(Fanfic đam mỹ)(Sessinu) Yêu một người có lẽ...
CHƯƠNG BẢY
CHAP 7
Từ sau khi nghe cậu kể lại giấc mơ hắn đã hạ lệnh cho toàn bộ Tây quốc tập rượt võ nghệ, các xưởng vũ khí mau chóng làm thêm áo giáp và binh khí tốt nhất. Quân lính những ngày này đều phải luyện tập cao độ. Có lúc nửa đêm đang ngủ thì bị tiếng trống báo lệnh tập hợp gấp hại họ vội vàng chạy ra chưa kịp mặc giáp, thế là bị phạt chạy mười vòng thành (óa má, ác quá đi *liếc Sess*). Hắn hạ lệnh, đẻ phòng trừ trường hợp giặc đánh bất ngờ. Sau này quân lính khi đi ngủ cũng phải mặc giáp. Quân lính ở biên cương còn bị hành ác hơn! Hằng ngày ngoài xem xét và báo cáo tình hình về đế đô, giờ hai vị tướng quân Arashi và Fire còn trực tiếp ra biên cương giám sát tập luyện làm cho quân lính không ngừng oán thán(trong lòng). Nhưng sau đó mọi thứ dần được cải thiện rõ rệt hơn xứng đáng với những gì họ đã chăm chỉ làm và tập luyện.
Sáng nay như thường lệ, hắn phải ra thao trường cùng binh lính luyện tập. Cậu thấy động liền vùng dậy ôm tay hắn làm nũng:
– Ca ~ cho ta đi cùng được không
Hắn xoa đầu cậu ôn nhu nói:
– Đó là thao trường không hợp với ngươi đâu
– Ngươi lo gì chứ, không phải ta cũng rất giỏi sao? Có thể cùng ngươi tiếp chiêu mà. Ca~ ta hứa ta sẽ không làm loạn, ngươi cho ta đi cùng đi mà ca~~~ – cậu kiên trì năn nỉ
– Không là không! Ngoan – hắn nói rồi chạy luôn, ở đó thêm là sẽ bị khuân mặt kia làm xiêu lòng
Cậu nhìn cái kiểu chạy như chạy giặc kia mà hận không thể cho tên kia một đập. Hắn không cho cậu đi thì cậu tự đi! Xem ai làm gì được ai?!
Nói là làm, cậu lập tức thay đồ rồi chạy qua chỗ mẫu thân đại nhân bắt bà phải đưa cậu tới thao trường. Bà bị cậu nháo một hồi cũng chịu thua, phải đưa cậu tới thao trường. Cậu đi phía sau bà, hết ngó ngang lại ngó dọc, ngó một hồi cậu chân thành thông báo: CẬU(lại)BỊ LẠC RỒI
Thầm oán trách cái tính mù đường kinh niên của mình, cậu cố gáng lần theo mùi của bà đi tới tận khu vũ khí…
Về phần Larika-sama, đúng là có đi qua khu vũ khí kiểm tra chút ít rồi rời đi, định đi tới chỗ hắn thì tì nữ đằng sau hớt hả chạy lại nói cậu mất tích(hờ -_-!!!). Bà lập tức lao vào lều trại của hắn, nắm áo hắn lay kịch liệt (mama đại nhân! Hình tượng a~). Vừa lắc vừa nói cái gì đó và hắn chỉ nghe được câu “Tiểu cẩu khả ái của ta mất tích rồi”. Hắn đập bàn cái rầm, lập tức cho người tìm cậu
====================ta là giải phân cách================
– Mấy tên kia đứng lại – cậu tay cầm TTN hét lên
– Ngu mới đứng lại đó – hắc y nhân chạy phía trước lẩm bẩm
Vậy là trong rừng (cái rừng ở chap 1 á) có hai người dùng tốc độ bàn thờ chạy đuổi nhau. Cậu đuổi phía sau cố gắng nghĩ xem có cách nào có thể đuổi được tên này không. Có ai thắc mắc tại sao có màn rượt đuổi nà không? Cùng xem lại nha
=======================F=B=======================
Cậu tò mò ngó đầu vào khu vũ khí thì thấy có một hắc y nhân đang tìm gì đó. Cậu thật nhẹ nhàng tiến ra sau, lấy tay đập vai hắc y nhân đó. Hắc y nhân theo bản năng xoay người đá cậu, phóng ra cửa sổ chạy mất. Cậu nhanh chóng đuổi theo còn vừa đi vừa hét làm kinh động tới binh lính tìm cậu gần đó:
– TÊN THÍCH KHÁCH KIA ĐỨNG LẠI
====================E=F=B========================
Đó là lý do có màn truy đuổi này đây. Hắc y nhân lấy trong áo ra một quả bom khói nhỏ ném về phía cậu nhưng thật bất ngờ là cậu không còn ở phía sau nữa. Hắc y nhân đề phòng nhìn xung quanh. Cậu ở cành cây trên đầu hắc y nhân cười lạnh. Phen này mi chết chắc! Nhảy xuống đối diện hắc y nhân cậu lập tức ban tên đó một đao vào tay. Hắc y nhân may mắn né được nhưng chưa kịp hoàn hồn thì lưỡi đao đã cứa vào bên đùi. Hắc y nhân khụy chân xuống ôm vết thương chảy máu đau đến rên la dữ dội. Cậu liền giật khăn bịt mặt hắc y nhân đó ra dùng nó trói tay tên đó lại. Dựng tên đó dậy cậu lạnh giọng hỏi(bắt chước Sess nè):
– Tên gì?
– Là … là Ochi
– Mochi á – cậu hỏi lại
– Là O-chi – hắc y nhân tên Ochi gằn giọng
Cậu không thèm quan tâm mà đá vào người tên Ochi ra hiệu đi về phía trước. Ochi hết cách đành khập khiễng đi theo. Đi được một đoạn thì gặp được quân lính đi tìm cậu. Hắn nhìn thấy cậu cục đá trng lòng được hạ xuống, đi tới kiểm tra xem cậu có bị thương đâu không còn tên Ochi bị binh lính áp giải về rồi. Cậu thấy hắn lo như vậy cảm thấ hơi có lỗi. Hắn sau khi chắc chắn cậu không sao liền quay ra trách cậu:
– Có biết ta lo thế nào không hả?
– Xin lỗi mà – cậu cúi đầu hé mắt nhìn hắn nổi bão
Hắn nhìn bộ dạng như cún con bị bắt nạn(đúng mà) mà thương. Thở dài, hắn ôm lấy cậu nói:
– Không được có lần sau nghe không
Cậu cũng ôm hắn gật đầu. Chỉ là quân lính quanh đấy đã bị anh em này chọc mù con mắt rồi a~
End chap 7
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!