Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập
Chương 236: FÍRNEN
Đầu giờ chiều, họ tới nơi Arya hẹn: một bãi bồi sông Ramr ở phía đông.
Eragon căng thẳng quan sát tìm kiếm bóng người bên dưới. Vùng đất có vẻ vắng tanh, trừ có đành bò hoang. Khi những con thú nhìn thấy Saphira, chúng bỏ chạy, làm bụi tung mù. Chúng cùng một số con thú nhỏ hơn là những sinh vật sống duy nhất Eragon cảm nhận được. Nó thất vọng nhìn ra đường chân trời nhưng không thấy bóng dáng Arya đâu.
Saphira đậu xuống một mô đất cách bờ sông năm mươi mét. Cô rồng ngồi xuống, Eragon ngồi cạnh, tựa lưng lên.
Ở phía bên kia là một tảng đá. Trong lúc chờ đợi, Eragon giết thời gian bằng cách biến tảng đá hình nắm đấm thành một đầu mũi tên. Tảng đá quá mềm chỉ làm đầu mũi tên trang trí, nhưng nó thích thách thức. Khi đã hài lòng với mũi nhọn đơn giản, hình tam giác, nó đặt nó sang một bên và bắt đầu bắt tay vào biến tảng đá lớn hơn thành một thanh đoản đao hình lá lúa, giống với loại các thần tiên đem bên mình.
Họ không phải chờ đợi lâu như đã tưởng.
Một tiếng sau, Saphira ngửng đầu nheo mắt nhìn cánh đồng về hướng không xa sa mạc Hadarac lắm.
Cơ thể cô nàng cứng lên. Nó cảm thấy cô em nó đang trào dâng một cảm giác kỳ laj: chờ đợi một điều quan trọng sắp tới.
Nhìn kìa, cô nàng nói.
Nó vẫn nắm chặt thanh đoản đao hoàn thành một nửa. Nó đứng dậy và nhìn về hướng đông.
Nó không thấy gì ngoài cổ, đất đá, và một cây lẻ loi bị gió quật qua quật lại. Nó nhìn rộng ra hơn nhưng vẫn không thấy gì hay ho.
Cái gì – nó định hỏi nhưng ngừng lại khi nhìn lên.
Ở phía cao bầu trời về phương đông, nó nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lơ, giống như đá lục bảo trong ánh nắng. Điểm sáng vẽ một đường con cong trên bầu trời xanh trứng sáo, tiến tới với một tốc độ cực nhanh, sáng như một ngôi sao trong đêm.
Eragon làm rơi thanh đoản đao đá và, không rời mắt khỏi ánh sáng lấp lánh kia, nó leo lên lưng Saphira và thắt đai chân. Nó muốn hỏi cô em xem đó là cái gì – để cô nàng phải nói ra điều nó nghi ngờ – nhưng nó không thể nói lên lời.
Saphira giữ nguyên vị trí, dù cô nàng đã giang cánh và, chuẩn bị cất cánh.
Khi vật đó tới gần hơn, điểm sáng sống động hơn, trở thành hàng tá, hàng trăm, hàng ngàn những điểm sáng li ti. Sau vài phút, hình dạng thực sự của vật đó rõ ràng hơn. Một con rồng.
Saphira không đợi lâu hơn. Cô nàng gầm lên đáp lời rồi bay lên.
Eragon nắm lấy ngạnh cổ khi cô nàng bay gần như dựng đứng lên, cố tới gần con rồng kia nhanh nhất có thể. Cả nó và cô em đều vừa phấn chấn vừa đề phòng như khi vào trận. Họ mừng vì có mặt trời phía sau hỗ trợ.
Saphira tiếp tục bay lên tới khi hơi cao hơn con rồng xanh. Sau đó cô nàng giữ nguyên độ cao và tăng tốc.
Eragon tới gần hơn và thấy con rồng. Có vẻ đó là một con rồng non – chân chưa to chắc như tảng đá như kiểu Glaedr hay Thorn – và hắn nhỏ hơn Saphira. Những vẩy trên hai bên mình và đằn sau mang màu xanh sậm như của lá rừng, trong như phần bụng và chân sáng màu hơn, với những cái vảy nhỏ nhất mang màu trắng. Trái ngược với cơ thể, cánh hắn mang màu lá cây nhựa ruồi, nhưng khi ánh nắng chiếu qua, chúng mang màu lá sồi khi xuân sang.
Ở giữa cổ và lưng hắn cũng có một cái yên như Saphira. Trên đó là một bóng hình rất giống Arya với mái tóc đen tung bay trong gió. Cảnh tượng đó làm tim Eragon đập rộn lên vì sung sướng. Sự trống trải bao lâu nay trong nó biến mất như sự mịt mùng của ban đêm trước ánh mặt trời.
Khi hai con rồng lượt qua nhau, Saphira gầm lên, con rồng kia đáp lại. Chúng quay lại và lượn vòng – như đuổi theo đuôi của nhau – Saphira bay hơi cao hơn. Còn con rồng xanh không định vượt lên trên. Nếu làm thế thật,. Eragon sợ hắn hắn sẽ định giành thế chủ động tấn công.
Nó cười và hét lên trong gió. Arya hét đáp lại và giơ tay. Sau đó Eragon chạm vào tư tưởng cô, chỉ để chắc, để biết đó đúng là Arya, và cô cùng con rồng không định làm hại họ. Nó rút lui ngay lập tức, vì sẽ là bất lịch sự khi duy trì giao tưởng mà không có sự cho phép; nàng sẽ trả lời nó khi nói chuyện dưới mặt đất.
Saphira và con rồng xanh lại gầm lên. Con rồng xanh quất đuôi, rồi chúng đuổi nhau tới khi tới sông Ramr. Ở đó Saphira bay lên và lượn xuống tới khi đổ đúng gồ đất Eragon và cô nàng đã chờ đợi.
Con rồng xanh đậu cách đó hàng chục mét, cúi xuống để Arya xuống yên.
Eragon xé đai chân và nhảy xuống đất, làm vỏ kiếm Brisingr đập cả vào chân. Nó chạy tới chỗ Arya, và nàng tới chỗ nó. Họ gặp nhau ở giữa hai con rồng. Chúng còn đi nhanh hơn, làm rung chuyển mặt đất.
Khi tới gần, Eragon thấy rằng, trên trán, thay vì đeo một chiếc dây da giữ tóc, nàng đeo một chiếc vàng. Ở giữa vòng, một viên pha lê hình giọt lệ không phải phản chiếu ánh sáng từ mặt trời mà chính bản thân nó đang lấp lánh. Cô đeo một thanh kiếm chuôi xanh ở hông. Đó chính là thanh Támerlein, thanh kiếm lãnh chúa thần tiên Fiolr đã đề nghị nó dùng thay cho thanh Zar’roc. Thanh kiếm này từng thuộc về Kỵ sĩ Arva. Nhưng, giờ chuôi kiếm trông có vẻ khác, nhẹ hơn và duyên dáng hơn, vỏ cũng nhỏ hơn.
Eragon mất một lúc mới hiểu vương miện kia có ý nghĩa gì. Nó nhìn Arya sửng sốt. “Là nàng!”
“Là tôi,” nàng nói, hơi nghiêng đầu. “Atra esterní ono thelduin, Eragon.”
“Atra du evarínya ono varda, Arya … Dröttning?” Nó vẫn không thể nào hiểu sao nàng lại chào nó trước.
“Dröttning,” nàng xác nhận. “Những thần tiên chọn tôi kế vị cho mẹ tôi, và tôi đã đồng ý.”
Phía trên họ, saphira và con rồng xanh chạm đầu đánh hơi nhau. Saphira cao hơn; con rồng xanh phải vươn cổ tới gần.
Dù Eragon muốn nói chuyện với Arya, nó cũng không thể nào không nhìn con rồng xanh. “Và cậu chàng này là?” nó hỏi và chỉ lên trên.
Arya mỉm cười, sau đó làm nó ngạc nhiên khi nắm lấy tay nó và dẫn nó tiến tới. Con rồng xanh khịt mũi và cúi đầu tới khi ở ngay trên họ, khói bốc ra từ lỗ mũi đỏ sậm.
“Eragon,” nàng nói, và nàng đặ tay nó lên cái mũi ấm áp của con rồng. “Đây là Fírnen, Fírnen, đây là Eragon.”
Eragon nhìn vào đôi mắt sáng của Fírnen. Con ngươi con rồng có màu xanh nhạt và vàng như cỏ mới.
Rất mừng được gặp anh, Eragon – một người bạn – một khắc tinh của Tà thần,Fírnen nói. Giọng cu cậu trầm hơn Eragon tưởng, và hơn bất cứ một Eldunarí nào từ Vroengard. Kỵ sĩ của tôi đã nói rất nhiều về anh.
Tư tưởng Fírnen sáng sủa, không chút vẩn đục. Eragon có thể cảm nhận sự phấn khích của anh chàng.
Eragon phân vân, không hiểu những gì đã xảy ra. “Tôi cũng mừng được gặp cậu, Fírnen-finiarel. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình còn sống mà chứng kiến cậu nở và không bị phụ thuộc vào bùa chú của Galbatorix.”
Con rồng xanh hơi khụt khịt. Cậu ta tự hào và tràn đầy năng lượng, như một con hươu đực trong mùa thu. Sau đó cậu ta quay lại nhìn Saphira. Chúng trao đổi nhiều điều. Qua Saphira, Eragon cảm nhận được những dòng suy nghĩ, cảm xúc, xúc giác, lúc đầu chầm chậm, nhưng sau đó trở thành dòng nước chảy xiết.
Arya hơi cười. “Dường như chúng quý nhau.”
“Ừ.”
Nó lẫn Arya đều biết ý đi chỗ khác, để lại hai con rồng với nhau. Saphira không ngồi như thường lệ, mà hơi cúi, như đang định tóm một con nai. Fírnen cũng vậy. Đuôi chúng quật qua quật lại.
Arya trong vẫn tốt: thậm chí tốt hơn hồi họ cùng ở Ellesméra. Nó chỉ có thể nói rằng nàng hạnh phúc, vì không có từ nào có thể diễn tả con người nàng lúc này.
Cả hai đều không nói lời nào khi quan sát con rồng. Sau đó Arya nhìn nó và nói. “Tôi xin lỗi vì không liên lạc sớm hơn. Chàng chắc đã nghĩ tôi lờ tịt chàng và Saphira đi và giữ bí mật về Fírnen.”
“nàng nhận được thư của tôi chứ?”
“Có.” Nó ngạc nhiên nhìn nàng cho tay vào trong áo lôi ra mảnh giấy da. Sau vài phút, nó nhận ra. “Đáng ra tôi đã trả lời, nhưng Fírnen đã nở và tôi không muốn nói dối chàng, kể cả là quên cũng không được.”
“Vì sao phải giấu?”
“Vì hiện giờ còn rất nhiều kẻ thân tín của Galbatorix, mà còn lại quá ít rồng. Tôi không muốn ai đó biết về Fírnen tới khi cậu ta đủ lớn để tự phòng vệ.”
“Nàng thực sự nghĩ con người dám đột nhập Du Weldenvarden để giết cậu ta?”
“Những điều kỳ lạ hơn đã xảy ra. Khi những con rồng vẫn đang bên bờ tuyệt chủng, chúng ta không được phép liều. Nếu có thể, tôi sẽ giữ Fírnen ở Du Weldenvarden trong mười năm nữa, tới khi cậu ta trưởng thành tới mức không ai dám tấn công. Nhưng cậu ta muốn ra đi, tôi lại không thể chối từ. Hơn nữa, giờ đã tới lúc tôi phải tới gặp Nasuada, Orik trong vai trò mới.”
Eragon có thể cảm nhận Fírnen đang kể cho Saphira nghe lần đầu tiên cu cậu bắt được một con nai trong rừng. Nó biết Arya cũng biết, vì nó thế môi nàng hơi nhếch lên khi nhìn thấy hình ảnh Fírnen nhảy lên đuổi theo con nai giật mình sau khi vấp phải một cành cây.
“Nàng trở thành nữ hoàng bao lâu rồi?”
“Một tháng sau khi trở về. Vanir không biết đâu. Tôi ra lệnh không cho anh ta và đại sứ của chúng tôi với người lùn biết thông tin và để tôi có thể tập trung nuôi lớn Fírnen mà không sợ những nghĩa vụ khác làm phiền… Chàng biết đấy: tôi nuôi lớn cậu ấy ở Vách đá Tel’naeír, nơi Glaedr sống cùng Oromis. Chỉ có thể là nơi đó thôi.”
Họ im lặng. Sau đó Arya chỉ vào vương miện của Arya và Fírnen rồi nói, “Sao mọi chuyện lại thế này?”
Nàng mỉm cười. “Trên đường trở về Ellesméra, tôi thấy Fírnen bắt đầu quẫy đạp, nhưng tôi không nghĩ ngợi gì, vì Saphira cũng từng làm thế. Nhưng, ngay khi chúng tôi tới Du Weldenvarden và vượt qua kết giới, cậu ta đã nở. Lúc đó vào rạng tối, và tôi thì đang ôm quả trứng trong lòng, như đã làm với Saphira. Tôi nói chuyện với cậu ấy, nói về thế giới để đoan chắc rằng cậu ấy an toàn. Sau đó tôi cảm thấy quả trứng rung lên và…” Nàng rùng mình hất tóc, những giọt nước mắt trong sáng rơi xuống. “Kết nối là tất cả những gì tôi đã từng tưởng tượng. Khi chúng tôi chạm tới nhau… Tôi luôn muốn trở thành Kỵ sĩ, Eragon ạ, để tôi có thể bảo vệ người dân của tôi và trả thù cho cái chết dưới tay Galbatorix và Thập tam Phản đồ của cha tôi. Nhưng tới khi vết nứt đầu tiên xuất hiện trên vỏ trứng Fírnen, tôi lại không dám tin nó là sự thực.
“Khi nàng làm vào, có…”
“Có.” Nàng giơ bàn tay trái và cho nó xem dấu ấn màu bạc ở trong lòng bàn tay, giống như gedwëy ignasia của nó. “Nó giống như…” nàng ngừng lại, tìm từ thích hợp.
“Như nước lạnh dội vào,” nó gợi ý.
“Đúng đó.” Nàng không cố tình mà khoanh tay quanh người, như lạnh cóng.
“Thế là nàng quay lạiEllesméra,” Eragon nói. Lúc nayuf Saphira đang nói với Fírnen chuyện cô nàng và Eragon đã bơi trên Hồ Leona khi đi tới Dras-Leona cùng ông Brom.
“Vậy là chúng tôi trở về Ellesméra.”
“Và nàng tới sống tại Vách đá Tel’naeír. Nhưng làm sao nàng lại làm nữ hoàng khi đã là một Kỵ sĩ?”
“Đó không phải ý tưởng của tôi. Däthedr và các tiên nhân khác tới ngôi nhà trên tảng đá đó. Họ đề nghị tôi kế vị. Tôi từ chối, nhưng hôm sau hôm sau nữa, mọi ngày trong tuần họ lại tới. Mỗi lần lại đưa ra những nhận định khiến tôi khó lòng chối từ. Cuối cùng, họ nói như vậy là tốt nhất cho tất cả.”
“Nhưng vì sao lại là nàng? Có phải vì nàng là con gái Islanzadí, hay vì nàng đã là Kỵ sĩ?”
“Không phải vì Islanzadí là mẹ tôi, dù lý do đó cũng đúng một phần. Cũng không phải vì tôi là Kỵ sĩ luôn. Chính trị của chúng tôi rắc rối hơn loài người và người lùn nhiều. Vì thế chọn ra quân vương mới không bao giờ đơn giản. Nó cần có sự biểu quyết của hàng tá gia đình cũng như của những trưởng lão. Mỗi sự lựa chọn đều là một phần của trò chơi chúng tôi đã chơi trong hàng ngàn năm… Có rất nhiều lý do họ muốn tôi trở thành nữ hoàng, nhưng không lý do nào rõ ràng cả.”
Eragon liếc nhìn Saphira và Arya, không biết nói sao. “Sao nàng có thể vừa là Kỵ sĩ vừa là nữ hoàng?” nó hỏi. “Kỵ sĩ Rồng không được phép ủng hộ một loài nào. Như vạy những người Alagaësia sẽ không tin chúng ta. Sao nàng có thể cải tổ và xây dựng lại thế hệ rồng kế tiếp khi nàng còn bận rộn cùng những trách nhiệm ở Ellesméra?”
“Thế giới đâu còn như cũ nữa,” nàng nói. “Các Kỵ sĩ cũng không còn giữ vai trò cũ. CHúng ta là số quá ít, không thể sống đơn độc. Và chúng ta sẽ mất một thời gian rất dài để có lại vị trí trước kia. Hơn nữa, chính chàng cũng thề trung thành với Nasuada và Orik và DûrgrimstIngeitum, nhưng lại không phải với chúng tôi, với những älfakyn. Vì vậy chúng tôi có quyền có một Kỵ sĩ và rồng riêng.”
“Nàng biết Saphira và tôi sẽ chiến đấu vì thần tiên cũng như vì con người và người lùn cơ mà,” nó phản đối.
“Tôi biết, nhưng những người khác thì không. Vẫn đề đó quá rõ ràng, Eragon. Chàng không thể thay đổi sự thật rằng changd đã thề trung thành với Nasuada và với bộ tộc của Orik… Những người của tôi đã trài qua những năm tháng vô cùng đau khổ trong một trăm năm qua, và dù chàng không nhận ra, nhưng chúng tôi không còn như cũ nữa. Khi những con rồng gặp tai họa, chính chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi có ít trẻ con được sinh ra hơn, và sức mạnh của chúng tôi giảm sút. Ngoài ra, đầu óc chúng tôi không còn sắc bén như trước, dù chúng tôi không biết chứng minh thế nào.”
“Loài người cũng vậy, Glaedr đã nói như thế,” Eragon nói.
Nàng gật đầu.”Ông ấy nói đúng. Cả hai giống loài chúng ta đều cần thời gian để phục hồi, và điều đó phụ thuộc rất nhiều vào sự trở lại của loài rồng. Hơn nữa, khi Nasuada cần có người giúp để phục hồi loài người, thì loài chúng tôi cũng vậy thôi. Với cái chết của nữ hoàng Islanzadí, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm cần gánh vác.”
Nàng chạm vào vai trái nàng, nơi ngự trị hình xăm chữ tượng hình yawë. “Tôi đã thề trung thành với thần tiên khi tôi không lớn hơn chàng là bao. Tôi không thể bỏ rơi họ trong lúc này, khi họ cần tôi nhất.”
“Họ luôn cần nàng.”
“Và tôi sẽ luôn luôn đáp ứng họ,” nàng trả lời. “Đừng lo, Fírnen và tôi sẽ không bỏ qua trách nhiệm của Rồng và Kỵ sĩ. Chúng tôi sẽ giúp chàng tìm ra nơi cần thích hợp để nuôi dưỡng những con rồng. CHúng tôi sẽ tới thăm và giúp đỡ khi nào có thể, kể cả nếu nơi đó có là cực nam rặng Spine.”
Nàng khiến Eragon phiền lòng, nhưng nó cố giấu. Điều nàng hứa không phải là điều không thể nếu nó và Saphira làm theo những gì họ quyết định trên đường bay tới đây. Dù những điều Arya nói giúp nó chắc lòng hơn về con đường mình con, nhưng nó lo rằng con đường của Arya và Fírnen khó lòng mà theo nổi.
Nó cúi đầu, chấp nhận quyết định trở thành nữ hoàng của nàng. “Tôi biết nàng không thể trốn tránh trách nhiệm,” nó nói. “Nàng không bao giờ.” Nó không muốn nói xẵng. Đó là một sự thật, và nó tôn trọng sự thật đó. “Và tôi hiểu vì sao nàng không liên lạc với chúng tôi. Tôi cũng sẽ làm tương tự nếu rơi vào vị trí của nàng.”
Nàng lại cười. “Cám ơn.”
Nó chỉ thanh kiếm của nàng. “Tôi đoán bà Rhunön đã sửa lại thanh Támerlein cho phù hợp với nàng hơn?”
“Ừ, và bà ấy cứ cằn nhằn suốt. Bà ấy nói lưỡi kiếm vốn đã hoàn hảo rồi, nhưng tôi cũng rất hài lòng với những thay đổi mới; lưỡi kiếm cân bằng trên tay tôi, là nó không nặng hơn một cái cần gạt là mấy.”
Khi đứng nhìn những con rồng, Eragon cố nghĩ cách nói cho Arya nghe về kế hoạch. Nhưng trước đó, nàng đã nói, “Chàng và Saphira vẫn khỏe chứ?”
“Ừ.”
“Có gì hay xảy ra sau lần chàng viết thư không?”
Eragon nghĩ một phút, sau đó nói vắn tắt về những vụ ám sát Nasuada, những vụ nổi dậy ở phía nam và phía bắc, con gái Roran và Katrina chào đời, Roran được phong tước, và những báu vật họ tìm thấy trong pháo đài. Cuối cùng, nó nói họ nghe về lần trở về Carvahall và thăm mộ phần của bố Brom.
Khi nó nói, Saphria và Fírnen bắt đầu lượn vòng quanh nhau, đuôi chúng đập qua đập lại nhanh hơn bao giờ hết. Cả hai đều hơi mở miệng, nhe những chiếc răng dài trắng ởn, gầm gừ nho nhơ, kiểu mà Eragon chưa nghe bao giờ. Eragon lo lắng chúng sẽ tấn công nhau. Nhưng cảm giác từ Saphira không phải giận dữ hay sợ hãi. Mà là…
Em muốn thử hắn, Saphira nói. Cô nàng đập đuôi xuống đất làm Fírnen dừng lại
Thử? Thế nào? Để làm gì?
Để xem xương hắn có tôi luyện bằng sắt thét và lửa trong bụng hắn có hợp với em không?
Em chắc chứ? Nó hỏi, hiểu ra ý định của cô nàng.
Cô nàng lại đập đuôi. Nó hiểu cô nàng muốn tới cỡ nào. Em biết tất cả về hắn – tất cả trừ điều này. Hơn nữa, – cô rồng vui vẻ – không phải con rồng nào cũng chỉ có một bạn tình cho cả đời.
Được thôi… nhưng cẩn thận nhé.
Nó chưa nói xong thì Saphira đã lao lên và cắn vào sườn trái Fírnen, làm máu chảy ra. Fírnen gầm lên lùi lại. Con rồng xanh gầm gừ, có vẻ không chắc chắn, lùi lại trước Saphira khi cô nàng cứ xông tới.
Saphira! Eragon bực tức quay lại Arya định xin lỗi.
Arya dường như không buồn. Nàng nới với Fírnen và cả Eragon. Nếu em muốn cô ấy tôn trọng mình, em phải cắn lại cô ấy.
Nàng nhướn mày với Arya và nó đáp lại một nụ cười hiểu biết.
Fírnen liếc nhìn Arya lưỡng lự. Cậu ta nhảy lùi lại khi Saphira lị cắn nữa. Sau đó cauaj ta gầm lên nâng cánh, như để mình trông to lớn hơn, và xông tới Saphira – và cắn vào nách cô nàng.
Cơn đau Saphira cảm nhận không hề đau.
Saphira và Fírnen lại lượn vòng, gầm gừ lớn hơn. Sau đó Fírnen nhảy về phía cô rồng lần nữa. Cậu ta đậu lên cổ Saphira và ấn đầu cô nàng xuống đất. Sau đó cu cậu nhấn nhá nhay gáy cô rồng.
Saphira không phản ứng dữ dội như Eragon tưởng. Nó đoán cô em nó để Fírnen tóm được, vì đó không phải điều ngay cả Thorn có thể.
“Vụ ghép đôi của rồng không hề nhẹ nhàng chút nào,” nó nói với Arya.
“Chàng mong muốn chúng nói những lời có cánh và nhẹ nhàng à?”
“Tôi nghĩ là không.”
Saphira hất Fírnen xuống và nhảy lùi lại. Cô nàng gầm lên và dùng chân trước cào đất. Sau đó Fírnen ngửng đầu lên trời và khè ra lửa hai lần.
“Ồ!” Arya vui vẻ reo lên.
“Gì thế?”
“Đây là lần đầu tiên cậu ta thở ra lửa đó!”
Saphira cũng thở ra lửa – Eragon có thể cảm thấy hơi nóng cánh đó 15m – và sau đó cô nàng cúi người nhảy lên trời, bay thẳng lên. Fírnen lập tức theo sau.
Eragon đứng cùng Arya khi quan sát những con rồng bay cao lên, lượn vòng với những ngọn lửa. Đó là một cảnh tượng đẹp tuyệt: hoang dã mà tuyệt đẹp, nhưng đáng sợ. Eragon nhận ra nó đang quan sát một nghi lễ cổ xưa và cơ bản nhất, một phần cuae thế giới tự nhiên mà không có nó mảnh đất này sẽ tuyệt diệt.
Sự kết nổi giữa nó và Saphira càng lỏng lẻo khi khoảng cách giữa họ gia tăng. Nhưng nó vẫn có thể cảm nhận độ nóng từ khát vọng của cô nàng. Điều đó che lấp ánh mắt và khiến cô em nó không còn nghĩ gì khác ngoài bản năng mà tất cả các loài, kể cả thần tiên cũng phải tuân theo.
Những con rồng bay tiếp tới khi chỉ còn là hai đốm sáng lượn quanh nhau. Dù ở xa, nhưn Eragon vẫn nhận được những tia sáng suy nghĩ và cảm xúc từ Saphira, và nó nghĩ nó đã biết về những khoảng khắc này khi Eldunarí chia sẻ ký ức với họ, má nó nóng lên, tai nó cũng vậy. Nó không thể nhìn thẳng vào Arya.
Nàng dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hai con rồng; dù khác với nó. Nàng nhìn chăm chăm theo Saphira và Fírnen kèm một nụ cười nhàn nhạt, mắt nàng sáng hơn bình thường, như cảnh tượng về hai con rồng mang lại cho nàng kiêu hãnh và hạnh phúc.
Eragon thở dài, rồi ngồi xổm xuống và dùng cọng cỏ vẽ trên đất.
“Không lâu đâu nhỉ,” nó nói.
“Không,” Arya đáp.
Họ cứ như vậy trong vài phút: nàng đứng, nó ngồi và tất cả đều chìm trong im lặng, trừ tiếng thì thào của một cơn gió cô độc.
Cuối cùng ERAN mới dám nhìn Arya. Nàng đẹp hơn bao giờ hết. Nhưng hơn thế, nóthấy người bạn và đồng minh của mình; nó thấy người phụ nữ đã cứu mình khỏi Durza, người đã chiến đấu bên cạnh nó trước bao nhiêu kẻ thù, người đã cùng bị giam cầm với nó ở Dras-Leona, người, cuối cùng đã giết chết Shruikan bằng thanh Dauthdaert. Nó nhớ nàng đã nói gì về cuộc sống của nàng ở Ellesméra, mối quan hệ không lấy gì làm tốt đẹp với mẹ nàng, và những lý do khiến nàng rời khỏi Du Weldenvarden và làm đại sứ cho thần tiên. Nó nghĩ tới những nỗi đau nàng phải chịu đựng: từ mẹ nàng, sự xa lánh từ những người khác khi nàng sống cùng loài người và người lùn, và nỗi đau lớn hơn khi nàng mất Faolin và chịu đựng sự tra tấn của Durza ở Gil’ead.
Tất cả những thứ nó nghĩ tới, nó cảm thấy nó có một mối ràng buộc từ trong sâu thẳm với nàng, và cả một nỗi buồn nữa. Nó đột nhiêm muốn nắm lấy cái nó đang nhìn ngắm.
Trong khi Arya nhìn lên trời, Eragon nhìn towiss khi thấy một mảnh đá phiến trồi lên khỏi mặt đất. Nó cố không gây ồn và dùng tay bẩy viên đá ra và phủi sạch bụi.
Nó mất một lúc mới nhớ lại câu thần chú nó từng sử dụng, và rồi thay đổi chúng để lấy được màu càn thiết. Nó thì thầm đọc thần chú.
Một thoáng chuyển động, như xoáy nước, xuất hiện trên bề mặt đá. Sau đó những màu sắc – đỏ, xanh da trời, xanh lá cây , vàng – hiện lên và hình thành những đường nét, hình khối. Sau vài giây, hình ảnh Arya xuất hiện.
Khi đã xong, nó dừng câu thần chú và ngắm nghía. Nó hài lòng với gì mình nhìn thấy. Bức hình có vẻ giống Arya, không như bức họa nó tạo ra tại Ellesméra. Bức họa nó đang cầm trên tay có chiều sâu mà bức tranh kia thiếu.Đây không phải một thứ hoàn hảo, nhưng nó tự hào nó có thể nắm được thần thái của nàng. Nó đã cố đặc tả hết những gì nó biết về nàng, cả mặt tốt và xấu.
Nó để mình hưởng thụ sự hoàn thành thêm lúc nữa, rồi ném bức tranh đá sang một bên, để nó vỡ tan.
“Kausta,” Arya nói. Bức tranh đá lượn một đường trong không khí rồi rơi vào tay nàng.
Eragon mở miệng, định giải thích hay xin lỗi, nhưng nó nghĩ lại và không nói gì nữa.
Arya ngắm nhìn một lúc lâu. Eragon quan sát nàng thật kỹ, không biết nàng phản ứng ra sao.
Một phút dài dằng dặc và căng thẳng trôi qua.
Sau đó Arya hạ bức đá xuống.
Eragon đứng đó giơ tay lấy, nhưng nàng không định trả lại. Nàng có vẻ không vui. Tim nó chùng xuống.
Nàng nhìn thẳng vào mắt nó và nói bằng ngôn ngữ cổ, “Eragon, nếu chàng muốn, tôi sẽ nói tên thật của tôi với chàng.”
Lời đề nghị của nàng khiến nó ngơ ra. Nó gật đầu, quá vui, khó khăn lắm mới nói lên lời. “Tôi rất vinh hạnh được nghe.”
Arya bước lên và ghé sát tai nó, nói thì thầm tên nàng. Khi nói, cái tên đó vang lên trong đầu nó, và nó tới cùng một luồng thấu hiếu. Nó đã biết vài phần của cái tên, nhưng rất nhiều phần làm nó ngạc nhiên, nhiều phần nó nhận ra Arya khó lòng chia sẻ cùng người khác.
Sau đó Arya lùi lại và chờ đợi phản ứng của nó. Nàng không biểu lộ gì.
Tên nàng khiến Eragon nảy ra nhiều câu hỏi, nhưng nó biết đây không phải lúc để hỏi. Hơn nữa, nó cần cho nàng biết nó không đánh giá nàng thấp đi vì những gì nó biết. Hay giờ nó biết. Cái tên còn khiến nó tôn trọng nàng hơn, vì nó hiểu được tính không vụ lợi và sự cống hiến của nàng. Nó biết nếu nó phản ứng không hay – hoặc nói điều gì đó ngoài ý định – nó sẽ phá hủy mối quan hệ của họ.
Nó nhìn Arya và cũng nói bằng ngôn ngữ cổ, “Tên của nàng… là một cái tên đẹp. Nàng nên tự hào về con người mình. Cám ơn nàng đã nói cho tôi hay. Tôi mừng vì có nàng là bạn, và tôi thề sẽ giữ bí mất về tên nàng… Giờ, nàng cố muốn nghe tên tôi không?”
Nàng gật đầu. “Tôi có. Và tôi hứa sẽ nhớ và bảo vệ nó tới khi nó vẫn còn là tên chàng.”
Nó thấy quan trọng. Nó biết nó không có đường lui. Nó vừa sợ lại vừa mừng. Nó tiến tới và làm như những gì Arya vừa làm. Toàn thân nó rung lên vì những từ ngữ.
Nó lùi lại, đột nhiên cảm thấy lo lắng. Nàng sẽ đánh giá nó thế nào? Tốt hay xấu? Nàng sẽ đánh giá; nàng không thể nào không.
Arya thở dài và nhìn lên trời một lúc. Sau đó nàng lại nhìn nó, biểu hiện nhẹ nhàng hơn. “Một cái tên hay, Eragon ạ,” nàng thì thầm nói. “Nhưng tôi không nghĩ đó là cái tên của chàng khi chàng rời khỏi thung lũng Palancar.”
“Không.”
“Hay cái tên trước khi chàng tới Ellesméra. Chàng đã trưởng thành nhiều kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Tôi phải thế.”
Nàng gật đầu. “Chàng vẫn còn trẻ, nhưng chàng không còn là một cậu bé nữa.”
“Không.”
Hơn bao giờ hết, Eragon bị nàng cuốn hút. Trao đổi tên tại nên một mối ràng buộc giữa họ, nhưng nó không chắc là loại gì, và vì thế nó thấy tổn thương. NÀng nhìn thấy tất cả những khuyết điểm của nó và nàng không xa lánh nó, mà chấp nhận con người nó, như nó chấp nhận con người nàng. Hơn nữa, nàng thấy trong cái tên đó cảm xúc nó dành cho nàng, và nàng vẫn không rời xa nó.
Nó muốn nói gì dó, nhưng không thể nói lên lời. Sau khi thu hết dũng khí, nó nói, “Arya, chúng ta sẽ thế nào đây?”
Nàng chần chừ, nhưng nó có thể hiểu nàng hiểu ý nó. Nàng cẩn trọng nói, “Tôi không biết. Chàng biết đấy, có lần, tôi đã nói, “giữa chúng ta chẳng có gì,” nhưng… Một lần nữa tôi phải nói, chàng còn trẻ, là loài người thường thay đổi. Trong mười năm nửa, có khi chỉ cần năm năm, chàng sẽ không còn có những cảm nhận như lúc này.”
“Cảm giác của tôi sẽ không thay đổi,” nó nói với sự chắc chắn tuyệt đối.
Nàng nhìn mặt nó một lúc lâu. Sau đó nó thấy sự thay đổi trong đôi mắt nàng, và nàng nói, “Nếu không, vậy thì…. có thể tới một lúc nào đó…” Nàng đặt tay lên cằm nó. “Chàng không thể đòi hỏi thêm ở tôi. Tôi không muốn mắc một sai lầm với chàng, Eragon. Chàng quá quan trọng, đối với chính tôi và với toàn bộ Alagaësia.”
Nó cố cười, nhưng mặt nó lại nhăn lại. “Nhưng…chúng ta nào có thời gian,” nó nói, giọng nghẹn ứ. Nó cảm thấy dạ dày quặn lại.
Arya nhíu màu, nàng hạ tay xuống. “ý chàng là sao?”
Nó dán mắt xuống đất, cố nghĩ xem phải nói với nàng thế nào. Cuối cùng , nó chỉ nói đơn giản nhất. Nó giải thích khó khăn nó và Saphira đang có để tìm một nơi an toàn cho những quả trứng và Eldunarí, sau đó là kế hoạch Nasuada nhằm hình thành một nhóm pháp sư giám sát những pháp sư loài người khác.
Nó nói vài phút, và kết luận bằng, “Vì thế Saphira và tôi quyết định sẽ rời Alagaësia và nuôi lớn những con rồng ở nơi khác, xa khỏi người khác. Thế là tốt nhất cho chúng tôi, cho những con rồng, cho những Kỵ sĩ và những loài khác của Alagaësia.”
“Nhưng các Eldunarí—” Arya có vẻ sốc.
“Eldunarí cũng không thể ở lại. Họ sẽ không bao giờ được an toàn, kể cả ở Ellesméra. Khi họ còn ở trên mảnh đất này, sẽ còn có những người muốn trộm lấy và lợi dụng họ vào mục đích riêng. Không, chúng tôi cần một nơi như Vroengard, một nơi không một ai có thể tìm những con rồng để làm tổn hại chúng và nơi những con rồng con và rồng hoang không thể làm hại lẫn nhau.” Eragon cố cười, nhưng không thể. “Đó là lý do tôi nói chúng tôi không còn thời gian. Saphira và tôi định đi ngay khi có thể, và nếu nàng ở lại… tôi không biết bao giờ chúng ta sẽ tái ngộ.”
Arya nhìn xuống bức hình nàng cầm trên tay.
“Nàng có từ bỏ vương miện vì chúng tôi không?” nó hỏi dù biết câu trả lời.
Nàng nhìn lên. “Chàng có từ bỏ những quả trứng không?”
Nó lắc đầu. “Không.”
Họ im lặng, lắng nghe tiếng gió thổi.
“Sao chàng có thể tìm ra những ứng cử viên cho vị trí Kỵ sĩ rồng?”
“Chúng tôi sẽ để vài quả trứng lại – có lẽ là với nàng – và khi chúng nở ra, chúng và kỵ sĩ sẽ tới với chúng tôi, và chúng tôi sẽ gửi trứng tiếp cho nàng.”
“Phải có giải pháp khác chứ!”
“Nếu có, chúng tôi sẽ theo, nhưng mà không có.”
“Còn các Eldunarí thì sao? Còn Glaedr và Umaroth nữa chứ? Chàng đã nói chuyện với họ chưa? Họ có đồng ý không?”
“Chúng tôi chưa nói, nhưng họ sẽ đồng ý. Điều này thì tôi biết.”
“Chàng có chắc không, Eragon? Có thật đây là cách duy nhất – khi bỏ lại tất cả mọi thứ và mọi người chàng biết?”
“Đây là chuyện cần thiết, và chuyện xuất phát của chúng tôi là cần thiết. Angela đã tiên đoán định mệnh của tôi hồi còn ở Teirm, và tôi đã chuẩn bị tư tưởng trước rồi.” Nó vươn tay chạm lên má Arya, “Vậy tôi muốn hỏi nàng thêm lần nữa: nàng sẽ đi với chúng tôi chứ?”
Những giọt nước mắt rơi. Nàng ôm bức hình vào ngực. “Tôi không thể.”
Nó gật đầu và bỏ tay xuống. “Vậy… thì chúng ta đành tạm biệt nhau.” Chính nó cũng rơi nước mắt. Và nó cố gắng giữ bình tĩnh.
“Nhưng không đâu,” nàng thì thầm. “Chúng ta sẽ có một ít thời gian bên nhau. Chàng đâu đi ngay lập tức.”
“Không.”
Và họ đứng cạnh nhau,nhìn lên bầu trời và chờ đợi Saphira cùng Fírnen quay lại. Sau một hồi, nàng chạm vào tay nó. Nó nắm lấy tay nàng. Dù chỉ là một chút an ủi, nhưng cũng đủ làm nhạt nỗi đau trong tim nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!