End
Kẻ ngốc số 1
Nó và hắn đã từng có một tình bạn đẹp từ cái thủơ cởi quần tắm mưa. Nhưng bây giờ , người duy nhất còn coi đó là “tình bạn” chắc chỉ còn mỗi hắn, bởi vì nó chót yêu hắn mất rồi! Nó đem lòng yêu hắn từ cái ngày mưa định mệnh đó. Cái ngày mà lần đầu tiên nó nhìn thấy hắn giận giữ, biết đấm gãy răng của người khác mà kẻ đó cũng chính là thằng bạn trai đốn mạt của nó. Rồi cũng ngày hôm đó hắn lặng lẽ bước theo sau nó dưới cơn mưa, rồi cùng quỳ xuống cầu xin cho ba má nó cho nó được vào nhà…cũng chính cái khoảnh khắc đó mà tình bạn của nó đối với hắn đã trở thành tình yêu.
Sau hôm đó , nó như trở thành một con người khác, nó tập mặc váy mặc đầm thay cho nhưng cái quần zin ngắn cũng cỡn rách rứa mà nó từng coi là cá tính, sexy, rồi thôi bôi những thỏi son màu mè kì dị, ngưng việt đốt tiền ở các quán bar, mĩ phẩm,quần áo… Tính cách nó cũng dần thay đổi, bản tính bốc đồng cứng đầu, chua ngoa và thói bạo lực đã không còn. Vì nó cảm thấy tội lỗi với gia đình của nó , nhưng một phần nó thay đổi là bởi nó biết hắn luôn thích những cô gái diệu dàng và hiền thục… nó muốn được hắn để ý. Lúc trước bình thường một khi nó thích ai nó sẽ nói trực tiếp với người đó nhưng bây giờ nó lại sợ, sợ bị từ chối , bị lại bị phản bội sợ hắn ghét nó, nó trở nên yếu đuối hơn sau lần đó. Nó tạo cho mình rất nhiều cơ hội như lén xin giáo viên phân công cho hắn dạy kèm nó nhưng mọi thứ lại không như nó nghĩ, ở bên hắn càng nhiều nó càng khó nói ra . Nó thấy ghét chính mình ,bởi vì tại sao bây giờ một câu “Tao thích mày” lại khó nói ra với nó đến như vậy, nó chằn chừ, rồi lại đợi, lại cố trấn an bản thân “Sẽ nhanh thôi!”…cho đến ngày tốt nghiệp cấp ba.
Không sao cả nó tính cả rồi, nó cố gắng học hành là vì muốn học cùng đại học với hắn và cũng như tôn trọng những khoảnh khắc mà hắn dạy kèm nó. Nhưng ngay cả nó cũng ngờ, sau lúc hắn đòi chụp hình tốt nghiệp với nó. Hắn bảo rằng ngày mai hắn sẽ bay về Anh để chăm sóc mẹ của hắn và sẽ học đại học ở đó. Nó sửng sốt, suy nghĩ mọi thứ rồi hứa với hắn là sẽ đến tiễn hắn đi. Tối hôm đó, nó biết mọi thứ sẽ trễ mất nếu ngày mai nó không nói điều mà nó giấu kín bao lâu nay, nhưng nó vẫn còn sợ. Ngày hôm sau nó dậy trễ vì cả đêm nó không thể ngủ yên, nó vẫn còn mặc bộ đồ ngủ tóc tai rối bời mà vội ra đường để gọi taxi rồi đi thẳng tới sân bay. Hắn vẫn đứng đó chờ nó, nó nhìn thấy chạy thật nhanh đến vấp té, hắn chạy lại đỡ nó định chêu chọc như mọi khi nhưng nó bỗng ôm chằm lấy hắn và khóc thật to mặc cho người xung quanh soi mói
“Tớ yêu cậu, yêu rất nhiều, hãy quay về hãy đợi tớ, hãy cho tớ một cơ hội….” Đó là những gì nó muốn nói nhưng sau tất cả nó chỉ khóc cho đến khi sân bay bật thông báo chuyến bay của hắn, nó mới sực nhớ ra . Nó buông hắn ra, nước mắt vẫn chảy và chỉ nói hai từ duy nhất “…Tạm biệt”.Hắn cũng k nói gì mà chỉ nhẹ nhàng cười rồi quay đi không nhìn lại phía sau một người con gái đang dõi theo bong lưng hắn đến khuất đi. Hắn đi rồi đi thật rồi cho đến cuối cùng nó vẫn không thể được nói lời yêu.
Mười năm sau, nó đã tốt nghiệp, có một việc làm ổn định, ba mẹ nó vẫn khỏe. Sau hơn 10 năm nay, nó đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành 28 tuổi, dù nó không hề xấu xí, gia đình cũng khá giả và cũng có rất nhiều người để ý nhưng nó vẫn vậy, trong tần ấy năm nó vẫn không nguôi một mối tình để chứa chấp thêm mối quan hệ nào. Không phải nó muốn cùng cô đơn đi đến cuối cõi đời nhưng trái tim nó luôn nghĩ về hắn về một kẻ có thể k bao giờ quay về. Nó ép bản thân làm việc quá sức mỗi ngày cho đến mức cả sếp cũng lệnh cho nó ít phải sử dụng một ngày phép trong suốt 5 năm. Nó hiểu rõ lòng tốt của ông ấy nên đành ngoan ngoãn tận dụng ngày nghỉ phép để ngủ cả ngày. Tối hôm đó nó quá tỉnh để ngủ tiếp, và “Ting” nó nhận được một email từ một số điện thoại lạ có nội dung: “Nè cô gái, thầy của cô về rồi” kèm theo dòng địa chỉ điểm hẹn. Nó bất ngờ, sửa soạn chọn những bộ váy xinh đẹp nhất rồi gọi taxi nhanh chóng đến chỗ hẹn, bởi vì nó biết rõ kẻ dám xưng “thầy” với nó chỉ có thể là hắn, hắn về rồi người nó nhớ nhung 10 năm nay đang ở rất gần nó. Điểm hẹn là một quán ăn vặt nhỏ trên con đường gần trường cấp ba của nó là nơi mà nó đã từng dẫn hắn đến lúc còn bé, hắn ngồi ở đúng cái vị trí mà nó và hắn đã từng ngồi,
thật hoài niệm. Hắn thấy nó và cũng như nó, họ nhận ra nhau ngay lập tức dù cách ngần ấy năm. Nó bước đến ngồi đối diện hắn,hơi ngần ngại nó chưa mở được lời rồi lén nhìn hắn, hắn không thay đổi gì mấy vẫn mắt một mí, vẫn nụ cười như xưa chỉ là giờ hắn trưởng thành hơn và có chút tây hơn nữa. Nó vẫn chưa nói gì thì đột nhiên một cô gái tây xuất hiện, cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh cùng với màu mắt xanh tựa một thiên thần. Cổ chào nó rồi ngồi kế bên hắn, “họ thật đẹp đôi” trong phút chốc nó đã nghĩ vậy, rồi nó bỗng dưng lo lắng. Hắn bắt đầu nói trước, hắn hỏi cô có khỏe, hắn thì rất khỏe, mẹ hắn bà đã ổn hơn nhiều rồi và bà có thể về nước để dự lễ cưới hắn. Hắn đứng dậy nở một nụ cười như những nụ cười đã từng khiến nó rất hạnh phùc nhưng bây giờ… Hắn đứng dậy nắm tay người ngồi bên cạnh và nói rằng :
-” Đây là Anna, người mà tớ đã yêu. Tớ mong cậu đến dự lễ cưới của bọn tớ nhé”
Chỉ một giây trái tim nó thắt lại, một cách đau đớn đến thôn cùng nhưng ngay sau đó bỗng biến mất tất cả. Cảm xúc đau khổ khi xa người nó yêu, khoảnh khắc hắn ra đi ám ảnh mỗi đêm, rồi cả những dày vò bản thân đều tan biến chỉ còn lại trong tâm trí nó là một cảm giác nhẹ bỏng như được gỡ bỏ giải thoát nó khỏi xiềng xích vô hình bao năm nay. Nó nhìn hắn, nhìn một gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ, khóe miệng nó dần nở một nụ cười thật sự đầu tiên trong suốt thời gian qua:
-Ừm, tất nhiên rồi vì chúng ta là pạn thân mà
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!