Em Vẫn Thuộc Về Tôi - Chương 13: Cô đã tỉnh - Chậu hoa lan ký ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Em Vẫn Thuộc Về Tôi


Chương 13: Cô đã tỉnh - Chậu hoa lan ký ức


Bệnh viện Thụy Y là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố Thụy An này, không phải bất cứ người có tiền đều vào đây được mà họ phải có một mối quan hệ đặc biệt nào đấy với người bên trong thì mới có thể dễ dàng được tận hưởng những phục vụ chu đáo và tận tình với phòng bệnh năm sao chẳng khác nào khách sạn, giường king site to, có cả phòng bếp và tivi, hệ thống game tiên tiến. Khi tỉnh dậy Thanh Nhã đã hết sức kinh ngạc nhìn Đình Phong với con mắt khác. Anh chỉ cười:

– Bệnh viện này của cậu anh, là cậu ruột.

Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nhắc tới gia đình ruột của anh bởi trước kia anh chưa từng nói với cô về cha mẹ ruột của anh còn vì cô cũng không phải cái loại người nhiều chuyện nên cũng không tiện hỏi, chắc anh có nổi khổ riêng nên mới làm vậy nhưng dù sao đi nữa thì bây giờ chẳng phải anh cũng nói mình có một người cậu ruột giàu thế này sao.

Thanh Nhã mỉm cười không nói. Anh liền vội hỏi:

– Em muốn uống nước không? Em hôn mê hai ngày rồi đấy, dù sao cũng nên uống một ít đi. Em mất máu rất nhiều!! Bác sĩ bảo nếu trễ vài phút…

Nói đoạn anh rót một cốc nước đầy rồi ngồi bên giường đỡ cô ngồi dậy, khéo léo không động đến vết thương trên bụng, không khéo thì bung chỉ khâu phải khâu lại, vết thương quá lớn những 3 cm nghĩ thôi cũng thấy đau, may mắn sức cô yếu đâm vào không sâu.

Thanh Nhã cảm nhận được anh đang dần nổi giận khi nghĩ đến vết dao trên bụng cô.

– Thanh Nhã, anh không bao giờ nghĩ em lại làm điều dại dột như thế, nếu anh không đến kịp thì em có nghĩ hậu quả sẽ như thế nào không? Em sẽ mất mạng đấy!! Em có nghĩ em chết rồi thì anh sẽ ra sao không, mẹ em thì sao? Anh em sẽ như thế nào. Bà em có yên lòng nhìn đứa cháu bà yêu nhất phải thành ra nông nổi này không…

– Phong, đừng nói nữa. – Cô thều thào ngắt lời anh.

Cô đưa tay ra nhận lấy cốc nước uống một hơi hết sạch, cảm thấy cổ họng được thanh không còn cảm giác khó chịu nữa thì mới nhìn anh cười trấn an:

– Chẳng phải em vẫn còn ngồi đây nói chuyện với anh sao, anh nên cảm ơn vì đều đó.

– Nhưng… – Thanh Nhã đã vội đưa tay lên miệng anh chặn lại, khẽ sụyt một tiếng như làm với trẻ con, cô lại cười để lộ hàm răng trăng trắng.

– Không nhưng nhị gì hết. Em biết anh sẽ đến cứu em mà. Em không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, em muốn ngủ một chút, anh ra ngoài đi.

Thấy cô muốn ngủ thật, Đình Phòng nghĩ cô đã mệt liền lại đỡ cô nằm xuống giường, anh hôn lên tráng một nụ hôn nhẹ, nhìn khuôn mặt xanh xao rồi mới lẳng lặng ra khỏi phòng. Khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cô liền mở mắt ra.

– Lại vào đây rồi, không biết đã bao lâu rồi mình lại vào nơi đây, thật khéo lại là căn phòng năm ấy.

Cô nhìn khung của sổ rồi bỗng ngạc nhiên thốt lên:

– Đã lâu thế rồi mà cây hoa lan này vẫn còn sống ư?

Rồi cô như nghĩ gì đó lại gạt phăng lời nói của mình:

– Không thể nào cũng đã mười mấy năm còn gì. Mà trông chậu hoa này thật giống, thật sự rất giống với nó.

Một câu chuyện chưa kể của một cô bé. Khi còn nhỏ bệnh của cô đã có, một tháng phải nhập viện một lần, mà mỗi lần đều kéo dài suốt tuần, mà ngày nào cũng phải nhận thuốc từ tay cô ý tá, với một đứa trẻ như cô việc bị bắt uống một đóng thuốc là một điều kinh khủng như là bị đem bỏ vào nhà ma vậy, rất đáng sợ. Những lần đầu Thanh Nhã rất ngoan ngoãn uống thuốc nhưng một thời gian sau bắt đầu bày xích, không còn nghe lời cô ý tá nữa. Rồi có một ngày, một chậu hoa lan trắng xuất hiện trên khung cửa sổ.

Những trớ trêu thay cô không nhớ là của ai, chỉ mơ mơ hồ hồ một bóng dáng của thằng nhóc. Thế là toàn bộ thuốc cô đều đen giấu vào rễ của cây lan đấy, không uống thuốc tất nhiên bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, bệnh tình chuyển biến nặng hơn, các bác sĩ bị cha Thanh Nhã lôi ra chỉ trách nhưng nào biết được chính chậu hoa lan trắng mới là người uống thuốc thay cô. Cứ mỗi lần mẹ cô tưới chậu hoa lan thì mùi thuốc sẽ toả ra khắp phòng nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó vì họ cho rằng bệnh viện sẽ có mùi này rất nặng.

Nghĩ lại cô khẽ buồn cười vì sự ngây thơ của bản thân. Cô trở mình nằm ngửa lên nhìn trần bệnh viện màu trắng và bóng đèn điện vẫn đang hoạt động lại lắng nghe những thiết bị đang kêu rè rè từng tiếng từng tiếng một. Đã quá quen thuộc với thứ âm thanh làm người ta khó chịu này nên cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong mơ hình như cô còn trông thấy cả bà, bà cô mỉm cười và cô cũng cười, rồi lại như nhìn thấy cái cảnh địa ngục kia làm cả người cô run lên, cứ thế giấc ngủ đối với cô cũng như chính mình đang trong rạp chiếu phim ngồi xem lại một đoạn phim bi hài đang xen mà không có quyền thay đổi được nó.

—– hết chương 13——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN