quán tính đã đủ khiến cậu lãnh đủ rồi. Nếu không phải cân nặng của cậu cũng đủ thì không khéo đã bay ra ngoài từ lâu.
A, xuy xuy xuy… Kiều Thất Tịch ngừng ngay lại những ký ức không hài hòa kia, quay đầu đi.
Vì không muốn tình trạng bén lửa xảy ra nên cậu đã cẩn thận né tránh ánh mắt của hắn.
Mặc dù biết tác dụng của việc trốn tránh không lớn, bởi lẽ phía sau thời gian hãy còn dài, đối phương không thể nào chỉ làm duy nhất một lần trong cả mùa sinh sản được.
Tuy Kiều Thất Tịch cảm thấy lần trước đã là lần nhẹ nhàng tình cảm nhất mà cậu trải nghiệm, thì họ mới chỉ leo lên núi vài ngày trước thôi.
Lý tưởng là thế nhưng thể lực không cho phép làm càn.
Bây giờ có vẻ như Otis đã nghỉ ngơi đủ rồi. Khuôn mặt đẹp trai của đối phương dí sát lại gần, đầu tiên thân mật cọ lên vành tai Kiều Thất Tịch.
Sau đó hắn bắt đầu cắn cổ cậu.
Từ đầu đến thân, đến móng vuốt tròn trịa, ngay cả cái chân ‘lông lá’ mềm mại hắn đều không tha. Thành thật mà nói, kiểu lực đạo mơ hồ không nhẹ không nặng như này thực ra lại ám chỉ đến x* vô cùng tinh tế.
*raw censored nhé mọi người.
Sự chiếm hữu và lễ rửa tội kiểu này là điều mà Kiều Thất Tịch chỉ nếm trải được sau khi cậu đã trưởng thành.
Trước khi trưởng thành cậu hết sức trong sáng, cơ bản cậu chẳng bao giờ nghĩ theo hướng đó. Cậu chỉ cho rằng có khi mồm hắn rảnh quá không có gì làm, ngứa răng muốn cắn đồ vật nào đó thôi.
Nhưng giờ có thể tuyên bố rằng Otis lúc nào cũng muốn lếu lều với cậu…?
Theo cách nói của con người thì hành động này chắc chắn có thể quy thành tội danh rồi.
Song giữa các cặp đôi thì điều này cũng không quan trọng lắm.
Kiều Thất Tịch thu chân lại, tính nằm nghiêng người để từ chối động tác tìm tòi của Otis. Dù sao cậu vừa mới tỉnh dậy, hơn nữa kể từ lần ấy ấy đầu tiên cũng chỉ có mấy tiếng trôi qua, cậu vẫn chưa chuẩn bị cho lần thứ hai đâu.
Cảm giác căng đau do trải nghiệm lần đầu gây ra ít nhất phải mấy giờ mới biến mất, cậu hy vọng Otis có thể cảm thông cho sức chiến đấu kém cỏi -5 của cậu.
Tuy nhịn rất khó chịu nhưng cũng đợi một xí đi chứ.
Thực tế thì ngược lại, lần này đúng là Kiều Thất Tịch đã hiểu lầm Otis rồi.
Sự thật là hắn có thử mò mò xuống dưới thăm dò vài lần, nhưng sau khi Kiều Thất Tịch quyết định đâm lao thì phải theo lao và từ bỏ giãy dụa, đối phương cũng không thực hiện bất cứ hành vi lưu manh nào nữa.
Chỉ liếm láp giống bình thường.
Ừm, hình như nước bọt của động vật cũng có một số tác dụng nhất định. Vào lúc Otis cố gắng hạ miệng, cái nơi khó nói kia đúng là hơi hơi bớt đau một chút.
Bây giờ Kiều Thất Tịch mới nhận ra mình đã trót hiểu lầm Otis. Thì ra anh yêu nhà mình đâu háo sắc tới nỗi thế, thậm chí khả năng cao hắn sẽ không chạm vào người cậu trong thời gian ngắn luôn đấy.
