[Fanfic Running Man][SpartAce] ACE Át Chủ Bài Của Anh.. - Chương 18: Thú tính trỗi dậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


[Fanfic Running Man][SpartAce] ACE Át Chủ Bài Của Anh..


Chương 18: Thú tính trỗi dậy


Au đã trở lại. Au thành thật xin lỗi vì đã lâu không up truyện. Nên mong các tình yêu hãy tha lỗi bỏ qua cho Au nha. Đừng rời bỏ Au hiu hiu hiu T_T

Chương này tặng hai em FuyuSeiki và camtien153. Vì hai em đã luôn luôn ngóng đợi Au, dù Au có ra chương trễ cách mấy. Saranghae hai đứa ♡~♡

Cảnh báo 17,5+ (Ai chưa đủ 17 thì click back nhá): Đọc chương này coi chừng tức ói máu. Au cũng đã vừa viết vừa cắn răng chịu đựng.

Vì một tương lai không nhàm chán. Có gì đừng ném dép Au à. *chạy lẹ*

……………………….

HaHa chắc chắn một điều, trong lời nói của Gary có ẩn chứa sự việc gì đó rất nghiêm trọng. Bởi lẽ, ánh mắt kia khi thốt ra tên Jong Kook hyung, mang đầy sự căm ghét.

“À…ờ..thôi không nhắc nữa. Bây giờ trước mắt chúng ta phải làm sao với Jae Suk hyung đây? Xem ra anh ấy không thể cầm cự được lâu đâu.” – HaHa cố không hỏi đến Jong Kook nữa. Cậu kéo lực chú ý của Gary về lại trên người Jae Suk.

“Anh…thật sự cũng không biết nữa. Không dụng cụ, không thuốc men, thì làm sao anh cầm máu cho hyung ấy được.” – Gary nhìn hai bàn tay mình dính đầy máu của Jae Suk, mà lòng rối như tơ vò. Bây giờ cậu không thể nào suy tính được việc gì cả.

HaHa thở dài, cậu liền tay xé một mảnh áo của mình, cố gắng buộc lại vết thương cho Jae Suk.

Ngay khi làm, cậu chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Thấy hành động kì lạ của người kia, Gary nhăn nhó, bồn chồn hỏi.

“Cậu đang tìm gì vậy HaHa? Bây giờ không phải lúc quậy phá đâu.”

“Hyung là cái tên đầu đất, suốt ngày chỉ nghĩ em quậy phá thôi sao?” – HaHa biểu môi, quăng cái liếc mắt trắng dã về phía Gary.

“Haizzz…Em đang tìm hộp dụng cụ sửa chữa. Nếu may mắn chúng ta có thể tìm thấy một chút rượu hoặc cồn 90°.” – Vừa nói, tay chân HaHa không ngừng lục lọi.

“Dụng cụ sửa chữa? Cồn? Còn cả rượu nữa? Em đang nghĩ gì vậy? Chuẩn bị sửa máy sao?”

“…”

“Trời ạ! Là để cứu Jae Suk hyung.” – HaHa nhàn nhạt trả lời. Thi thoảng lại có vài tiếng leng keng của các vật dụng va vào nhau.

“Cậu điên rồi.” – Gary bực dọc, đá chân vào cửa đánh thình một tiếng.

Đột nhiên, Gary cảm nhận được có tiếng chân đang lao tới từ phía sau. Cậu nhanh chóng quay người lại, chưa kịp định thần, một bên má đã bị ai đó giáng cho một bạt tai đau điếng. Đồng thời cổ áo cậu cũng bị nắm chặt, nhấc lên.

“Trong hộp dụng cụ có thể có búa, clef*, dao, kéo hoặc thậm chí là một mảnh sắt vụn. Rượu hoặc cồn có thể sát trùng vết thương. Tất cả những thứ đó, nếu biết cách sử dụng thì đều có thể cứu mạng người.”

Giọng nói HaHa trở nên gấp gáp, trong thanh âm có chút phẫn nộ.

“Nếu anh không giúp được gì thì ngồi yên một chỗ. Đừng làm phiền. Cảm ơn.” – HaHa không thèm quản đến cái tên máu nóng đó nữa. Cậu tiếp tục quay lại công việc của mình.

“…”

Biết bản thân vừa trách lầm người khác, Gary cũng có chút áy náy trong lòng. Cậu không nói thêm nữa, đứng dậy bắt đầu tìm kiếm.

HaHa biết người kia vì thấy bản thân tự có lỗi mà âm thầm phụ giúp trong im lặng. Cậu bất giác cười nhẹ, hai tay cũng vì thế mà hăng hái hơn.

Hừm…Lúc nào cũng thế. Cơ bản là ngoài lạnh trong nóng. À không, phải gọi là một tên không hiểu gì cả mới đúng.

Loay hoay một dạo, Gary quyết định hỏi điều cần hỏi.

“Ờ…HaHa à! Phòng giam này…có mình cậu thôi sao? Suk Jin hyung, Kwang Soo với Ji Hyo, cậu có biết họ ở đâu không?” – Gary nhỏ giọng hỏi.

Đôi tay thoáng chậm lại, HaHa quay đầu, quát.

“Yaa Kang Gary! Anh thừa biết là em cũng vừa tỉnh lại không lâu mà. Với lại nhìn quanh không thấy ai ngoài em, thì cũng biết là không có rồi. Hỏi vớ vẩn vậy?”

Gary giật mình, vội cụp mắt tiếp tục tìm tìm kiếm kiếm, không dám hỏi nữa.

Hỏi một chút, không trả lời cũng không sao mà. Cớ gì lại quát mình chứ?

Vù…vù…..

Tiếng gió rít qua khe cửa ngày một nhiều, tạo thành tầng tầng lớp lớp âm thanh kì dị. Nhiệt độ khoang tàu dần hạ thấp, có thể cảm nhận được hơi lạnh từ bốn bức tường sắt tỏa ra.

Con tàu bắt đầu nhấp nhô nhiều hơn, đồ đạc bên trong cũng vì thế mà lắc lư theo.

Đột ngột, mọi người có cảm giác như cơ thể nhẹ hẫng đi vài phần. Tích tắc một giây sau, cả con tàu khổng lồ thả mình, đập thẳng xuống mặt biển đánh uỳnh một tiếng rất lớn. Con tàu vừa vượt qua đợt siêu sóng đầu tiên do cơn bão mang đến.

Cú va đập khiến cho những thứ bên trong như bị đảo lộn hoàn toàn, bao gồm cả con người.

Vì sự việc diễn ra quá nhanh làm Gary và HaHa trở tay không kịp. Cả hai hiện tại đều ngã sóng soài trên sàn tàu.

“Aey…đau quá. Cái lưng của tôi.” – HaHa nhăn nhó mặt mày, hai tay không ngừng xoa thắc lưng.

Lạch cạch…lạch cạch…..

“Yaa Dong Hoon! Coi chừng!”

HaHa mắt nhắm mắt mở không hiểu gì, đã bị người kia ôm đầu, nằm đè lên trên. Tiếp đó là hàng loạt đồ vật rơi lộp bộp xuống hai người. Sau cùng mọi thứ kết thúc bằng một tiếng xoảng.

Âm thanh rên khe khẽ bất giác thoát ra, lọt vào tai HaHa.

“Ya Kang Gary, anh điên hả?”

HaHa vùng dậy, đẩy Gary qua một bên. Cậu vội vàng vòng ra sau xem người này có bị thương hay không.

Nhìn nhìn một lúc, cơ bản là không có vết thương nào nghiêm trọng, HaHa bấy giờ mới thầm thở phào. Cậu nhìn bâng quơ rồi quyết định ngồi xuống, một tay đè lên lưng Gary, tay còn lại nhẹ nhàng làm gì đó.

“Này cậu làm gì vậy HaHa?” – Gary có ý tránh đi sự đụng chạm của HaHa.

“Ngồi im một chút được không? Em đang giúp hyung lấy mấy vụn miễn thủy tinh vướng trên áo. Không lấy ra sẽ rất nguy hiểm.” – HaHa ra sức bình ổn lại tấm lưng cục cựa trước mặt.

“…”

Bầu không khí chợt trùng xuống. Mọi người đều đang tự nhốt mình vào suy nghĩ riêng của bản thân, khiến cho xung quanh trở nên gượng gạo, khó chịu.

“Ha…HaHa à! Chuyện này…”

“Em nghĩ chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hộp dụng cụ. Bão càng ngày càng mạnh, Jae Suk hyung khó mà chịu đựng được thêm cú va đập nào nữa.” – HaHa mím môi, nói gạt đi.

Lời vừa ra đến miệng liền bị giọng nói HaHa cắt ngang. Gary không biết làm sao đành nuốt lại những điều định nói.

……………………

Bên này, Jong Kook đang khó khăn bám víu thân thể vào thanh sắt, để chống chịu lại từng đợt sóng dữ dội.

Ngay khi Jae Suk hyung và Gary bị đưa đi, anh liền bị tên Hong Dae cho người nhốt lại vào chỗ cũ. Sau vụ việc vừa rồi, có vẻ gã rất tức tối, nhất quyết cắn lấy anh không buông.

Gã sai thuộc hạ trói anh tại cửa sổ nhỏ nhìn ra biển. Tuy nhiên không chỉ trói một mà đến hai sợi xích. Một sợi trói hai tay anh cao qua đầu, sợi còn lại xích chân anh vào thành tàu. Thân thể anh không thể ngồi xuống, cũng không thể đứng thẳng. Điều này khiến vết thương ở lưng trở nên đau nhức.

Gã muốn anh hứng chịu những đợt sóng đánh vào mạn tàu, để anh nếm trải vị mặn của biển. Đồng thời để nước biển lạnh lẽo thấm vào từng thớ da thịt, làm cho vết thương buốt rát hơn.

Rào….ooo

Một đợt sóng nữa lại ập vào, khiến quần áo Jong Kook ướt sũng, tóc tai cũng bết hết lại. Đôi mắt anh vì muối biển nhỏ xuống mà khó khăn nhắm mở.

Khoang miệng mặn chát, Jong Kook liên tục ho khan.

“Khụ khụ…Cái tên mặt quỷ chết tiệt.”

Cái lạnh lan tỏa khắp cơ thể, len lỏi qua từng lớp áo, càng làm nhiệt độ cơ thể anh hạ thấp hơn. Vết thương cũ mới lần lượt bị nước biển ghé thăm.

Tiếng rên khe khẽ rít qua kẽ răng, Jong Kook mệt mỏi tựa đầu ra sau, cố tìm một điểm tựa, dựa vào. Anh cảm thấy toàn thân mình vô lực, tứ chi như không còn là của mình nữa.

Nước…mình cần nước.

Tâm thần nặng triễu, cuối cùng vẫn là không gượng nỗi, Jong Kook mặc kệ tất cả, lịm đi.

Mưa giông vần vũ trên nền trời xám ngắt. Mây đen cùng những đợt mưa như trút nước bao trùm lấy con tàu. Giữa cơn thịnh nộ của thiên nhiên, con tàu khổng lồ cũng chỉ là một món đồ nhỏ bé. Mặc cho sóng lớn dập liên hồi, con tàu vẫn chống chịu, lướt thẳng về phía trước.

…………………………..

Không biết trải qua bao lâu, con tàu cuối cùng cũng thoát khỏi vùng bão, các đợt sóng dữ dần yên ắng hơn.

Màu xám đen trên nền trời đã được thay thế bằng một màu trong xanh, khoáng đản. Tia nắng yếu ớt buổi ráng chiều chiếu qua những tầng mây trắng, tạo thành những dãi màu cam đỏ vàng, bỏ xa phía sau là một màu u ám.

“Thưa chỉ huy! Chúng ta đã thoát khỏi tâm bão.”

“Tốt! Còn bao lâu nữa là đến Naraka?”

“Chúng ta còn cách Naraka 7 hải lý nữa.”

“Kích hoạt bộ chắn sóng, ngăn đường truyền nhận dạng từ vệ tinh xuống tàu. Khoảng cách ngắn vậy thì dùng được rồi. Cho tàu tăng tốc độ lên.”

Nhận được lệnh, đám lính lập tức gõ mã kích hoạt, đồng thời bật chế độ tăng tốc. Bề ngoài thoáng nhìn chỉ là một con tàu hàng rời, nhưng bên trong đều được lắp đặt lại toàn bộ hệ thống, không khác gì một chiến hạm đội lốt tàu hàng hải.

Rè…rẹtttt….

Âm thanh quen thuộc lần nữa vang lên, Hong Dae nhắm mắt, hít một hơi sâu, chầm chậm trả lời.

“Year Master!”

Hong Dae ngươi nghe đây…”

“Nhưng….Master..Nếu sắp xếp vậy tôi e rằng..cô ta sẽ không chịu được đến cuối đâu. Cô ta có thể chết giữa chừng. Như vậy chẳng khác nào ngài bị mất một món đồ tốt sao?” – Gã nhíu chặt mày, phân tích.

“Đừng nhiều lời! Việc được hay mất ta tự có dự liệu.”

“Chó dưới chân thì chỉ cần vẫy đuôi và nghe theo.”

Rè…rẹtttt…

Cuộc đối thoại tắt ngang, bàn tay của gã đã nắm lại thành quyền, chặt đến mức có thể thấy được gân xanh nổi lên.

“…Grừm…lão già khốn kiếp.”

Âm thanh gầm gừ khe khẽ thoát ra, đôi mắt gã hằng đỏ từng tơ máu.

“Thưa chỉ huy!”

Vút…bốp

Sau tiếng gió vút qua, nhanh như cắt, một cú đấm như trời giáng đấm thẳng vào mặt tên lính bên cạnh. Máu từ miệng tên đó chảy ra, nhỏ xuống, kèm theo vài cái răng hàm. Thân thể tên lính lảo đảo, ngã ầm xuống đất, bất tỉnh.

“Dám gọi tao là chó. Gã xứng sao?”

“Chúng bây cũng là những con chó của tao thôi.” – Gã hét lên, chỉ tay vào đám lính.

Không thể làm sao nguôi cơn giận dữ, gã rút dao, liên tục đâm vào thân thể tên lính nằm dưới sàn. Từng nhát dao rút ra, cuốn theo là những dòng máu nóng bắn lên như suối, vấy cả vào quần áo. Gã càng đâm càng thích thú, lực tay cũng vì thế ngoan độc hơn. Thi thể theo quán tính sinh học mà co giật vài cái, vài giây sau thì im bặt.

Chẳng mấy chốc, dưới chân Hong Dae đều là dịch máu, nhuộm đỏ cả một mảnh.

Hình ảnh man rợ như thế này, một số tên lính non yếu không thoát khỏi chịu không được mà nôn khan.

Mắt thấy chỉ huy không khác gì ác quỷ hóa điên, ai nấy đều không dám động đậy. Đến thở cũng phải nhẹ đi vài phần.

Sau tất cả màn “giải trí” thì cuối cùng gã cũng đã nguôi giận.

Hong Dae chậm rải lấy ra một chiếc khăn trắng, lau đi những vết máu trên lưỡi dao. Gã còn không quên ngửi qua nó bằng một điệu bộ cực kì thụ hưởng.

“Quăng cái xác đi. Dọn dẹp cho sạch sẽ.”

Mệnh lệnh đưa ra, chỉ vài phút ngắn ngủi, mọi thứ đều được trả lại nguyên vẹn, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

“Báo cáo đi!”

“Thư….thưa chỉ huy! Chúng ta chuẩn bị cập bến Naraka sau một tiếng nữa.” – Tên lính lắp bắp báo cáo tình hình. Một màn khủng bố vừa rồi, làm hắn không khỏi run rẩy khi đối diện với người này.

Khẽ phất tay, gã tiếp tục suy nghĩ những lời mà mình vừa nhận được từ tên chủ nhân khốn kiếp kia.

Một kế hoạch điên rồ.

“Hừm…Điên nhưng chứa đầy dã tâm và thú tính.”

“Hà hà mùi tiền đã phản phất trước mũi rồi.” – Hong Dae híp mắt, làm hành động hít thở như chính gã đang thật sự hít lấy mùi tiền.

“B17, B18 xuống khoang 2 lôi con nhỏ đó đến phòng hình cụ.”

Hai tên thuộc hạ với mã số B17 và B18 gật đầu, tiếp đến lủi nhanh ra ngoài.

…………………………….

Cánh cửa sắt nặng trịch được kéo ra, trước mắt Hong Dae là cơ thể bất động nằm trên đất của một cô gái, mái tóc nâu đậm rủ xuống, che đi một nữa khuôn mặt. Toàn thân bị nhiễm một tầng bùn đất. Quần áo đôi chỗ đã bị xé rách, chỉ còn duy nhất chiếc áo khoát là lành lặn. Những chỗ rách, còn ẩn hiện vài vết thương mới cũ.

Ji Hyo đã bất tỉnh sau khi chịu quá nhiều cú sốc lớn. Đến giờ cô vẫn còn hôn mê.

“Ra ngoài!”

Nghe lệnh, hai tên thuộc hạ nhìn nhau, cuối cùng hiểu ý, nhanh chóng đi ra ngoài canh gác. Đây cũng không phải lần đầu chúng thấy tình cảnh này. Cô gái nào lọt vào tay chỉ huy thì số phận đều quá rõ ràng.

Sống không Bằng Chết.

Nhớ lại mỹ cảnh đã bị phá hỏng, Hong Dae không khỏi thấy lòng mình rạo rực. Gã muốn đến gần hơn, để một lần nữa được chiêm ngưỡng thân thể nuột nà này.

Gã chậm rãi đi đến, nửa quỳ trên đất, lấy tay vén qua một bên mái tóc nâu đậm. Từ trên nhìn xuống, quả thật là một gương mặt xinh đẹp, khả ái. Tuy nhiên hàng chân mày lại toát lên khí khái khôn ngoan, kiên cường.

Đôi môi cô vẫn còn vươn chút son đỏ, khép hờ, đã vô tình khơi gợi dục vọng từ tên quỷ diện.

Hong Dae không kiềm được, thô bạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. Gã gặm, mút ngấu nghiến như thể đó là một quả cherry mọng đỏ thơm ngọt. Bàn tay gã bắt đầu lần mò, luồng vào áo khoát, xoa nắn từng tất da thịt. Gã muốn từng dây thần kinh trên đôi tay đều phải cảm nhận được làn da mướt mát này. Vòng eo thon thả cũng chịu số phận bị cáu mạnh một cái, lập tức trên da hiện lên dấu hằng đỏ.

“Chẳng lẽ tao lại bỏ qua cho mày? Tại sao tao phải nghe lời tên chủ vô dụng đó? Trước khi đưa mày vào chỗ chết thì tao nhất định phải có được mày, mèo con ạ.” – Gã lầm bầm vài lời bên tai Ji Hyo.

Tiếng hít hà ngày một dồn dập. Làn hơi ấm nóng thổi xuống cần cổ trắng ngần. Xương quai xanh uốn lượn, lộ ra chiếc hỏm tuyệt mỹ, khiến gã nuốt nước bọt ừng ực.

Chiếc áo khoát bây giờ đã trở nên quá vướn víu trước tay gã. Một động tác nhỏ lướt qua, áo khoát liền bị mở toạt. Bên trong là áo thun đã bị xé làm hai trước đó.

Trên làn da có vô số những dấu bầm tím đỏ, như bị thứ gì đó gặm cắn tạo thành. Chiếc áo lót màu đen tuyền một lần nữa lại xuất hiện.

Lần này không còn sự phản kháng nào, Hong Dae mạnh tay giật bung* chiếc áo nhỏ đen cuối cùng.

Bộ ngực căng tròn không còn gì bảo vệ, cứ thế phô bày ra. Hai điểm hồng nhủ hoa tròn trịa, tỏa đi sức hút quyến rũ chết người. “Nơi đẹp nhất” đó đang nhè nhẹ phập phồng theo từng nhịp thở của Ji Hyo. Cô không hề biết rằng thân thể mình sắp bị đưa vào hố sâu dâm dục của tên cuồng sát.

“Th…thật mỹ lệ.”

Hong Dae cảm giác cổ họng như bị đốt cháy bởi dục hỏa trong mình, gã liên tục liếm môi như kẻ thiếu nước. Không thể chần chờ hơn, gã cúi đầu, úp mặt vào giữa vùng đồi mềm mại đó hít lấy hít để mùi da thịt con gái trong trắng. Hai tay Hong Dae không ngừng nắn bóp thô bạo như thể chỉ trong phút chốc chỗ ấy sẽ biến mất khỏi tay gã.

“Ji Hyo à…ư….Ji Hyo à…con mèo nhỏ đáng chết của tao…”

Hong Dae không ngừng gầm gừ tên cô trong cuốn họng. Hai bàn tay đỏ máu nhanh chóng luồn xuống chiếc quần jean của cô, gắt gao xé mở. Trong khi đó gã dùng cái miệng bẩn thiểu của mình để cắn lấy “điểm hồng” của cô một cái thật mạnh.

A…

Trong cơn mê man, Ji Hyo dường như cảm nhận được một cỗ đau đớn truyền tới nơi bầu ngực. Cô nhíu mày, khẽ rên, theo phản xạ tự nhiên mà cựa mình, mở mắt.

“Ồ! Tỉnh rồi sao? Hà hà hà.” – Hong Dae thoáng bất ngờ vì thấy con mèo con của gã đã tỉnh giấc.

Đôi mắt vừa mở ra, hình cảnh đầu tiên cô thấy được lại là bản thân bị một thân hình to lớn đè lên, cùng gương mặt ghê tởm, méo mó đang phóng đại trước mặt mình. Tên sát nhân lườm cô với cặp mắt dã thú, nóng rực.

Đầu óc tuy còn mơ hồ, nhưng Ji Hyo vẫn biết mình đang lâm vào tình thế thịt cừu dâng lên miệng sói. Cô cắn mạnh vào lưỡi để cơn đau giúp cô tỉnh táo. Ji Hyo cố sức quẫy đạp thật mạnh toàn thân, hi vọng gã sát nhân thấy khó mà lui.

Cư nhiên cơ thể tên này lại vững không khác gì tảng đá. Mặc cho cô có dùng biện pháp gì đều không thể lay chuyển được gã.

Bấy giờ, Ji Hyo mới nhìn xuống thân thể mình, kinh hoàng nhận ra, trên người mình không còn một mảnh vải nào, và khóa quần cũng đã bị mở toan. Nơi nhủ hoa kia…cô không hiểu sao lại rướm chút máu.

Ngây người vài giây, cô liền hiểu cái tên đáng chết này đã làm gì mình. Ji Hyo quờ quạng hai tay, đánh đập lung tung. Cô hét lên, kêu gào trong sự vui thú của tên Hong Dae.

“Cứu tôi với! Các hyung ơi! Jong Kook oppa! Cứu em….”

“Đúng rồi….ha…hét lên đi…gào lên đi. Mày càng làm thế tao càng hưng phấn.”

Hong Dae nãy giờ không ngừng cố gắng cởi nốt những thứ trên người Ji Hyo, nhưng gặp phải sự chống cự quyết liệt của cô, nên ý định của gã vẫn chưa thành.

Điên tiết, gã giơ tay giáng mạnh xuống một cái tát, khiến Ji Hyo ho thốc một đường máu.

Khục…khụ khụ…

“Nằm yên thì tao còn đối xử tử tế. Nếu không thì đến lúc đó, mày sẽ phải quỳ mọp dưới chân, để xin tao tha cho tấm thân bẩn thỉu của mày.”

Hong Dae dùng tay bóp mạnh vào cằm Ji Hyo, gã ghé sát mặt mình vào mặt cô, nói.

“Mày là đứa con gái thằng khốn Jong Kook yêu nhất, tao càng phải chiếm được mày. Khi chiếm được mày rồi thì tên đó sẽ mãi mãi là kẻ đến sau tao.”

“Tao cũng không ngại nói cho mày biết, Jong Kook nó đã vì mày mà bị tao hành hạ rất thê thảm. Tao đã nói là mày đã bị tao cưỡng bức và nó rất tức giận. Với tính cách chiếm hữu, dù cho có muốn, nó cũng sẽ không bao giờ lấy một người như mày. Đến anh em của nó cũng không còn tin tưởng nó nữa. Tên khốn đó sẽ chết trong cô độc.”

Càng nói gã càng thống khoái, nghĩ đến viễn cảnh kẻ thù bật nhất bị hạ dưới tay, làm gã như muốn phát điên.

Ánh mắt Ji Hyo chợt mở to, con ngươi rung chuyển kịch liệt. Chứng tỏ cô đang rất đau khổ. Mọi thứ Ji Hyo nghe được đều như vạn tiễn xuyên tim. Tay bên phải bất giác nắm chặt lấy cổ tay bên trái, nơi có chiếc vòng tràng hạt của người nọ.

“…”

“Tên đê tiện mày…Thân thể của tao không phải là mày muốn chiếm là dễ dàng. Tao chỉ ngủ với một người duy nhất mà thôi. Người đó chính là Kim Jong Kook. Chỉ có anh ấy mới được đụng vào tao.”

Một cỗ lửa giận xông lên, cô đột ngột bật dậy, cắn một cú đau điếng vào tai tên sát nhân. Bởi lực cắn quá mạnh, vành tai gã đã bị đứt sứt hết một miếng.

Hong Dae loạng choạng giựt lùi về sau, ôm lấy bên lỗ tai phải. Vì quá đau, gã thét lên một tiếng thật lớn.

Aaaaa

“Con khốn mày!”

Ji Hyo cười khẩy, phóng ánh nhìn khinh bỉ vào gã. Cô phun ngụm máu xuống đất, lẫn bên trong còn thấy rõ một góc vành tai. Cô không biết sức mạnh ấy từ đâu mà có, nhưng nó đã giúp cô thành công thoát khỏi tên cầm thú này.

Gã điên cuồng lao đến cô, dùng đôi tay lực lưỡng bóp lấy cần cổ yếu ớt, nhất hổng cả thân thể khỏi mặt đất.

Khặc…khặc….

Ji Hyo vùng vẩy dữ dội, cào cấu cánh tay to như khúc củi của gã. Mặt cô dần chuyển từ đỏ sang tím vì thiếu khí.

“Chỉ huy!”

“Chỉ huy!”

Bất ngờ, hai tên thuộc hạ thân cận từ bên ngoài đi vào báo cáo.

“Chúng ta đã vào động ngầm Naraka. Năm phút nữa cập bến.”

Hừm…hừm….

Hong Dae tức giận, ném mạnh Ji Hyo xuống sàn. Trước khi quay đi, gã không quên đá một cú đánh thụp vào bụng cô, khiến cô ho khan vài tiếng.

“Tụi bây xích tay chân nó lại cho tao. Nhốt nó vào lồng sắt, rồi khiêng nó đến Khu D.”

“Rõ”

“…”

“Tụi bây…tránh ra…tránh ra…Không được đụng vào tao.”

Hong Dae đi nhanh ra cửa bỏ lại phía sau loạt âm thanh gào thét, chống cự của Ji Hyo. Trên mặt gã vẫn còn hiện rõ sự bất mãn. Tuy nhiên môi gã lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Chào mừng đến với ĐỊA NGỤC NARAKA.

…………………………

*Clef: là cái cờ lê vặn ốc ấy mấy mem.

*Ji Hyo mặc áo ngực gài phía trước nên mạnh tay là bung ngay.

………………….Hết Chương 18………………..

Hãy yêu thương Au và vote cho Au đi nào. Comment được thì càng tốt.

Love all.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN