EM VỐN ĐÃ LÀ CỦA TÔI, CHẠY LÀM GÌ CHO MỆT
Chương 5
Sáng hôm sau, hai đứa dậy đi học như thường. Liễu tiếc nuối nhìn khuôn mặt của mình.
-Chán thật. Giá như có thêm vết sẹo ở mắt thì tốt biết mấy. Giả trai hơi bị tuyệt.
-Anh bắt đầu nghi ngờ em là cú có gai rồi đấy nhé.
-Nghi đi, ai cấm đâu. Anh mới là cú có gai.
Vũ thở dài. Hồi bé, nó đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ nó đáng ghét bấy nhiêu. Chỉ có điều ghét nó là chuyện “impossible”.
Liễu thì lại vớ cái áo trùm khoác lên người. Chẳng may, nó vướng vào móc, Liễu kéo mạnh một phát, ôi thôi tàn đời em áo.
-Chết rồi, áo của em!
-A, làm sao bây giờ.
Vũ vô cùng hoảng hốt. Liễu mà đi đến trường với bộ dạng này thì cả ngày ngồi học với máu mũi. Đột nhiên, anh nhìn thấy bộ tóc giả của Liễu.
-Đúng rồi. Cứ đến trường và bảo em học thay cho Liễu.
-Hửm. “Em” học thay cho em?
-Đơn giản là vậy. Chỉ có điều- Vũ lôi bộ tóc giả mới được cung cấp- Em sẽ phải hóa trang đấy.
————————–Sau 6,9 phút hóa trang—————————-
-Đấy, đẹp hơn nhiều rồi.
Vũ phủi áo. Liễu nhổm dậy, nhìn mình ở trong gương. Không thể nào. Quá đẹp.
Cô gái trong gương không thể nào là cô. Đẹp quá sức tưởng tượng. Cả người toát lên một mị lực vô cùng hoàn hảo, có thể khiến ai nhìn vào đều bị nó hút hồn. Mái tóc đen óng ả, ngắn ngang vai, đôi môi hồng hào vô cùng gợi cảm. Đặc biệt là đôi mắt tím, rất hút hồn, đến Vũ còn phải ngơ ra một lúc.
-Sao thế, đi thôi. Còn phải báo cho ba việc thay đổi này.
-Ừ.
“”””””””””””””””””School-i hate u””””””””””””””””””””””
Hai người đi dạo trên đường. Vũ thì cứ đi sau suốt, bộ muốn ngắm từ đằng sau?
-Ô kìa, ai thế nhỉ?
-Đẹp quá!
-Anh Vũ đi với cô gái đó kìa!
-Anh ấy có quan hệ gì với ả vậy nhỉ?
Vũ thờ ơ vào trường. Nhưng cách đi đó còn lên men cho cục thính bự tổ chảng này. Đương nhiên rồi, trông tiêu sái thế kia mà.
Liễu thì khác. Cô rảo bước thật nhanh để tránh ùn tắc.
-Nè, tôi lên phòng hiệu trưởng trước. Anh lên lớp trước đi.
“””””” Téo- teo- téo- tèo””””””””””””
-What? Con sẽ học thế này trong hôm nay?
-Vâng.
-Được rồi, ta sẽ báo cho chủ nhiệm lớp con. Nhưng báo thế nào?
Liễu không nói gì, đặt bút viết nhanh thoăn thoắt.
“Hôm nay sẽ có thay đổi. Học sinh tên là Iolanthe sẽ học thay cho học sinh Đình Liễu. Em ấy sẽ học bài trên lớp và sẽ về giảng cho Đình Liễu. Mong thầy giúp đỡ.“
Liễu đặt bút xuống, để tờ giấy lại.
-Ba cứ đọc cái này, đảm bảo ông ta đồng ý ngay.
-Ừ.
Cô ra ngoài. Hiệu trưởng nhấc máy lên, quay số ông chủ nhiệm lớp 1A.
-Alô, thầy hiệu trưởng ạ?
-Ừ. Hôm nay sẽ có thay đổi. Học sinh tên là Iolanthe sẽ học thay cho học sinh Đình Liễu. Em ấy sẽ học bài trên lớp và sẽ về giảng cho Đình Liễu. Mong thầy giúp đỡ cho.
-Vâng.
Ông cúp máy. Iolanthe ư, con thật đáng sợ đó Willow. Dám lấy tên của bà nội để giả danh…
Liễu rảo bước lên lớp. Xa vãi chuối. Cha già cũng thật hết cách.
“””””””””””””classroom is very scary””””””””””””
-Ừm, hôm nay bạn học sinh này sẽ học thay cho học sinh Đình Liễu. Em ấy sẽ học bài trên lớp và sẽ về giảng cho Đình Liễu. Em tự giới thiệu đi.
-Ừm, tôi tên là Louisa Veronica Iolanthe. Từ Nga sang chơi. Cứ gọi tắt là IO hoặc Louis là được. Tôi là bạn của tiểu Hắc, mong được giúp đỡ.
Cả lớp im lặng. Sự im lặng chết chóc. Ai cũng nhìn về phía cô.
“Đẹp quá!”
