[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
Chương 20: Thư tình (9)
Trường của bọn họ không có yêu cầu nghiêm khắc với những học sinh ngoại trú, phần lớn đều chọn buổi tối về nhà tự học. Cho nên thời gian tan học cũng không khác gì các trường cấp một cấp hai.
Hiện tại chính là giờ tan học buổi chiều, trước kia Tô Điềm Điềm vì muốn nhân cơ hội chuyện trò với bạn bè nhiều hơn nên sau khi tan học đều chọn cách đi bộ về nhà, Sơn Tùng vì cô nên cũng không ngoại lệ, nào ngờ nay lại bị chặn đường.
Sơn Tùng không chớp mắt lấy một cái, đẩy mắt kính lên, giống như hoàn toàn không biết người đang chặn đường mình là ai, giọng điệu bình thản vô cùng:
– Làm ơn tránh đường.
Lý Gia Quyền vẫn giả ngơ, thấy anh đến thì đứng thẳng dậy. Chiều cao 1m8 như cậu ở giữa đám bạn học cũng coi như hạc giữa bầy gà, vừa đứng thẳng người dậy thì lập tức có cảm giác áp bách khó tả.
Trước nay cậu ta và Sơn Tùng vốn đã không hợp nhau, nên vừa gặp đã nói ngay vào điểm chính:
– Có phải anh biết gì hay không? Chuyện của Tô Điềm Điềm ấy.
Sơn Tùng mặc kệ cậu ta, bước lên định đi, nào ngờ lại bị cậu ta túm vai kéo lại.
– Đừng có đi. Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.
Lý Gia Quyền dùng sức rất mạnh, Sơn Tùng lảo đảo lùi lại vài bước, vội ôm chặt bảo vệ cặp của mình. Hôm nay anh mặc đồng phục mùa hè ngắn tay, không có túi, vì an toàn nên phải cho Tô Điềm Điềm vào trong cặp, nên nhất định không thể để cặp sách bị gì được.
Thực ra Tô Điềm Điềm cũng đang chống nạnh tức giận lắm đây, bởi vì Lý Gia Quyền kéo một cái hại cô lăn mấy vòng trong này.
Sơn Tùng nhếch môi, ánh mắt dần lạnh đi.
– Muốn kiếm chuyện à?
– Tôi chỉ muốn hỏi anh vài câu mà thôi. Là do anh không phối hợp ấy chứ.
Lý Gia Quyền lạnh mặt dò xét một lúc, nheo mắt nói.
Cậu ta nói chắc nịch:
– Rõ ràng là chuyện có liên quan tới Điềm Điềm mà anh lại thản nhiên như không thế. Đây chẳng giống anh chút nào. Không hề giống, trừ khi… Anh đã biết được gì đó.
Sơn Tùng thản nhiên:
– Buông tay ra.
Lý Gia Quyền cũng đen mặt lại:
– Cô ấy ở đâu hả?
– Cút đi!
– Để tôi đoán xem nào, không phải là anh đã giấu cô ấy đi rồi đấy chứ.
Trực giác ghê gớm thật!
Tô Điềm Điềm đang bám vào khe hở trên cặp sách để xem xét, Sơn Tùng đột nhiên tháo cặp sách xuống. Cô lại ngã lăn ra lần nữa, chưa kịp bình tĩnh lại thì ngăn kéo chuyên môn mở ra cho cô đã bị kéo lại, xung quanh trở nên tối om.
– Sơn Tùng.
Trong lòng Tô Điềm Điềm lập tức hoảng hốt, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Anh muốn làm gì đây?
Hình như cặp sách bị anh đặt qua một bên, sau đó nơi này lập tức vang lên mấy tiếng động khá ồn ào và hỗn tạp.
– Sơn Tùng!
Tô Điềm Điềm giật mình hét lên, nhưng hai người ở bên ngoài hoàn toàn không hề nghe thấy. Cô không với tới chỗ khóa kéo được. Dù có sốt ruột cách mấy cũng không làm được gì.
Lúc này cả hai thiếu niên đã lao vào đánh nhau. Con hẻm này vốn đã hẹp, nay lại càng có vẻ chật hẹp hơn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng vang trầm đục khi ai đó bị đánh vào tường. Cả hai đều đang ở độ tuổi sung sức dễ nóng máu, ai cũng cắn chặt rằng, không ai chịu nhường ai.
Ngoại trừ thi thoảng có vài tiếng rên với tiếng quyền đấm cước đá trúng người nhau ra thì không còn động tĩnh gì nữa.
Ban đầu Tô Điềm Điềm còn định níu lớp vải trong túi để bò lên, nhưng sau đó cô kịp tỉnh người lại: Cô chui ra làm gì chứ? Nếu như lúc này cô mà bị Lý Gia Quyền bắt gặp thì Sơn Tùng coi như không nói được gì.
Cô đúng là muốn mượn việc bên ngoài để gây áp lực cho anh, nhưng cô không muốn thật sự đẩy anh vào tù, huống hồ gì điều khiến cô biến thành nhỏ lại là do hệ thống chứ không phải con người.
Đến lúc đó nếu khiến cho thế giới phó bản bị phá hủy thì cô sẽ khóc không ra nước mắt mất.
Tô Điềm Điềm lặng lẽ rụt tay về.
Sau khi nghe xong nỗi băn khoăn của cô thì 002 lắc đầu liên hồi: [Chậc chậc, chuyện này vui phết. Chủ nhân cô nhát quá đi, ừm, kí chủ lần này kém quá.]
Tô Điềm Điềm:…
Hệ thống lần này cũng trơ tráo dễ sợ.
Không biết sau bao lâu, Tô Điềm Điềm đột nhiên cảm giác được hình như cặp sách được người ta cẩn thận xách lên.
Cô chần chừ hỏi thử:
– Sơn Tùng đấy à?
Bên ngoài truyền tới một tiếng ừm rất nhỏ, nhưng sợ người ta chú ý tới nên nghe giống như đang hừ hừ mà thôi. Tô Điềm Điềm lập tức cảm thấy không đúng lắm, quả nhiên tiếp theo đã nghe giọng của Lý Gia Quyền dần tới gần.
– Không ngờ thoạt nhìn anh trông như con mọt sách mà cũng mạnh thế.
Giọng của cậu ta hơi lạ, giống như bị người ta đánh sưng lên vậy, nghe không rõ lắm.
Sơn Tùng vẫn đanh mặt, thuận miệng hừ hừ hai tiếng. Ban đầu Tô Điềm Điềm còn cảm thấy tâm trạng anh đang bực bội nên thái độ hơi căng, sau này mới biết Sơn Tùng cũng bị đánh rách khóe môi như Lý Gia Quyền nên không muốn nói chuyện.
Không biết có phải tình hữu nghị của cánh con trai đều kỳ lạ như thế hay không, đánh nhau đã đời lại cùng nhau đến tiệm thuốc tây mua đồ sát trùng vết thương.
Trên đường đi, thái độ của Lý Gia Quyền cũng thay đổi, nói luyên thuyên không ngừng, hình như còn muốn moi tin về Tô Điềm Điềm từ miệng Sơn Tùng, nhưng anh vẫn giả điên không hiểu, sau đó còn móc điện thoại ra.
– Cậu cũng từng được mời lên hỏi chuyện rồi đúng không? Tôi còn giữ số điện thoại của anh cảnh sát hôm nọ đây. Tôi thấy cậu kể mấy chi tiết cậu vừa nói cho cảnh sát nghe còn có lý hơn.
Lý Gia Quyền:
– Anh nói đùa đấy à???
Sơn Tùng:
– Cậu muốn đến đồn cảnh sát tìm anh ta hay để anh ta đến nhà cậu nói chuyện?
Lý Gia Quyền sực nhớ tới bộ dạng lưu manh của anh cảnh sát hôm nọ, vội lắc đầu nguầy nguậy.
– Đừng đừng, toàn là mấy suy đoán linh tinh thôi. Tôi không có gì để nói với anh ta hết.
Sơn Tùng giả vờ định bấm gọi:
– Thôi cứ nói chuyện cho chắc.
– Thật sự không cần đâu mà! Anh Tùng ơi!!!
Tô Điềm Điềm nghe bọn họ nói xong thì trong lòng nảy ra một kế.
*
– Cảnh sát gì thế?
Sơn Tùng vừa mới kéo khóa cặp sách ra thì lập tức nghe thấy giọng Tô Điềm Điềm.
Thiếu nữ ôm gối ngồi tít dưới đáy cặp, ngẩng đầu nhìn lên, trên gương mặt nhỏ xinh còn vương hai hàng nước mắt.
Tay anh chợt khựng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
– Cậu…
– Cảnh sát gì thế?
Tô Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, bầu không khí đột nhiên trở nên căng cứng.
Ngoài cửa sổ lúc này bỗng có tiếng sấm sét vang lên, mưa to như trút nước, hạt mưa rơi tí tách lên cửa sổ, càng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt hơn.
Hai người im lặng một lúc, rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại giống như đã qua cả thế kỷ.
…
Cuối cùng Sơn Tùng chào thua, mặt mày ủ rũ.
– Cậu nghe thấy rồi à.
Tô Điềm Điềm vẫn nhìn thẳng vào anh, hỏi lại lần thứ ba.
– Cảnh sát gì thế?
Ánh mắt của cô rõ ràng nói rằng cô đã đoán được mọi việc, nhưng cô vẫn cứ hỏi, muốn nghe chính miệng anh nói rõ mọi việc.
-…
Sơn Tùng khẽ rũ mắt xuống, lòng dạ rối bời, trong lòng anh biết rõ rốt cuộc cũng không thể lừa cô được nữa, nhưng cũng thấy lòng nhẹ bẫng. Giống như đột nhiên được giải thoát vậy.
Anh thầm nghĩ: Chuyện nên tới cuối cùng cũng đã tới rồi.
Anh cẩn thận nâng Tô Điềm Điềm lên đặt trong lòng bàn tay, đưa tới gần mặt mình. Đối diện với ánh mắt đầy vẻ lên án của cô, anh đột nhiên mỉm cười nhẹ tựa như không.
Giọng điều vô cùng bình tĩnh:
– Điềm Điềm, cậu có hận mình không?
Tô Điềm Điềm chỉ im lặng nhìn anh chứ không đáp. Thiếu niên vẫn mỉm cười, chẳng qua thoạt nhìn có vẻ đắng chát.
Mấy hôm trước anh cũng từng hỏi vấn đề này.
Trong ánh mắt của anh vẫn đượm vẻ u sầu, nhưng không hề điên cuồng như lúc trước nữa. Từng đau lòng đến mức tưởng chừng không sao thở nổi, nhưng bây giờ chỉ còn lại ủ rũ và mỏi mệt.
Tô Điềm Điềm thu hết phản ứng của anh vào đáy mắt, trong lòng lập tức âm thầm kích động.
Dựa theo tình huống này thì kế hoạch của cô lại tiến thêm vài phần rồi.
Nhưng cô vẫn im lặng không để lộ chút cảm xúc nào. Thậm chí vì để trải đường cho lời cô sắp sửa nói mà còn ra vẻ rối rắm.
Thiếu nữ trong lòng bàn tay lặng lẽ nghiêng đầu đi, ánh đèn chiếu lên nửa bên mặt của cô, hàng mi dài run nhẹ, bộ dạng chực khóc như thế này trông còn xót xa hơn.
Cô thở dài nói:
– Cậu nghĩ thế nào?
Sơn Tùng nhếch môi, trán dần tứa mồ hôi. Sự sợ hãi và dục vọng trong lòng liên tục gào thét như con thú bị dồn ép, nhưng lần này anh lại có thể kềm chế được.
Anh muốn nghe suy nghĩ của cô.
-… Cậu nói đi.
Khó khăn lắm anh mới mở lời được, giọng cũng nghẹn đi.
Tô Điềm Điềm im lặng một lúc mới từ từ mở miệng:
– Mình là Tô Điềm Điềm. Nhưng trước hết mình cũng là một con người.
– Cậu hiểu ý của mình chứ?
Tô Điềm Điềm quay lại nhìn anh, ánh mắt trong veo tựa như loại tra tấn đến từ sau trong linh hồn, khiến cho anh không khỏi chật vật dời mắt đi.
Anh muốn nói rằng mình không hiểu, nhưng anh không thể đánh lừa được bản thân mình. Thật ra những đạo lý đó anh đều hiểu cả, chỉ là trước nay anh chưa từng đứng nhìn từ góc độ của cô mà thôi.
Yết hầu của anh trượt lên vài cái, đột nhiên cảm thấy sợ hãi với những điều cô sắp nói.
Nhưng Tô Điềm Điềm không định dừng lại.
– Mình cũng có cuộc sống của bản thân. Mình từng có người nhà, có bạn bè… Cả cậu nữa. Nhưng bây giờ cậu lại muốn cướp đi tất cả mọi thứ, biến mình thành vật sở hữu của cậu…
– Mình chưa từng nghĩ như thế! Cậu cũng không phải vật sở hữu…
Anh bất giác muốn phản bác.
– Vậy mình bây giờ là cái gì đây? Người tí hon à?
Cô cười giễu, ánh mắt lại trống rỗng. Không biết nghĩ tới điều gì, lập tức trở nên quyết tuyệt.
– Đúng vậy, thế giới này thiếu đi mình cũng chẳng khác gì, dù bây giờ mọi người đang đi tìm mình, nhưng vài năm sau trở thành một vụ án treo thì sẽ chẳng ai hỏi tới nữa. Ba mẹ mình vẫn có thể có thêm những đứa con khác, bạn bè sẽ quen nhiều người bạn mới…
Tô Điềm Điềm hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng sợ hãi mất hồn mất vía của Sơn Tùng, vốn chỉ muốn diễn trò ép buộc anh một phen, nhưng lúc này thật sự không khống chế nổi cảm xúc.
Cô thấp giọng, dịu dàng khuyên:
– Cậu có từng nghĩ đến chuyện, nếu mình mất đi toàn bộ thế giới thì mình có còn là mình nữa không? Mình có còn là người mà cậu từng thích hay không?
– Điềm Điềm… Mình…
Sơn Tùng muốn nói rằng dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không thay lòng, nhưng sau khi há miệng anh lại phát hiện lúc này có nói gì cũng chỉ là nói suôn.
Anh ngơ ngác cứng người.
Tô Điềm Điềm nhắm mắt lại, không nhìn bộ dạng ủ ê của anh nữa.
– Xin lỗi, tâm trạng của mình không được ổn định, có thể nói hơi nặng lời. Nhưng…
Cô lắc đầu, ra vẻ không đành lòng, dần nhắm mắt lại. Hé môi gằn từng chữ:
– Tùng, cậu phải hiểu rằng như thế không phải yêu.
– Là mưu sát.
_____________
Anh cảnh sát (đỏ mặt): Khụ, nghe nói có người tìm anh à?
Sơn Tùng: Không có.
Tô Điềm Điềm: Không biết.
La Lu: Tui hóng thôi.
Lý Gia Quyền: Hông phải em QAQ.
__________________
La Lu (hiên ngang giơ tay): Anh ơi giờ em muốn báo cảnh sát, bạn trai em mất tích!
Anh cảnh sát: Thời gian, địa điểm, tình hình phát sinh thế nào?
La Lu (u buyền): Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn chưa tìm ra ảnh.
Anh cảnh sát: Lượn ra ngoài, người tiếp theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!