Thế mà Kiều Thất Tịch lại đoán đúng cơ chứ. Cũng không biết là Otis sợ rằng cậu đã khóc từ đầu đến cuối hay là súng thật đạn thật đã bằng mấy lần cọ cọ như trước.
Nói chung là Otis vẫn rất bình tĩnh.
Ngược lại Kiều Thất Tịch thì hơi si mê ngắm nhìn Otis. Công nhận tên này đẹp trai thật, kể cả ngoại hình hay tính cách. Mà hình như có cảm giác Otis đang nhìn em yêu của hắn, và hình ảnh mỗi người đều được phản chiếu qua đôi mắt to tròn sáng ngời của đối phương.
Họ nhìn nhau thật lâu, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Gần đây nhất lại càng khó hiểu hơn.
Thời điểm kết thúc thường là khi Kiều Thất Tịch cảm thấy xấu hổ, nên trước tiên cậu lúng túng dời ánh mắt mình sang chỗ khác.
Úi, hơi xấu hổ tí. Đã từng là một anh chàng đẹp trai hotboy của khoa, tại sao cậu lại rung động trước một con gấu Bắc Cực nhỉ. Là do nhân cách bị tiêu diệt hay đạo đức biến mất?
Xưa giờ Otis đâu biết khái niệm xấu hổ là gì, bởi vì hắn chỉ là một con gấu Bắc Cực đơn thuần.
Ngoại trừ việc yêu đương với Kiều Thất Tịch, cuộc đời của hắn chưa làm chuyện gì khác thường cả—— ví dụ như ký ức truyền thừa bảo hắn khi xxoo phải lên núi mới được làm, vậy hắn nhất định tuân theo quy tắc làm trên núi.
Lâu lâu trao đổi ánh mắt hoặc giúp đỡ lẫn nhau liếm lông. Rất nhanh sau đó khoảng bốn năm tiếng trôi qua, dường như tuyết rơi dày đặc ngoài hang ổ.
“…”
Kiều Thất Tịch nhận ra Otis chẳng lo lắng mấy, có thể nói rằng hắn vẫn chừa đủ thời gian để em gấu yêu của mình được nghỉ ngơi.
Sau khi liếm lông lần thứ n, đối phương thậm chí còn gối đầu lên chân và ngáp nhẹ một cái, cảm tưởng hắn chuẩn bị ngủ no nê đến nơi.
Chuẩn bị ngủ, nghiêm túc hả trời?
Dĩ nhiên câu hỏi này đặt ra không phải do Kiều Thất Tịch muốn anh yêu nặng một tấn đụng chạm. Cậu đâu có điên.
Nhưng đừng quên rằng không phải chỉ có mỗi Otis mới trải qua sự bồn chồn của mùa sinh sản.
Cậu cũng vậy chứ bộ.
Nên nhớ sau khi trải qua điều tương tự cách đây hai năm, Otis sụt hẳn 100 kg đấy.
Lúc này, cơ thể cậu đã phục hồi trở lại, từ sâu trong linh hồn sinh ra từng tia khát vọng, như thể có một ngàn con côn trùng đang gặm cắn xương máu cậu.
Trải nghiệm cảm giác động tình không thể khống chế này khiến Kiều Thất Tịch từ từ mở mắt, không thể nói rõ nó là gì nhưng cực kì muốn mắng chửi.
Bây giờ niệm thanh tâm chú có tác dụng không nhỉ?
Kiều Thất Tịch một phút mặc niệm, nhưng rồi lại phát hiện thanh tâm chú không quan tâm tới chuyện của gấu Bắc Cực lắm.
“Woo.” Nếu so kèo nhẫn nại và chịu khổ thì một ngàn Kiều Thất Tịch chưa chắc đã bằng một Otis.
Cơ thể vừa bắt đầu khó chịu là Kiều Thất Tịch đã không nhịn được lẩm bẩm, mặc dù âm thanh cực kỳ bé.
Tuy nhiên, với thính giác và khứu giác vô cùng nhạy cảm, Otis không chỉ nghe thấy tiếng làu bàu của đối phương mà còn ngửi thấy một hương thơm như mùi động tình trên người cậu tỏa ra.
Otis liếm đôi môi của mình, hơi thở có gì đó không đúng lắm, hoặc vốn dĩ hắn đã không thích hợp từ lúc ban đầu. May sao hắn vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo dưới tình huống cám dỗ.
Bấy giờ, hắn ngẩng đầu lên rồi mở to mắt. Đôi mắt vốn định nghỉ ngơi dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, chúng nhìn chằm chằm thẳng vào Kiều Thất Tịch gần sát bên.
Kiều Thất Tịch chợt phát hiện mình lỡ phát ra một âm thanh mơ màng khiêu gợi từ sâu cổ họng, đã vậy còn bị Otis nghe thấy.
Nhưng cậu không thoải mái thật. Đột nhiên cậu chợt hiểu Otis sụt 100 kg không phải là phóng đại. Lúc này không chỉ cọ là xong, đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, không giải quyết được vấn đề gì.
Chỉ có sự kết hợp mạnh mẽ như giông bão mới có thể thỏa mãn nỗi khát vọng này.
Kiều Thất Tịch không biết mình đã nhẫn nhịn bao lâu, nhưng cậu quyết định từ bỏ việc giãy dụa và thoải mái phát ra âm thanh mời gọi.
Sau đó cậu chủ động ngửa bụng lên rồi chờ đợi Otis đến an ủi.
Hành động này khiến con ngươi Otis không khỏi chậm rãi phóng đại, bởi vì nó khá là hiếm hoi. Bình thường Kiều Thất Tịch sẽ trốn tránh hắn nhiều hơn.
Giống như thời điểm con người biết được mình trúng xổ số, đầu tiên Otis đứng hình mất hai giây, tiếp theo mới tiến lại gần Kiều Thất Tịch rồi cố gắng hết sức mình giúp đối phương giải quyết vấn đề mùa sinh sản.
Em yêu động tình dẫn đến việc Otis cũng động theo, kết quả ngay cả việc chuyên tâm lấy lòng em yêu hắn cũng khó mà làm được.
Hắn mất tập trung cực kỳ nghiêm trọng.
Thậm chí có dấu hiệu sắp đứt gánh.
Kiều Thất Tịch:? Đừng có làm việc theo cảm tính chớ.
Do bị anh yêu làm thành nửa nạc nửa mỡ, Kiều Thất Tịch bất mãn woo woo hai tiếng, chẳng qua không biết Otis nghe hiểu lời nói mát của cậu không thôi.
Otis thông minh như vậy nên chắc hắn hiểu, vì thế hắn ép buộc mình phải tập trung nhưng suy cho cùng vẫn chỉ được hai phút.
Khi Kiều Thất Tịch bị bao bọc bởi cơ thể rắn chắc nặng gần một tấn của đối phương, phản ứng đầu tiên của cậu là mình sắp chết rồi.
Otis sẽ đè mình chết mất!
Không không không, không muốn kiểu này đâu——
Hoảng hốt lo sợ và luống cuống tay chân khiến cậu phải nghiêng đầu cắn chi trước Otis một cái.
Nhưng người đối diện đến mắt cũng chả buồn chớp, dường như hoàn toàn quyết định từ bỏ tính cách quý ông của mình để khuất phục cơn sóng ngầm phía dưới.
Mất kiểm soát hả?
Kiều Thất Tịch không khỏi lo lắng, nhưng may mắn thay, cho dù Otis có xúc động thì hắn vẫn biết đường giữ chừng mực.
Dù sao thì hắn cũng không thể dồn hết lực cho kẻ yếu ớt kia được, thế nhưng, với trọng tải của hai con vật, nặng như vậy lại còn đang cà hẩy cà hẩy nhau, núi rừng rung chuyển.
Nếu nói lần trước Alexander giả khóc để làm Otis không dễ chịu thì lần này cậu khóc huhu thật.
Mặc kệ Otis có vào được hay không, nói chung cậu vẫn không thấy dễ chịu mấy.
Sắp điên rồi.
Nhưng cậu biết Otis đã khắc chế lắm rồi, cho nên cậu không tài nào tưởng tượng nổi đàn gấu trắng cái sống thế nào…
Quả nhiên là hình phạt tàn khốc.
Chớp chớp đôi mắt tràn đầy hơi nước, Kiều Thất Tịch thấy rằng cắn Otis là một biện pháp khá tốt để trút giận.
Ai bảo đối phương hung dữ như vậy làm chi.
Có điều mà Kiều Thất Tịch không biết là, đôi khi nỗi đau cũng chính là một nguyên nhân.
Không chừng sẽ gây phản tác dụng ngoài sức tưởng tượng.
Hai tròng mắt trắng của Otis đều nổi lên tơ máu nhàn nhạt, trạng thái toàn thân hình như khiến hắn thay đổi khác hẳn một con gấu.
Không còn cẩn thận hay tỉnh táo quá mức.
Có một số chú gấu đực ngay ngay thời điểm này hết sức ồn ào. Cũng có thể nói rằng chúng đang giao lưu với đối tượng hẹn hò của mình.
Nhưng Otis rõ ràng chỉ yên lặng không kêu một câu.
Ngoại trừ thỉnh thoảng phát ra âm thanh trầm thấp ngắn ngủi để biểu hiện rằng hắn đang rung động.
Nhiệt độ trong ổ nhỏ không ngừng tăng lên. Tuyết rơi dày đặc ngăn cản ánh mắt theo dõi của mọi người, để lại cho hai con gấu Bắc Cực một môi trường bí ẩn và thân mật hơn.
Nửa tiếng sau, Kiều Thất Tịch tự cứu mình và Otis ra khỏi giữa vách đá, không ra được chỉ có đường bẹp dí, nhưng chưa gì đã bị Otis ôm lấy rồi liếm láp người cậu một cách thân thiết
Trước tình huống này, trong đầu Kiều Thất Tịch không khỏi nghĩ đến một câu súp gà độc* đã từng nghe qua, một người đàn ông có yêu bạn hay không điều đó phụ thuộc vào việc anh ta lăn đùng ra ngáy o o hay kiên nhẫn vuốt ve an ủi bạn sau đó.
*súp gà độc: bề ngoài là súp gà tâm hồn nhưng nội dung toàn đầu độc mọi người.
Tại sao lại bảo đây là súp gà độc?
Kiều Thất Tịch: Ặc… Bộ không độc hả?
Sau khi xong việc nằm ngủ ngáy o o có gì sai chứ, giống như cậu nè, vậy nên không nhẽ cậu không yêu Otis à?
Do đó vẫn phải căn cứ vào tình hình thực tế mà phán đoán.
Cuộc sống thân mật rồi ngủ nướng chính thức bắt đầu từ ngày này.
Vừa không ăn uống vừa phải tiêu hao năng lượng, một tuần sau kiểu gì cũng sẽ thấy kết quả.
Tuy Otis và Kiều Thất Tịch đều gầy nhưng tinh thần cả hai vẫn luôn căng tràn, sinh hoạt ấy ấy ngày càng hài hòa.
Thỉnh thoảng nếu thời tiết sáng sủa, bọn họ sẽ ra ngoài chạy một vòng rồi ăn chút tuyết bổ sung chút nước.
Mặc dù lượng vận động ở trong ổ nhỏ nhiều nhưng Kiều Thất Tịch vẫn thích đi dạo và ngắm cảnh trên đỉnh núi này.
Không thể không bội phục khả năng chọn môi trường của Otis, à cái câu cảm thán này không phải do Kiều Thất Tịch thốt ra mà là của thợ quay phim theo dõi bọn họ.
Bởi vì điều kiện thực tế quá hà khắc nên năm nay đoàn đội của họ không chụp được nhiều tư liệu lắm, đoạn video rõ ràng duy nhất là cảnh Otis lấy thân mình che chắn cho Alexander.
Nhưng từ động tác của Otis có thể đoán ra được hai người đúng là đang thực hiện quá trình kết hợp chân chính.
Một điều cực kì thú vị là, các nhân viên nghiên cứu đã đi so sánh cặp đôi Otis với cặp gấu đực cái đang giao phối trên ngọn núi khác cùng lúc này, tình trạng hai bên khác biệt một trời một vực.
Trong lúc đó Otis và Alexander cùng phối hợp ăn ý tràn trề, một người cẩn thận điềm đạm, một người tin tưởng ỷ lại, họ không dùng đến nửa kiểu ép buộc thậm chí cả dùng bạo lực mới có thể phối hợp.
Mọi người có thể nhìn thấy tình yêu tràn ra khỏi màn hình từ đoạn video này, quả thực như một số nhóm bầu bạn có kinh nghiệm đã nói, cặp đôi này sẽ khiến người ta tim đập thẹn thùng.
Cặp còn lại thì khác, hành vi nhân duyên “mong manh ngắn ngủi”, gấu trắng đực cực kỳ thô lỗ, để đạt được mục đích sẽ tỏ ra vô cùng hung hăng.
Người khác thấy sẽ phải nhíu mày.
Trong quá trình đó gấu Bắc Cực cái được kết luận là rất đau đớn, nhưng vì thai nghén thế hệ tiếp theo nên chúng nó cam chịu chịu đựng quá trình gian khổ.
“Dù sao thì, luôn là Otis bên tấn công.” Một người nghiên cứu viên đưa ra thắc mắc nói: “Alexander cũng sẽ được thoải mái sao?”
“Có chứ.”
Nhân viên nghiên cứu khoa học thông qua cấu tạo của gấu Bắc Cực, chặt chẽ cẩn thận cân nhắc ra kết luận.
Thực ra rất nhiều động vật đều giống nhau, sự giải phóng cũng chỉ đạt được thông qua một kích thích nhất định nào đó.
Chẳng qua bầu bạn ở động vật thông thường cũng không phát triển năng khiếu, cho nên sẽ dẫn đến rất nhiều loài vật ở chuyện phòng the cũng không hưởng thụ, thậm chí là đau đớn.
Trong lúc đó loài người không phải cũng thế sao?
Không phải mỗi đôi vợ chồng đều có sinh hoạt phòng the hài hòa, không chiếm được sự thỏa mãn vẫn đang chiếm đa số.
Kiều Thất Tịch chưa bao giờ nói về điều đó khi cậu còn là con người, cậu cũng không tham gia so sánh, với lại… bắt chẹt người ta như Otis cũng không tốt lắm đâu.
Ha ha.
Nếu nghiêm túc trả lời, cậu thừa nhận thân mật cùng Otis rất thỏa mãn.
Được rồi, đề tài này dừng ở đây.
Thời gian trôi qua qua rất nhanh. Giờ này năm ngoái Kiều Thất Tịch còn nghĩ đến việc xuống núi ăn báo biển, cậu không hiểu rằng trong lòng Otis muốn ở lại trên đỉnh núi.
Năm nay cậu cuối cùng cũng hiểu nên cậu không có ham muốn xuống núi ăn báo biển nữa.
Chỉ muốn ở đây không biết mệt cùng Otis, say sưa và mơ mộng. Chớp mắt một cái đã vượt quá những năm trước.
Kiều Thất Tịch không khỏi nghĩ đến việc Otis thật sự phạm quy. Vậy mà năm đầu tiên chỉ ở đây khoảng 10 ngày liền nuông chiều dẫn cậu xuống núi.
Ý chí kia phải mạnh mẽ cỡ nào.
Lúc này Kiều Thất Tịch đã không còn nghi ngờ rằng có phải Otis không nóng lòng hay không. Đúng chỉ toàn là tưởng tượng.
Không cần nghi ngờ gì nữa.
Sống mơ mơ màng màng hơn một tháng, Otis ôm em yêu gầy đi rất nhiều, cắn một cái lên tai đối phương với ánh mắt đầy lo lắng.
Ánh mắt hắn dịu dàng như đang nói: Em muốn ăn báo biển sao?
Năm nay Kiều Thất Tịch chưa từng tranh luận với Otis như trẻ con về việc đi xuống núi, nhưng Otis lại cảm thấy thế là đủ rồi.
Cũng không phải là hắn không muốn tiếp tục ở đây cùng Kiều Thất Tịch. Có một quan niệm đã mọc rễ kiên cố trong lòng hắn đó là, hắn thấy cậu nên ăn cơm thôi.
Ký ức của Otis về việc chăm sóc gấu con tạm thời che đi sự khát khao của hắn với bạn đời.
Kiều Thất Tịch không ngờ sẽ có ngày cậu trải nghiệm cảm giác bị Otis giục xuống núi.
Khoảng cách này và Otis khiến cậu càng thêm xấu hổ.
Được rồi, xuống núi thì xuống núi, làm như ai đó muốn ở đây không muốn xuống không bằng.
Kiều Thất Tịch vội vàng bật dậy từ trong hang ổ thoải mái, tìm chiếc xô vàng đã bị lãng quên từ lâu trong đống tuyết.
Vất vả cho Tiểu Hoàng rồi.
Sau đó cậu đi theo bạn trai vừa dịu dàng vừa lý trí xuống núi.
Lúc này trời đã sáng lên, bởi vì bọn họ ngày đêm ở trong hang nên đã quên mất khoảnh khắc luân chuyển quan trọng như vậy.
Cảm giác có ánh mặt trời tốt cực kỳ.
Một lần nữa quay về cuộc sống bình thường, Kiều Thất Tịch mới phát hiện có lẽ mình hỏng rồi, sao xuống núi thấy khó quá ta.
Mặc dù thật sự là xuống núi thì khó hơn lên núi thật.
Nghe thấy tiếng rầm rì rồi dừng lại ở phía sau, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi không chịu đi, Otis liền dừng lại chờ.
Gấu nhỏ gầy đi rất nhiều, lần đầu tiên chạm đất mà cậu lại thấy nhẹ như cánh én.
Nghĩ lại thì thế cũng tốt, có thể tránh các bệnh gây ra bởi béo phì, nhưng cậu biết Otis sẽ không đồng ý.
Đối phương vội vã thúc giục cậu xuống núi có lẽ vì hắn nhận ra cậu gầy đi nhiều quá.
Quả nhiên, Otis trở lại trên mặt băng lại thành sát thủ báo biển biến thái liên hoàn.
Trạng thái kiểu như chuyển đột ngột từ tình trạng động dục tới vai trò của ông bố già, nhiệm vụ mỗi ngày chính là cho đàn con ăn cơm, có thể nói là một cái máy cho ăn bạc tình.
Đương nhiên cũng không phóng đại như vậy.
Mặc dù Otis không nhiệt tình như lửa giống ở trên núi, hở tí là gay cậu, nhưng không có nghĩa là tay trái nắm lấy tay phải một lúc là chuyển sang tình cảm gia đình được.
Cơ sở tình cảm vẫn còn đó, chỉ là phải kiềm chế rất mạnh mẽ.
Sau một thời gian trở lại trên mặt băng, cuối mùa xuân cũng trôi qua.
Hai chú gấu Bắc Cực không còn bị mùa xuân ảnh hưởng, sinh hoạt của bọn họ một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.
Thông thường sau khi một đôi gấu Bắc Cực thành công hẹn hò ở đầu xuân, tin tốt lành sẽ truyền đến rất nhanh sau đó.
Một thế hệ mới.
Nhưng mà với tư cách là hai con gấu Bắc Cực đực, bọn họ không được trải nghiệm điều đó, thậm chí có khả năng không có con cháu đời sau.
Ít nhất Kiều Thất Tịch không nghĩ chuyện có con non, còn Otis thì…
Cậu nhìn Otis, người đang nghiêm túc đánh hơi mùi của đồ ăn, đột nhiên một cảm xúc phức tạp thoáng qua đầu cậu. Anh chàng to xác này có gen đỉnh quá, không biết anh đã từng bao giờ nghĩ đến việc lưu lại đời sau chưa.
Cảm giác đây là đương nhiên, sinh sản được miêu tả là một mệnh lệnh di truyền được viết trong gen của động vật.
Chẳng qua Otis đã vi phạm điều kiện trước đó, khiến hắn không có khả năng có con cháu về sau.
Kiều Thất Tịch cũng không cảm thấy quá tiếc nuối, chẳng qua cậu vẫn tâm niệm rằng, nếu 5-6 tháng trước gấu mẹ bỏ lại gấu con trước khi bơi về phương Nam thì cậu có thể nhặt nuôi.
Cậu và Otis chắc chắn có thể nuôi sống một con gấu nhỏ.
Nhưng mà tìm loại gấu này ở đâu? Nhà nước có phát không ạ?
Đáp án dĩ nhiên là không thể rồi.
Câu hỏi quan trọng nhất là, Otis có đồng ý nuôi nấng một con gấu Bắc Cực nhỏ không?
Cảm giác là không.
Trừ phi con gấu nhỏ kia đáng yêu như cậu trước đây.
Nhưng mặc kệ nói thế nào thì trong cuộc hành trình tiếp đó, Kiều Thất Tịch dù cố ý hay vô tình cũng luôn để mắt tìm gấu nhỏ.
Thật ra vẫn gặp vài con, nhưng người ta đều có mẹ.
Lòng Alexander gào khóc rằng cậu muốn nuôi, nhưng trên thực tế cậu chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi.
Đây có phải là đến tuổi rồi không, vậy mà xuất hiện suy nghĩ muốn nuôi em bé.
Vì cậu nhìn trước ngó sau với mấy con gấu cái đi cùng gấu con, điều này khiến Otis phát ra âm thanh không vừa hòng.
Kiều Thất Tịch hết sức chăm chú nên vẫn chưa để ý tới.
Hậu quả là tự nhiên thấy đau tai. Otis cắn tai cậu, đem cái đầu gấu của cậu túm trở về.
Đây không phải là ghen, chỉ là chỉnh lại đường đi.
“……” Kiều Thất Tịch sụt sịt, không rõ Otis vì sao cắn mình, hơn nữa còn mạnh hơn so với bình thường nữa.
Bởi vậy cậu không vòng vèo nữa mà tiếp tục cẩn thận bước đi.
Gấu nhỏ thật đáng yêu, áu áu áu, cậu phát ra âm thanh muốn nuôi một con.
Lần này Otis không cắn tai em yêu nữa. Cậu đang đeo bám con gấu cái kia. Thấy Alexander nhìn con cái chằm chằm, hắn liền kéo cậu đến nơi mà không thể nhìn thấy con cái kia nữa.
A, A A A.
Làn da sau gáy Alexander đau nhức, cuối cùng cũng hiểu được gì đó, vô tội trừng mắt.
Không, không phải đâu!
Sau đó ngoan ngoãn theo sát bước chân bạn trai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!