Em Vẫn Chờ Anh - Chương 3: Không lối thoát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Em Vẫn Chờ Anh


Chương 3: Không lối thoát


Ông Hòa day day hai bên thái dương, sự căng thẳng và lo lắng khiến ông vô cùng mệt mỏi. Hầu như khắp các bên đầu tư đều đã từ chối dự án này. Ngay cả Cao Kiến, niềm hi vọng lớn nhất của ông lúc này, cũng đã thông báo lại là họ không chấp nhận đầu tư. Giờ ông không biết tính sao, số nợ bên tín dụng và ngân hàng đã quá lớn. Chung cư Mỹ Nguyên là giải pháp duy nhất. Thêm những rắc rối về việc pháp lý của dự án này càng khiến ông phải đau đầu suy nghĩ.
Và cả những áp lực vô hình không thể gọi tên luôn ngày đêm gặm nhấm và giày xéo…
Cánh cửa phòng bật mở cắt đứt dòng suy tư, ông quay ghế nhìn ra, vào phòng mà không gõ cửa chỉ có thể là con gái ông thôi.
Na đứng ở cửa, đôi chân giậm xuống tức giận. “Ba! Đã quá mấy ngày qui định hàng tháng rồi mà sao ba vẫn chưa chuyển khoản cho con?”
“Hừ! Đừng làm phiền ba vì mấy chuyện thế này nữa, ba đang bù đầu lên đây.”
“Ba cứ chuyển tiền cho con, rồi con sẽ không làm phiền ba nữa.”
“Nhưng mà hiện tại ba đang rất khó khăn, cuộc sống của con đã đầy đủ rồi. Tạm thời cứ vậy đi! Con đâu cần phung phí nhiều tiền làm chi.”
Na hét lên: “Ba chỉ vin cớ thôi. Con không thể chấp nhận sống túng thiếu khổ sở như ba nói được.”
Ông Hòa giận dữ đập bàn đánh rầm. “Con với cái. Không lo học chỉ suốt ngày chơi bời. Hư hỏng, hư hỏng quá rồi. Có đi ra ngay không thì bảo hả!?”
“Ba thật quá đáng, con ghét ba!” Con bé gào lên khóc rồi lao ra ngoài, sập mạnh cánh cửa sau lưng.
**
Màn đêm bao trùm mang theo những cơn gió mát lành làm lay động rèm cửa, ánh sao lấp lánh như ánh đèn phản chiếu qua khung cửa sổ rộng mở.
Vú Lan nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Na, với bà con bé không khác gì con ruột. Bà thương nó hết mực, chỉ hy vọng nó luôn được sống hạnh phúc. “Ngoan nào, dậy ăn một chút đi con! Cứ bình tĩnh, có gì vú sẽ lựa lời nói với ba con.”
Con bé vẫn nằm quay lưng lại. “Con không muốn ăn gì cả, con ghét ba con, vú đừng nhắc đến ông ấy nữa.”
“Ba con đang đau đầu vì chuyện công ty thôi, con phải hiểu là ba lúc nào cũng thương con chứ.”
“Thôi vú đi ra đi! Con rất mệt, con muốn được yên tĩnh.”
Vú Lan đành quay ra, bà khép nhẹ cánh cửa lại. Không khí trong gia đình u ám làm bà cũng trở nên buồn bực, chán nản.
***
Tiếng nước chảy xối xả trong căn phòng tắm, giữa buổi trưa oi bức, những làn nước mát lạnh như xoa dịu từng tế bào thần kinh, mang lại cảm giác hưng phấn dễ chịu. Vĩnh Uy tắt nước rồi bước ra, chiếc khăn tắm cuốn ngang hông. Anh bắt đầu mặc từng thứ quần áo trong sự chậm rãi.
Na ló đầu ra khỏi đống chăn lộn xộn, thân hình cuộn tròn như một con mèo. Giọng còn nghèn nghẹn: “Anh đi ạ? Đừng mà. Ở lại với em thêm một lúc nữa đi… em… khi bên anh em thấy rất thoải mái!” Na ngập ngừng, cô luôn sợ anh không hiểu được tâm tư, tình cảm của cô. Như sợ những lời giãi bày là chẳng đủ để anh hiểu rằng đối với cô anh quan trọng biết nhường nào. Giờ đây mỗi giây mỗi phút bên anh đều là những giây phút hạnh phúc nhất. “Em đang buồn lắm.”
Uy vẫn thản nhiên như không hề nghe thấy, anh không muốn tỏ rõ điều gì mang lại sự thân mật. Bởi vì anh cô chỉ như một trò chơi trong lúc buồn chán, chỉ là những giây phút có thể đem lại sự thỏa mãn nhu cầu của bản thân, không hơn!
Anh ấy đi rồi, Na chỉ còn lại một mình trong nỗi cô đơn, vắng lặng. Những ngày qua sự u uất lúc nào cũng căng đầy trong tâm trí, cô thấy mệt mỏi khó ở. Nghĩ đến ba chỉ càng thấy tổn thương nhiều hơn.
***
Đã mấy hôm liền ông Hòa đến xin gặp nhưng đều phải thất vọng trở về. Họ từ chối một cách lịch sự nhưng rất cương quyết. Nhưng hôm nay ông nhất định phải gặp cậu ta cho bằng được. Phải bằng mọi cách khiến họ tin tưởng ông một lần. Đây là cơ hội sống còn cuối cùng rồi.
Đêm dần buông. Người trợ lý đi cùng đã ra về từ lâu, chỉ còn mình ông ngồi lại trong sảnh chờ, mòn mỏi trông ngang liếc dọc những bóng người qua lại đã thưa thớt hẳn. Ông sẽ không chịu thua đâu, nếu không gặp được anh ta thì sẽ không đi đâu cả.
Ông Hòa đứng dậy, mạnh dạn bước đến trước văn phòng của giám đốc dự án. Cô thư ký đang sắp xếp lại giấy tờ để ra về thì nhác thấy ông.
“Xin lỗi! Giám đốc sẽ không gặp ông đâu, mong ông thông cảm!” Cô giơ tay muốn cản ông già bướng bỉnh lại.
Nhưng đã cùng đường nên ông bất chấp tất cả. “Cô tránh ra, tôi nhất định phải gặp cậu ta.” Ông cứ phăm phăm tiến tới, gạt cô thư ký sang bên.
Ông Hòa đẩy mạnh cánh cửa, hơi thở nặng nhọc tràn ra đầy căng thẳng.
“Xin lỗi giám đốc! Tôi không ngăn được ông ấy.”
“Cậu cho tôi vài phút đi, làm ơn!”
Vĩnh Uy thả tập tài liệu xuống bàn, thoáng nhìn người đàn ông, mới có một thời gian mà trông ông ta đã hốc hác đi rất nhiều. “Cô cứ ra đi!”
Cô thư ký bước ra và khép cánh cửa lại. Uy bước đến bên khung cửa sổ rộng mở, đôi mắt lạnh nhìn xa xăm ra một rừng đèn lấp lánh như sao xa ngoài kia. “Ông muốn gì nữa? Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao. Bên tôi không thể tiếp nhận dự án đó. Tập đoàn chúng tôi không thể đổ tiền vào hố cát sẽ sập bất cứ lúc nào được.”
“Xin cậu hãy nghĩ lại! Dự án này rất có triển vọng, tôi sẽ không để bên cậu phải chịu tổn thất. Tôi sẽ cố hết sức. Tôi chỉ cần vốn…”
Vĩnh Uy quay người lại, giọng mỉa mai pha lẫn chua cay: “Hừ. Ông cố gắng thế nào? Ông nghĩ rằng ai sẽ chịu đầu tư vào một công ty đang trên bờ vực phá sản?”
“Tiền của chúng tôi không phải để làm từ thiện vô ích.” Anh lắc đầu.
Ông Hòa thấm mồ hôi trên trán. “Không! Chỉ cần cậu giúp tôi dự án này, công ty tôi sẽ vực lại được. Mong cậu giúp cho!”
Anh vẫn im lặng không nói một lời, không gian đột ngột tĩnh lặng đến đáng sợ.
Từng khắc nặng nề chậm chạp trôi. Tâm tư của người đàn ông trung niên đã từng trải nhiều biến động cuộc đời nay lại một lần nữa phải ngụp lặn trong sự đấu tranh, giằng xé dữ dội. Tấm thân chất nặng sầu lo. Ánh mắt vô hồn hoảng loạn, đau xót. Thể diện, tự tôn ư? Sự uy nghiêm của một người đã làm cha đang thét gào phản đối để cứu vớt chút danh dự, cứu lấy sự thanh thản cho tâm hồn sau này. Nhưng trên hết đã là nỗi tuyệt vọng hoàn toàn. Không còn lối thoát nữa rồi. Bế tắc. Cùng đường…
Ông Hòa đau đớn khuỵu chân, cơ thể nặng nề to béo từ từ sụp xuống… quỳ gối. Hạ mình cầu xin trước một người đáng tuổi con. Ông quỳ đó với thân hình ủ rũ bất lực, mái đầu cúi gằm để che đi nỗi ê chề.
Lời khẩn cầu phát ra nghe ngượng ngùng, thảm thương: “Làm ơn! Hãy giúp tôi! Suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên ơn cậu. Hãy giúp tôi! Hàng chục công nhân viên sẽ chịu liên lụy nếu công ty phá sản, họ còn gánh nặng gia đình trên vai. Cậu hãy thương lấy tôi và những con người khó khăn mà tôi đang bao bọc.”
“Ông hãy đứng dậy đi! Đừng có hạ thấp mình như vậy.”
“Tôi sẽ không đứng lên cho đến khi cậu nhận lời giúp.”
Vĩnh Uy lặng chìm trong sự dao động mạnh mẽ, những ý nghĩ nhoáng lên trong anh như những đốm lửa vụt, tắt… vụt, tắt. Và trên hết là khuôn mặt già nua khắc khổ kia, trông ông ta thật đáng thương với sự đau khổ hằn sâu trên những nếp nhăn.
Sau thật nhiều đắn đo, suy tính, cân nhắc và quan trọng hơn cả là ý nghĩa có nên xóa bỏ sự cứng nhắc để đem đến cho người ta một cơ hội. Và câu nói van nài sau cùng của ông ta: “Coi như cậu ban phước và cứu vớt cái mạng già này có được không?”
Đã khiến anh không thể không mềm lòng:
“Tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng vấn đề này rất hệ trọng nên tôi cần phải bàn với ban lãnh đạo. Giờ ông hãy đứng lên và ra về. Đừng làm tôi thấy khó chịu với những hành động như thế này nữa.”
Giọng nói với thanh âm rời rạc vì sợ hãi hòa cùng ánh nhìn thất thần của ông ấy khiến Vĩnh Uy cảm thấy thương thay cho một người đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn phải chịu đắng cay, cơ cực như thế.
Ông Hòa vội luýnh quýnh đứng dậy. “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!” Ông đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay anh. “Tôi sẽ không bao giờ quên ơn cậu.”

Một lúc sau khi ông Hòa đã ra về, Vĩnh Uy cho gọi ông trợ lý cấp cao. Người mà cha anh luôn tin tưởng, là người được cử đến giám sát, đánh giá và hỗ trợ anh trong công việc.
Ông Thiêm bước vào. Vĩnh Uy vẫn lặng yên bên khung cửa sổ. “Cậu cần gặp tôi?”
“Tôi đã quyết định sẽ đầu tư vào dự án xây dựng chung cư Mỹ Nguyên của công ty An Bình. Chú hãy giúp tôi lo việc huy động vốn và các hồ sơ liên quan để ký kết!”
Ông Thiêm nghĩ mình nghe nhầm, đẩy gọng kính ngay ngắn lại trên sống mũi, ông chăm chú nhìn anh ngạc nhiên: “Cậu nói sao? Chẳng phải vấn đề này đã được thông qua, rằng dự án đó – tuy là khá triển vọng – nhưng về công ty An Bình thì… cậu đã rõ rồi đó, nên hoàn toàn không có cơ sở để thành công tốt đẹp.” Ông hắng giọng: “Nếu cậu thực sự quan tâm đến dự án ấy, sau khi công ty An Bình bị hủy thầu – và tôi dám chắc điều đó sẽ sớm xảy ra – thì tôi sẽ lo việc đấu thầu lại, chính tập đoàn chúng ta sẽ thầu toàn bộ dự án đó. Nếu cậu muốn.”
“Tôi đã nói rõ ràng, ông không nghe rõ sao? Chúng ta sẽ đầu tư vốn cho bên An Bình và họ sẽ triển khai xây dựng theo đúng gói thầu mà họ đã giành được.” Anh nói với nét mặt nghiêm túc và giọng nói trấn áp đầy quyết liệt. Có nghĩa là, điều anh đã quyết định thì sẽ không có sự thay đổi.
Ông trợ lý lên giọng: “Cậu không thể làm thế được. Công ty đó đã như vũng lầy. Chúng ta sao có thể ném tiền vào một hố sâu không thấy đáy như thế? Sẽ không có người kinh doanh có đầu óc nào mà đi làm như vậy!”
“Ý ông ám chỉ tôi không có đầu óc?”
“Xin lỗi cậu tôi không có ý đó. Nhưng cậu không được phép ra một quyết định thiếu suy nghĩ như thế. Ông chủ tịch sẽ…”
Vĩnh Uy nhếch miệng: “Tôi có quyền. Và tôi sẽ làm như vậy. Ông có thể không làm những gì tôi yêu cầu và đừng lôi cha tôi vào đây, ông ấy đã cho tôi toàn quyền quyết định bất cứ dự án nào, cho đến khi tôi còn nắm giữ vị trí này.”
“Nhưng không phải để cậu ra những quyết định sai lầm.” Ông Thiêm dịu giọng: “Tôi xin cậu hãy nghĩ lại! Việc này không chỉ quyết định đến uy tín và thành công của tập đoàn mà còn cả sự nghiệp của cậu trong tương lai nữa. Tôi chỉ lo cho cậu mà thôi.”
Uy cũng dịu lại, anh biết ông ta lo lắng cho anh, sự trung thành tuyệt đối của ông ta luôn khiến anh phải nể trọng. “Ông tin tôi lần này có được không? Tôi sẽ không để ông phải thất vọng.”
Ông Thiêm bối rối, trong đầu những dự tính chạy nhanh như máy. “Việc này nên bàn với ngài chủ tịch.”
“Không! Đừng nói gì với cha tôi. Tôi không muốn ông ấy phải suy nghĩ nhiều. Ông hãy cứ làm theo những gì tôi yêu cầu. Chúng ta kết thúc ở đây được rồi chứ?” Vĩnh Uy với lấy chiếc áo và khoác lên người.
“Tôi hiểu rồi!”
Ông Thiêm mở cửa ngồi vào xe, ông nghĩ ngợi trong giây lát rồi bảo cậu lái xe đi thẳng đến biệt thự họ Cao. Ông đã quyết định không thể để sự việc diễn biến theo chiều hướng bất lợi như vậy. Là người thân tín và được tin cậy ông không muốn phụ lòng tin của ông chủ tịch. Để ông ở bên giúp đỡ người thừa kế của tập đoàn thì ông cần phải cố gắng bảo vệ và ngăn chặn những quyết định sai lầm của cậu ấy. Đây là một việc làm đúng đắn. Đã bao nhiêu năm qua ông hết lòng tận tụy với nhà họ Cao, chắc chỉ có ông chủ tịch mới hiểu được tấm lòng của ông.
***
Ông Hòa đánh rơi tay cầm điện bàn, vậy là hết, hết thật rồi. Sự đổ vỡ, suy sụp dâng lên một cách nhanh chóng. Lồng ngực co thắt dữ dội, ông mở ngăn kéo bàn tìm thuốc trợ tim. Niềm hi vọng cuối cùng cũng tan theo mây khói. Bên Cao Kiến đã thông báo rằng họ sẽ không bao giờ dính líu đến dự án này, nếu ông còn tiếp tục gây phiền nhiễu họ sẽ nhờ đến pháp luật. Ha ha, ông bật cười đau khổ, đâu thể trách họ tuyệt tình, những người làm kinh doanh giỏi luôn là những người máu lạnh.
Trước đó bên ngân hàng đã gọi đến, họ không cho phép trì hoãn thêm nữa, khoản nợ cần phải hoàn trả ngay lập tức. Họ cho ông vài ngày để thu xếp mọi việc… Ông lắc đầu sợ hãi, ngôi nhà này sẽ bị tịch biên cùng với toàn bộ tài sản mà ông có. Con gái ông… con gái ông phải làm sao đây?
Lần bước ra khỏi phòng trong cơn run rẩy, vừa lúc ông nhìn thấy con gái từ trên lầu đi xuống.
“Ba! Ba không khỏe sao? Có chuyện gì vậy?” Na vội chạy lại khi thấy khuôn mặt cha tái nhợt, thân hình lảo đảo. Cô đỡ lấy ba.
Ông Hòa giữ chặt tay con, nói trong nước mắt: “Ba xin lỗi! Ba xin lỗi con, ba không thể làm gì được nữa.” Tiếng gào uất hận vang lên.
Lệ Na cũng khóc: “Con xin ba, đừng nói nữa! Ba đừng sợ, sẽ không sao đâu.” Cô ôm chặt lấy ba.
Tiếng khóc của hai cha con vang vọng não nề trong buổi sáng tĩnh mịch.
**
Vĩnh Uy nhấn mạnh phanh, chiếc xe dừng đột ngột trên thảm cỏ trước bậc thềm dẫn lên sảnh chính. Tòa biệt thự sang trọng nằm trong sự hài hòa và yên tĩnh. Anh mở cửa xuống xe rồi vội vàng lao nhanh lên vài bậc một. Sự phản trắc hai mặt của ông trợ lý là một cú giáng đau vô cùng đối với anh. A! Quả vậy, ông ta đã chơi anh một cú ra trò đấy. Vĩnh Uy tức giận tự nhủ sẽ không bỏ qua cho ông ta vì việc đối đầu này. Ông Thiêm đã nói rằng, ông ta chưa bao giờ hứa là sẽ không báo cho ngài chủ tịch. Ông cần phải làm việc ông phải làm. Và quyết định cuối cùng là ở ông chủ tịch.
Ông quản gia bước lại chào: “Cậu mới về!”
“Ba tôi đâu?”
“Thưa cậu, có lẽ ông chủ đang trong phòng làm việc.”
Anh không nói thêm, đi qua ông quản gia, sải những bước dài tiến lên lầu. Bật mạnh cửa phòng ba, Uy trừng mắt nhìn ông Cao Vĩnh Thụy đang ngồi xem một cuốn sách sau chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ sồi. Anh bước lại gần ba, bàn tay nắm chặt kìm nén.
Mái tóc hoa râm điểm thêm cho ông sự đạo mạo, đôi mắt linh hoạt sáng lên trên nét mặt thâm trầm của người từng trải, ông nhìn con trai bằng vẻ bình thản. “Con hơi thiếu lịch sự khi khiến cho người ngồi trong phòng phải bất ngờ, có lẽ lần sau con nên gõ cửa trước.”
“Đây không phải là lúc bàn về phép lịch sự của ba. Tại sao hả? Ba muốn gì đây khi nhúng tay vào chuyện này, ba đã nói sẽ để con toàn quyền quyết định!” Giọng anh trở nên gay gắt.
“Ba có quyền thay đổi nếu những quyết định của con là sai lầm. Ba không tiếc chút tiền. Chỉ là…” ông Vĩnh Thụy ngừng lại trong vài giây, “ba đang ngăn chặn sai lầm của con, ba đang giúp con nhận biết được những bước đi đúng đắn.”
“Ba thiếu lòng tin ở con đến vậy sao?”
“Ba rất tin ở con trai mình nhưng con còn trẻ, xốc nổi và thiếu kinh nghiệm. Hãy nhớ một điều rằng đối với người kinh doanh nhân đạo chính là tự sát!”
Anh kiên quyết: “Con sẽ không để yên chuyện này, con sẽ huy động vốn từ tài khoản cá nhân của con…”
Ba anh lắc đầu. “Con sẽ không thể làm gì nữa cả, ba đã liên hệ với bên chủ đầu tư của dự án đó, họ sẽ sớm có quyết định hủy thầu với công ty An Bình. Và ta khuyên con đừng gây thêm rắc rối nữa.”
Trong phút chốc lửa giận bùng lên dữ dội trong anh, nhìn cha mình bằng ánh mắt cay đắng, tức giận và không cam chịu, Uy gằn giọng: “Ba thật tàn độc!”
Anh quay mặt đi, đôi mắt nhắm lại đè nén cơn giận, sự chua chát nhanh chóng nhấn chìm mọi cảm xúc. Vĩnh Uy nghĩ, có lẽ đã đến lúc rồi. Anh sẽ sang Mỹ học tiếp khóa cao học quản trị kinh doanh ngành địa ốc. “Thôi được! Ba đã thắng. Con đã quyết định rồi. Sẽ sang Mỹ sớm hơn dự tính.”
Uy quay ngay mình bước đi, khi ra đến cửa anh dừng lại. “Và ba hãy nhớ một điều là, con thề sẽ không để cho bất cứ ai, nhất là ba, can thiệp vào quyết định của con một lần nữa. Không ai có quyền áp đặt cuộc sống của con hết.”
“Tốt! Vậy thì con hãy tự chứng minh điều đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN