[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi! - Chương 1: Hotboy là anh!?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi!


Chương 1: Hotboy là anh!?


Trường Royal- ngôi trường có bề dày lịch sử, một ngôi trường rộng rãi và vô cùng nghiêm khắc đối với học sinh. Một ngôi trường mà ai ai cũng hằng mơ ước được vào học trừ cậu – Dịch Dương Thiên Tỉ. Thiên Tỉ là một anh chàng chán ghét mọi thứ trừ bản thân cậu ta ra, dù tính cách hơi không bình thường nhưng ngoại hình thì khó mà chê, da trắng, mắt hơi to, lông mi cũng dài, mũi nhỏ, môi hồng. Là một ngoại hình mà các thiếu nữ mơ ước, đáng tiếc Thiên Tỉ không mấy yêu thích vẻ đẹp mị hoặc này.
Xốc chiếc cặp trên vai của mình, Thiên Tỉ bước vào cổng trường, không phải khen chứ trường gì mà rộng thấy ớn khiến Thiên Tỉ nhà ta đi mãi mà không tới nơi. Nhìn bản đồ trên tay, Thiên Tỉ thở hắc ra một tiếng, rộng quá trời đi, chừng nào mới vào được cái lớp, đang đi thì đột nhiên Thiên Tỉ bị đẩy về phía trước khiến cơ thể quay sang rồi sau đó lại bị đẩy ra phía sau khiến gương mặt méo mó, và cứ thế cậu bị đẩy đến mức hoa mắt. Sau 5 phút định thần, cậu mới nhận ra thì ra là do học sinh chạy vào nên mới xảy ra tình trạng trên. Thầm cảm thấy vào ngôi trường này chính là tai họa, vừa mới đi được chút xíu là bị xô đẩy cho chết đi sống lại, cứ bị dài dài thì chắc có nước chết sớm.
Nhặt lại tờ bản đồ, vừa ngước mặt lên Thiên Tỉ đã chạm phải một gương mặt trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóm lại là người đó đã thành công hù chết cậu, cậu nuốt một ngụm nước bọt. Cô gái trước mắt rất đẹp, đẹp tới mức cậu cứ tưởng là tiên nữ hạ phàm. Cô gái nhìn Thiên Tỉ với ánh mắt hằng học và nói:
– Biết Tuấn Khải không?
Chưa kịp gật đầu hay lắc đầu thì Tỉ đã bị ăn trọn một quả đấm của cô gái, sau đó còn bị ăn mấy cái tát, sau đó nữa là giọng nói chanh chua của cô ta vang lên:
– Sống thì phải biết mình là ai. Hiểu chưa?
Cô gái đó nắm đầu Thiên Tỉ rồi nhận xuống gần sát đất, vì bị đánh quá bất ngờ nên cả đầu óc cậu đều xoay vòng và mắt thì cứ đầy sao nên Thiên Tỉ không có khả năng chống trả, cô gái tiếp tục hét:
– Hiểu chưa hả? Hả? Tao hỏi mà mày không trả lời à? Cái thằng gay biến thái kia, mày không trả lời tao thì tao đánh cho mày chết.
Mỗi lần nói là cô ta thục đầu gối vào bụng Tỉ, thật là cậu có biết gì đâu mà bị đánh vậy trời? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chuyển trường thì bị đánh? Quái gì vậy? Còn bị chửi là gay? Gay mẹ gì? Cậu là con trai nam tính menly 100% đó.
Mọi người xung quanh đứng xem sau đó chỉ chỏ, xù xì với nhau chứ không có giúp cậu. Một lúc sau, cô gái rời đi, cậu ngồi bệt xuống đất ngu ngốc nhìn nguời bóng lưng kia. Cậu ngây ngẩn nhưng lòng tràn đầy lửa giận. Thật muốn nhào tới xé cô ta thành một trăm hay hai trăm mảnh mới hả dạ.
Nắm lấy quay cặp, cậu bước đi mà luôn miệng rủa cái tên gì mà Khải… Tuấn Khải gì đó. Thiệt là…. tại cái tên đó nên cậu mới bị đánh mà cậu tin chắc là tên này chắc là đẹp lắm, chắc đào hoa quá nên bị đánh ghen, mà mấy bà thím nhiều chuyện đó lại đi đánh ghen nhầm mới chết chứ. Bực hết mình.

Đá hòn đá nhỏ ven bờ cỏ xuống hồ nước lớn giữa trường, chợt nghe tiếng hét:
– Ai vậy hả?
Một chàng trai có mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen, làn da trắng, cao một mét tám, mắt hẹp dài, mày rậm, môi mỏng, cơ thể rắn chắc….. diễn viên Hàn? Cậu nuốt nước bọt trước vẻ đẹp nghiêng thùng đổ thúng của anh chàng. Tuấn Khải cau mày xoa xoa trán nhìn chàng trai trước mặt. Cậu ta giống như con gái, trên mặt còn có vết thương.
Thật ẻo lã!
Thiên Tỉ toan lên tiếng xin lỗi nhưng khi nhìn thấy bảng tên anh ta đang đeo. Cậu nhếch mép cười nhạt, trời thật không phụ lòng người. Cậu vừa bị đánh tới điếng người vì một tên là Tuấn Khải, bây giờ hắn tự nộp mạng cho cậu rồi. Vữa nghĩ, Thiên Tỉ xoắn tay áo lên sau đó đi tới đục mạnh bạo vào bụng Tuấn Khải, tức giận quát:
– Đúng là tôi đoán đâu có sai. Cậu đúng đẹp trai há, hèn gì…. tại mặt cậu mà tôi đây tự dưng bị đánh. Tôi phải đập nát gương mặt cậu.
Nói xong Thiên Tỉ tát mặt của Khải một cách liên hoàn mà không chừa một kẻ hở, không có ngưng một giây nào. Tuấn Khải bị đánh đến mụ mị đầu óc.
Hôm nay là ngày quái gì vậy? Anh sao phải bị đánh? Trường dạo này có cho bệnh nhân tâm thần lẻn vào à?
Tuấn Khải ăn đau đến nhíu mày, ôm bụng. Tên nhóc này chán sống rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN