Em Vẫn Chờ Anh
Chương 21: Những món quà tuyệt diệu
Một phút im lặng, những lời nói của bà như lưỡi dao thọc tận
đáy tim cô, nét mặt càng lúc càng hằn sâu nỗi bi phẫn.
Bà lại cười nói tiếp: “Không biết cháu đã nhìn thấy thằng bé
chưa nhỉ? Nó giống y chang thằng Uy hồi bé.”
Đến đây thì Kiều Diễm không thể chịu đựng thêm được nữa, nỗi
căm giận ghê gớm như sắp bùng nổ. Cô ta muốn hét lên thật lớn, muốn rủa xả người
đàn bà trước mặt vì theo như ý cô ta thì đó là sự phản trắc đáng ghê tởm nhất của
bà. Cô ta muốn lao vào cấu xé để xả hết nỗi phẫn nộ. Toàn bộ tâm trí và thể xác
cũng quay cuồng đảo điên.
Nhưng rồi cô ta kìm nén, ép chặt mọi cảm xúc lại. Chỉ giật
nhẹ bàn tay của mình về. Đứng lên với lấy chiếc túi xách. Trước khi rời đi còn
buông một câu nói nghe vô cùng ớn lạnh:
“Bác sẽ phải hối hận về những quyết định của mình!”
***
Chiếc xe Limousine đen bóng thân dài sang trọng đỗ xịch ngay
trước quán An An, người tài xế vội vàng xuống mở cửa xe. Ông Thụy bước xuống,
chỉnh trang lại vạt áo rồi bước theo sau người lái xe đã tiến lên trước mở cửa
quán.
Lệ Na rất bất ngờ và bối rối khi thấy ông Thụy đến tận đây,
vội chạy lại chào hỏi nhưng vẫn luống cuống chân tay mãi hồi lâu mới sực tỉnh mời
ông đến ngồi vị trí trang trọng bên hồ.
Yên vị bên chiếc ghế bông tròn êm ái, ông cười nhẹ trấn an:
“Không phải căng thẳng. Ta đi ngang qua đây tiện rẽ vào. Dù sao chúng ta cũng sắp
là người một nhà, quan tâm cũng là việc đương nhiên.”
Na cười bẽn lẽn. “Dạ. Thời tiết có vẻ bức bối, cháu pha cho
bác một cốc Mojito nhé!”
“Được!” Ông gật đầu.<>
Chốc sau Lệ Na bưng ra một ly cocktail với màu trắng ánh
xanh của những lát chanh, cô nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt ông rồi khép nép đứng
bên. Ông Thụy nói cô hãy ngồi xuống, Lệ Na mới dám ngồi xuống đối diện với ông.
Một hương vị đậm chất Cu Ba, mát lạnh của chanh tươi với
chút the nồng của bạc hà tạo cảm giác vô cùng dễ chịu và một chút gay gắt khe
khé khi trôi qua cuống họng nằm lắng dịu trong thực quản. Nhìn cô gái ngồi trước
mắt ông lại càng thấy nhiều điểm giống với người xưa, từ đôi tay vặn xoắn khi bối
rối đến nét mặt tươi trẻ trong sáng.
Ông Thụy rất quan tâm đến cuộc sống của cô trước kia. Na
cũng mở lòng tâm tình, cô như nhìn thấy lại người cha của mình với những sợi
tóc đốm bạc vì những mưu sinh bộn bề. Cô thấy một tình cảm thân thương trìu mến
với người cha chồng tương lai này như đối với người cha đã khuất. Dù ông đã làm
sai những gì, đã mang lại thương tổn cho cha cô như thế nào thì cô vẫn nguyện
sau này sẽ chăm sóc ông chu đáo. Bởi cô tin rồi ông cũng chẳng sung sướng gì với
những việc mình đã làm.
Cuộc chuyện nào rồi cũng đến hồi vãn, ông Thụy càng lúc càng
thấy cô bé này có nhiều điểm chung với mình, họ cảm thông và rất hợp chuyện mặc
dù cách nhau cả một thế hệ. Từ chuyện chăm lo, dạy bảo con cái đến những lo
toan trong các mối quan hệ xã hội. Hay đặc biệt như cả cô và ông đều thích cái
cảm giác cân bằng trạng thái, không ưu tư, không suy nghĩ, chỉ đơn giản là thả
hồn tự do. Nhưng thời gian không cho phép, giờ ông phải đi rồi.
Lệ Na theo tiễn ông. “Thưa bác. Khi nào rảnh bác nhớ ghé
chơi. Tiếc quá bác phải đi vội, nếu biết bác đến chắc bé Bin rất vui.”
Ông Thụy đứng trước cửa xe đang mở sẵn, nói: “Ừm. Mai nhớ
cho thằng bé về. Bà ấy cũng rất nhớ nó.”
“Dạ!”
Vừa khi đó một người phụ nữ trung tuổi, dáng vẻ đẫy đà, tay
xách nách mang đủ thứ tiến gần lại nhìn ngắm xung quanh.
Na hỏi khẽ: “Chào bác! Bác hỏi gì ạ?”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cô không rời, có vẻ ngạc nhiên lắm,
tiếp đó lại quay sang nhìn ông Thụy thì càng sửng sốt, ôi một tiếng, đánh rơi túi
đồ.
Trong khi Lệ Na và ông Thụy còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy
Mỹ Hà ào ra từ quán, cô hét thật lớn: “Mẹ. Ôi mẹ của con!”
“A! Con gái của mẹ!” Hai thân hình núc ních của hai mẹ con
ôm chầm lấy nhau xoay vòng, nỗi mừng rỡ ửng hồng lên trên nét mặt cả hai.
Ông Vĩnh Thụy khẽ hắng giọng định bước lên xe thì mẹ Mỹ Hà gọi
giật lại:
“Khoan đã. Ông gì ơi! Mạn phép cho tôi hỏi có phải là ngài
chủ tịch Cao Vĩnh Thụy đấy không ạ?”<>
Ông Vĩnh Thụy khá bất ngờ, nhìn lại thì thấy người phụ nữ
này ông chưa từng quen biết cũng như có bất cứ liên quan gì.
Mẹ Hà nói tiếp: “Ngài còn nhớ cô Minh Thùy không ạ?”
Cả Lệ Na và Mỹ Hà đều thấy cái tên chẳng có chút gợi mở gì cả.
Nhưng ông Vĩnh Thụy thì sững sờ, mọi cử động của ông đều ngưng bặt. Đôi mắt mở
lớn rồi mất đi vẻ tĩnh tại hằng ngày, nhìn chòng chọc vào người đàn bà vừa nhắc
đến cái tên đấy.
Ông Vĩnh Thụy và bà Mỹ Dung ngồi trong một quán café khác.
Bà Dung cố thu nhỏ lại thân hình của mình chừng nào tốt chừng ấy, đối diện với
người đàn ông uy nghiêm quý phải này, bà thấy mình vừa kém cỏi vừa thấp hèn.
Bà Dung cười thiện cảm: “Dạ, chắc ngài rất thắc mắc vì sao
mà bao năm rồi tôi vẫn nhận ra ngài khi mà chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Vì hồi
đó cô ấy lúc nào cũng kề cận bên mình tấm ảnh của ngài. Cứ ngắm hoài, ngắm hoài
nên đâm ra tôi cũng quen mắt lúc nào không hay.”
Ông Thụy chợt thấy nhói tim khi nghe những lời kể của bà
Dung, cố lắng mình vào câu nói ít liên quan hơn: “Bà cứ xưng hô tự nhiên!”
Nhưng làm sao bà Dung có thể xưng hô khác đi khi bà thấy người
đàn ông này quá đỗi thanh cao. Gần 60 rồi mà trông ông ấy vẫn rất phong độ, thảo
nào mà người bạn thân thiết cùng trọ của bà năm xưa cứ mê mẩn đến điên dại.
“Dạ, ngài cứ để tôi tự nhiên. Khi nãy cũng vì trông cô gái đứng
cạnh ngài giống Minh Thùy quá, ký ức tràn về nên mới nhận ra ngài nhanh đến vậy.”
Ông Thụy gật gù: “Phải. Quả là rất giống. Cô ấy sắp trở
thành con dâu của tôi.”
“Ơ vậy sao? Nhưng nhìn cô ấy giống Minh Thùy quá, tôi cứ
liên tưởng…”
“Ý bà là sao?”
“Thật ra thì… chuyện này cô ấy đã giấu kín, chỉ rất ít người
biết…” bà Dung trước còn ngần ngại. “Thôi thì chuyện cũng qua lâu rồi, để tôi
nói cho ngài biết vậy.”
Ông Vĩnh Thụy đan hai tay vào nhau chờ nghe.
“Một tháng sau khi bỏ làm chỗ ngài cô ấy mới biết mình mang
thai. Đứa con là của ngài. Tôi khuyên nhủ mãi, bảo là nhất định phải nói ra
nhưng cô ấy không chịu, nói là không thể làm ảnh hưởng đến ngài thêm nữa, cô ấy
sẽ nuôi con một mình. Ngài cũng biết tính Minh Thùy rồi đó…”
Cơn đau bất ngờ lan mạnh và bóp nghẹt lấy lồng ngực ông. Nỗi
xót thương, buồn khổ dâng ngập làm tái tê cả cõi lòng.
Bà Dung nói tiếp: “Một hôm cô ấy đột ngột rời đi, tôi cũng
chẳng biết đi đâu. Bẵng một thời gian mới nhận được thư của cô ấy, trong thư cô
ấy nói sẽ lấy chồng, người đàn ông đó cũng chấp nhận đứa con không phải của anh
ta. Minh Thùy nói rằng cô ấy cắt liên lạc vì muốn xóa bỏ hết chuyện quá khứ để
sống một cuộc đời mới. Tôi cũng tôn trọng quyết định của cô ấy, theo như ý tôi
thì cũng chỉ vì đứa con, chứ cô ấy không khi nào có thể quên ngài được. Bản
thân tôi thì lúc nào cũng nhớ đến Minh Thùy, đẹp người, đẹp nết mà lại bạc phận.”
Ngừng lời, bà thấm thấm giọt nước rỉ ra nơi khóe mắt.
Bàn tay thuôn dài với những nếp nhăn đã ngày một nhiều theo
năm tháng đông cứng lại, gân tay nổi cộm lên trên nền da ngả màu. Đưa tay với lấy
tách café nhưng rồi ông lại buông ra, rụt tay về bởi những ngón tay chợt run mạnh.
Ông Thụy buông tiếng thở dài kèm theo câu nói khàn đặc: “Tôi
thật có lỗi với Minh Thùy. Từ sau ngày đó bà không có tin tức gì của cô ấy nữa
sao? Trong thư cô ấy có viết bất cứ thứ gì có thể gợi mở không?
“Không ạ! Lá thư đó tôi vẫn giữ, lâu lâu cũng lôi ra đọc
nhưng không thấy có điều gì có thể tìm ra nơi cô ấy sống cả. Nhưng vừa nãy…”
Ông Thụy hiểu câu ám chỉ này, một nỗi lo sợ mơ hồ khiến mồ
hôi rịn trán nhưng ông gạt đi ngay, không thể nào… “Không phải đâu. Chỉ là
người giống người mà thôi. Tôi đã điều tra rất kỹ về Lệ Na rồi. Ba là Thái Ngọc
Hòa mẹ là Phạm Lệ Dương, người tên Lệ Dương đã mất rất lâu rồi, có điều là
không hề giống với nhân thân của người chúng ta quen.”
“Lẽ nào ngài cũng từng tỏ ý nghi ngờ?”
Ông cười khan một tiếng. “Tính tôi là vậy, người sắp trở
thành con dâu, người sẽ bước chân vào gia đình tôi thì tôi cần phải biết cặn kẽ
nhân thân của người ấy.”
Sau cùng mọi chuyện đành gác lại tại đó, trước khi đi ông Thụy
có sai người lái xe chuẩn bị cho bà một chút quà gọi là cảm ơn những quan tâm của
bà dành cho Minh Thùy và cả ông. Họ chia đôi hai hướng đi và mang theo nhiều
tâm trạng, bà Dung thì cứ mãi phân vân về cô gái Lệ Na liệu có liên quan đến
Minh Thùy không.
Ông Vĩnh Thụy thì chìm trong tuyệt vọng với dĩ vãng đã trôi
xa.
***
Sinh nhật Lệ Na.
Chỉ là bữa tiệc nhỏ đơn giản với những người thân thiết
nhưng không khí rất đầm ấm và vui vẻ.
Vú Lan tay bưng chiếc bánh sinh nhật cỡ đại, miệng hét vang
tránh đường. Bà đặt khay bánh xuống mặt bàn, vênh mặt nghe mọi người trầm trồ
tán dương tài nghệ của bà càng ngày càng tăng. Chiếc bánh trắng thơm ngậy mùi sữa
với lớp socola phủ xen kẽ, hàng chữ Chúc mừng sinh nhật Lệ Na tròn 21 tuổi được
viết bằng kem dâu ngọt sánh mịn.
Bé Bin vỗ tay bôm bốp, nó muốn được nếm ngay miếng bánh gato
bông xốp trộn đầy hạnh nhân kia nhưng mọi người đều nói không được, hôm nay mẹ
mới là nhân vật chính, thằng bé hơi phụng phịu một chút nhưng rồi nó nghĩ thôi
được nhường mẹ một lần vậy.
Duy Khang giúp Lệ Na cắm đủ 21 cây nến xung quanh chiếc
bánh. Xong xuôi Mỹ Hà chạy lại tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh nến lung linh ẩn hiện
lay động trên những khuôn mặt tưng bừng quây xung quanh. Mỹ Hà bắt nhịp để mọi
người cất tiếng hát bài hát sinh nhật độc nhất vô nhị suốt bao thế kỷ nay Happy
birthday to you, Happy birthday to you…
Khuôn mặt Lệ Na ửng hồng trong ánh nến, môi nở nụ cười hạnh
phúc cùng hát bài chúc mừng sinh nhật mình. Cô thấy rất cảm động, đã lâu rồi mới
lại có một ngày sinh nhật tuyệt vời như hôm nay. Bài hát kết thúc, mọi người
yêu cầu cô hãy ước và thổi nến đi.
Lệ Na chắp hai tay, mắt lim dim lẩm nhẩm cầu nguyện, sau đó
đặt tay giữ chiếc váy xanh lơ cúi mình thổi phù từng ngọn nến một.
Ánh đèn được bật lại sáng trưng, tất cả vỗ tay rần rần và bắt
đầu thay nhau gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất. Bắt đầu từ mẹ con Mỹ Hà,
vú Lan, rồi đến Duy Khang, bé Bin, Vĩnh Uy đứng sát bên Lệ Na thay lời chúc bằng
nụ hôn vào má khiến cô đỏ bừng mặt lườm anh một cái. Tiếng cười vang lên giòn
giã.p>
“Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người!” Lệ Na luôn miệng nói cảm
ơn.
Họ cùng chạm ly uống mừng và chúc sức khỏe lẫn nhau, sau đó
mỗi người một cặp trò chuyện. Bà Dung và vú Lan như gặp bạn tri kỉ lâu ngày
luôn miệng kể những chuyện ngày xửa ngày xưa. Lệ Na và Mỹ Hà thì thầm với nhau
chuyện của riêng những cô thiếu nữ mà thôi. Vĩnh Uy và Duy Khang vẫn vậy, chọc
ngoáy, đả kích và trêu ngươi lẫn nhau. Chỉ có riêng bé Bin là một mình với đống
đồ ăn to sụ.
Sau cùng đến phần trao quà, mọi người lại tập trung lại. Bé
Bin đòi phải mở quà của nó trước tiên.
“Được, để mẹ xem bé Bin tặng mẹ thứ gì nào.” Lệ Na bóc lớp
giấy lụa hoa mịn bên ngoài, bên trong là hộp chữ nhật dẹt, đựng trong đó là một
tập tranh. Bé Bin ưỡn ngực tự hào vì tất cả đều là do nó tự vẽ.
“Oa! Con mẹ giỏi quá đi. Để mẹ xem nào…” những bức tranh với
màu sắc loang lổ không rõ, những hình người xiên vẹo, hòa với phong cảnh lờ mờ
tạo thành một mớ hỗn độn nghịch mắt (rất dễ nhầm lẫn với tranh trừu tượng). Lệ
Na cố lắm mới không ôm bụng cười bò. Ôm chầm lấy con trai thơm mạnh lên hai má
nó. “Cảm ơn con yêu của mẹ! Ý nghĩa quá đi mất.”
“Thấy chưa con trai. Nếu không nhờ ba sửa giùm thì mẹ con sẽ
khóc thét vì những bức tranh quái đản của con mất.”
Lệ Na miệng vẫn cười nhưng mắt sắc như một lưỡi dao. “A hóa
ra có cả công sức của anh nữa cơ đấy. Em sẽ cảm ơn anh sau.”
