Em Vẫn Thuộc Về Tôi
Chương 15: Thiên thần biến mất - Ác ma thức giấc.
Trên khuôn mặt đã tái đi xanh rờn và đôi con mắt vô hồn sâu thẳm như hố đen vu trụ xoáy vào lòng người, khe mắt chảy ra rất nhiều chất lỏng, từ sánh quyện mùi tanh của máu rồi nước mắt dâng lên vị mặn chát pha vào, trộn lẫn cứ như vậy hỗn hợp của sự đau thương, tuyệt vọng, giận dữ, căm thù, phẩn nộ bị tống ra, lăn một đường dài óng ánh trên khuôn mặt bần thần của cô.
Hai tay cô xụi lơ ngay tức khắc, kèm theo đó là tiếng vỡ thánh thót phát ra từ chiếc điện thoại. Trước mắt cô chỉ còn lại một màu tối đen như mực, một tấm màn đen nhung phủ xuống khung của sổ tâm hồn, trong lòng cô run lên sợ hãi, cái cảm giác như vừa bị ai đó trùm một chiếc bao bố lên đầu một cách quá đột ngột mà kinh hồn bạt vía.
Rồi cô toan bước đi thì ống quần bệnh nhân dài vướng víu vào đôi bàn chân trần làm cô vấp ngã va phải ghế và liền đập đầu vào cạnh chiếc tủ, máu trên trán chảy ra, cô cắn chặt đôi môi đã tím ngắt vì mất máu quá nhiều, gắng gượng người dậy, giơ tay quơ loạn xạ muốn bắt lấy vật gì đó làm điểm tựa mà đứng dậy, tay liền nắm lấy khăn trải bàn kéo vội, mọi thứ trên bàn đổ ập vào người cô, một lần nữa cô lại vô lực, yếu ớt, kiệt sức nằm cong người trên sàn lạnh lẻo.
Cô đau lắm, cái đau của vết thương mới trên trán, bị đồ vật trên bàn xước qua, rơi trúng, đau ở vết dao cũ trên bụng nhưng đau nhất có lẽ là tinh thần cùng trái tim không được khoẻ đang phập phồng, co thắt trong ngực. Những cơn khó thở kéo đến bất chợt, đánh úp vào người rút cạn oxi, nó dẫn đến quá nhanh làm cho đầu óc đang tỉnh táo của cô dẫn bắt đầu có hiện tượng mông lung như là nhìn thấy ảnh ngọn lửa mờ nhoè của 1 cây nến trong một không gian rợn ngợp. Một ánh lửa hắt hiu, chập chờn, héo hắt có thể bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào như chính sinh mạng của Thanh Nhã đang đối mặt với tử thần từ giây phút chậm rãi trôi trong chờ đợi vô vọng.
Cô thều thào trong tuyệt vọng:
– Nội ơi! Nếu con còn có thể sóng sót, con nhất định sẽ thực hiện ước muốn của người! Nhưng mà con khó thở quá, trái tim con đau lắm, con không chịu được rồi, con xin lỗi nội…
Điều mà cô hối hận nhất là không nghe lời của nội khiến bà phải tức giận mà ra đi, điều mà cô hối hận thứ hai là đặc trái tim mình không đúng chỗ, cho một người không biết quý trọng nó, đành phó mặc cho số kiếp. Sự trở lại của linh hồn xấu xa và sự ra đi của một con người hiền lành, đáng quý. Rồi cô lại cắn răng nói như gằn từng tiếng, hơi thở đầy máu tưới rít qua kẽ răng:
– An Thiên Bảo, anh ở đâu thế? Anh mau xuất hiện đi! Anh rất muốn trả thù tôi mà! Xuất hiện đi chứ! Tôi đồng ý lấy anh, tôi muốn trả thù hắn… Và cả anh!
Cô đã bị đẩy đến đường cùng của nổi đau, không còn mất mát nào làm có thể làm cô đau hơn nữa. Nổi thống hận dâng lên trong lòng cô như một bóng ma, một mặt trái của con người là ác quỷ và chính Đình Phong và An Thiên Bảo chính là người khơi dậy tâm ma trong cô, làm xuất hiện một con người hoàn toàn khác, con người máu lạnh và mưu mô, thâm độc,… Thật ra đó mới chính là con người thật của cô. Một ác quỷ đội lốt thiên thần.
Đừng ngỡ ngàng như thế! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, còn rất nhiều điều bạn chưa biết về cô gái nhỏ này đâu! Nếu Thiên Bảo là ác ma thì cô chính là người tạo ra ác ma, người mang trong mình mần móng của tai hoạ, sự huỷ diệt cùng chết chốc… Để kiềm hãm lại nó chỉ có một cách duy nhất… Thay Tim. Và hình như cách đó đã hoàn toàn chẳng còn tác dụng nữa rồi vì chẳng còn trái tim nào có thể kiềm hãm được con quỷ sống trong người cô.
Dừng lại bước chân vừa bước vào cửa, An Thiên Bảo cười lạnh, nhìn người con gái nằm trên sàn:
– Rốt cuộc cô cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi à. Sao cô không tiếp tục giả tạo và tưởng tượng mình là một thiên thần áo trắng nữa đi. Hừ…
Bỗng! Một tiếng cười âm lãnh vang vọng khắp cả căn phòng, kèm theo ấy là tiếng nói lạnh tanh lạnh ngắt:
– Anh nghĩ tôi không muốn sao! Há há há… Chính anh, chính hắn… Là người đã giết chết trái tim của em gái anh đấy. Đừng nhìn tôi với ánh mắt như muốn giết người đó. Anh nghĩ tôi vẫn còn là một cô ngốc, vờ không biết, không hiểu những gì mà các người đã làm cho gia đình tôi à… Tôi không phải là Thanh Nhã… Tôi là Dạ Dược… Cô gái ngủ suốt người năm rồi… Gặp lại bạn cũ không vui à… Thiên Bảo?
An Thiên Bảo sải bước chân đến gần cô, ngồi xỏm xuống đất nâng gương mặt xanh ấy lên. Mắt cô vẫn nhắm như hình như vẫn còn một cặp mắt khác đang nhìn mọi cử chỉ của hắn, ánh mắt như mũi tên nhọn hoắt, sáng loé đăm thẳng vào người hắn làm hắn cảm thấy khó chịu. Hằn gạt đầu cô mạnh một cái, một tiếp “Cốp” đáng sợ vang lên. Nhưng người ta hoàn toàn không hề nghe thấy một tiếng rên đau nào cả, dường như mọi thứ trên cơ thể Thanh Nhã đã hoàn toàn tê liệt rồi.
—– hết chương 15 —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!