[Fanfic Running Man][SpartAce] ACE Át Chủ Bài Của Anh.. - Chương 5: Thành hay bại!? lá cờ cuối cùng hãy chờ ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


[Fanfic Running Man][SpartAce] ACE Át Chủ Bài Của Anh..


Chương 5: Thành hay bại!? lá cờ cuối cùng hãy chờ ta


P/S: Hôm nay sinh nhật Hổ ca tác giả cho lên sàn chương 5. Chương này dài hơn những chương khác tầm 1 trang xem như tác giả khuyến mãi aaa~ ^^

…………….

Gary bước ra ngoài với bao nhiêu sự ngờ vực. Âm thầm để bức thư vào túi xách riêng giao cho VJ giữ hộ. Tạm thời cậu sẽ không hỏi gì đến nó. Bởi lẽ cậu nghĩ mọi việc đều do tổ chế tác sắp đặt sẵn.

Gary điều chỉnh lại biểu tình của mình sau đó tụ họp với mọi người.

Hiện tại Jong Kook – Ji Hyo – Gary cả ba đều nhận được bức thư kì bí. Nhưng tuyệt nhiên không ai biết về sự tồn tại của những cái khác.

………….

Flycam* được bố trí quay toàn cảnh từ trên không. Từ trên cao ruộng lúa như thu hết vào tầm mắt. Mở ra một không gian rộng lớn. Ruộng lúa được bao quanh bởi rừng cây bạt ngàn. Màu nâu của bùn hoà cùng màu xanh mát của cây tạo nên một bức tranh vừa hùng vĩ vừa mềm mại.

Ba đội đều được mặc những bộ đồ và mang ủng dành cho làm ruộng, lần lượt bước vào.

“Ohhh! Nhìn gần không đùa đâu nhé. Mực nước có thể cao gần đầu gối đấy.” – Jae Suk lo lắng nhìn ruộng lúa trước mặt.

“Hyung nhanh lên! Bước xuống đi. Đâu phải lần đầu chúng ta chơi dưới ruộng đâu.” – Jong Kook cằn nhằn hối thúc đẩy Jae Suk xuống ruộng.

Bị đẩy bất ngờ, Jae Suk suýt ngã thẳng xuống nước, rất may có HaHa đứng phía dưới đỡ kịp lúc. Jong Kook thoáng giật mình vì anh đẩy rất nhẹ.

“Aissss….Kim Jong Kook!” – Jae Suk giả vờ tức giận chỉ tay vào Jong Kook. Biết anh Châu Chấu đùa giỡn, Người Năng Lực không sợ chết nhe răng cười lại. Hai người không màn đến tuổi tác lườm nhau như trẻ con.

Vừa bước xuống ruộng, chân đã bị lún sâu vào bùn không thể nhất lên. Chân nặng như đeo chì, các thành viên di chuyển một cách khó khăn. Chỉ duy nhất Jong Kook di chuyển một cách nhanh nhẹn. Mấy chốc anh đã đứng vào vị trí chờ đồng đội của mình.

“Haizzzz Cậu ta không phải người mà. Mấy cái thử thách thể lực này có ai qua được cậu ấy đâu.” – Anh cả Suk Jin chóng hông, nhìn theo bóng lưng Jong Kook cảm thán.

Nghe đến đây Gary bỗng thấy khó chịu. Cậu không nói gì lướt qua đi thật nhanh. Mọi người ai nấy đều khó hiểu nhìn nhau. Vị trí đội xanh đứng giữa hai đội nên đi qua đội vàng mới đến được đội đỏ. Gary cố tránh nhìn Jong Kook lướt đi một mạch.

“Nhanh thật nha. Lát nữa anh với cậu chắc sẽ thành đối thủ của nhau cho xem.” – Jong Kook không nghĩ nhiều vỗ vai cổ vũ cậu em. Gary không thể lơ đi đành quay lại cười nói một lúc.

Cuối cùng các thành viên cũng đầy đủ, đứng chờ nhận nhiệm vụ đối diện chiếc lán được dựng sẵn trước đó. Tiếng loa phóng thanh lại réo lớn.

“Thần dân hãy nghênh đón Mong Ji Công Chúa giá đáo.”

Theo sau tiếng hô lớn là sự xuất hiện của Ji Hyo. Không còn chiếc váy voan dài nữa thay vào đó là một bộ đồ bó sát màu trắng, bên ngoài khoác thêm bộ Jumpsuit* màu xanh bảo hộ. Mái tóc đã được xoã thẳng ra, trên đầu vẫn cài chiếc vương miện nhỏ nhắn. Dù cô có mặc cái gì thì cũng toát lên nét đáng yêu vô cùng. Điều này được khẳng định qua ánh mắt của hai người đàn ông đang nhìn cô đắm đuối.

Gary không cầm lòng được, thốt lên.

“Eyy! Em không được ăn mặc như thế chứ. Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn kìa.” – Khuôn mặt Gary bắt đầu đỏ lên. Chất giọng nhựa nhựa đặc trưng xuất hiện kéo theo một tràng cười ngất ngưởng của các thành viên.

“Ya Song Ji Hyo! Sao hôm nay em cứ thích mặc đẹp thế hả? Bình thường thì không chịu đâu. Hay hôm nay khách mời là Big Bang nên mới thế?” – Jae Suk thấy Ji Hyo cười ngượng ngùng liền nổi hứng trêu chọc.

“Jae Suk hyung! Hyung sao có thể chọc em ấy thế chứ? Hahaha” – Jong Kook khoanh tay quay sang nhoẻn miệng cười, đôi mắt híp lại tạo thành một vẻ mặt đáng sợ khiến Jae Suk nín thin.

Tiếng cười nối tiếp tiếng cười, mọi thứ dường như không có điểm dừng. Jo PD bắt loa nhắc nhở tất cả tập trung vào nhiệm vụ.

“Trước mặt mọi người là những sợi dây dùng để nhảy Bungee* nhưng tổ chế tác đã làm ngắn đi, nối chúng vào ba cột tương ứng với ba đội, mỗi đội ba dây. Bây giờ mọi người hãy vào vị trí thắt chặt vòng đai quanh eo. Riêng về công chúa Ji Hyo sẽ ở một nơi thoáng hơn quan sát trận đấu.”

Sau khi Jo PD giải thích một phần thử thách, cùng lúc đó Ji Hyo được một người trong đoàn đóng vai vệ sĩ cõng đến chiếc lán dựng sẵn. Đứng từ đây cô có thể nhìn rõ mọi người làm gì, một vị trí tốt cho việc quan sát. Trong lán, chiếc ngai được dựng lại phỏng theo ngai vàng trung cổ khiến Ji Hyo vừa thấy đã thích thú bật cười. Hôm nay cô làm công chúa quả thật quá hời.

“Chà sợi dây này có thể co dãn được. Nhưng…thật sự rất khó để tiến lên. Độ căng dây nặng quá.” – Jong Kook vừa kiểm tra vừa đánh giá đạo cụ.

“Ya Hyung! Anh đừng nổi máu phân tích nữa. Làm sao em chạy được với cái thứ này đây.” – Kwang Sô bên cạnh làm bộ mặt ỉu xìu. Hổ hyung luôn thích phân tích mọi lúc mọi nơi. Đôi khi cậu thấy ông anh này thích hợp nghề thám tử hơn là nghệ sĩ.

“Không được cũng phải được. Cậu thử thua xem?” – Jong Kook tỉnh bơ đưa ra lời uy hiếp nhẹ như không thành công khiến Kwang Soo co rúm. Sự thật anh không muốn đồng đội phải mệt nữa. Anh thì không sao nhưng hai cậu em này không thể chịu nóng được.

“Dạ hyung! Em sẽ cố gắng hết sức.” – Kwang Soo cuối đầu 90 độ dạ thưa.

“Aigooo! Thật hết nói nổi mà. Jo PD ơi Jo PD! Sao cậu có thể nghĩ ra mấy cái trò này hay vậy. Chúng tôi không lần nào được hưởng những thử thách bình thường cả.” – Jae Suk nhăn mặt cảm thán cho số phận các thành viên. Từ khi anh tham gia chương trình này thì chưa có một thử thách oái oăm nào mà anh chưa từng trải.

“Các người không để tôi bình yên đến bên cô ấy được à? Ji Hyo a! Chúng ta thật khổ.” – Gary nhìn thẳng vào Ji Hyo hét lớn.

Ji Hyo cười thở không ra hơi. Cô cảm thấy rất thoả mãn. Thỉnh thoảng như thế này thật tốt. Các anh ấy phải bị trừng phạt vì lâu nay hay chọc ghẹo cô là Mong Ji*.

Bây giờ mọi người trông chẳng khác gì tù nhân bị xiềng xích.

………….

Mọi việc đã đâu vào đấy, các thành viên nam đều đứng theo đội của mình. Jo PD lập tức giải thích phần còn lại của thử thách.

“Trước mặt mỗi đội có ba cây cờ in hình công chúa Ji Hyo. Mọi người phải lấy hết ba cây cờ, nhưng mỗi lượt chỉ được lấy một cây, lấy xong phải chạy về chổ xuất phát cắm vào bình sau đó mới được lấy tiếp. Và khoảng cách của mỗi cây cờ lần lượt là 5m – 6m – 7m. Mọi người đã rõ chưa?” – Tiếng loa phóng thanh vang vọng khắp cánh đồng.

Mọi người đồng loạt gật đầu trả lời.

…..Bang….Súng bắn chỉ thiên báo hiệu thử thách bắt đầu. Tiếng hò reo cổ vũ vang lên từ phía PD và các VJ tạo nên bầu không khí náo nhiệt.

Ji Hyo hồi hộp dõi theo. Cô nín thở không nói một lời, lâu lâu đứng dậy quan sát tình hình.

Cả ba đội xuất phát cùng một lúc. Khoẳng cách chưa xa lắm nên lá cờ đầu tiên hoàn toàn nằm trong tầm với của tất cả. Jong Kook dùng chút sức lấy về dễ dàng. GD có sự hổ trợ từ Gary cũng thu về cho đội lá cờ đầu tiên. Đội vàng cùng đội đỏ gần như lấy được lá cờ thứ nhất cùng một lúc.

Chỉ duy có đội xanh vẫn chưa lấy được.

Sợi dây Bungee từ từ bị kéo căng. Anh Cả Mũi To trượt chân ngã sóng soài trên bãi bùn kéo theo hai thành viên còn lại của đội cùng ngã. HaHa lồm cồm bò dậy đầu tiên.

“Hyung à! Chạy mới được 3m đã ngã rồi. Đội chúng ta không thể chịu nóng lần nữa đâu.” – HaHa nhăn mặt đỡ Suk Jin đứng lên.

“Suk Jin hyung! Hwaiting*!” – Seung Ri thở hì hộc nhìn Suk Jin cỗ vũ.

“Anh biết rồi. Xin lỗi mấy đứa.” – khuôn mặt lấm lem bùn đất nhìn hai cậu em đầy vẽ hối lỗi. Anh cả gật đầu liên hồi.

Đội Xanh cùng nhau hô hào cố lên tiếp tục chạy. Cuối cùng cũng có trong tay lá cờ đầu tiên.

Khung cảnh trước mắt khiến Ji Hyo cùng dàn staff trở nên hưng phấn. Trận đấu kịch tính vô cùng. Mọi người chăm chú theo dõi diễn biến như đang xem trận đấu chung kết thế giới. Các quản lý bắt đầu đùa giỡn đưa ra cá cược đội nào chiến thắng khiến bầu không khí càng thêm sôi sục.

…………..

Ba đội quay lại vị trí xuất phát tiếp tục cho đợt lấy cờ thứ hai. Tiếng còi vang lên cùng lúc tiếng hét từ mọi phía cũng vang dội.

Đội xanh chạy cùng lúc nhưng giữa đường bị khựng lại vì Seung Ri trượt chân ngã vào HaHa. Suk Jin dùng hết sức cố gắng kéo hai người đi. Sợi dây căng ra một cách lợi hại khiến cả ba bị chôn chân tại chỗ muốn đi tiếp cũng không được. Bất lực nhìn lá cờ bay trước mắt làm HaHa tức muốn phun máu.

“Tại sao tôi lại chung đội với hai người này vậy trời.” – HaHa ngửa mặt lên trời gào thét.

Bên kia đội Đỏ, Jae Suk cùng Gary đang ra sức kéo căng sợi dây để chạm được vào cây cờ. Theo sau là GD, từ lúc bắt đầu cậu ấy đã ngã không biết bao nhiêu lần. Cả ba quyết tâm phải lấy bằng được, vừa thở vừa gọi tên Ji Hyo.

“Ji Hyo! Ji Hyo!”

Gary mặt đỏ bừng vì gắng sức trụ vững đôi chân, không để sợi dây kéo ngược về. Cậu thường được gọi là “Người Năng Lực Tiềm Ẩn”. Hễ khi cần đạt mục đích mình muốn thì sức mạnh của cậu mới bộc phát. Thừa lúc có người bám trụ, Jae Suk lập tức nhoài người về phía trước nhắm vào cây cờ thứ hai giật lấy.

“Yaa! Được rồi!” – Jae Suk mừng rỡ hô to.

Các staff cùng quản lí của đội đỏ hò hét vui mừng. Có lẽ chầu cơm trưa họ nắm chắc trong tay rồi.

Vừa nghe giọng Jae Suk vang lên, Gary lập tức buông lỏng toàn thân, ngã xuống thở dốc. Bùn đất dơ bẩn bây giờ cậu cũng mặc kệ. Còn một cây cờ cuối cùng nhưng nó quá xa không thể với tới nổi. Nghĩ đến Gary cảm thấy muốn thắng quả thật không dễ.

“Ya! Chưa xong đâu. Chúng ta còn phải chạy về cắm cờ nữa chứ.” – Jae Suk ra sức lay Gary cùng GD.

“Hyung! Em mệt quá chân đứng không nổi đây này.” – Sự mệt mỏi càng làm giọng nói Gary thêm kéo dài.

Jae Suk không còn cách nào khác đành đứng tại chỗ quan sát hai đội còn lại. Để Gary hồi sức lại cũng tốt. Dù gì cậu ấy cũng bỏ sức ra nhiều nhất. Jae Suk không lo đội xanh thắng vì đội ấy là tập hợp những người có thể lực yếu. Điều đáng ngại là bên đội vàng có Jong Kook và Daesung, tình thế có thể bị đảo ngược bất cứ lúc nào.

Nhíu mày suy nghĩ một lúc bỗng Jae Suk bật cười nhìn về phía đội đỏ.

“Đi không nổi vậy chúng ta bơi đi! Giống con Hươu cao cổ kìa.” – Vừa nói Jae Suk vừa chỉ tay về phía đội vàng. Gary, GD nghiêng đầu nhìn theo.

Cảnh tượng trước mắt rất thú vị. Kwang Soo ngã ngồi trên mặt nước, đôi chân dài miên man bây giờ thành mái chèo đang cố sức đẩy người về phía trước. Nhìn sao cũng thấy cậu ta lết đi hơn là bơi. Jong Kook đang dìu Daesung bước từng bước nặng nhọc. Trông không khác gì mới ra trận trở về.

“Chúng ta hãy bỏ cuộc đi hyung à. Em không làm nữa đâu. Bỏ cuộc đi.” – Kwang Soo nhìn vị chỉ huy mếu máo nài nỉ. Jong Kook chỉ còn biết cười trừ, không còn sức để trả lời lại.

Ơ? Cái gì thế kia? Trên tay Kwang Soo đang cầm một cây cờ.

Cả ba người đội đỏ đều đứng hình không nói nên lời. Gary đinh ninh đội cậu giành được lá cờ thứ hai đầu tiên. Cậu không nghĩ một mình Jong Kook hyung sẽ gánh được đội đó. Vì bên kia có Kwang Soo và Daesung. Một chàng ngốc và một phản bội thì dù có là Người Năng Lực cũng sẽ bó tay. Nhưng cậu lại quên một điều, chiều cao của Kwang Soo đến hơn 1m9, chỉ cần nhướn người một chút đã có thể lấy được.

Aisss…vậy mà mình còn nghỉ ngơi được. Quá chủ quan.

“Nhanh lên nhanh lên, đội vàng gần đến nơi rồi.” – Giọng nói Gary có chút gấp gáp

“Giờ cậu mới tỉnh táo sao?” – Jae Suk lắc đầu cười.

Gary tức tốc đứng lên hối thúc ngược lại. Bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, trong cậu chỉ còn lại quyết tâm chiến thắng. Cậu nắm tay Jae Suk cùng GD kéo về. Lượt về dễ hơn lượt đi vì không còn bị sợi dây giữ lại nên tốc độ nhanh và đở tốn sức hơn rất nhiều. Đôi chân mỏi nhừ khiến GD bước vài bước lại ngã làm Gary cùng Jae Suk bị ảnh hưởng theo. Tình cảnh hiện tại có thể thấy GD đã soán ngôi “hố đen” của Jae Suk trong thử thách này.

………..

2 phút trước…

Tiếng la của Jae Suk lớn kinh khủng, gây sự chú ý đến đội khác. Nắm bắt được tình hình bất lợi, thành viên hai đội còn lại cũng trở nên gấp rút hơn.

Jong Kook đến giờ vẫn chưa lấy được lá cờ thứ hai. Mặc dù sợi dây đã bị anh kéo dãn khá nhiều nhưng vẫn chưa đủ lực. Anh rất cần có người kéo phụ. Tuy nhiên Daesung với Kwang Soo sức khoẻ lại không tốt bằng nên anh cũng không hi vọng gì nhiều. Hai cậu ấy vẫn còn tuột lại phía sau. Jong Kook lo lắng nhìn sang bên cạnh. Hiện tại đội đỏ đang dẫn trước.

Trông thấy Gary mệt mỏi ngồi xuống anh tự nhủ mình vẫn còn cơ hội, đội anh vẫn có thể đuổi kịp. Jong Kook cần nghĩ ra phương án ngay bây giờ. Mồ hôi rơi xuống mắt cay xè hoà lẫn với bùn đất khiến Jong Kook không thể nào tập trung được.

Một ý nghĩ chợt loé lên.

“Daesung, Kwang Soo! Hai cậu chạy về cây cột đi anh sẽ theo sau. Chúng ta cần có kế hoạch mới hi vọng thắng được.” – Jong Kook hét lớn chỉ tay về phía chiếc cột bảo hai cậu em tập trung tại đó. Anh nhanh chóng chạy về tụ họp.

“Bây giờ chúng ta cùng nhau chạy thật nhanh, phải chạy đúng nhịp. Khi sợi dây đã được kéo dãn, anh cùng Daesung sẽ là hai người chủ lực trụ vững cố tiến lên không để sợi dây kéo ngược lại. Còn Kwang Soo cậu có lợi thế chiều cao hãy cố gắng vươn người ra giật lấy cây cờ thật nhanh. Các cậu hiểu chưa?” – Jong Kook chỉ đạo chớp nhoáng.

“Yeaa Hyung!” – Cả hai cùng đồng thanh đáp lại. Kwang Soo luôn tin vào Jong Kook. Anh luôn biết cách đưa ra những phương án khiến người khác tin cậy.

Cả ba quay lại vị trí, cuối thấp người chuẩn bị chạy.

“1-2-3 Chạy” – Jong Kook hô lớn.

Jong Kook đã nắm bắt được tư thế chạy làm sao để nhanh mà không vấp ngã. Hai người còn lại cũng được anh hướng dẫn kĩ lưỡng nên phối hợp rất nhịp nhàng.

Như thế đội vàng cứ cắm đầu chạy một mạch. Bùn lầy dưới chân bám vào tạo lực cản nhưng bây giờ điều đó không còn là vấn đề nữa. Khi đến điểm căng dây Jong Kook bám hẳn hai cánh tay xuống đất để tạo thế vững nhất. Anh từng chút một tiến lên. Kế bên Daesung cũng làm tương tự. Tiếng la tự động bật ra khỏi cuống họng thay cho những lời động viên lẫn nhau. Có Jong Kook cùng Daesung cố trụ, Kwang Soo đỡ được một phần sức. Cậu cố gắng vươn người ra hết mức, với tay. Thân cờ chỉ cách đầu ngón tay cậu chừng 6cm nhưng vẫn chưa chạm được.

“Aaa…Cố thêm tí nữa, sắp được rồi. Cố lên!”

Tiếng cổ vũ đó chính là của Ji Hyo. Từ đầu trận đấu cô đã không ngừng dõi theo đội vàng. Khi thấy đội đỏ dẫn trước cô bất giác lo lắng nhìn về phía Jong Kook. Sự cố gắng của anh cô đều thấy tất cả. Vô thức bật ra tiếng reo hò cổ vũ. Hai bàn tay cô nắm chặt vào nhau rịn cả mồ hôi.

Bỗng một luồn gió thổi đến, lá cờ tung bay về phía Kwang Soo. Không chờ một giây cậu lập tức chụp lấy lá cờ giật mạnh.

“Em lấy được rồi hyung. Jong Kook hyunh em lấy được rồi.”

Tổ chế tác không tin vào mắt mình. Chỉ vỏn vẹn 2 phút đội vàng đã đuổi kịp đội đỏ. Bầu không khí ngưng đọng, ánh mắt các VJ cùng quản lý đổ dồn về Jong Kook.

Ji Hyo không nén nổi la lên phấn khích khi thấy tỉ số giữa hai đội đang ngang nhau.

Tiếng nói của Kwang Soo bị ác đi bởi tiếng hô hào của đội xanh, nên đội Gary không nghe được.

“Tốt….cậu…làm rất tốt…hộc hộc.” – Jong Kook thở dốc nhưng không quên khen ngợi Kwang Soo.

“Bây giờ chúng ta quay về. Đi nào.” – Jong Kook đỡ lấy Daesung đứng dậy.

“Hyung chúng ta nghĩ ngơi chút đã.” – Kwang Soo lắc đầu phản đối đi tiếp.

“Cậu muốn chết chìm vì bùn không?” – Jong Kook buông một câu đe doạ thành công uy hiếp chú Hươu cao cổ tội nghiệp. Không dám cãi lại Kwang Soo đành nghe theo. Sau đó là một màn “bơi lội” về đích của Kwang Soo.

“Mục tiêu của chúng ta là lá cờ cuối cùng.”

…………..

*Flycam: Máy bay ghi hình.

*Jumpsuit: áo yếm liền quần.

*Dây nhảy Bungee: Trò chơi cảm giác mạnh. Sợi dây có độ đàn hồi cực cao, buộc vào chân người chơi sau đó nhảy tự do xuống phía dưới.

*Mong Ji: Biệt danh cô Ngố của Mợ Ji Hyo. (Lúc nào rảnh tác giả sẽ làm nguyên list biệt danh của mấy thánh trong RM cho xem.)

……Hết Chương 5……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN