Em Vẫn Chờ Anh
Chương 17: Khúc mắc ngăn trở
Anh đành chờ đợi đến khi Na bình tĩnh lại, để có thể đối mặt, để ngày ngày không phải dõi theo cô từ xa thế này. Hôm nay người ra thu dọn và cất tấm biển sáng ngoài hiên là Mỹ Hà, họ cứ tùy thời điểm mà thay nhau, những hôm nhìn thấy bóng dáng Lệ Na trái tim anh lại đập mạnh hơn bao giờ hết, vẻ như nỗi nhớ cũng được ban tưới một chút ướt hy vọng để trái tim khỏi khô héo. Quán đã tắt hết đèn, tất cả lại chìm sâu vào đêm đen cô mịch. Vĩnh Uy thở dài, anh khởi động và quay xe đi.
Vì nhớ bé Bin chiều nào anh cũng đến lớp mẫu giáo chơi với thằng bé một chốc rồi lại đi mặc cho nó đòi theo anh, bởi anh không muốn mẹ bé phải bận lòng thêm nữa.
Hôm nay cũng vậy, anh mua một bịch lớn đồ ăn cho bọn trẻ rồi ghé qua lớp của Bin, nhưng cô giáo nói người nhà đã đón bé về được một lúc rồi. Nghe vậy anh chán nản rời đi, lòng cũng gợn chút thắc mắc vì sao hôm nay cô lại đón con sớm hơn mọi khi.
Tầm quá giờ tan lớp một chút, Lệ Na mới đến. Cô cũng được chị giáo viên trẻ cho biết bé được đưa về từ lâu, họ nói là người thân của cháu bé. Na chợt có cảm giác mơ hồ lo sợ, cô hỏi kỹ xem ai là người đón con cô đi. Cô giáo trả lời là một người đàn ông cao lớn, còn người mà thường xuyên đến đây thì đến sau một chút.
Càng nghe Lệ Na càng toát mồ hôi lo sợ nhưng cô vẫn hy vọng chỉ là Vĩnh Uy thôi, có thể là anh ta đã đưa Bin về nhà rồi.
**
Tách trà đặt trên bàn đã nguội lạnh từ lâu mà Vĩnh Uy vẫn thần người, giờ đây anh chẳng có bất cứ suy nghĩ gì cả, chỉ là nỗi buồn cứ ngập chìm và đánh tan mọi lẽ sống trong anh. Nếu như mình phải sống suốt đời trong cảnh cô quạnh và trống vắng thế này thì sao nhỉ? Ừ thì sẽ sống như một cái xác vô hồn vậy thôi. Với tay cầm lấy cuốn sách mở dở trên bàn, Uy nhìn những dòng chữ đều tăm tắp trong thứ ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào phòng qua khung cửa sổ mở rộng. Trong cảnh tranh tối tranh sáng ấy, những ngôn từ, diễn biến từ trang sách mới thật vô nghĩa làm sao.
Chiếc điện thoại siêu mỏng vang lên tiếng chuông báo, có một đoạn video vừa được gửi đến. Vĩnh Uy mở ra xem. Sửng sốt. Tiếng thở hắt ra, tim đập loạn. Anh đứng bật dậy, quyển sách rơi xoẹt xuống nền gỗ lạnh.
Đoạn phim quay hình bé Bin bị một tên áo đen ôm chặt, nó giãy giụa gào khóc, bên cạnh là mặt mũi mấy tên cũng áo đen trông rất hung bạo.
Liền ngay sau đó một số máy lạ gọi đến. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khản đặc:
“Thế nào? Mày xem đoạn video tao gửi tới rồi chứ? Khôn hồn thì một mình mày dẫn xác đến đây! Nếu không tao xé xác thằng con mày ra!”
Uy cố gắng trấn tĩnh, đối phó với hạng người này không nên manh động. “Mày muốn gì? Tao nói cho biết, mày đã bắt nhầm đối tượng rồi. Thằng bé đó không phải con tao!”
Hắn bật cười thô lỗ: “Không phải con mày ư? Khặc khặc… nhưng tao lại thấy cái mặt thằng ranh này rất giống mày đấy.” Qua tiếng cười khằng khặc bỉ ổi của hắn vang lên tiếng hét choi tai của thằng bé khi bị hắn nhéo má.
Anh hét lên: “Đừng có giở trò.”
“Có vẻ mày chưa thực sự hiểu, nghe đây chúng tao đi tìm hiểu kỹ rồi, không thể sai đâu. Nếu không tin hãy hỏi con bồ mày đi. Thằng ngu ạ. Ha ha! Muốn nó không sao thì mày phải làm theo lời tao. Nghe kỹ đây, tao đã fax đến phòng ban của mày số giấy tờ liên quan đến hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Mày ký và đóng dấu hợp lệ rồi đem đến đây cho tao!”
Thật ra hắn chỉ mạnh miệng, những ngày qua bọn hắn đã theo dõi rất lâu và được mật báo thằng nhỏ kia chính là con của kẻ thù hắn, khi nhìn tận mặt thì hắn càng đoán chắc. Nhưng nếu Vĩnh Uy tiếp tục phủ nhận hắn cũng chưa biết tính sao.
Nhưng Uy không còn giữ được bình tĩnh, anh hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự thật đang hé mở.
Tên bắt cóc cảm thấy anh đã bị tác động liền chốt ngay câu cuối, hắn nói địa điểm trao đổi tại một nơi thôn dã tỉnh lỵ. Và nếu báo cảnh sát thì hãy chờ nhặt xác con.
Đầu bên đã dập máy, Vĩnh Uy buông thõng tay xuống, những lời nói của tên bắt cóc vẫn vang vọng và va đập mạnh bạo, thả người xuống ghế anh cúi gằm ôm chặt lấy đầu. Rồi… những ký ức ùa về như tua lại một cuốn phim. Hình dáng Lệ Na nhạt nhòa trước mắt van xin anh hãy tin đứa con là của anh… vú Lan với những lời bóng gió đầy mỉa mai nhưng chỉ với mong muốn duy nhất là anh biết sự thật… quán trà ngày gặp lại, Na bỏ đi trong cơn xúc động đau thương… Và thật nhiều những mảnh ghép khác như còn thiếu để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh, tất cả cùng tràn về và khép lại vừa khít hơn bao giờ hết.
Là anh. Là anh chứ không ai, người cô luôn chờ đợi dù vật đổi sao dời, là người cô luôn nhớ nhung khôn xiết. Vĩnh Uy vỡ òa trong cảm xúc nghẹn ngào, cả đau đớn và ân hận.
Hắn nói đúng, anh quả là một tên đại ngu ngốc, quãng thời gian lâu như vậy mà sao không nhận ra thằng bé là con mình. Tại sao chưa một lần nghĩ đến. Anh tự trách mình thật tồi tệ.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Là Lệ Na. Cô đã gọi đến mấy lần mà máy báo bận.
Phải rồi, Lệ Na. Chắc em đang rất lo lắng. Anh nén nỗi xúc động lại.
Tiếng Lệ Na vang lên gấp gáp: “Con tôi đâu?”
“Nó ở với anh, em đừng lo!”
Cô quát lên, tiếng nói sũng nước nghẹn ngào: “Mang con tôi về cho tôi ngay!”
“Ngày mai anh sẽ đưa con về.” Nói rồi anh ngắt máy ngay vì sợ cô sẽ phát hiện ra.
Rồi anh bật dậy, lao nhanh ra khỏi nhà.
Đến công ty anh kiểm tra mọi văn bản mà tên bắt cóc yêu cầu. Ra là liên quan đến công ty Đồng An, thời gian trước công ty này cũng nằm trong chiến lược thâu tóm các công ty con của anh, giờ thì mọi chuyện đã xong xuôi… Tập hợp đồng gồm nhiều phần, nào quyết định sang nhượng cổ phần, giấy bãi miễn chi trả ngân sách mà tập đoàn Cao Kiến đã rót vào trong thời gian qua, giấy chứng nhận pháp lý..v..vv…
Uy làm mọi thủ tục hợp thức hóa ngay trong đêm, không điều gì quan trọng hơn con trai anh lúc này. Nhất định anh phải đưa thằng bé an toàn trở về, nếu nó có mệnh hệ gì anh sẽ không tha thứ cho mình.
Vĩnh Uy rạp mình trên chiếc xe mô tô phân khối lớn mượn của một người bạn. Lao mình xuyên đêm trên con đường quốc lộ vắng vẻ với tốc độ kinh hoàng gần kịch ngưỡng tối đa. Gió thốc ào ào như vũ bão, không chỉ ép chặt buồng phổi qua làn áo da. Nếu có bất kì vật cản hay một sự cố gì đó thì rất dễ tiêu đời. Nhưng anh mặc kệ tất cả, chỉ hi vọng cứu được con nhanh nhất có thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!