Eo Thon Nhỏ
Chương 47
Editor: Trà Đá.
Toàn bộ trường học đều trở nên nhốn nháo, trên hành lang chỉ thấy người là người.
Tiếng huýt gió cộng với tiếng ồn ào tràn ngập hai bên dãy phòng học.
Màn vừa rồi thật sự khiến bọn họ giật mình.
Bọn họ không nhìn lầm chứ?
Là Lục Trì cưỡng hôn Đường Nhân, mà không phải Đường Nhân chủ động hôn Lục Trì?
Bọn họ học tập căng thẳng nên xuất hiện ảo giác chăng?
…
Rốt cuộc Đường Nhân cũng hoàn hồn.
Lục Trì còn khẽ cắn môi cô, tươi ngọt non mềm như thạch hoa quả, khiến anh không muốn tách rời.
Mặt mày Tô Tuân dựa sát vào cửa sổ đã cứng đờ.
Có không ít bạn học đang tự học trong lớp, nghe được động tĩnh cũng chạy ra ngoài, kết quả phát hiện ra nơi chấn động là ngay trước lớp mình.
Sau khi thấy tình hình cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Bọn họ không ngờ…. Thật sự không ngờ tới…
“Cả toàn trường đang nhìn bọn mình đó.” Đường Nhân đẩy anh ra, nhắc nhở.
Lục Trì quay mặt lại nhìn, tất cả bạn học đang nhìn lén đều ào ào quay đầu đi chỗ khác, giả điên giả điếc tán gẫu.
Quả nhiên chuyện này đã khiến mọi người bị chấn động.
Lục Trì cúi đầu cắn cắn má cô, lưu lại một dấu răng nho nhỏ.
Ở trước mặt mọi người đánh dấu chủ quyền lên má cô, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác thoải mái lạ thường.
Đường Nhân che mặt: “Sao cậu lại cắn tớ?”
Lục Trì đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô: “Hứa… Hứa…. Không được thân mật với người… Người khác.”
Đường Nhân nhịn cười, trong lòng tuy biết anh đang ghen, nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Người khác là người nào?”
Lục Trì nhíu mày, trả lời: “Con trai.”
Đường Nhân không ngờ Lục Trì lại ghen đến mức như vậy, lần trước còn một mực phủ nhận bản thân không phải hũ dấm chua, nhưng hành động hôm nay lại mâu thuẫn với lời phủ nhận lần trước.
Cô lẳng lặng dựa vào tường, chưa được mấy giây lại dựa đầu lên bả vai anh.
Chuyện vừa xảy ra khiến cô còn tưởng mình đang nằm mơ chứ không phải ở trong trường học.
Lục Trì không đẩy cô ra.
Lần đầu tiên thấy anh, và lần sau gặp lại đều là chuyện không ngờ, về sau càng mở miệng nói chuyện lại khiến cô càng muốn anh thuộc về cô.
Đường Nhân đột nhiên hỏi: “Bây giờ cậu hôn tớ rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
Lục Trì lại nói: “Không… Không được.”
Thấy Đường Nhân như muốn phát hỏa, anh nói tiếp: “Chờ thi… Thi đại học xong đã.”
Nghe vậy, Đường Nhân bĩu môi, trước khi thi và sau khi thi đại học có gì khác nhau? Học tập thì vẫn học tập thôi.
Cô nói: “Vậy sao cậu không đợi sau khi thi đại học xong rồi hẵng hôn tớ?”
Lục Trì nhớ lại, lúc đó cũng đã quá muộn.
Anh cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì, đứng nhìn cô nói chuyện với Tô Tuân, lại nghe Lộc Dã nói, trong lòng cưc kỳ bực bội.
Chờ sau khi anh hoàn hồn rồi thì mọi chuyện đã quá muộn.
Lục Trì đang định trả lời thì đột nhiên nghe giọng ai đó hô lên: “Giáo viên đến kìa!”
Tiếng la lớn truyền hết dãy phòng học.
Nhìn xuống dưới, quả nhiên đang có vài giáo viên đang tán gẫu đi về phía này, mọi người trên hành lang lập tức ào ào chạy về phòng học, nhìn lén qua cửa sổ.
Giáo viên vừa tới cũng mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đường Nhân cũng lôi Lục Trì chạy vào trong lớp học.
Chuyện vừa rồi mà đến tai thầy giám thị thì không biết sẽ như thế nào nữa. Nếu lại viết bản kiểm điểm thì cô thực sự không viết nổi.
~
Chu Thành mới ở bên ngoài về, vừa bước vào cửa văn phòng đã thấy bao nhiên ánh mắt các giáo viên khác quét qua ông ta.
Ông ta vội vã nhìn khắp bản thân một lượt, quần đã kéo khóa, quần áo sạch sẽ, trên người không dính gì.
Ông ta mới bắt đầu vào trường dạy đầu học kỳ, giáo viên ở đây có không thích thì ông ta cũng coi như chuyện bình thường. Chu Thành không để ý đến bọn họ nữa, đi về bàn của mình.
Vài giáo viên bắt đầu xôn xao.
“Tôi vô tình thấy, trước mắt cả toàn trường luôn.”
“Học sinh thời này thật là… Chưa gì đã như vậy thì sau này sẽ như thế nào đây? Đây là trường học.”
“Theo tôi thấy thì phải phạt thật nghiêm khắc, bằng không thì không làm gương cho học sinh khác được.”
Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, Chu Thành thính tai, tuy rằng không rõ vừa mới xảy ra chuyện gì, nhưng các giáo viên đang bàn tán không biết vô tình hay cố ý để lộ ra hai cái tên.
Lục Trì và Đường Nhân lại gây ra chuyện gì rồi.
Trong phòng giáo viên ở tầng năm, ngoài bốn giáo viên chủ nhiệm của bốn lớp khác, thì học kỳ này còn có thêm lớp đặc biệt, năm giáo viên chủ nhiệm đều ở trong văn phòng.
Có thể nói các giáo viên khác cũng khá ganh tỵ với Chu Thành vì ông ta được chủ nhiệm lớp đặc biệt.
Xét về thời gian ở trường thì bọn họ lâu năm hơn Chu Thành, lớp đặc biệt toàn hội tụ những học sinh đạt thành tích cao trong kỳ thi thử toàn tỉnh, như vậy thì quá dễ dàng với Chu Thành rồi.
Cũng có thể nói là số tiền thưởng đã không cánh mà bay, như vậy có thể vui vẻ được sao?
Chuyện này xảy ra khi gần đến ngày có kết quả thi thử lần hai, nếu lần thi thử này không tốt thì có chuyện để coi rồi.
Giáo viên tiếng anh ung dung đi tới trước mặt Chu Thành, không nhịn được mở miệng nói: “Thầy giáo Chu, Lục Trì và Đường Nhân ở lớp thầy ghê gớm quá ha.”
Chu Thành cảm thấy đã có gì đó xảy ra.
Tuy rằng ông ta cũng đã nghe qua chuyện giữa Lục Trì và Đường Nhân, cộng thêm lần phát biểu lần trước cũng khiến ông ta như muốn phát hỏa.
Lần này chắc chắn hai đứa đã gây ra chuyện gì cực kỳ chấn động rồi.
Tất cả giáo viên trong văn phòng đều dựng đứng hai tai chờ Chu Thành trả lời.
Chu Thành cười cười: “Sao thầy Lưu lại biết, tôi vừa mới nhận được phiếu điểm thôi mà, Lục Trì và Đường Nhân đứng nhất và đứng nhì thi thử lần hai. Tôi còn cảm thấy hai đứa nó cực kỳ lợi hại nữa.”
Câu trả lời này khiến thầy Lưu xém cắn đứt đầu lưỡi rồi.
Rõ ràng câu trả lời này không ăn nhập với chuyện thầy Lưu muốn nhắc tới.
Đợi đã…. Chu Thành vừa mới nói cái gì?
“Đứng nhất và đứng nhì toàn tỉnh.”
Chu Thành cầm phiếu điểm lên quạt quạt: “Đúng vậy, lần này ngoài em ấy ra, những học sinh từ các lớp khác cũng tương đối xuất sắc.”
Thầy câm miệng lại đi. Trong lòng thầy Lưu gào lên.
Một giáo viên nữ ngồi bàn đối diện mở miệng: “Thầy Chu, thầy không biết hả, bọn tôi muốn nói đến chuyện Lục Trì và Đường Nhân lớp thầy công khai hôn môi trước toàn trường, còn ra cái thể thống gì, còn là học sinh mà như vậy sao?”
Thầy Lưu bổ sung thêm: “Nếu là học sinh lớp tôi thì chắc chắn là phải mời phụ huynh rồi!”
Nói xong, thầy Lưu mới sực nhớ ra ba của Đường Nhân là hiệu trưởng trường, khóe mắt nheo nheo.
Sau khi nghe xong, Chu Thành cực kỳ sốc, Lục Trì dám lớn gan như vậy sao?