“Ả này chắc lại mấy lớp trang điểm đây. Mới lớp 7 mà đã son phấn.”
“Cô này trông được phết! Nhưng cứ cảm giác cô ta giống bạn học Hắc kiểu gì vậy nhỉ.”
“Mình có khác. Không ai nhận ra Liễu.”
Cả lớp, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
-Em về chỗ đây.
-Ừ, em cứ tự nhiên.
Thầy giáo già cuống hết lên. Cả đời này không thể nào quên được cái tên vi diệu này. Sigourney Veronica Iolanthe là nữ sát thủ mạnh nhất Hắc đạo mới rửa tay gác kiếm hai mươi năm trước mà. Cô gái này, tên chỉ đổi mỗi họ, thật dũng cảm. Đến thầy giáo quèn cũng biết cô ta thì đã đủ biết cô ta đáng sợ thế nào.
-Em làm thầy giáo sợ rồi đấy. Lấy tên bà nội đi dọa người, gan đấy.
-Đằng nào chả thế. Nhưng lớp này hình như không biết về Sigourney Veronica Iolanthe thì phải.
-Đương nhiên rồi. Họ quá đắm chìm vào Internet rồi.
-Kiểu như tiểu Loli cuồng Darknet và Deep Web á?
-Sao mà lũ này bằng tiểu tam được!
-Anh vẫn chưa bỏ cái biệt danh đó à?
-Chưa.
Liễu gục đầu, tay cầm bút chép bài lia lịa. Đến bó bột với thằng song sinh này.
“””””””””””””” Giờ ăn trưa””””””””””””””””
-Bạn IO. Bạn ăn cùng mình được không?- Một nữ sinh với vẻ đẹp hiền hòa xuất hiện, hỏi cô.
-Hừm. Để tôi nghĩ đã. Bạn tên gì?
-Là Dạ Nhật- Đọc đến cái tên này chắc mọi người cũng đã đoán ra là ai rồi nhỉ!
-Bạn thấy Liễu thế nào?
-Hơi lập dị nhưng mà tôi rất thích bạn ấy. Lần trước thấy bạn ấy ăn trưa trên sân thượng, đẹp trai vô cùng.
Nhật giơ tấm ảnh trong điện thoại ra cho cô xem. Oắt, đây là Vũ mà, có phải cô đâu!
-Sao rồi? Bạn có ăn cùng tôi không?
-Không. Cô lôi hộp bánh sáng nay bác Shuu mua cho ra. Ba chiếc sanwich được xếp cạnh nhau vô cùng khéo. Ở bên cạnh còn có hai hộp sốt được bọc kĩ càng.
-Bento của đằng ấy đẹp mắt ghê! Mình xấu chết đi được
-Nè bạn hiền, hàng cửa tiệm đó.
Nhật cắn móng tay. Lấy lòng cô gái này khó khủng khiếp.
“Cô ta cứ thế này thì không có cơ hội tiếp cận Vũ mất. Phải nhanh chóng nghĩ cách khác.”
“Hm, muốn chơi chụy sao? Impossible.”
-Vậy thì, bạn có thể chuyển lá thư này cho Vũ được không?
Nhật giơ ra một lá thư màu hường chóe, nồng nặc mùi… con gái, ngửi thấy ói. Dường như bạn này không biết con trai rất kị ngửi mùi này à? Đúng là nữ nhân ngu ngốc.
-Xin lỗi, viết lá khác đi. Mùi nồng quá.
-Nhưng mình đã dành hết tâm huyết cho nó mà.
-Thay máu đổi lòng là xong- Cúi người xuống, Liễu buông một câu mà cả hai nghĩa đều rất thấm.
-Ơ…
Liễu cầm hộp bento lên sân thượng ngồi ăn. Nhật ngồi đấy sửng sốt.
“Ngầu quá đi! Vừa rồi… Đẹp trai quá… Á,con ngu này, người ta là con gái đó!”
Hình như là Nhật đã phải lòng “Louisa Veronica Iolanthe” rồi thì phải! Ôi thôi “tạch” bé này rồi! “Hàng quý” của ba sát thủ hàng đầu thế giới, Kiểu này xác định rồi.
“”””””””””””””””””” Sáng hôm sau””””””””””””””””””””
-Bạn… Bạn… Bạn học Hắc…
-Hm, sao?
Liễu xoay người, nhìn cô gái có mái tóc nâu kia.
-Bạn có thể nói cho tôi biết thông tin về Iolanthe được không?
-À, Louisa á? Nhỏ đấy bị lôi về Nga rồi. Sang Trung nghịch hơi quá đáng. Nó tên là Louisa Veronica Iolanthe, 13 tuổi. Thích bánh mỳ yến mạch. Thích pudding. Thích Tocotoco, Starbuck, Dingtea. Thích mực nướng. Thích đủ thể loại đồ ăn cay. Sao, thích cô ta rồi à?
-Chỉ là thấy bạn ấy… hay thôi.
-Lượn đi.
Liễu duỗi người ra đằng sau, mỉm cười nghĩ thầm:
“Iolanthe có vẻ gây được ấn tượng tốt phết nhỉ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!