[Fanfic Running Man][SpartAce] ACE Át Chủ Bài Của Anh.. - Chương 8: Chỉ là sự khởi đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


[Fanfic Running Man][SpartAce] ACE Át Chủ Bài Của Anh..


Chương 8: Chỉ là sự khởi đầu


Nhờ câu nói bâng quơ đó mà cả hai tìm được đáp án cho vấn đề nan giải hiện tại.

Ji Hyo không nén nỗi háo hức cứ cười mãi. Jong Kook không còn cách nào đành phải dùng bàn tay thô to của mình che miệng cô lại. Anh ra dấu bảo cô nhỏ tiếng.

“Xuỵt! Ji Hyo a! Em cứ cười như vậy sẽ gây chú ý đó. Trước mắt chúng ta phải làm rõ hơn nhiệm vụ đã.” – Anh nháy cặp mắt ti hí của mình làm cô không khỏi buồn cười.

“Nếu theo đúng như những gì chúng ta đoán thì những con số này biểu trưng cho thứ tự sinh tồn. Mặc dù anh là số 2 nhưng thứ tự sống sót lại là số 7.” – Jong Kook một lần nữa chìm vào mớ suy nghĩ hỗn tạp.

“A…Đúng rồi Oppa! Nó giống với quy luật sinh tồn trong tập 31 chúng ta đã chơi. Em số 1 nên lượt đi đầu tiên nhưng muốn sống thì phải chờ những người có số thứ tự trước số 5 của em qua ải mới được. Daebak.” – Ji Hyo liên tục cảm thán.

“Chính xác!” – Jong Kook không cười, búng tay ra chiều đã nhớ.

Như vậy nhiệm vụ ẩn đã quá rõ ràng. Cặp đôi SpartAce lại một lần nữa xuất kích. Jong Kook bắt đầu hứng chí bừng bừng, anh vươn vai khởi động như sắp bước vào trận đấu.

Vì quá thích thú khi nghĩ rằng lần này lại được chung nhóm với Ji Hyo mà anh lại quên điều đơn giản nhất. Con số sống sót của anh là 7. Như vậy chắc chắn sẽ không phải chỉ có mình anh và Ji Hyo.

“Em nghĩ hai người đã lầm rồi đấy.”

Giọng nói thì thầm từ phía sau làm cả hai giật mình.

“Gary oppa….anh nghe hết rồi hả?” – Ji Hyo chớp mắt kinh ngạc.

Jong Kook lập tức kéo Gary ngồi xuống.

“Wae O? Hyung buông em ra.” – Gary hất vai ra vẻ không hợp tác.

Gary từ đầu đã phát hiện ra hành động của hai người này có gì đó mờ ám. Cậu nghĩ ngay là có liên quan đến nhiệm vụ trong mật thư. Vì cả hai quá chú tâm vào giải đố nên không chú ý cậu đang tiến tới nghe ngóng tình hình từ phía sau.

Gary lôi từ trong balo ra một bức thư y chan của Jong Kook khiến Người Năng Lực không khỏi bất ngờ.

“Cậu cũng có.”

“Đúng rồi, em lấy nó từ một cái hộp nhặt được trong phòng tắm của em. Còn hyung?” – Gary thì thầm vừa đủ cho ba người nghe.

“Anh đang thay đồ thì có ai đó ném vào phòng tắm của anh. Lúc đấy anh có mở cửa ra nhìn nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả. Anh có cảm giác nhiệm vụ lần này rất khác so với mấy lần trước.” – Jong Kook kể lại đầu đuôi sự việc.

Cả ba cùng nhìn nhau rồi lại nhìn mấy bức mật thư. Gary bắt đầu ngơ ngác không hiểu gì. Những thứ phải động não bắt Gary phân tích thì quả là làm khó cậu rồi.

“À cậu thử tách hai lớp giấy ra đi. Anh chắc chắn có mảnh giấy nhỏ đấy.”

Vì đã quan sát ngay từ đầu nên Gary không đợi Jong Kook hướng dẫn, cậu tự mình làm lấy. Khi mảnh giấy rơi ra Gary ngạc nhiên vì màu giấy không giống với Jong Kook. Mảnh giấy của anh là màu xanh đen phía sau là số 1.

“Hyung! Hyung nhìn này.” – Gary chìa mảnh giấy đưa cho Jong Kook xem thử.

“Hừm…số 1. Vậy….cậu sẽ là người sống sót đầu tiên.” – Jong Kook trầm ngâm suy nghĩ.

“Như vậy không chỉ có hai mà là nhiệm vụ của bảy người tương ứng với con số 7. Có điều tại sao màu sắc lại khác nhau như vậy? Ji Hyo a! Tin nhắn của em biểu tượng màu gì?” – Jong Kook dần hiểu ra vấn đề.

Ji Hyo chỉ biết làm theo, mở tin nhắn ra xem một lần nữa.

“Của em màu tím.” – Ji Hyo trưng ra vẻ mặt ngơ ngác. Cô đã vào trạng thái Mong Ji của mình.

Jong Kook nghe xong chỉ gật đầu. Anh gấp mảnh giấy lại bỏ vào balo.

“Hyung hiểu ra điều gì thì mau nói tụi em biết đi.” – Gary gấp gáp thúc giục Jong Kook. Cậu ghét phải thì thầm nhưng trong tình huống này bắt buộc phải như vậy.

“Cậu bình tĩnh. Hiện tại anh vẫn chưa chắc chắn suy đoán của anh có đúng hay không nên anh chưa thể nói được. Chờ anh tìm hiểu thêm chút nữa sẽ nói cho hai đứa nghe. Tạm thời cả hai nhớ giữ kĩ mảnh giấy…à không, tốt nhất là nhớ luôn số thứ tự và màu sắc của mình. Anh chắc chắn nó sẽ hữu dụng.” – Jong Kook phân tích một loạt rồi dặn dò.

Jong Kook đã cương quyết nói vậy Gary, Ji Hyo cũng không thể làm gì hơn đành chờ đợi. Cả hai đặt hết hi vọng vào vị hyung đáng tin của mình.

………….

Sau khi thu thập được những thông tin ít ỏi, ba người tản ra không ai nói với ai câu nào.

Mưa đã kéo dài 2 tiếng nhưng vẫn không ngớt mà còn có chiều hướng nặng hạt hơn. Mọi người đều đinh ninh buổi ghi hình hôm nay sẽ bị huỷ bỏ.

Từ xa chiếc xe đen chuyên chở khách mời đi tới, dừng trước cửa lều. Cánh cửa bật mở, ba người đàn ông bước vào, nhóm 7 thành viên ngước nhìn ngơ ngác.

“Tụi anh nhận được thông tin buổi ghi hình bị huỷ bỏ nên đến đây đón các cậu về công ty.”

Hoá ra ba người này là quản lý của ba chàng trai Big Bang. Họ nhận được thông tin xác thực nên đến đón sớm. Vì ngày mai các chàng trai còn có lịch trình buổi diễn tập cho chuyến lưu diễn sắp tới.

“Oh Vậy chúng em phải về rồi. Tiếc quá, em vẫn muốn ở lại chơi thêm chút nữa với các hyungnim.” – Daesung chạy lại ôm chằm lấy Jae Suk và Jong Kook làm bộ mặt nũng nịu khiến mọi người cười vui vẻ. Đúng là Đại Ngốc* của giới giải trí mà.

“Thôi cậu về dùm tôi đi. Không tiễn đâu nhé.” – Jae Suk xua tay ý đuổi cậu nhóc đi.

“Jae Suk hyung! Hyung nỡ đuổi em thế à? Đúng là không có tình người mà.” – Daesung làm mặt giận dặm chân đi ra xe.

Hai chàng trai còn lại sau khi chào hỏi đàng hoàng cũng nối gót theo sau. Cánh cửa đóng lại, Daesung hạ cửa kính xuống ló mặt ra tươi cười.

“Em nói đùa đấy. Hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau nhé.” – Nụ cười toả nắng như xua đi áng mây đen trên bầu trời, ai nhìn thấy cũng dễ chịu.

Dõi theo chiếc xe đến khi khuất dần sau hàng cây, mọi người cũng chuẩn bị đồ đạc ra về. Chỉ duy Jong Kook từ nãy đến giờ vẫn trầm tư không nói một lời. Anh cứ ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm gì đó.

“Ya Kim Jong Kook! Cậu đang tìm gì vậy.” – Jae Suk vỗ vai hỏi cậu em.

“Chà! Hyung có thấy lạ không? Hình như nhân viên ngày càng ít thì phải. Mới nãy chúng ta nói chuyện còn đông lắm nhưng bây giờ hyung nhìn xem, có phải chỉ còn lác đác vài người không.” – Jong Kook nheo mắt nhìn ra xa chỉ tay về phía trước.

“Có sao? Cậu lại bị bệnh đa nghi rồi. Suốt ngày cứ phân tích này nọ thì làm sao lấy được vợ hả?” – Jae Suk bật cười, chóng hông trêu Hổ.

“Yaaa! Em không đùa đâu! Thật sự rất lạ mà. Hơn thế nữa tại sao chúng ta không được tổ chế tác thông báo đã huỷ ghi hình? Bắt mọi người ngồi chờ như thế. Mới nãy ba vị quản lý kia nói chúng ta mới biết điều đó.” – Jong Kook bị chọc nổi quạu muốn đánh người.

“Không có gì đâu. Có lẽ họ đang trong căn lều nào đó họp bàn thôi.” – Jae Suk vỗ vai Jong Kook, nheo cặp mắt châu châu cười.

Mặc dù trêu chọc thói hay phân tích của Jong Kook, nhưng Jae Suk cũng lưu tâm đến những gì cậu em này nói. Ý cười trong mắt Jae Suk biến mất. Jong Kook chưa hề gạt anh bao giờ.

…………..

Tạm gác những nghi ngờ trong đầu, hiện tại mọi người đều rất mệt mỏi. Vì lịch quay từ sớm nên ai nấy cũng thiếu ngủ, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

“Oáp…Oppa a! Chẳng phải huỷ buổi ghi hình thì quản lý sẽ đến đón chúng ta sao? Đến giờ vẫn không thấy ai cả.” – Ji Hyo mơ màng hỏi. Cô bây giờ chỉ muốn về nhà thả mình vào chiếc giường êm ái ngủ một giấc thật ngon. Hiếm khi được một ngày như vậy mà.

Trừ Jong Kook và Jae Suk tinh ý thì ai cũng đang ngơ ngác không biết chuyện gì. Chỉ khi Ji Hyo hỏi tất cả mới nhận ra rằng thật sự buổi ghi hình hôm nay không ổn chút nào. Từ trò chơi thử thách, nhân viên hậu cần, cách cư xử của những người xung quanh ngay cả…nhiệm vụ kì bí kia đều khiến mọi người có dự cảm không lành.

“Không chừng họ đang sắp xếp lịch trình quay tuần sau với tổ chế tác. Chờ một lát nữa thôi.” – Jae Suk dùng lại lí do cũ để giải thích với Ji Hyo, nhưng bên trong anh cũng bồn chồn không kém.

“Để em gọi Gap Jin.” – Không chần chừ nữa Jong Kook lập tức gọi cho quản lý của mình.

Từng hồi chuông reo vang, Jong Kook đi qua đi lại không ngừng. Anh không phải người giỏi kiên nhẫn nên sự chờ đợi đối với anh như một cực hình. Đã một phút trôi qua nhưng vẫn không có ai nhất máy. Jong Kook cố gọi lại một lần nữa.

“SỐ MÁY QUÝ KHÁCH VỪA GỌI HIỆN KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC. XIN VUI LÒNG QUAY SỐ KHÁC HOẶC GỌI ĐẾN PHÒNG HỖ TRỢ SỐ xx8903111xx.”

“Không gọi được. Chuyện gì vậy chứ? Khi nãy em còn nói chuyện với cậu ta kia mà.” – Jong Kook bấm bàn phím một cách thô bạo. Anh đang cực kì khó chịu. Bình thường điện thoại của các quản lý luôn trong chế độ sẵn sàng vì có thể nắm bắt thông tin từ công ty trực thuộc nhanh nhất và đồng thời dễ liên lạc với các nghệ sĩ của mình. Còn đằng này lại không thể liên lạc được thật sự rất kì lạ.

“Để anh gọi thử.” – Jae Suk cũng gọi cho quản lý của mình.

Kết quả cũng giống như Jong Kook, không thể liên lạc.

“Sao kì vậy? Này các cậu thử liên lạc với quản lý của mình xem.” – Jae Suk kêu gọi mọi người thử liên lạc với quản lý của mình xem chuyện gì đang diễn ra.

Trăm lần như một, mọi cố gắng liên lạc đều thất bại. Sự mệt mỏi đã bị cảm giác lo lắng bất an thay thế. Ji Hyo bây giờ hoàn toàn tỉnh ngủ, cô bắt đầu chuyển sang trạng thái ngơ toàn tập. Thấy ai nấy đều lo gọi cho quản lý của mình nên cô cũng thử nhất máy gọi.

Reng….reng…..reng………………..

Crump*….

“Yeoboseyo!…Oh Ji Hyo!” – Giọng nói ngạc nhiên của quản lý Ryu* vang lên từ đầu dây bên kia.

“Oh Ryu Soo!”

Ji Hyo mừng rỡ khi nghe đầu dây bên kia bắt máy. Cô đưa mắt nhìn mọi người báo hiệu là đã liên lạc được.

“Ya Ji Hyo! Em bật loa ngoài để mọi người cùng nghe đi.” – Jae Suk dùng khẩu hình miệng, chỉ vào điện thoại ra dấu.

Ji Hyo lập tức làm theo. Mọi người cùng tụm lại một chỗ nghe ngóng tình hình.

Âm thanh có chút rè nhưng vẫn có thể nghe được.

“Ji Hyo có chuyện gì thế?”

“Ryu Soo cậu đang ở đâu?” – Âm lượng giọng nói Ji Hyo trở nên nhỏ hơn như sợ bị ai đó phát hiện mình làm điều không đúng.

“Ểhhh? Không phải cậu kêu người bảo tớ quay về nhà lấy đồ cho cậu sao?” – Ryu Soo ngạc nhiên hỏi lại.

“Đâu có! Tớ không hề nhờ ai cả. Cậu biết mọi khi tớ nhờ là sẽ trực tiếp nói với cậu mà.” – Nghe xong Ji Hyo càng gấp gáp hơn. Có ai đó đã mạo danh cô.

“Cậu có nhận được thông báo hôm nay huỷ lịch quay Running Man không?” – Ji Hyo nghi ngờ nên hỏi thẳng.

“Có sao? Tớ không nghe gì cả, không nhận được thông báo luôn ấy.”

Câu trả lời càng khiến mọi người hoan man hơn. Tất cả nghe đến đây không hiểu rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra.

“Thôi bỏ qua đi! Hiện tại cả sáu thành viên không ai liên lạc được với quản lý của họ, chỉ duy nhất mình mình là gọi được cho cậu thôi. Bây giờ cậu có thể chạy xe đến đón mọi người không? Cậu đang ở đâu?” – Ji Hyo nhanh giải thích tình hình.

“Được rồi cậu chờ đi, mình đang ở…tít….tít….tít….”

Không còn tiếng trả lời, đường truyền đã bị ngắt.

“Ryu Soo! Ryu Soo…..” – Ji Hyo hoảng hốt khi thấy đầu dây bên kia bị mất kết nối.

“Oppa a! Làm sao đây không gọi được nữa.” – Ji Hyo mặt đỏ gay, lay mạnh cánh tay Jong Kook, cô sắp không giữ được bình tĩnh nữa. Cô có dự cảm không lành cho cậu bạn quản lý của mình.

……………..

Ryu Soo đang trên đường quay lại địa điểm ghi hình thì nhận được cú điện thoại của Ji Hyo. Cậu khá bất ngờ vì bình thường cô ấy ghi hình sẽ không gọi cho cậu. Lập tức bắt máy liền nghe được giọng nói kinh ngạc của Ji Hyo, hoà lẫn là tiếng mưa rơi không ngừng. Ryu Soo lờ mờ hiểu được chút tình hình qua lời kể của Ji Hyo. Bản thân cậu cũng thấy mọi việc rất kì lạ.

Bất giác đạp chân ga phóng xe nhanh hơn. Vừa chạy cậu vừa giữ liên lạc.

Khi Ryu Soo toan nói địa điểm của mình thì điện thoại đột ngột mất sóng. Toàn bộ sóng thu của đài radio trên xe và đường truyền GPS* đều ngưng hoạt động.

“Chết tiệt! Chuyện gì thế này.” – Ryu Soo khó hiểu, cậu liên tục nhấn khởi động lại thiết bị GPS nhưng không thể mở lên được.

Cậu lái xe thêm một đoạn đành bất lực tấp xe vào lề xem xét tình hình.

Nơi cậu đứng khá vắng vẻ, lâu lâu mới có một chiếc xe chạy ngang qua. Mưa như trút nước, xung quanh lại không có chỗ trú, Ryu Soo vô phương chui vào xe ngồi đợi. Nhìn đồng hồ điểm 17h30, bầu trời bắt đầu chạng vạng, cảm giác bất an dần dâng lên, cậu nhấn số gọi lại cho Ji Hyo. Tuy nhiên đáp lại cậu chỉ là tiếng báo không thể kết nối.

Bất chợt một tia sáng loé lên từ đằng xa bay thẳng tới, chói loá khiến Ryu Soo không thấy được gì.

…..Bùm….

Tiếng nổ mạnh làm cây cối xung quanh lay động, kính vỡ tung toé khắp nơi, âm thanh răng rắc vô tình vang vọng trong không gian. Máu loang chảy xuống thấm đẫm mặt đường.

Phía xa thấp thoáng bóng dáng một chiếc xe lăn bánh rời đi.

17h35. Ryu Soo nạn nhân đầu tiên thiệt mạng.

…………….

Tình huống này quả thật từ trước đến giờ mới gặp lần đầu nên Jong Kook cũng không biết phải làm sao. Anh ra sức trấn an các thành viên nhưng anh cũng đang tự trấn an chính mình.

Bây giờ không còn máy quay Anh cả Suk Jin trở về tính cách thật của mình – một người anh đúng nghĩa.

“Mấy đứa bình tĩnh. Anh không biết lí do vì sao lại thế này nhưng hiện tại chỉ có dựa vào nhau mới vượt qua được thôi.” – Suk Jin bên ngoài luôn là người anh dày dặn kinh nghiệm sống nên biết cách an ủi đàn em mình. Chỉ một câu nói cũng đủ làm mọi người an tâm phần nào.

Bên ngoài yên tĩnh không một bóng người, chỉ còn tiếng mưa rơi rã rít. Bên trong lều một bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy tất cả, không ai nói với ai câu nào.

Yên lặng quan sát động tĩnh bên ngoài đã lâu, Jong Kook lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh ngột ngạt.

“Em, Ji Hyo và cả Gary đều nhận được tin nhắn kì lạ. Những người còn lại có ai nhận được không? Đừng giấu diếm lúc này. Có khi nó là mấu chốt của sự việc đấy.” – Jong Kook quyết định nói ra bí mật. Anh dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua một lượt các thành viên.

“Jae Suk hyung! Anh cũng nhận được đúng không? Suk Jin hyung, HaHa và Kwang Soo cũng thế.” – Jong Kook điểm mặt từng người. Không cần ai trả lời chỉ nhìn biểu hiện kinh ngạc trong đôi mắt cùng một chút suy luận là anh biết ngay.

Bốn người nhìn nhau không hẹn mà cùng gật đầu.

“Như vậy là cậu biết nhiệm vụ này?” – Suk Jin nghi hoặc hỏi.

“Đúng hơn nó không còn là nhiệm vụ nữa. Bên ngoài từ sớm đã không còn ai qua lại nữa rồi.”

Một lời khẳng định như sét đánh khiến mọi người nhìn Jong Kook chằm chằm.

“Nếu như suy đoán của em là đúng thì chúng ta đang chơi một trò chơi sinh tồn thật sự. Có thể mọi người sẽ khó tin nhưng những gì xảy ra trước mắt đã khẳng định 80% là đúng. Mọi người ai nhận nhận tin nhắn qua điện thoại?” – Jong Kook giải bày những lập luận của mình.

Suk Jin, HaHa cùng Kwang Soo đồng loạt giơ tay.

“Ba người mở tin nhắn ra đọc kĩ lại sẽ thấy huy hiệu running man có màu sắc khác nhau, sau đó nhấp vào sẽ rõ. Còn Jae Suk hyung nhận được bức thư đúng không?”

“Ơ, đúng rồi. Sao cậu biết?” – Jae Suk thật sự cả kinh vì anh đinh ninh mình giấu rất kĩ. Không hiểu vì sao Jong Kook lại biết được.

“Vì em và Gary nhận được qua bức thư. Anh thử tách hai lớp tờ giấy ra sẽ có một mảnh giấy nhỏ. Màu mảnh giấy không trùng với ai cả.” – Jong Kook xoè hai mảnh giấy cho Jae Suk xem. Anh khẳng định Jae Suk cũng nhận được trong phòng tắm như mình và Gary.

Y theo hướng dẫn của Jong Kook, mọi người nhanh chóng làm theo. Quả nhiên ai cũng bất ngờ khi biết được ẩn số bên trong.

“Ểh? Có một con số khác. Số 6. Của anh màu xanh lá cây.” – Jae Suk đọc to số của mình.

“Hyung! Em là số 4. Màu cam.” – Kwang Soo giơ tay háo hức như trình diện thầy giáo.

“Của anh màu xám số 2.” – Suk Jin không nhanh không chậm đọc rõ.

Riêng HaHa cậu vẫn loay hoay không biết làm thế nào.

“Aissh! Cậu có làm tốt được việc gì không vậy?” – Gary bực dọc giật lấy điện thoại HaHa bấm bấm chọt chọt trước sự ngơ ngác của Haroro.

“Đây này. Số 3 màu vàng. Đồ chim cánh cụt hậu đậu.” – Trả lại điện thoại Gary không quên đâm chọt thêm vài câu.

“Yaisss!!!”

Nhịn nãy giờ, HaHa nộ khí xung thiên cậu nhào qua nắm tóc Gary mà giật. Cái người này tự lấy máy tự làm rồi tự bực. Cậu đâu có mượn người đó làm giúp sao lại mắng cậu. Còn mắng với cái giọng nhựa nhựa đó càng khiến chú chim nổi điên.

“Đau…Ahaa! Buông ra. Cậu buông tóc anh ra. Nó đã ít cậu còn nắm nữa sẽ trọc mất đấy. Cái tên này…” – Gary vùng vẫy cố thoát khỏi móng vuốt HaHa.

Một màn đánh nhau giữa chó và chim thật đặc sắc. Tiếng la thất thanh của Gary cùng tiếng mắng chữi không thương tiếc của HaHa thành công khiến mọi người cười lăng lộn. Bầu không khí cũng dần thoải mái hơn.

“Được rồi HaHa cậu đừng làm loạn nữa. Để anh giải thích nốt cho mọi người hiểu nào.” – Jong Kook lắc đầu can ngăn, anh tiếp tục giải thích hết những con số có ý nghĩa gì. Chỉ duy nhất màu sắc là anh không nói đến, vì anh cũng chưa chắc về ý nghĩa thật sự của nó.

Như vậy thứ tự và màu sắc của từng người là:

Ji Hyo: 1 – 5. Tím

Jong Kook: 2 – 7. Đỏ

Gary: 3 – 1. Xanh đen

Jae Suk: 4 – 6. Xanh lá cây

HaHa: 5 – 3. Vàng

Kwang Soo: 6 – 4. Cam

Suk Jin: 7 – 2. Xám

………………

Suy nghĩ hồi lâu Jong Kook quyết định phải làm gì đó. Anh không phải dạng người thụ động, phải tìm ra nguyên nhân sự việc.

“Mọi người cứ ở yên trong đây đừng đi đâu cả. Em sẽ ra ngoài xem xét tình hình đồng thời tìm xem những người khác đang ở đâu.” – Jong Kook có ý định một mình ra ngoài.

“Không được. Oppa đi như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao.” – Ji Hyo lo lắng một mực không chịu để Jong Kook đi.

Gary thấy cô lo lắng cho Jong Kook đâm ra cậu cũng khó chịu. Suy nghĩ một hồi Gary quyết định đi theo. Ji Hyo rất hay lo, chí ít cô cũng sẽ lo lắng cho cậu nếu như cậu đi cùng.

“Như vậy không ổn đâu hyung. Để em đi với hyung.”

“Đúng đó hai người đi vẫn tốt hơn. Ở đây cứ để anh lo cho.” – Jae Suk đứng ra lãnh trách nhiệm.

“Như vậy….Cũng được cậu theo anh ra ngoài còn những người khác ở lại. Nếu muốn đi đâu thì nhớ đi từ hai người trở lên nhé.” – Jong Kook chần chừ một lúc mới đồng ý. Anh dặn dò các thành viên rồi cùng Gary đi.

………………

Bên ngoài một chiếc xe màu đen trờ tới, dừng lại cách một đoạn đủ để mọi người không nhìn thấy.

“Ba tiếng nữa hành động. Bây giờ cứ để bọn chúng hoang man một lát đi.” – Tiếng nói ồm ồm khẽ vang nghe qua có thể nhận ra đã bị biến đổi âm thanh.

“Tuân lệnh!” – Đáp trả mệnh lệnh là một giọng nói trầm đục đầy quỷ dị.

Tắt thiết bị kết nối. Người trong xe quan sát động tĩnh các thành viên qua camera ẩn. Nụ cười nhếch lên thành một đường cong ghê rợn.

“Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Cứ chờ đi, đường còn dài lắm. HaHaHaaaa.”

Nụ cười man rợ bị ác đi bởi tiếng mưa càng làm bầu không khí thêm tuyệt vọng. Cơn bão như dự báo trước số phận đen tối của những con người này.

……………..

Ầm….uỳnh…ầm

Tiếng sét đánh xuống, ánh sáng xẹt ngang soi rõ một góc trời.

Ji Hyo chợt rùng mình, một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng, cô cố gắng thu người vào lớp áo khoác để gạt đi cảm giác ấy.

“Cảm giác này là gì? Thật đáng sợ. Mọi người chắc chắn không sao đâu. Sẽ qua cả thôi.” – Ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, miệng Ji Hyo lầm bầm những câu khó hiểu.

Biểu hiện kì lạ của Ji Hyo khiến Jae Suk càng thêm lo lắng. Anh lấy áo khoác bên cạnh mình choàng thêm cho cô. Tự trấn tỉnh bản thân phải bảo vệ từng thành viên một.

……………….

*Đại Ngốc: Trong chương trình truyền hình thực tế Family Outing Daesung nằm trong nhóm Anh Em Nhà Đại Ngốc vì những hành động hậu đậu của mình.

*Crump: Âm thanh nhất máy.

*Ryu Soo: Tác giả đã tra trên mạng nhưng không tìm được tên quản lý của Mợ nên đành tự chế tên. Nếu tình yêu nào biết thì cmt cho tác giả sửa lại cho đúng nha.

*GPS: Không giống như Việt Nam không biết đường có thể từ từ hỏi. Nhưng ở Hàn Quốc họ muốn đi đâu đều phải dùng GPS bản đồ online. Nó có thể đưa ra con đường ngắn nhất đến địa điểm cho người sử dụng.

……Hết Chương 8……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN