"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa? - Chương 7: Không thể bị bôi đen tiếp, còn đen nữa thì chín fan cũng chẳng còn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?


Chương 7: Không thể bị bôi đen tiếp, còn đen nữa thì chín fan cũng chẳng còn


Edit và beta: meomeoemlameo.

Suy xét đến chuyện lúc vào đoàn phim còn phải trang điểm làm tóc để chụp
ảnh tạo hình, Thịnh Kiều rửa mặt rồi để mặt mộc ra ngoài. Vừa lên xe cô
đã thấy Phương Bạch chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi, Thịnh Kiều vừa ăn vừa
cảm ơn, lại hỏi: “Cao Mỹ Linh đâu?”

Kinh thật, bây giờ gọi luôn cả tên lẫn họ, chả chị em gì nữa.

Phương Bạch trả lời: “Có nghệ sĩ trong nhóm đi công diễn ở nước ngoài, chị Cao đi theo ạ. Hôm nay chị vào đoàn phim, từ giờ trở đi đều ở trong đoàn
phim nên chị Cao nói có em chăm sóc chị là đủ rồi. À mà Quất Tử cũng bị
điều đi rồi ạ, chị Cao nói đoàn phim có chuyên viên trang điểm phụ trách tạo hình cho chị rồi.”

Ngày hôm qua vừa mới đại chiến 300 hiệp, để cho nhau chút thời gian riêng vẫn là chuyện cần thiết.

Thịnh Kiều liền cảm thấy thanh thản an nhàn, lúc cô tới phim trường, các diễn viên cùng tổ đều chưa tới. Phương Bạch đưa cô tới phòng trang điểm,
stylist đã chuẩn bị ổn thoả, để Thịnh Kiều thay xong quần áo liền bắt
đầu hoá trang, chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.

“Phong Ngữ” là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ đô thị hiện đại có bối cảnh kỳ ảo,
hai nam chính một kẻ là con người một kẻ là yêu quái, nói tóm lại điểm
thú vị ở đây là tình người duyên yêu.

Hai nam chính đều là newbie. Cậu diễn vai người tên là Phó Tử Thanh, tốt
nghiệp từ Học viện diễn xuất Trung Hoa, ngày xưa chuyên diễn vai phụ
trong mấy bộ phim lớn, cũng coi như là diễn viên chuyên nghiệp có xuất
thân chính thống.

Cậu đóng vai yêu quái
tên là Chung Thâm, đều xuất thân không chính quy như Thịnh Kiều, cũng vì mặt đẹp nên được người đại diện nhìn trúng vớt vào showbiz.

Tuy rằng hai diễn viên chính không nổi tiếng lắm, nhưng bề ngoài thì không
chê vào đâu được. Đạo diễn chọn người cũng rất tôn trọng nguyên tác, khí chất của hai cậu đều phù hợp với hình tượng của mỗi người. Lúc ấy ảnh
tạo hình vừa ra, fan của sách và người qua đường thảng thốt là hệt như
bước ra từ trong truyện, cho nên bộ phim này rất được chờ mong trên
mạng.

Đương nhiên, hết buổi sáng ngày hôm nay họ sẽ không mong đợi nữa.

Ai mà thèm chờ mong một bộ phim tình trai có nữ chính chứ?

Nhân vật Phó Tử Thanh sắm vai là một chàng trai có mắt Âm Dương từ nhỏ, có
thể thấy yêu quái. Không ai tin lời anh nói nên đối xử với anh như kẻ
điên. Thịnh Kiều nhân lúc hoá trang lật kịch bản xem thử, vai cô diễn
chính là bác sĩ tâm lý của Phó Tử Thanh.

Thịnh Kiều nhìn kịch bản vỗ trán thở dài.

Cô có biết diễn xuất đâu, phỏm này đỡ làm sao nổi.

Nhưng thôi cũng may kĩ thuật diễn của chủ cũ cũng không ra gì, cô cứ cố gắng
trợn mắt dẩu miệng chắc cũng có thể gạt người khác qua truông được nhỉ?

Ừm, cứ thế mà làm!

Chẳng ngờ ngay lúc chụp ảnh tạo hình cô đã bị gây khó dễ.

Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười gượng quá, chốc lại bảo người cô cứng thế.
Thịnh Kiều cảm giác mình giống hệt con rối gỗ, các khớp xương y như bị
chặt đứt.

Nhiếp ảnh gia cũng không phải
dạng vừa, gác camera xuống, quay sang rào đón Phương Bạch bên cạnh:
“Nghệ sĩ nhà cậu có thích minh tinh nào không?”

Trong lòng Phương Bạch nói thầm, cái này sao tui biết được, nào có minh tinh
nào lại đi đu idol? Nhưng nghĩ đến chuyện trong thang máy hôm qua, cái
dáng vẻ u mê của Thịnh Kiều khi nhìn Hoắc Hi kia, cậu lại chần chờ nói:
“Chắc là…… Hoắc Hi ạ?”

Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, thì thầm hai câu với trợ lý của mình. Không bao lâu sau,
trợ lý liền bưng một tấm poster của Hoắc Hi vào. Anh ta ngồi xổm trước
máy móc theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, giơ cao poster của Hoắc Hi.

Nhiếp ảnh gia gọi Thịnh Kiều: “Quay qua đây, nhìn poster này.”

Thịnh Kiều đang đấm vai xoa eo ngẩng đầu lên, tức khắc cười còn tươi hơn ánh mặt trời.

Nhiếp ảnh gia chụp tách tách hai cái, hoàn mỹ, kết thúc công việc.

*****

Các diễn viên đã lục tục vào đoàn phim.

Phim đam mỹ chiếu mạng có phí đầu tư không lớn, diễn viên cơ bản đều là
newbie, chẳng phải rén tên tuổi lớn nên không khí trong toàn bộ đoàn
phim có thể nói là tương đối thân thiện.

Kẻ duy nhất khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên là cô Thịnh Kiều có tiếng tăm rất kém kia.

Ai cũng biết cô ta hay ra vẻ, IQ EQ đều không ra gì, hơn nữa lại là người
có sức ảnh hưởng cao nhất trong đoàn phim. Sau khi mọi người vào đoàn
phim, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế xem kịch bản thì chỉ khách sáo chào một tiếng rồi cách xa cô ra.

Thịnh Kiều không để ý lắm tới ánh mắt khác thường xung quanh, cô còn đang ra sức học thoại.

Diễn xuất đã tồi tệ, lời thoại mà còn không nhớ nữa thì chắc bị đánh mất.

Mãi đến khi toàn bộ nhân vật chính đã đến đoàn phim đông đủ, đạo diễn chào
hỏi làm quen một chút rồi chuẩn bị nghi thức khởi động máy, Thịnh Kiều
mới đấm cái eo tê mỏi đi tới dưới sự nhắc nhở của Phương Bạch.

Cô nhìn thoáng qua một cái, có mấy gương mặt lạ, cũng có mấy gương mặt
quen, đều là những người trước đây cô chỉ có thể nhìn thấy trên TV.

Nhưng thôi ở trong lòng Thịnh Kiều, người nổi tiếng chỉ chia làm hai loại ——
Hoắc Hi và các sao khác. Cho nên cô không lăn tăn chút nào, bắt tay làm
quen với nhóm diễn viên chính dưới sự giới thiệu của đạo diễn.

Phó Tử Thanh giống hệt nhân vật cậu ta đóng vai, tính cách hơi lạnh lùng,
không thích nói chuyện, trông có vẻ rất chuyên nghiệp. Chung Thâm trông
hơi nữ tính, diện mạo tuấn mỹ, có một đôi mắt hoa đào lúng liếng khiến
nam nữ đều thấy rung động.

Lần đầu gặp
mặt, cơ bản đều làm đủ nghi thức xã giao khách sáo, đoàn người hoàn
thành nghi thức khởi động máy, đoàn phim xem như chính thức khởi động
máy.

Lần diễn đầu tiên của Thịnh Kiều là vào buổi tối.

Bởi vì cô có sức ảnh hưởng của một tiểu hoa hạng 2, lại suy xét đến cái
tính cách khó hầu hạ của cô, đoàn phim chuẩn bị riêng cho cô một phòng
nghỉ đơn độc. Chẳng ngờ khởi động máy xong, cô lại chẳng đi đâu cả, cầm
một cái ghế ngồi cạnh đạo diễn, bắt đầu xem diễn.

Lâm trận mới mài gươm, thi tới đít mới học bài vẫn đỡ hơn là không biết gì.

Một buổi sáng nhanh chóng qua đi, tới giữa trưa đoàn phim gọi sẵn cơm hộp.
Trước đây có lần Thịnh Kiều ăn cơm hộp ở đoàn phim xong bị nôn ra, phải
yêu cầu làm cơm riêng nên bên tổ hậu cần rất lo lắng. Chẳng ngờ Thịnh
Kiều nhận lấy cơm hộp không nói hai lời, ăn rất vui vẻ.

Mọi người ở đây đều quay ra nhìn nhau, nghĩ thầm trong lòng, sao lại không
giống đồn đãi vậy nhỉ? Thịnh Kiều rất thân thiện mà, nói chuyện với ai
cũng vui tươi hớn hở, làm giá chỗ nào chứ?

Đến lúc giữa trưa, Phương Bạch cầm di động mặt ủ mày ê đưa cho Thịnh Kiều xem, “Chị Kiều Kiều, chị lên no 3 hot search rồi ạ.”

Tất cả đều đang mắng cô.

Hồi sáng bên official công bố ảnh tạo hình, tuyên bố có nữ chính gia nhập,
cộng đồng mạng lập tức nổ tung. Fan nguyên tác tức giận muốn chết,
antifan của Thịnh Kiều cũng đứng ngồi không yên chửi hùa ầm ĩ. Đến người qua đường cũng cảm thấy, phim này phim gay mà, nữ chính nhảy vào làm gì vậy bưởi?

Mới có một tiếng đã mắng cho cô lên hẳn hot search.

Thịnh Kiều đã sớm dự đoán được cục diện này, cô nhanh chóng đăng tin lên
group chat tổ tiếp ứng: Ảnh tạo hình của “Phong Ngữ” đã công bố, nhóm
chống bôi đen bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu!

Fan quản lý nhóm chống bôi đen là một sinh viên năm 3 khoa vi tính, ID là Vượng Tử, lập tức reply: Vâng ạ!

Thịnh Kiều lại đăng nhập tài khoản official fan club của chính mình, up lên một cái status Weibo:

—— có một số việc luôn cần phải có người làm, có một số nhân vật luôn cần
phải có người diễn. Cho dù bị nghìn người chỉ trích thì vẫn phải tiến
lên không lùi bước.

Ảnh đi kèm là tấm hình Phương Bạch chụp cô ngồi cạnh máy quay xem kịch bản.

Up xong cô không đợi antifan tới mắng mình, nhanh chóng offline ngay.

Phương Bạch nhìn một màn này, cảm thán không thôi. Bị chửi cho đến mức này thì cũng coi như là nổi tiếng bằng một phương thức khác.

Thịnh Kiều làm mặt trịnh trọng giao điện thoại vào tay cậu: “Tiểu Bạch, nhiệm vụ về sau của em chính là chụp ảnh cho chị. Cứ chụp chị 360 độ đủ các
hướng đi, các chuyện khác không cần quan tâm.”

Phương Bạch không biết nói sao nữa.

Hết giờ nghỉ trưa, việc quay phim lại tiếp tục. Đây là lần đầu Thịnh Kiều
xem diễn live, cô vừa nghe vừa nhìn vừa học. Cô rà soát kỹ lưỡng các
thuật ngữ chuyên nghiệp, gặp chỗ nào không hiểu hoặc cô đoán không ra
thì lịch sự hỏi han đạo diễn. Đạo diễn thấy diễn viên hiếu học như vậy,
cũng vui vẻ chỉ đạo. Lúc chập tối, Thịnh Kiều đã tràn đầy tự tin!

Không phải chỉ là đóng phim thôi à, không sợ!

Sau đó cô bị vả mặt cho bôm bốp.

Khó ơi là khó……

Trợn mắt bĩu môi cũng không dễ dàng gì.

Cảnh diễn đầu tiên là lần đầu gặp nhau với Phó Tử Thanh, lời thoại Thịnh
Kiều đã học thuộc làu làu, nhưng đến lúc diễn đôi vẫn y như đọc sách
giáo khoa. Thật sự hết cách, không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể diễn
được tới trình độ này.

Thịnh Kiều chủ
động xin dừng trước khi đạo diễn nổi điên, cúi đầu lễ phép nói với đoàn
làm phim: “Thật không phải với các vị, lâu lắm rồi em không vào đoàn
phim, em hơi không tìm được trạng thái, đã làm trì hoãn thời gian của
mọi người rồi ạ. Đạo diễn, thầy có thể cho em thời gian một đêm để điều
chỉnh trạng thái không ạ?”

Đạo diễn vốn
dĩ đang đầy một bụng tức, nhưng thấy thái độ cô tốt như vậy, vừa khom
lưng vừa xin lỗi, cũng ngại không dám nổi sùng, chỉ có thể đồng ý.

Ngày đầu tiên quay chụp liền kết thúc như thế, mọi người sôi nổi hoàn thành
công việc. Phương Bạch cầm áo khoác chạy tới mặc cho cô, lại đưa cho cô
một cốc nước ấm, “Chị Kiều Kiều, chị đừng lo lắng. Cứ nghỉ ngơi một đêm
ạ, ngày mai chắc chắn có thể diễn được.”

Thịnh Kiều buông tiếng thở dài, bình tĩnh lại nói với cậu: “Em qua chỗ nào
gần đây mua ít đồ ăn khuya kiểu trà sữa thịt nướng gì gì đó qua đây,
tặng mỗi nhân viên công tác trong đoàn phim một phần, chị về phòng
trước.”

Tâm trạng cô không tốt, Phương Bạch cũng không quấy rầy, gật đầu đồng ý.

Khách sạn kinh doanh mà đoàn phim đặt chỗ ở ngay gần đây. Thịnh Kiều không
trở về mà cầm di động đến công viên nhỏ gần hồ. Cô click vào Weibo nhìn
xem, hot search đã hạ xuống một chút, mấy lời chửi thề ông ổng cũng ít
đi rất nhiều.

Cô còn thấy vài account marketing đang phát thông cáo: 【 tuy rằng Thịnh Kiều đúng là chả ra gì, nhưng lỗi lần này làm sao đổ hết cho cô ta được? Kịch bản có phải cô ta viết đâu. Vai nữ chính này chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, ai diễn người đó ăn chửi. Nói thật, tôi còn rất bội phục khí thế bị chửi mà vẫn can đảm của Thịnh Kiều. 】

Hẳn là ekip thống nhất mua marketing để up thông cáo, Cao Mỹ Linh đúng là
áp bách quá đáng, nhưng cũng biết phải tẩy trắng cho nghệ sĩ thế nào.
Chị ta cần Thịnh Kiều giữ vững độ hot, nhưng lại không thể để hình tượng bị hủy hoại hoàn toàn, cũng có sẵn một ít thủ đoạn marketing.

Thịnh Kiều nhắn tin cho Vượng Tử: Vượng Vượng, công tác chống anti thế nào rồi em?

Vượng Tử rep trong giây lát: Báo cáo hội trưởng, em đã viết một chương trình
report tự động, bài nào trên quảng trường có từ ngữ nhạy cảm sẽ bị block hết ạ.

Không ngờ cậu bé này lại là một nhân tài vi tính đấy nhỉ, Thịnh Kiều cổ vũ cậu bé: “Làm tốt lắm em, không ngừng cố gắng nhé!”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ạ!”

Gần cuối năm giáp tết, các cuộc thăm dò lớn và các bài vote về độ phổ biến ở trên các web đều bắt đầu tạo khí thế. Thịnh Kiều đã biên soạn các bảng
xếp hạng chính gửi cho quản lý nhóm vote online Trà Trà, yêu cầu cô duy
trì việc cày rank up vote hằng ngày. Cô cũng biên tập lại những việc
tuyên truyền giữ nhiệt độ và chống bôi đen, up hết lên group chat của
fanclub, chín người sôi nổi bảo đảm nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Tâm trạng của Thịnh Kiều đỡ hơn một ít.

Không thể bị bôi đen nữa, còn đen nữa thì đến 9 fan cũng chẳng còn.

Làm xong tất cả những chuyện này, cô bật đèn pin trên di động lên, mở kịch
bản ra. Tất cả lời thoại của mình trên đó cô đều ghi chú lại, câu nào
phải dùng giọng điệu gì nét mặt gì cô đều cẩn thận tỉ mỉ note từng cái
lại. Bắt đầu từ câu thoại đầu tiên, cô kiên nhẫn đọc đi đọc lại, sau đó
ghi âm bằng di động.

Đọc xong cô lại nghe ghi âm, sửa lại giọng điệu của từng câu từng chữ.

Thịnh Kiều nghĩ thầm, năm đó mình học dốt như bò, nỗ lực xong cũng có thể
nhận được cả offer của Đại học Luân Đôn. Xin hỏi trên đời có chuyện gì
khó hơn thi cử không? Không có!

Cô có thể thi đỗ vào Đại học Luân Đôn, thì cũng có thể làm diễn viên.

Chỉ là cô phải tốn thật nhiều công sức thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN