Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập - Chương 29: Một lỗi lầm đắt giá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập


Chương 29: Một lỗi lầm đắt giá



Buổi sáng, Er­agon cùng ông Brom đóng yên cương sửa soạn lên đường. Jeod tiễn bạn, còn He­len đứng trong cửa nhìn ra. Hai bạn già nắm chặt tay nhau, Jeod bảo:

– Tôi sẽ nhớ anh lắm, ông lão ạ.

– Tôi cũng vậy.

Brom trả lời, rồi cúi mái đầu bạc về phía He­len:

– Đa tạ tấm lòng hiếu khách của chị. Chị thật tốt bụng.

Mặt He­len đỏ bừng. Er­agon tưởng bà ta sắp vả vào mặt ông già. Nhưng ông vẫn tỉnh bơ tiếp:

– Chị có một người chồng rất tốt, hãy săn sóc anh ấy. Hiếm có người can đảm và cương nghị được như anh nhà. Tuy vậy, gặp lúc khó khăn anh ấy cũng khó mà chịu đựng, nếu không có sự an ủi, khích lệ của những người thân yêu.

Er­agon thấy vẻ mặt vừa phẫn uất vừa đau đớn của bà chủ nhà. Mắt bà long lên trước khi sập sửa. Jeod thở dài, vuốt tóc. Er­agon cám ơn tất cả những giúp đỡ của ông mấy ngày qua, rồi nhảy lên lưng con Cadoc.

Ra khỏi cổng thành Teirm, lúc hai người đang cưỡi ngựa bên ngòai bức tường khổng lồ, Er­agon thoáng thấy một bóng di động. Solem­bum nằm bẹp trên cỏ ve vẫy đuôi. Con ma mèo dõi đôi mắt đầy bí ẩn nhìn theo hai người.

Qua khỏi thành phố một đoạn đường, Er­agon chợt hỏi:

– Ông ơi, ma mèo là gì?

– Sao tự nhiên cháu lại hỏi vậy?

– Cháu nghe được ở Teirm. Chúng không có thật, phải không, ông?

– Chúng hoàn toàn có thật. Trong những năm tháng huy hoàng của Kỵ Sĩ, chúng cũng nổi tiếng như rồng. Vua chúa, thần tiên nuôi nó làm bầu bạn. Tuy nhiên ma mèo trái tính lắm, muốn làm gì thì làm. Nhưng ta e là dòng giống đó gần đây rất hiếm.

– Chúng có phép thuật không?

– Không ai biết chắc, nhưng chúng có thể làm những điều rất khác thường. Dường như chúng luôn biết trước những chuyện sắp xảy ra, và tìm mọi cách để tham gia vào.

– Còn…Hel­grind là gì?

– Cháu sẽ thấy, khi tới Dras – Leona.

Khi không còn nhìn thấy thành Teirm nữa, Er­agon vận công gọi Saphi­ra. Tiếng gọi thầm mạnh tới nỗi làm con Cadoc rối rít vẫy tai khó chịu.

Saphi­ra trả lời, dốc toàn sức lực bay tới. Hai người chỉ thấy thoang thoáng một bóng đen nhô ra trong màn mây, tiếp theo là tiếng ì ầm khi Saphi­ra vẫy cánh là là xuống. Những đường gân đen trên màng cánh nổi rõ dưới ánh mặt trời.

Er­agon trao dây cương Cadoc cho ông già:

– Cháu sẽ gặp ông trong bữa ăn trưa.

– Chúc vui vẻ. Gặp lại mi ta mừng lắm, Saphi­ra.

“Cháu cũng vậy.”

Er­agon nhảy phóc lên, ôm chặt vai Saphi­ra, trong khi ả rồng bay vút lên cao. Vẫy nhẹ đuôi, nó uốn lượn mình trong không trung. “Ôm chặt nhé.” Báo cho Er­agon xong, cô ả rít lên một tiếng như kèn xuất quân, đảo một vòng thật ngoạn mục. Er­agon thích thú la lên, dang rộng hai tay, hai chân quắp chặt.

“Anh không ngờ không có yên, em đảo quá trời như vậy, mà anh chẳng bị gì.”

Ả khoái trá cười kiểu ho sù sụ.

Nhưng đến trưa hai đùi Er­agon bỏng rất vì cọ xát quá lâu vào vảy rồng, còn mặt và tay tê dại vì trời lạnh. Khi xuống đất ăn trưa, Er­agon phải lùa tay vào áo và ngồi chỗ nắng để sưởi cho ấm người.

Đang ăn, nó hỏi Saphi­ra: “Anh cưỡi Cadoc được chứ? Anh muốn hỏi ông Brom mấy chuyện.”

“Được thôi, nhưng anh phải kể cho em nghe ông ấy nói gì.”

Ăn xong, Saphi­ra bay trên không, còn Er­agon và ông Brom lại dong duổi ngựa trên đường mòn. Er­agon lên tiếng:

– Cháu muốn nói chuyện với ông. Cháu đã muốn nói ngay từ khi mình mới tới Teirm, nhưng cháu quyết định đợi đến lúc này mới nói.

– Về chuyện gì?

– Nhiều chuyện đang xảy ra, cháu chẳng hiểu gì cả. Thí dụ, ai là “những người bạn” của ông, và vì sao ông phải trốn tránh ở Car­va­hall? Cháu tin ông bằng cả tính mạng cháu, vì vậy cháu vẫn còn đi cùng ông, nhưng cháu cần phải biết ông là ai và ông đang làm gì? Ông đã lấy trộm gì tại Gil’ead, và tuatha du orothrim là gì mà ông định bắt cháu vượt qua? Cháu nghĩ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, cháu xứng đáng để được ông cắt nghĩa.

– Cháu đã nghe trộm chúng ta?

– Chỉ một lần.

– Ta thấy cháu chưa được học cho có tư cách đàng hoàng. Điều gì làm cháu nghĩ những chuyện này liên quan tới cháu?

– Thật sự thì không có gì. Cháu chỉ lấy làm lạ vì sự trùng hợp, tự nhiên ông tới trốn tại Car­va­hall đúng vào lúc cháu nhặt được trứng của Saphi­ra, và ông lại biết quá nhiều về rồng học. Còn những bằng cớ khác, mà cháu gần như hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại cháu thấy quá rõ ràng. Chẳng hạn như, mới lần đầu nhìn thấy, ông đã biết chúng là Ra’zac. Và tại sao chúng lại bỏ chạy khi thấy ông? Cháu không thể nào không nghĩ ông không có liên quan với sự xuất hiện của quả trứng rồng. Nhiều điều ông không cho cháu biết, vì vậy cháu và Saphi­ra không thể làm ngơ với những chuyện có thể gây nguy hiểm cho chúng cháu.

Một thoáng u buồn trên mặt Brom, ông ghì cung Hỏa Tuyết đứng lại:

– Cháu không đợi được sao?

Nó lắc đầu, ông thở dài nói:

– Nếu cháu không quá nghi ngờ, thì chuyện này chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu cháu không thắc mắc đặt câu hỏi, thì cháu lại không đáng để ta tốn thì giờ với cháu. Ta sẽ nói, nhưng phải hiểu rằng ta không tiết lộ tất cả đâu. Không phải ta muốn giấu giếm, nhưng vì ta không muốn tiết lộ những bí mật không phải của ta. Có những lời thêu dệt trong chuyện kể này, cháu nên tìm gặp những người có liên quan mà tìm ra sự thật.

– Dạ, ông cứ nói những gì có thể nói được.

– Sự bí mật của ta đều có lý do. Ta cố bảo vệ cho cháu, bằng cách che chở cháu khỏi những sức mạnh có thể xé cháu ra từng mảnh. Một khi cháu biết chúng và mục đích của chúng, cháu sẽ không còn cơ may sống yên ổn một ngày. Cháu phải lựa chọn theo phe nào và chống lại phe nào. Thật sự cháu còn muốn biết không?

– Cháu không muốn sống một đời ngu dốt.

– Kiên quyết lắm. Rất tốt, vậy thì nghe đây: một cuộc chiến đang bùng nổ tại Alagea­sia giữa phe Var­den và triều đình. Tuy nhiên, cuộc xung đột của họ đã vượt quá xa những phân tranh bằng vũ lực. Họ đã kẹt vào một vụ đối đầu, chống chọi nhau khủng khiếp, mà trung tâm điểm là….cháu.

– Cháu? Không thể như thế được. Cháu không hề dính dáng tới họ.

– Chưa đâu. Nhưng sự tồn tại hiển nhiên của cháu là mục tiêu cuộc chiến này. Triều đình và phe Var­den không đánh nhau để dành dân hay đất nước này. Mục đích của họ là kiểm soát thế hệ Kỵ Sĩ tiếp theo. Và cháu là kẻ đầu tiên. Ai kiểm soát được lớp Kỵ Sĩ này sẽ trở thành chúa tể quyền hạn vô biên của Alagea­sia.

Er­agon nghe những lời nói của ông Brom mà không thể nào hiểu nổi. Quá nhiều người quan tâm tới nó và Saphi­ra. Tất cả chuyện chiến tranh chỉ vì nó giữa triều đình và phe Var­den làm nó gần như không còn thở nổi.

– Nhưng ngoài những tên phản đồ, các Kỵ Sĩ đều đã chết. Và như cháu biết, những phản đồ chạy theo Gal­ba­torix cũng chết cả rồi mà. Ở Car­va­hall, có lần ông nói với cháu, không ai biết Alagea­sia còn rồng hay không.

– Về chuyện rồng, ta đã nói dối. Mặc dù các Kỵ Sĩ không còn nữa, nhưng vẫn còn ba quả trứng rồng. Cả ba đều là sở hữu của nhà vua Gal­ba­torix. Thật ra là còn hai, vì Saphi­ra đã nở rồi. Nhà vua đã cứu được ba trứng này trong cuộc chiến cuối cùng với các Kỵ Sĩ.

– Vậy là chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hai Kỵ Sĩ trung thành với nhà vua?

– Chính xác. Và một dòng dõi độc ác lại phát sinh. Nhà vua đang ráo riết tìm ra người có thể khiến trứng nở. Còn phe Var­den cũng ráo riết tìm mọi cách để giết chết những ứng viên đó, hoặc phải lấm trộm được trứng rồng.

– Nhưng trứng của Saphi­ra từ đâu tới? Kẻ nào có thể lấy trộm được của nhà vua? Và tại sao ông biết tất cả chuyện này?

Ông già cười cay đắng:

– Cháu hỏi nhiều quá. Tất cả vở kịch này có hai hồi. Hồi một xảy ra trước khi cháu ra đời rất lâu. Từ khi ta còn trẻ và còn khờ dại lắm. Ta căm ghét triều đình, với những nguyên do chỉ mình ta biết, và ta quyết phá hoại triều đình đó bằng mọi giá. Duyên may run rủi, ta quen biết một nhà học giả, đó là ông Jeod. Ông khoe mới khám phá ra một quyển sách, có viết về một con đường bí mật xâm nhập lâu đài của nhà vua. Ta sốt sắng đưa Jeod đến gặp Var­den, đó là “những người bạn” của ta. Và họ lên kế hoạch trộm trứng rồng.

– Phe Var­den?

– Tuy nhiên, có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tên trộm của chúng ta chỉ lấy được một trứng. Rồi không biết vì lý do gì, nó ôm trứng bỏ trốn. Jeod và ta được cử đi truy lùng hắn để đem trứng về. Đó là sự khởi đầu một cuộc săn lùng lớn nhất lịch sử. Chúng ta phải đua tốc lực với Ra’zac và Morzan, tên phản đồ cuối cùng còn sống sót, và cũng là bầy tôi tài năng nhất của nhà vua.

– Morzan? Nhưng ông ta chính là kẻ phản bội các Kỵ Sĩ để đi theo Gal­ba­torix từ ngày xửa ngày xưa, bây giờ ông ta phải là người thiên cổ rồi chứ?

Nói xong nó chợt nhớ tuổi thọ của Kỵ Sĩ kéo dài kinh khủng. Ông già nhướng mày nói:

– Đúng, hắn già thật, nhưng mạnh mẽ và tàn nhẫn. Là đệ tử đầu tiên và trung thành nhất của nhà vua, hắn từng có món nợ máu với ta. Vì vậy cuộc săn lùng trứng rồng trở thành cuộc chiến cá nhân giữa ta và hắn. Biết trứng được giữ tại Gil’eah, ta tới đó tử chiến với Morzan và giết được hắn. Trong lúc hỗn chiến, ta và Jeod lạc nhau, nhưng đoạt trứng rồi, ta không còn thời gi­an để kiếm tìm ông, mà phải trở về ngay trao trứng cho Var­den. Var­den yêu cầu ta huấn luyện bất kỳ ai sau này sẽ là Kỵ Sĩ mới. Ta đồng ý và đến ẩn mình tại Car­va­hall, chờ thời cớ đến, Var­den sẽ liên lạc nhắn tin.

– Rồi vì sao trứng của Saphi­ra lại xuất hiện trong rừng núi Spine? Lại một vụ trộm nữa trong triều đình?

– Làm gì có dịp thứ hai được nữa. Chúng canh phòng nghiêm ngặt suốt ngày đêm, đâm đầu vào đó là tự sát. Không, trứng Saphi­ra đến từ Var­den. Ta mòn mỏi đợi chờ, nhưng không có tin tức gì. Vì vậy ta không biết chuyện gì xảy ra cho nhóm Var­den, nhưng ta đoán phải có sự cố, nên những người bảo vệ quả trứng đó đã phải dùng phép thuật để chuyển nó đến cho ta. Ta sợ rằng người liên lạc của chúng ta đã bị triều đình chặn bắt và Ra’zac được phái đi lùng bắt ta, vì chính ta đã làm hỏng kế họach của triều đình.

– Vậy là khi Ra’zac đến Car­va­hall, chúng chưa biết gì về cháu?

– Đúng. Nếu lão Sloan, tên hàng thịt khốn kiếp câm họng, làm sao chúng có thể biết được về cháu. Và mọi việc đã khác hẳn rồi. Chính cháu đã cứu mạng ta. Vì nếu hai tên Ra’zac đó không quá quan tâm đến cháu, chúng đã chộp được ta một cách bất ngờ. Và đó sẽ là màn kết của lão già Brom, người kể chuyện. Lý do duy nhất chúng bỏ chạy là vì ta mạnh hơn cả hai chúng nó, nhất là lúc ban ngày. Chắc hẳn, chúng đã có kế hoạch, đánh thuốc mê để bắt ta vào ban đêm và tra khảo ta phải khai ra nơi cất dấu trứng rồng.

– Ông đã nhắn tin cho phe Var­den biết về cháu?

– Phải, ta chắc họ đang mong ta đưa cháu tới càng sớm càng tốt.

– Nhưng ông đã không làm vậy.

– Không, ta không làm vậy.

– Vì sao? Ở với Var­den chẳng an toàn hơn là đuổi theo Ra’zac sao? Nhất là đối với một Kỵ Sĩ tò te như cháu.

Ông già nhìn Er­agon đầy trìu mến:

– Phe Var­den toàn những con người nguy hiểm. Nếu đến đó, cháu sẽ vướng vào những thủ đoạn chính trị của họ. Các thủ lĩnh sẽ gi­ao cho cháu những nhiệm vụ, cho dù cháu chưa đủ khả năng hoàn thành. Ta muốn cháu phải được trang bị đầy đủ trước khi đến gần họ. Ít ra trong thời gi­an truy đuổi Ra’zac, ta không lo có kẻ bỏ thuốc độc vào nước uống của cháu…

Ông tủm tỉm cười:

– Và làm cho cháu vui khi ta huấn luyện cho cháu…Tuatha du orothrim…nghĩa là một gi­ai đoạn huấn luyện. Ta sẽ giúp cháu tìm ra, kể cả giết chết tụi Ra’zac, vì chúng cũng là kẻ thù của ta. Nhưng rồi cháu vẫn phải có sự chọn lựa. Nếu cháu giết được tụi Ra’zac, con đường duy nhất để tránh khỏi cơn phẫn nộ của nhà vua, là cháu phải tìm sự che chở từ Var­den, chuồn tới Sur­da, theo họ. Hay kêu xin nhà vua rủ lòng thương và theo về với triều đình. Kể cả nếu cháu không giết Ra’zac, cháu vẫn phải đối diện trước hai ngả đường này.

Er­agon biết cách tốt nhất tránh khỏi ngục tối là gia nhập phe Var­den, nhưng nó không muốn bỏ cả cuộc đời để đánh nhau với triều đình như họ. Nó suy đi tính lại từng lời nói của ông Brom, rồi bảo:

– Ông vẫn chưa nói, vì sao ông quá rành rẽ về loài rồng như vậy?

– À, ta chưa nói sao? Thôi, để khi khác.

Tại sao lại là mình, Er­agon thắc mắc, mình có gì đặc biệt để có thể trở thành Kỵ Sĩ? Nó hỏi:

– Ông đã bao giờ gặp mẹ cháu chưa?

– Có, ta đã gặp.

– Mẹ cháu như thế nào?

Ông già thở dài:

– Bà ấy đầy phẩm hạnh và….kiêu hãnh như cậu Gar­row của cháu vậy. Đó cũng là thất bại của bà. Dù trong hoàn cảnh nào, bà ấy luôn sẵn lòng cưu mang giúp đỡ những người nghèo khổ, bất hạnh.

– Ông biết rõ mẹ cháu không?

– Đủ rõ, để khi bà ấy ra đi ta vẫn còn nhớ.

Lần đầu tiên Er­agon cảm thấy nó ngốc làm sao, khi cứ tưởng Brom chỉ đơn giản là một ông già kể chuyện. Nó kể cho Saphi­ra nghe những gì ông Brom nói, cô ả rất khoái, nhưng nhất định phản đối chuyện mình là vật sở hữu của vua Gal­ba­torix.

Khi dừng chân để qua đêm, ông già lo nấu nướng, Er­agon đi tìm nước. Nó lần theo tiếng nước róc rách chảy.

Tới con suối, Er­agon nằm nép mình trên bờ, ngắm nước trắng xóa tung toé trên những tảng đá. Bọt nước lạnh ngắt từ trên núi đổ xuống làm nó rùng mình. Er­agon đứng dậy, ngẩn người nhìn qua bên kia bờ: những dấu vết lạ lùng, to lớn đầy mặt đất ẩm. Tò mò, Er­agon nhảy lên tảng đá bờ bên kia, trượt chân trên lớp rêu trơn. Nó níu vội một cành cây, cành cây bị gãy, quăng nó ngã xuống đất. Er­agon chống tay đỡ và một tiếng “rắc” nơi cổ tay, cả cánh tay đau buốt. Mờ mắt vì đau, nó nghiến răng để khỏi kêu thét lên. Tiếng Saphi­ra vang trong đầu nó: “Er­agon, anh sao thế?”

“Gãy cổ tay rồi, anh ngốc quá.”

“Em tới ngay đây.”

“Đừng, cây cối rậm rạp lắm.”

Saphi­ra gửi hình ảnh nó đang dạt cây rừng tiến lại. Er­agon rên rỉ ráng đứng lên. Những dấu ủng đóng đinh nặng nề hằn trên mặt đất, cách nó chừng một thước. Nó nhớ ngay đến những dấu ủng chung quanh đống xác người tại Yazuac. Ur­gals, Er­agon bật kêu lên. Nó ước gì có thanh Za’roc lúc này, vì với một tay nó không thể sử dụng cung tên. Ngẩng lên, thấy Saphi­ra, nó vội la thầm: “Saphi­ra, có tụi Ur­gals, bảo vệ ông Brom đi.”

Er­agon nhảy trở lại qua suối, chạy vội về nơi cắm trại. Tay nắm chặt con dao săn, nó tưởng như gốc cây, bụi rậm nào cũng có kẻ thù rình rập. Đứng khựng lại vì cái đuôi của Saphi­ra lướt qua đầu, Er­agon la lên: “Ngừng lại. Anh đây mà.”

“Ôi dào, tưởng gì.” Saphi­ra tỉnh bơ, hai cánh cô ả xếp trước ngực như một bức tường. Er­agon bực mình: “Còn ôi dào nữa hả? Cái đuôi của cô suýt làm tôi toi mạng đó. Ông Brom đâu?”

Tiếng ông già càu nhàu từ sau cặp cánh:

– Ta đây. Bảo con rồng dở hơi của cháu thả ta ra. Nó không chịu nghe lời ta.

– Thả ông ấy ra. Điếc à?

Saphi­ra bướng bỉnh cãi: “Chính anh bảo em phải bảo vệ ông ấy, quên à?”, rồi mới chịu nâng cánh, để ông già giận dữ bước ra.

Er­agon nói ngay:

– Cháu thấy dấu chân Ur­gals. Còn mới.

– Đóng yên, rời khỏi đây ngay.

Ông vội vàng dập lửa, thấy Er­agon đứng im, ông gắt:

– Tay cháu làm sao vậy?

– Cháu bị gãy cổ tay.

Ông vừa càu nhàu rủa, vừa đóng yên Cadoc dùm nó. Giúp nó lên ngựa xong, ông bảo:

– Ngay khi nào có thể, ta phải nẹp gỗ vào tay cháu. Ráng đừng cử động cổ tay. Saphi­ra, gần tối rồi, mi có thể bay ngay phía trên chúng ta. Tụi Ur­gals muốn tấn công, thấy mi chúng sẽ e dè hơn.

Trời sụp tối rất nhanh và ngựa đã thấm mệt, nhưng họ không dám ngừng nghỉ. Cổ tay của Er­agon sưng vù lên. Đi thêm chừng một dặm, ông Brom ghì ngựa lắng nghe. Xa xa phía sau có tiếng tù và thổi.

– Chắc chúng đã tới nơi ta vừa bỏ đi và có thể đã thấy dấu vết của Saphi­ra. Chúng không để thoát con mồi đâu, sẽ đuổi theo chúng ta ngay cấp kỳ.

Ông ngửa mặt gọi Saphi­ra. Saphi­ra hạ cánh, ông ra lệnh cho Er­agon:

– Cháu để Cadoc lại, đi với Saphi­ra an toàn hơn.

– Nhưng còn ông.

– Ta không sao đâu. Đi đi.

Er­agon đành cùng Saphi­ra bay phía trên ông già và hai con ngựa. Mỗi lúc Saphi­ra chao đảo, nó lại nhăn nhó vì đau. Tiếng tù và vang lên gần gần đem theo một làn sóng hãi hùng khiếp đảm. Ông Brom thúc ngựa chạy xuyên qua những bụi rậm. Tiếng tù và đồng lọai rúc lên rồi im bặt. Mấy phút sau, chỉ có một tiếng từ xa vọng lại. Er­agon thở dài, nhẹ hẳn nỗi lo. Nhưng nó giật thót người, ngay phía dưới tiếng tù và chợt vang lên và nó thấy ông già đang quay ngựa trở lui. Lũ quái đầu sừng, gầm gừ trên mình ngựa, trải dọc con đường mòn. Ông già không còn lối thoát. Er­agon kêu lên: “Mình phải hành động thôi!”

“Cái gì?”

“Hạ xuống ngay trước mặt lũ Ur­gals.”

“Điên à?”

“Xuống ngay, anh biết phải làm gì. Không còn cách nào khác nữa. Chúng sắp hạ ông ấy rồi.”

Saphi­ra bay tới trước lũ Ur­gals, trở lại tìm chỗ hạ cánh trên đường. Er­agon vận nội lực chờ đợi. Khi lũ Ur­gals tràn ngập đường, nó la lớn: “Xuống!” Saphi­ra bất ngờ khép cánh buông mình thẳng xuống, rào rào qua những ngọn cây. Nó đáp xuống mặt đường cùng một vùng cát đá bay tung.

Lũ Ur­gals thét lên, ghì chặt dây cương, những con ngựa hốt hoảng dạt vào nhau. Nhưng đám quái thú mau chóng kết bầy đối diện Saphi­ra, lăm lăm vũ khí. Mười hai con thú đầu sừng, xấu xí, kinh tởm, lom lom nhìn Saphi­ra đầy căm ghét.

Er­agon tự hỏi, sao chúng không sợ hãi bỏ chạy khi thấy Saphi­ra? Rồi nó giật mình khi một con quái cao to nhất bầy tiến lên, ồm ồm nói:

– Chủ nhân ta muốn nói chuyện với mi.

Saphi­ra cản Er­agon ngay: “Chúng gài bẫy đó. Đừng tin.”

“Để xem chúng nói sao đã.”

– Chủ nhân mi là ai?

– Hạng thấp kém như mi không đáng được biết tên ngài. Ngài là chúa tể trị vì từ trời tới đất. Loài cỏ rác như mi, phải hãnh diện vì được Ngài ngó tới. Ngài ra lệnh cho chúng ta phải để mi được sống về ra mắt Ngài.

– Ta không bao giờ đi theo mi hay bất cứ kẻ thù nào. Dù mi phục vụ cho Tà Thần, Ur­gals, hay loài yêu quái gớm ghiếc nào, ta cũng không thèm biết. Ta không có chuyện gì để nói với chủ nhân mi.

Con quái thú gầm lên, nhe nanh hét:

– Lầm to, lầm to. Mi không thoát nổi Ngài đâu. Cuối cùng thì mi cũng sẽ phải phủ phục trước chủ nhân ta. Chống lại, đời mi sẽ khốn khổ vô cùng.

Er­agon tự hỏi, kẻ nào có đủ quyền uy thu phục lũ quái này dưới trướng? Ngoài triều đình và phe Var­den, còn một lực lượng hùng mạnh nữa sao? Nó bảo:

– Hãy về nói lại với chủ nhân mi ta không nghe lệnh bất cứ kẻ nào.

Cả bầy Ur­gals lồng lộn lên. Con đầu đàn nghiến răng trèo trẹo:

– Vậy thì chúng ta bắt buộc phải ép mi đi.

Nó vừa ngoắc tay, cả bầy xông tới Saphi­ra. Đưa tay phải lên, Er­agon hét: “Jier­da”

“Đừng!” Saphi­ra la lên nhưng không kịp. Những tia sáng xanh phóng ra từ bàn tay Eraogn, xẻ thịt tụi Ur­gals thấu ruột. Bầy quái thú bị bốc bổng lên, quăng vào những thân cây, lả tả rơi xuông đất, nằm bất động.

Thình lình Er­agon không còn chút sức lực. Tâm trí bàng hoàng, mê muội. Hất tung mười hai con quái Ur­gals đã làm nó tiêu hao hết nội lực. Trong khi Saphi­ra đang quay lại nhìn nó, Er­agon lờ mờ thấy một con Ur­gals đang mon men tới gần với một thanh gươm, nhưng không đủ sức báo động cho Saphi­ra. Con quái đưa cao thanh kiếm chém xuống cổ rồng. Saphi­ra quay ngoắt lại, hung dữ gầm lên. Trong chớp mắt, bộ vuốt của nó xé con quái làm hai mảnh, máu phụt khắp nơi. Rồi bình thản, Saphi­ra quặp thân thể Er­agon bằng những cái vuốt đầy máu, nhún mình vọt lên không. Trời đêm và tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng của Saphi­ra như dìu Er­agon vào một trạng thái đê mê xuất thần, khi tỉnh khi mơ. Nó cảm thấy như có một tấm chăn êm dịu phủ lên mình trong giấc ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN