[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
Chương 23: Hôm nay cũng cho anh ta nghỉ ngơi luôn
Vâng, em biết rồi.
Tô Điềm Điềm gật đầu với vẻ hiểu rõ, cũng không kích động gì mấy.
Kết quả đó nằm trong dự đoán của cô.
Những người phỏng vấn che giấu vẻ mặt của mình rất tốt, cho nên hôm đó cô cũng không biết là tốt xấu ra sao. Nhưng sau khi về nhà trao đổi với Triệu Giai Giai thì cô hiểu ra rồi.
Lúc ấy Triệu Giai Giai đã lên lớp cho cô một bài rất nghiêm túc:
– Tình trạng của cậu giống y như mấy nhỏ người mẫu vô danh trong làng thời trang bọn tớ vậy.
– Khi người ta phát quần áo xuống cho mình, số đo không đúng thì còn dễ sửa, thế nhưng phong cách không hợp thì làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đứng ra chỉ vào mặt nhà thiết kế rồi nói: “Thứ xấu xí lỗi thời này không hợp với phong thái cool ngầu của bà, mau sửa lại cho bà đi!” à?
Tô Điềm Điềm định vỗ vai Triệu Giai Giai, ai ngờ lại trượt tay, vỗ đúng vào đũng quần cô bạn:
– … Bình tĩnh.
Triệu Giai Giai:
– …
Tuy câu nói kia mang đậm phong cách của Triệu Giai Giai, thế nhưng cô ăn nói bỗ bã mà lại có lý. Nếu phong cách trang phục không hợp thì những người mẫu ở tầng đáy của chuỗi thức ăn chỉ có thể thay đổi hình tượng của mình mà thích ứng với chúng thôi, làm sao có thể khoa tay múa chân bắt nhà thiết kế sửa trang phục được.
Triệu Giai Giai lắc ngón trỏ:
– Cho nên, người đẹp ạ, cậu mà mất cái MV này thì tớ chẳng thấy lạ tí nào đâu.
Tô Điềm Điềm được gài trước như thế nên đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Lưu Á Nam ở đầu dây bên kia lại nói tiếp:
– Họ tuyển một cô gái trẻ mới kí hợp đồng với Thiên Song Hỷ năm nay, tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh, vẻ ngoài trông rất thuần khiết, cho nên em rớt cũng không oan. Cứ giữ tâm lý bình thường rồi làm tốt công việc sau này là được.
Chị đang nhắc cho Tô Điềm Điềm biết lần lựa chọn này rất công bằng, để tránh cho cô hiểu lầm rồi làm gì thiếu suy nghĩ.
Năm trước trong công ty có một cô nàng như thế, sau này bị vợ cả của người ta túm tóc đuổi ra ngoài. Vốn dĩ Lưu Á Nam đã không thích chuyện đó rồi, sau khi gặp chuyện kia thì chị yêu cầu với nghệ nhân của mình càng nghiêm khắc hơn. Dù là ai phỏng vấn thất bại cũng được chị nhắc nhở một lần, coi như đã tận tình khuyên bảo.
Tô Điềm Điềm cười khổ đáp:
– Không sao đâu, chị Lưu đừng lo. Em đoán ra em gặp vấn đề ở đâu rồi, là tự em sai, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm mà.
Cô sai ở chỗ coi tất cả kịch bản là một kiểu, tự cho mình là thông minh, cuối cùng đánh mất cơ hội. Về sau cô phải cảnh giác cao độ, không được phép phạm sai lầm hồ đồ như thế này nữa.
Lưu Á Nam đáp hai tiếng rồi lại nói:
– Còn tin tốt là tuy em mất cơ hội lần này, nhưng bên MTP lại chủ động cho em một cơ hội thử vai khác. Là đóng phim đấy.
– Phim ạ?
Tô Điềm Điềm rất hứng thú:
– Phim gì thế chị?
– Ừm.
Dường như trong giọng nói của Lưu Á Nam pha chút do dự:
– Cả câu chuyện nói về quá trình trưởng thành. Cá nhân chị cảm thấy rất có giá trị. Tuy nhiên em cứ xem rồi hẵng quyết định có tham gia hay không nhé.
– Em tự quyết định á?
Tô Điềm Điềm hơi tò mò. Lưu Á Nam có ánh mắt không tồi, Tô Điềm Điềm rất tin tưởng chị, bình thường đều là chị toàn quyền phụ trách tài nguyên cho cô. Đây là lần đầu tiên chị để cô xem rồi tự mình quyết định đấy.
Tô Điềm Điềm vừa kinh ngạc cũng vừa trở nên thận trọng.
– Không phải là phim kiểu mát mẻ hay là đề tài cấm kị gì đấy chứ?
Lưu Á Nam sửng sốt:
– Không đến mức ấy đâu, phim thanh xuân thôi mà.
Hình như có người đang gọi Lưu Á Nam ở bên kia, chị đáp lời rồi nói:
– Tí nữa chị bảo người gửi kịch bản cho em, em xem thử xem, thời gian thử vai là cuối tuần, tranh thủ trả lời chị trong hai ngày tới là được.
– Dạ.
Tô Điềm Điềm hơi nghi hoặc, theo lời Lưu Á Nam nói thì đây không phải là phim có đề tài đặc biệt gì, sao nghe giọng điệu chị lại căng thẳng thế nhỉ?
*
Hai giờ chiều, máy bay đáp xuống sân bay thành phố B đúng lịch.
Tô Điềm Điềm vừa lấy xong hành lý kí gửi của mình rồi kéo đồ ra ngoài thì nhận được tin nhắn.
Nghiêm Lập: Chị ơi, cấp cứu!
– Thằng nhóc này lại có chuyện gì rồi…
Tô Điềm Điềm vừa đi vừa than thở rồi tiện tay gọi lại cho Nghiêm Lập. Bình thường phải rung chuông hồi lâu, thế mà hôm nay cậu lại nghe ngay lập tức.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Nghiêm Lập đã gào thét như sói tru quỷ khóc ở bên kia:
– Chị ơi! Chị ruột của em ơi! Cứu em với!
Tô Điềm Điềm bị giọng điệu của cậu chàng dọa thót cả tim, cũng căng thẳng theo cậu luôn:
– Làm sao thế? Nghiêm Lập, em làm sao? Giờ em đang ở đâu rồi?
Đồ Đồ bị giọng nói nóng ruột của cô dọa sợ, cũng quay đầu lại nhìn cô. Nghiêm Lập? Là cậu bạn nhỏ dính người kia à?
– Em đang ở nhà! Có người muốn đốt bếp nhà em!
Tô Điềm Điềm thấy như trong đầu mình nổ đánh ầm một tiếng. Cô bèn kéo vali chạy một mạch, Đồ Đồ sững ra rồi cũng chạy theo cô.
Tô Điềm Điềm vừa chạy ra ngoài vừa hét vào trong điện thoại:
– Em còn đần ra đó làm gì? Chạy mau! Đừng có đi vào thang máy! Lấy khăn ướt che miệng mũi vào rồi khom lưng xuống mà chạy!
– Quản lý khu nhà đâu?! Chờ chị gọi 119 cho! Đồ Đồ, mau lên!
Đồ Đồ ngu mặt ra rồi luống cuống tìm điện thoại trong túi xách:
– Gì đấy? Ôi vâng, em gọi ngay đây!
Ai ngờ Nghiêm Lập ở đầu dây bên kia cũng ngu ra:
– Ối từ từ từ từ, đừng gọi chị ơi! Chị ơi… chị có hiểu lầm gì không? Không cháy, chưa cháy!
Cậu chỉ đang kêu ca về hành vi của ai đó thôi mà, chứ có ai đốt nhà thật đâu!
*
Tô Điềm Điềm nghe Nghiêm Lập nói mà hết hồn hết vía, tí nữa thì làm trò cười cho thiên hạ xem. Cuối cùng, Nghiêm Lập phải năm lần bảy lượt thề thốt là không xảy ra tai nạn gì, thậm chí mở cả video call cho cô xem thì cô mới thôi không gọi cứu hỏa nữa.
Sau một hồi trao đổi giải thích, cô mới biết thì ra gần đây Nghiêm Lập tham gia một show thực tế tên là “Hợp tác làm món ngon”. Cháy bếp chỉ là một cách so sánh phóng đại của cậu mà thôi.
– Nghiêm Lily! Lần sau mà cậu còn ăn nói linh tinh nữa thì coi chừng chị lột da cậu đấy!
Tô Điềm Điềm ngồi trên xe, tức đến sa mạc lời.
– Vâng, em xin lỗi mà.
– Thôi, không sao thì tốt rồi. Chị à, ban nãy chị khí thế quá, em cũng thấy sợ.
Đồ Đồ quay sang cô rồi nói với vẻ còn hơi sợ sệt.
Theo Tô Điềm Điềm một thời gian rồi, mà bây giờ Đồ Đồ mới phát hiện ra cô tích cực như vậy đó.
Tô Điềm Điềm lắc đầu với Đồ Đồ rồi tự vuốt ngực cho mình:
– Em không hiểu đâu.
Không phải vì cô tích cực, mà là vì người nói đùa là Nghiêm Lập.
– Ôi chị ơi, em thè, em hứa, em đảm bảo, lần sau em không dọa chị nữa đâu. Em sẽ nói thật hơn vàng bốn số chín, em không dám đùa bậy nữa đâu mà!
Nghiêm Lập mở video call, mạng hơi chậm nhưng vẫn có thể thấy cậu giơ tay lên thề đến là nghiêm túc.
Tô Điềm Điềm vốn đang nhăn mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
– Thôi chị ơi, chị đừng cười nữa, chị nghe em nói xong nè.
Nghiêm Lập ở bên kia sốt ruột vò đầu bứt tai, Tô Điềm Điềm gật đầu có lệ một cái, bảo cậu nói tiếp.
Cô nghĩ cậu nói vấn đề công việc nên lấy tai nghe trong túi ra đeo lên, thế là giọng nói còn non nớt của Nghiêm Lập càng trở nên rõ ràng.
– Là thế này ạ…
Theo Nghiêm Lập nói thì khách mời trong chương trình này sẽ được chia thành từng tổ hai người để hoàn thành nhiệm vụ học tập. Cuối cùng tập hợp lại tự mình nấu ăn. Có lúc học làm cơm Tây tinh xảo, lúc thì làm món ngon đồng quê, nội dung chương trình độc đáo mới lạ nên rating rất khá.
Mà lần này, nhiệm vụ chương trình yêu cầu là đến thăm một người bạn trong nhóm bạn bè.
Tuy cậu chàng Nghiêm Lập này khéo ăn khéo nói, làm ăn trong giới không tồi, thế nhưng vì tâm tính nên chẳng có mấy người bạn để bộc bạch tâm sự cả.
Mẹ già Lưu Á Nam vốn đã hẹn trước với công ty khác, mời nhân vật nữ chính trong bộ phim tiếp theo của Nghiêm Lập là Lâm Huyên đến giúp cậu, để hai người có thể nâng nhau cùng hot, cuối cùng Nghiêm Lập thẳng tính quá, đi cãi nhau với người ta luôn.
– Anh Ngụy bảo cô gái kia chẳng tốt lành gì. Em không thích!
Nghiêm Lập vừa nói tới Lâm Huyên thì đã nhíu mày rồi phồng miệng lên y như con sóc đất.
Anh Ngụy là trợ lý của cậu.
– Đã thế cô ta còn không biết nấu ăn, bọn em đều cảm thấy cô ta đến chỉ để tranh lên hình thôi. Nếu hai đứa mà làm một đĩa salad hoa quả mang lên thì thua là cái chắc!
– Lâm Huyên?
Tô Điềm Điềm nghe cái tên này thì chỉ có thể nhớ đại khái mặt mũi của cô gái kia. Cô nàng kia còn khá trẻ, từ lúc vào nghề đến giờ vẫn xây dựng hình tượng ngây thơ, cư dân mạng đánh giá cũng khá tốt.
Tô Điềm Điềm chưa tiếp xúc với Lâm Huyên trong đời thực nên không biết ngoài đời cô ta sống kiểu gì. Thế nhưng thấy Nghiêm Lập bình thường sống đơn giản phải tỏ vẻ thế này thì ấn tượng của cô về cô ta rớt điểm không phanh.
Dù là vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng hai năm gần đây Lâm Huyên rất quen mặt với người xem, thậm chí vì thiết lập nhân vật tốt nên còn nhiều fan hơn cả diễn viên trẻ mới nổi như Nghiêm Lập.
Lần này có lẽ Lưu Á Nam cũng phải tốn kha khá sức mới có thể móc nối với người đại diện phía Lâm Huyên. Nhưng mà theo lý thuyết thì hẳn là chị Lưu phải không đồng ý cho Nghiêm Lập bán hint couple mới đúng chứ?
– Sao hai người lại trở mặt với nhau vậy?
– Cô ta cứ làm mấy cái chuyện kì quái với em í, cô ta còn chụp lén em nữa.
Cứ nói là thấy tức, Nghiêm Lập phụng phịu, trông chẳng khác nào cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
– Rõ ràng đã nói là chỉ làm bạn thôi, làm gì có bạn bè nào làm ăn thế? Thế là em tống cô ta ra ngoài.
Làm mấy cái chuyện kì quái…
Tô Điềm Điềm nheo mắt, thán phục khả năng ngôn ngữ của cậu em được chiều nhất nhà mình luôn.
Dùng từ như thế là người ta hiểu sai đó nhóc!
Cô im lặng hồi lâu rồi nói:
– … Làm tốt lắm. Nghiêm Lily, cưng còn nhỏ, phải bảo vệ chính mình.
Đồ Đồ ngồi ở ghế trước nghe thấy câu này thì đứng hình như gặp ma.
Nếu cô nhớ không lầm thì… Nghiêm Lập chỉ nhỏ hơn Tô Điềm Điềm có một tuổi thôi đúng không? Thế cái tên Nghiêm Lily, rồi cái giọng điệu như mẹ hiền kia là đang gì đây?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!