Nói rồi quay phắt lại, cô với lấy chiếc hộp nhỏ nhắn xinh xắn,
chùm nơ to choán hết phân nửa. Màu sắc chiếc hộp tinh tế mà nhẹ nhàng. Na đoán
ngay đó là quà của Duy Khang. Rút chiếc nơ và nhấc nắp hộp ra, hiện lên bên
trong là đôi khuyên hình lá non màu xanh đậm bằng ngọc Olivin – là loại đá quý
biểu tượng cho lòng nhiệt tình, tiếng tăm và sự thanh cao của phẩm giá – được
thiết kế cực kì tinh xảo nổi bật trên nền lót nhung màu trắng.
Mọi người đều lóa mắt trước vẻ đẹp duyên dáng của món đồ. Là
con gái ai mà không say mê những thứ trang sức long lanh và bắt mắt thế này,
hơn nữa đôi khuyên còn như gây cho người nhìn nó một sức cuốn hút lạ kì, giọng
nói của Na đượm vui thích: “Cảm ơn anh. Em rất thích. Đẹp lắm!”
Duy Khang cũng thấy vui. “Em thích là anh vui rồi. Loại ngọc
này có khả năng cân bằng cảm xúc, chữa lành những tổn thương tâm hồn. Đeo nó
bên mình, em sẽ luôn cảm thấy thoải mái.”
Vĩnh Uy bật hỏi: “Cậu tặng khuyên tai cho vợ tôi là ý gì vậy?”
“Theo cậu thì là ý gì?”
Lệ Na can: “Kệ anh ấy đi ạ. Dù anh tặng thứ gì anh ấy cũng
không vừa lòng đâu!”
Đôi môi hơi trề ra, Vĩnh Uy lẩm bẩm những lời như có gì ghê
gớm đâu, bình thường thôi.
Tiếp đến là mòn quà to đại choác một người ôm còn thấy nặng.
Mỹ Hà hồ hởi: “Đây là quà của mẹ con tớ. Tớ chẳng có châu báu gì cao sang đâu.”
“Tớ biết mà. Quà của cậu chắc chắn rất hợp ý tớ.” Vừa nói Na
vừa bóc nhanh lớp giấy bóng, Mỹ Hà cũng phụ cô một tay. Lớp vỏ đều được gỡ bỏ hết
xong xuôi, đập vào trước mắt mọi người là hai chú gấu bông mũm mĩm ngồi dựa vai
nhau, con mập hơn có đề tên Mỹ Hà trước ngực, con còn lại nhỏ hơn chút xíu
đương nhiên là Lệ Na.
Lệ Na cảm động rơm rớm nước mắt ôm chặt lấy thân hình mập mạp
của bạn. “Cảm ơn cậu!”
Vĩnh Uy không tin nổi: “Cái gì thế này? 21 tuổi đầu rồi mà
cô còn tặng gấu bông à?”
Bé Bin được thể lanh chanh: “Cô mua đồ chơi cho trẻ em sao
không mua máy bay hay xe đua, cháu mới chơi giúp được chứ.”
Mỹ Hà lúng túng, cô không ngờ món quà của mình lại bị phản ứng
dữ vậy: “Ơ… ơ thì. Thì tôi mua để Lệ Na ôm lúc ngủ cho đỡ trống trải không được
sao?”
“Trống trải? Thế tôi để làm cái quái gì mà cô ấy phải đi ôm
gấu bông? Hay cô nghĩ tôi thân gỗ hả đồ mập kia?” Vĩnh Uy làm mặt giận nhưng
cũng không khỏi phì cười.
Mọi người cười ồ lên khiến Lệ Na đỏ bừng mặt xấu hổ. “Mấy
người có thôi đi không… Mỹ Hà, tớ rất thích. Thật đấy.” Cô quay ngay sang món
quà của vú Lan để mọi người thôi không cười đùa mình nữa.
Vú Lan tặng Na một chiếc khăn lụa mỏng và mát lạnh như được
làm từ sợi nước, màu xanh suôn chảy bồng bềnh giống y một làn suối. Trên đó hiển
hiện những đường thêu tỉ mỉ, sinh động do chính bà làm. Một điểm đặc biệt nữa
đó là dưới ánh sáng càng tối tấm khăn lại càng trở nên sáng hơn. Lệ Na cũng ôm
và dựa đầu lên vai vú, thì thầm những lời chỉ hai vú con nghe được.
Lệ Na ngẩng lên cười rạng rỡ, mắt vẫn long lanh ướt mi. Vú
Lan cũng xúc động chấm chấm nước mắt, đứa con tuy bà không sinh ra nhưng đã
nuôi từ lúc lọt lòng giờ đã lớn thế này rồi đây. Chỉ cần nhìn thấy nó hạnh phúc
thì bà có chết cũng mãn nguyện.
Lệ Na xếp lại các món quà cẩn thận, còn một hộp lớn quà lớn
của ông bà Thụy – Kim thì cô đã xem qua rồi, một bộ váy thực sự lộng lẫy. Vẫn
còn một người nữa chưa thấy động tĩnh gì. Cô đưa mắt nhìn anh ra ý chờ đợi, tất
cả những tia mắt còn lại cùng dồn về phía Vĩnh Uy.
Anh vẫn cười cười nhìn quanh rồi chiếu thẳng tia nhìn hấp
háy về phía cô. “Sao em?”
“Sao trăng gì. Anh mau mang ra đây!” Lệ Na giơ một bàn tay về
phía anh.
Vĩnh Uy vẫn vờ vịt không hiểu: “Mang gì cơ?”
Lệ Na tức mình giậm chân, mọi người thấy vậy thay cô nhao
nhao hỏi quà đâu.
Anh đáp gọn lỏn: “Không có!”
“Gì cơ? Anh đùa hay thật vậy?” Na không tin được, cô nghĩ
anh đang đùa.
“Anh nghĩ anh chính là món quà lớn nhất của em rồi còn gì?”
Đến đây thì Lệ Na thực sự tức điên, tất cả những người quan
tâm yêu mến cô đều dành thời gian công sức để thể hiện tấm lòng của họ, còn anh
thì sao, sắp là chồng cô rồi mà lại vô tâm thế. Uất ức, giận dỗi nên không thèm
nhìn anh nữa mà quay sang tự cắt một miếng bánh thật lớn để ăn cho hả cơn giận.
Duy Khang và Mỹ Hà được thể chê bai cười cợt Vĩnh Uy thiếu lịch
sự, thiếu ga lăng, lại thiếu quan tâm đến người thương yêu và thật nhiều nhiều
những gì mà một người đàn ông phong độ nên làm. Nhưng Vĩnh Uy mặc kệ họ, anh chỉ
cười cười nhìn Lệ Na đang chọc chiếc dĩa xuống miếng bánh. Tiệc bắt đầu tàn, mỗi
người đều ngáp ngắn thở dài chuẩn bị thu dọn.
Lúc ấy Vĩnh Uy mới tiến lại giằng chiếc dĩa trên tay Lệ Na cắm
phập vào miếng bánh bỏ vào miệng. “Nhìn em hành hạ miếng bánh anh thấy tội nghiệp
nên giải thoát cho nó.”
Lệ Na hứ một tiếng chẳng nói chẳng rằng, ngồi nhích ra xa
anh một chút.
“Thôi được, không ngờ em tham vật chất vậy, anh sẽ chiều
theo ý mà tặng quà cho em. Được chưa?”
“Xí. Ai thèm. Làm như em hám quà của anh lắm. Thôi khỏi.”
“Dỗi thật rồi. Thôi rồi, món quà của mình to như vậy mà
không được tiếp nhận. Đáng tiếc.”<>
Lệ Na quay sang nhìn anh. “Ý anh là… anh đã chuẩn bị quà rồi?”
Cô đấm mạnh tay lên ngực anh. “Vậy mà dám đùa em à, anh thật là xấu.”
Cô đứng hẳn lên lần sờ tìm kiếm khắp người anh. “Anh để đâu
hả? Mang đây mau!”
Vĩnh Uy bật cười ha hả. “Em làm anh nhột!” Nắm chặt lấy tay
cô anh nói: “Không có ở đây.”
“Vậy ở đâu?”
“Ngoài cảng!”
Tất cả mọi người đều tò mò xen một chút hứng thú rộn rạo
trong người, ngoài cảng ư? Họ mơ màng nghĩ đến một thứ tuyệt diệu đang hiện
hình trong đầu mình.
Vĩnh Uy nói tiếp: “Phải! Quà của em ngoài bến cảng. Muốn
nhìn thì theo anh ra đó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!