Nếu chuyện do Đường Nhân gây ra thì ông ta còn tin, dù sao trước đây cũng đã xảy ra vài chuyện tương tự, bây giờ có gây ra chuyện chấn động hơn thì ông ta cũng không ngạc nhiên, nhưng lần này lại do Lục Trì chủ động, khiến ông ta bị giật mình.
Đối mặt với vẻ đắc ý của bọn họ, Chu Thành làm bộ như ngạc nhiên nói: “Là sao? Các thầy cô có nhìn lầm không?”
Giáo viên nữ che miệng cười: “Nhưng toàn bộ học sinh đều thấy mà.”
Chu Thành “Ồ” lên một tiếng: “Tôi không thấy nên không thể biết tình hình cụ thể.”
Đang nói, có tiếng gõ cửa, một học sinh đẩy cửa vào nói: Thầy Chu, thầy giám thị mời thầy tới văn phòng thầy ấy ạ.”
Chu Thành lập tức đứng lên.
Các giáo viên trong văn phòng nghe nói như vậy cũng cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, lần này không bị trầy da tróc vẩy thì không được rồi.
…
Bên trong lớp đặc biệt cực kỳ yên tĩnh.
Thật lâu sau đó, Lộc Dã lên tiếng: “Khụ khụ, thời tiết hôm nay tốt quá hen.”
“Hôm nay trời đầy mây mà.” Đường Minh nói.
Lộc Dã đá anh ta một cước, mặc dù Đường Minh ngồi cùng bàn nhưng đôi khi không hiểu ý Lộc Dã.
Tất cả bạn học trong lớp đều nhìn lén ra phía sau.
Chuyện đó thật sự khiến tất cả bọn họ giật mình…
Vào giờ tự học lần trước đã xảy ra màn ân ái tráo đổi bài thi trên bục giảng, thì chuyện Lục Trì gây ra hôm nay cũng không có gì kỳ quái…
Đời học sinh thật sự có thể được chứng kiến những màn bạo dạn như vậy, không ít người cảm thấy khó quên sau khi tốt nghiệp.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa lớp, một cái đầu thò vào trong: “Lục Trì và Đường Nhân có ở trong lớp không? Thầy giám thị tìm.”
Lộc Dã nói: “Chết rồi, thầy giám thị biết rồi, chắc chắn là sẽ nổi cáu cho mà xem.”
Đường Nhân chống cằm, cười tủm tỉm: “Thầy ấy cũng đâu phải nổi cáu ngày một ngày hai, tớ còn chưa nộp bản kiểm điểm lần trước nè.”
Cô liếc mắt về phía Lục Trì: “Đều tại cậu, tớ uy hiếp Tô Tuân viết bản kiếm điểm giúp tớ sắp thành công rồi còn gì.”
Trong phòng học yên tĩnh nên giọng nói của cô rất vang, Tô Tuân ngồi cách đó không xa nghe thấy tên mình được nhắc đến, lén nhìn về phía Đường Nhân, thì bắt gặp Lục Trì đang nhìn mình chằm chằm.
Không hiểu sao có chút ớn lạnh.
Tô Tuân kêu rên: “Tha cho em đi! Chị Nhân đừng có lôi em ra nữa, coi như lớp đặc biệt không có em đi mà! Em là người tàng hình cho vừa lòng chị!”
Tô Tuân cũng không ngờ có một ngày anh ta bị dính đạn từ hai người bọn họ.
Lục Trì không nói gì, anh kéo cô đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Lộc Dã lắc lắc đầu: “Cậu xem kìa, bây giờ còn quang minh chính đại dắt tay nhau nữa.”
Nhớ lại cách đây không lâu, Lộc Dã còn thấy Lục Trì hay đỏ tai đỏ mặt mỗi khi bị Đường Nhân trêu chọc.
~
Thầy Chu vừa vào phòng giám thị đã thấy sắc mặt thầy giám thị tối sầm.
“Thầy Chu.”
“Thầy giám thị.”
Thầy giám thị nói: “Đường Nhân và Lục Trì lớp thầy lại gây chuyện! Hôm nay dám làm như vậy thì về sau còn muốn thế nào đây?”
Chu Thành khổ sở: “Chuyện này tôi cũng mới biết, nên ngồi xuống từ từ nói chuyện thầy ạ.”
“Từ từ thế nào được? Thầy là giáo viên chủ nhiệm mà không biết quản lý học trò của mình sao? Vậy thì thầy đâu có đủ tư cách làm giáo viên chủ nhiệm!”
Chu Thành nhanh chóng bác bỏ: “Đương nhiên là phải trừng phạt nghiêm khắc rồi… Tuổi trẻ dễ làm những chuyện bốc đồng… Bây giờ cũng gần đến ngày thi đại học rồi… Khá căng thẳng… Tôi nhất định sẽ phạt hai em đó!”
Thầy Chu nói nửa ngày cũng không khiến tâm tình thầy giám thị khá hơn.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
Thầy giám thị ngồi vào vị trí: “Mời vào.”
Đường Nhân và Lục Trì vừa mới vào phòng giám thị, thì thấy giáo viên chủ nhiệm đang ngồi gần đó, cũng nhìn bọn họ chằm chằm.
Thầy giám thị ho khan một tiếng: “Đường Nhân, em viết bản kiểm điểm xong chưa?”
Đường Nhân nói: “Dạ chưa.”
“Chưa…” Thầy giám thị đập bàn, “Bản kiểm điểm lần trước còn chưa nộp, vậy mà hôm nay lại gây ra chuyện nữa, hai em biết hành động đó của hai em còn ra cái thể thống gì không, còn ở trước mặt toàn trường….”
Lời còn chưa dứt, Lục Trì đã chen ngang: “Chỉ có bên cao… Cao trung thấy thôi ạ.”
Thầy giám thị bị bức đến phẫn nộ: “Yêu sớm không nói, còn ngang nhiên hôn môi trước mặt bao nhiên học sinh, trái với quy định của nhà trường, phá hủy hình ảnh của nhà trường, ảnh hưởng đến việc học tập, phải nghiêm khắc trừng phạt!”
Trong phòng giám thị chỉ có tiếng phẫn nộ của thầy giám thị.
Lục Trì và Đường Nhân nắm tay nhau đứng trước bàn làm việc.
Thầy giám thị thấy chướng mắt, nói: “Làm gì, làm gì đó. Đi đến văn phòng còn nắm tay? Có biết đây là trường học không hả?”
Ông ta cực kỳ tức giận: “Thật là quá quắt lắm rồi!”
Chu Thành ngồi ở một bên nhắm mắt, cảnh tượng trước mắt khiến ông ta đột nhiên muốn bật cười.
Lục Trì thả tay Đường Nhân ra: “Là em… Em làm.”
Thầy giám thị cười lạnh: “Em nghĩ là thầy sẽ tin em sao?”
Đường Nhân: “…” Thật sự là do Lục Trì làm mà.
Không thể vì cô hay gây chuyện mà có thể đổ chuyện này lên đâu cô được. Đúng là oan quá mà.
Chu Thành thấy thầy giám thị tức giận như vậy, lập tức mở miệng: “Thầy giám thị, cũng sắp đến ngày thi đại học rồi, thành tích đợt thi thử lần này rất xuất sắc, đứng nhất và thứ hai tỉnh, nếu trong hồ sơ ghi lại chuyện hôm nay, thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc xét tuyển vào đại học.”
Các trường đại học tốt thường hay xem xét xem hồ sơ của học sinh đó có vi phạm những lỗi gì nghiêm trọng hay không, nếu chuyện hôm nay bị ghi lại, thì chắc chắn ảnh hưởng đến việc xét tuyển.
Tuy rằng chỉ là điểm thi thử, nhưng các giáo viên đều biết rõ, nếu đề thi đại học cũng ra những bài tương tự với thi thử, thì Lục Trì và Đường Nhân nhất định đạt được thành tích cực kỳ xuất sắc.
Sau khi Chu Thành nói xong, trong phòng giám thị lập tức yên tĩnh lại.
Vài giây sau, thầy giám thị rời khỏi bàn làm việc, chỉ tay về phía Lục Trì và Đường Nhân, nói: “Vì thành tích của nhà trường, thứ hai tuần sau phải đọc kiểm điểm trước toàn trường!”
Nhìn Đường Nhân khiến thầy giám thị nhớ lại chuyện xảy ra mấy lần trước, khiến trước mắt ông ta tối sầm lại, ông ta nhanh chóng bổ sung thêm: “Phải đưa bản kiểm điểm cho thầy xem trước, nếu không nói đúng những gì viết trong bản kiểm điểm thì các em biết hậu quả như thế nào rồi đấy!”
Đường Nhân thừa dịp thầy giám thị xoay người lập tức le lưỡi nhăn mặt.
Thầy giám thị đột nhiên quay lại, bắt gặp bộ dáng này của cô, ngón tay chỉ vào cô run rẩy nửa ngày: “Em xem em đi, trên mặt còn có dấu răng nữa á! Quả thật là quá lắm rồi!”
Chu Thành cũng nheo mắt nhìn, rồi sau đó kinh ngạc nhìn Lục Trì.
Học sinh ưu tú dám làm ra chuyện này sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!