EM VỐN ĐÃ LÀ CỦA TÔI, CHẠY LÀM GÌ CHO MỆT - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


EM VỐN ĐÃ LÀ CỦA TÔI, CHẠY LÀM GÌ CHO MỆT


Chương 21


Liễu lật lật cuốn sách. Tâm trạng hôm nay rất tốt, cần lắm ngày nghỉ. Cô nhấc điện thoại, xin nghỉ ở trường. Sau đó, cô lấy tư cách là Hắc Vũ Đình Liễu, gọi cho Nam, buôn dưa lê.

-Anh rể!

-CÚT!!!

Ngân thẳng tay đẩy mạnh Vũ ra khỏi bàn. Tên lầy lội kia dạo này cứ ăn bám anh mãi.

-Tự mua đồ ăn đi! Thẻ của tôi sắp hết tiền rồi!

-Nhưng mà Liễu đã cho phép tôi ăn bằng tiền của anh mà!

Não bộ của Ngân đột nhiên hoạt động một cách đáng sợ.

“Ăn bằng tiền của mình= đã quản lý tiền của mình= đã thích mình= yêu mình= lấy mình= xxoo=…”

-Chỉ lần này thôi đấy!

Vũ bấm bụng cười, tay nhón lấy tấm thẻ ăn trên tay Ngân. Trên đời quả là vẫn còn những kẻ ngu ngốc.

Hôm nay, Liễu hoàn toàn trở về với con người thật của mình. Bao nhiêu hormoon nữ hồi trước bay mất, giờ quay lại tập thể. Khụ, cả ngày shopping.

-Hm… Thạch anh thì đẹp, nhưng kim cương lại có giá trị hơn. Khó nghĩ quá!

Liễu chống cằm, nhăn mày. Cô nhân viên toát mồ hôi hột, lôi hết công phu miệng lưỡi câu kéo người có tiền kén chọn này.

-Cô à, cô vừa trẻ, vừa đẹp, tôi nghĩ nên mua thạch anh tím. Bên hãng vừa ra một mẫu mới, kiểu dáng đẹp, hơn nữa lại có viên kim cương to làm mặt dây…

-Nhưng nó có thật sự thuần?

Liễu săm soi chiếc dây chuyền. Nó rất đẹp, mà đẹp tất nhiên sẽ đi đôi với đắt, con số lên đến hàng vạn tệ.

Cô không rành về đá quý như Khắc. Khắc là nhà giám định đá quý có 1-0-2, mới 15 tuổi đã có thể dùng mắt thường giám định đá quý. Nhưng ít ra, sống cùng thiên tài thì mình sẽ có thể ăn ké được một chút khả năng.

-Tôi có thể chụp hình nó được không?

-Dạ, không thể. Vì bây giờ đang xuất hiện hiện tượng làm giả đá quý nên không thể, mong quý khách thông cảm cho.

-Eh~ Vậy à…

Liễu hơi bĩu môi. Đột nhiên, cô nhân viên cúi người.

-Đang gặp rắc rối à, con gái?

Một người đàn ông bước vào cửa tiệm. Liễu nhẹ quay người lại, cúi người thực hiện quy củ.

-Xin chào, thưa ba.

-Con đang tận hưởng cuộc sống con gái hả?

-Ba tới đây làm gì?

Hắc Trung liếc xéo tên bảo vệ đang tòm tem đứa con gái của mình, khẽ nói:

-Ta có cuộc gặp mặt với một công ty lớn chuyên phục vụ ngành du lịch. Hôm đấy là ta dự dạ hội cùng gia đình. Đang định gọi cho con thì ai ngờ lại ở đây rồi.

-Con thì lại đang phân vân không biết chọn gì cho hợp.

Trung nhìn đứa con gái của mình. Mặc dù có ngoan hơn hồi trước, không đạp cửa nữa, không láo lếu nữa, nhưng cái cách ăn nói khinh người thì vẫn y nguyên. Chả hiểu là học từ ai! (Từ ông chứ còn ai).

-Con không nên đeo vàng. Thạch anh tím đi. Sapphire đỏ cũng được.

“Đại thiên thần a~”

Cô nhân viên khóc không ra nước mắt. Cuối cùng cũng đã có người giải quyết cho cô cái con người khó tính này rồi!

-Vâng.

Liễu hơi bất mãn, cầm lấy sợi dây chuyền đem đi tính tiền.

-Hôm nay ta trả, con cầm về trước đi. Nhớ là sẽ tham dự dạ hội, mặc cái gì kín đáo một chút. Chứ suốt ngày quần đùi áo phông thì người ta bảo là lẳng lơ đấy.

-Vâng. Chào tạm biệt, ba.

Mọi người trong tiệm đều ngẩn người. Cách ăn nói của hai người nổi tiếng này… không thuận tai. Thực ra là nó nghe hơi lạ tai thôi.

Liễu đi dạo một vòng quanh tòa nhà. Cô đang tìm nơi giải trí cho bản thân. Đột nhiên, cô thấy một cánh cửa nhỏ nằm trong góc khuất ngoài tòa nhà.

“Clgt? Chữ Phồn thể? Sở thích mới?”

-Quý cô này, đừng vào đó! Tôi nghe bảo ông lão trong đấy dê xồm lắm. Già trẻ gái trai đều… hết. Có người vào mà không hiểu sao bị đánh đập kinh lắm. Miệng cứ liên tục nói “Quỷ, quỷ”.

Một bà cô trung niên thì thầm.

-Ai nói vậy?

-Tôi nghe nói vậy từ một nhóm thanh niên.

Liễu nhếch môi cười nhạt. Bà cô này đúng là hâm mới đi tin lời mấy tên điên chẻ chou ấy. Về nhà lập tức cho chúng nó no đòn.

-Cảm ơn đã nhắc nhở.

Liễu mỉm cười, người hơi cúi. Bà trung niên mắt sáng ngời, thầm mong ước có đứa con ngoan như vậy.

-Giờ thì… Ba tên quỷ đó…

Liễu đẩy cửa, bước vào bên trong căn phòng. Nó ám đầy mùi thuốc nam, rất khó ngửi.

-Chao ôi, bà chị, lâu lắm không gặp!

-Ha! Còn nhớ tới ta cơ đấy!

Volve vênh mặt. Bà chị ơi bà chị à, bà làm cái gì mà ra nông nỗi này vậy!

-Thôi chào nhé!

-LIỄU!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nói chuyện đã!

-Bye!

Liễu an toàn thoát khỏi sát quỷ bà bà. Cô vui vẻ dạo chơi. Nhưng cô không hề biết, lớp của Ngân hôm nay được nghỉ, và anh ta đang bị lũ bạn khốn nạn nhất trần đời kéo đi chơi.

-Lũ chúng mày, cho tao về nghỉ!

-Tình báo nghe nói hôm nay người trong mộng của mày đang ở đây, vậy nên…

-Liễu không ở đây đâu!

-…

Ngân phát hiện rằng, mình vừa bị hớ to. Lũ chó kia lại đang khùng khục nhìn anh, và cười một cách thỏa mãn. Hu, đời quả nhiên thật khốn nạn mà!

Nhưng đó chưa phải là điều điên rồ nhất. Liễu thật sự ở đây. Anh bất ngờ vô cùng. Định vẫy tay, nhưng lại thấy cô ấy đang đi cùng người khác. Lại còn là siêu cấp cao phú soái. Tay đeo đồng hồ phiên bản giới hạn, quá đáng thật!

-Hô hô, Liễu kìa!

Đủ khốn nạn!

-Liễu!

Liễu giật thót, quay đầu lại theo bản năng. Ngân đang hồng hộc chạy đến, miệng nở một nụ cười… rõ gượng gạo.

-Anh sao vậy? Anh có vẻ khó chịu.

-Ha ha, có vậy sao? Anh chàng này là ai vậy?

Liễu ngẩn người. Ha, đúng rồi. Volve là một tomboy soái nghịch thiên mà. Lép vô cùng, thảo nào anh ta hiểu nhầm.

Hiểu nhầm? A ~ Ta hiểu rồi… Là bình giấm chua chưng cất lâu năm bị vỡ. Khửa khửa!!!

-Đây là người hẹn gặp mặt của tôi. Anh ta là Volve.

Volve khẽ cười. Cô biết, đây chỉ là diễn xuất thôi.

-Phải. Chúng tôi khá hợp nhau, nên sẽ tiến hành lễ đính hôn tầm tháng sau.

Volve lạnh nhạt nói. Ngân tức giận đến đỉnh điểm. Anh nói lớn:

-Vậy chứng minh đi!

Liễu quay sang, khẽ chỉ lên môi mình. Volve cúi đầu xuống, khẽ môi chạm môi với Liễu. Nhưng lại có một số hành động mờ ám, khiến Ngân cảm thấy như họ đang dây dưa với nhau.

-Hừ… Em đi với anh, ngay và luôn.

Ngân bực dọc lôi tay Liễu đi cùng. Volve đứng đấy, khẽ chúc may mắn cho… Liễu.

-Rốt cuộc là sao?

Ngân nắm chặt vai Liễu, lắc mạnh.

-Nào nào, tôi chỉ đùa thôi mà. Chị ấy là chị ruột của tôi.

Ngân ngẩn người. Anh thoáng mở to mắt, hai tay buông lỏng.

-Vậy tại sao còn hôn nhau?

Liễu khẽ cười, giảng giải:

-Sát thủ có rất nhiều tài năng: khả năng giao tiếp, khả năng phản ứng, khả năng dùng súng… Tất nhiên là sẽ có cái vụ “ấm giường” rồi. Nhưng còn lâu tôi mới học cái đó. Nhưng để có thể lên giường thì cần có kinh nghiệm, nhất là mị lực. Ai cũng như nhau, rất thích cảm giác dây dưa trong khoang miệng. Người Hắc gia từ bé đã được huấn luyện để có thể hôn bất cứ ai. Vậy nên chúng tôi làm vậy bằng cách hôn chính anh chị em của mình.

Ngân khẽ run. Nghe Liễu nói về vấn đề “hôn” thôi mà cũng khiến nó trở thành một bài thuyết trình. Mà… hôn chính anh chị em ruột, có được coi là loạn luân không nhỉ? Dù đây là vấn đề Hắc đạo, nhưng nó cũng liên quan tới gia đình nữa. Lại còn nụ hôn đầu là dành cho người ruột thịt của mình nữa chứ!

Mà thôi… Không mất lần đầu là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN