[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
Chương 36: Họa hồn (8)
[Chua quá, thơ thật là chua.]
Tô Điềm Điềm lườm một cái:
– Vậy nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng có nhìn lén.
003 buông tay:
[Toàn bộ phó bản trong đây đều do ta giám sát, ta làm sao lại không nhìn thấy được.]
Tô Điềm Điềm:
– Vậy ngươi có thể lựa chọn câm miệng.
[Là thế này? Ta vốn dĩ còn tính nói cho nàng biết một tin tức bí mật đây, bây giờ nghĩ lại thì thôi vậy.]
Tô Điềm Điềm ồ lên một tiếng:
– Vậy thì ngài có thể đi rồi đó.
003: [Nàng… thật là quá đáng a.]
Tô Điềm Điềm chỉ có ý định đùa cho vui thôi, vì vậy mới làm bộ lật cuốn sách trong tay lên, không nhịn được mà nói:
– Rõ ràng là ngươi nói không muốn nói, ta theo ý của ngươi, ngươi sao lại trách ta.
003 xì một tiếng, nó muốn nàng thật sự làm theo ý của nó là vò đầu bức tai tới hỏi nó, nhưng bây giờ nàng lại nói câu đó làm cả người nó không dễ chịu chút nào.
Nó khó chịu một trận, lúc này mới bất đắc dĩ nói:
[Còn nhớ cái lư hương dùng mỗi lần chiêu hồn không? Bên trong hương có độc.]
…
Ngự thư phòng.
Cả người Sơn Tùng mặc một bộ áo bào màu đen đứng trước bàn, bên cạnh là mấy thân hình cận thần cường tráng, trên bàn bày một cái bản đồ cát, bên trong bao gồm toàn bộ mô hình bản đồ cơ quan phòng bị ở phía Đông của nước Đại Càng.
Sơn Tùng:
– Chiến sự phía Bắc gần đây như thế nào?
– Bẩm Vương, bốn nước phía Bắc rơi vào hỗn chiến, đại hạn trước mắt, vụ xuân mất mùa, những người kia bị dồn đến bước đường cùng, không chừng đã xảy ra đại loạn rồi. Bắc triều hiện tại nhìn an ổn như núi nhưng nội bộ bên trong đã rối loạn từ lâu. Có thể nói là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa cũng không quá đáng.
Một võ tướng ở bên cạnh chế nhạo hắn:
– Triệu tướng quân, tục ngữ không phải sử dụng như vậy.
– Ôi chao, ta chính là kẻ thô lỗ, dùng sai rồi, dùng sai rồi, có thể hiểu ý là được. Ngươi có lòng bắt tật xấu của ta, không bằng ngươi đi luyện binh đi, tới lúc cần lại có thể dùng được.
Sơn Tùng cau mày, có hơi không vui nói:
– Lạc đà gầy còn nguy hiểm hơn ngựa béo, không thể lơ là.
Mấy võ tướng bị bắt bẻ cũng không quá để ý.
Lão Triệu:
– Nghe nói Ngụy lão tặc ở Nam Chiếu làm quân sư cho một ít dư nghiệt rất vui vẻ sung sướng và thuận lợi. Nam Chiếu lúc nào cũng chực chờ chọc một chân vào gây rối, bây giờ phía Bắc hỗn loạn, cơ hội tốt như vậy chắc chắn là bọn họ không nỡ bỏ qua.
Sơn Tùng gật gù:
– Vài ngày trước ta có nhận được tin tức từ mật thám, biên giới quả là có hơi bất thường. Hiện tại ta đã phái người bí mật đi điều tra rồi, chỉ sợ là dư đảng ở trong nước ẩn giấu quá kỹ chưa kịp lộ diện, nếu rút dây động rừng, đến lúc đó lại nảy sinh một trận ác chiến.
Võ tướng còn lại hừ hai tiếng:
– Ba năm trước còn ngấm ngầm, tuy rằng hiện tại thần không còn dùng được nữa nhưng mỗi người thủ hạ binh sĩ đều là anh hùng hảo hán, những tặc nhân kia nếu dám đến, nhất định là có đi mà không có về.
Sơn Tùng ừ một tiếng, lấy cờ xí cắm ở biên giới Nam Chiếu. Lực tay quá mạnh suýt chút nữa phá hủy mô hình cát luôn.
Hắn chậm rãi nheo mắt lại, tròng mắt hiện lên một tia hung ác.
Nam Chiếu, Ngụy lão tướng quân.
– Khụ khụ…
– Thân thể Vương không khỏe sao?
Sơn Tùng lắc đầu một cái, quên đi sự mệt mỏi này:
– Không có gì, chỉ là nhiễm chút phong hàn.
Mấy võ tướng đều là đàn ông thô to, bình thường ở trên chiến trường cũng thường thấy cảnh đau đầu nóng sốt, nghe Sơn Tùng nói chỉ là nhiễm một chút phong hàn nên cũng không để ở trong lòng nữa.
Sơn Tùng đè xuống cảm xúc hơi buồn bực ở trong lòng, lấy lại tinh thần nói:
– Nói một chút về vấn đề đường đi, nếu như bọn họ bỏ qua quan đạo, lén lút đi vào…
…
Người hầu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Sơn Tùng gần đây rõ ràng phát hiện Sơn Tùng dường như có vẻ thích ngủ.
Không chỉ có như vậy, tính tình của hắn cũng ngày càng thất thường, hỉ nộ vô thường.
Điểm này ngay cả Tô Điềm Điềm cũng phát hiện ra, bình thường dạy chữ nghĩa cho nàng gặp chỗ nàng không hiểu, hắn cũng sẽ kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nhưng bây giờ dần dần đã hơi không kiên nhẫn được nữa.
Bởi vậy Tô Điềm Điềm cũng vài lần đổi sắc mặt, Sơn Tùng lại vội vàng đi trêu ghẹo nàng, nhưng sau đó lại không tự chủ được mà trở lại như cũ.
– A Tùng…
Nhìn dáng vẻ khổ não hối hận của hắn, trong lòng Tô Điềm Điềm càng cảm thấy kiên định, cô muốn đẩy nhanh quá trình rồi.
Những chất độc kia được giấu bên trong hương, nhưng chỉ khi có hương thì Sơn Tùng mới có thể nhìn thấy cô, vì vậy khuyên hắn dừng dùng hương thì nhất định không thể thực hiện được.
Như vậy lâu dài sẽ lại rơi vào vòng tuần hoàn chết chóc.
Nếu như cô tiếp tục bỏ mặc Sơn Tùng mà đi, không biết hắn sẽ biến thành bộ dạng gì.
– Phải nghĩ cách kết thúc nhanh hơn mới được.
Cô nghĩ như vậy liền cẩn thận lật các sách ghi về các hiện tượng kỳ lạ nghiêm túc xem qua một lần.
Vừa bắt đầu cô vẫn không có ôm bao nhiêu hi vọng, không ngờ cuối cùng lật qua lật lại vẫn tìm được một chút hy vọng.
– Họa hồn?
Cô vừa lật cuốn thư tịch lên xem, vừa lấy tình huống của bản thân mình tiến hành so sánh.
Từng đoạn từng đoạn văn tự ý nghĩa thâm sâu ảo diệu, cô khó khăn đọc mất mấy ngày nhưng vẫn không hiểu rõ được.
Đang lúc cô không biết xoay sở thế nào thì bỗng nhiên có người đẩy cửa điện, cao giọng nói:
– Bên trên có viết rằng: Đặt tượng người trấn giữ trên thi cốt nuôi dưỡng, khóa hồn phách vào trong bức tranh, lấy “chấp niệm” làm ấn để chặn trên tên, mới có thể nhốt giữ lại được.
Nghe giọng nói này, Tô Điềm Điềm khiếp sợ ngẩng đầu, trong ánh nến chập chờn chiếu rọi ra một khuôn mặt già nua nghiêm nghị.
– Cẩm Sắt cô cô.
Nữ quan gật đầu.
– Là ta.
Tô Điềm Điềm thấy được nữ quan nhưng đối phương không thấy được nàng.
Nữ quan nhẹ nhàng đi tới trước bức vẽ, kéo màn trúc lên, một bức ảnh chân dung liền lộ ra. Nàng đưa tay vuốt ve con dấu có màu sắc quỷ dị kia, đáy mắt hiện lên một tia hoài niệm.
– Ta thật không ngờ, hắn lại dùng biện pháp này.
Tô Điềm Điềm nghe được sự cảm thán trong lời nói của cô cô, chợt có hơi nghi ngờ:
– Cô cô có ý gì?
Nữ quan nói:
– Đây chính là năm đó ta vì phu quân mà đi tìm bí thuật. Nếu không phải ngày ấy Vương phi đại náo Tiêu Dao điện làm cho ta đứng ở ngoài cửa liếc nhìn vào mà thấy, ta cũng không nghĩ tới Vương lại giấu một bí mật lớn như vậy ở trong Tiêu Dao điện.
Bọn họ đều tưởng Vương bị bệnh tâm thần, lại không ai nghĩ đến đối phương lại chó ngáp phải ruồi, thật sự nuôi ra một cái Quỷ hồn.
– Chỉ là Vương chỉ biết một, lại không biết hai, hồn này không phải là hồn của đối phương, mà là trộm hồn phách của người chết mà tạo ra quỷ nữ, đây là vì yêu mà sinh ra chấp niệm…
Cũng sẽ theo chấp niệm mà chết đi.
Đương nhiên nửa câu sau bà không có nói ra.
Tô Điềm Điềm sững sờ:
– Ta không hiểu ý của cô cô.
Nói đúng ra nàng không phải là nguyên chủ, mà là mượn hồn phách đối phương mà ra đời… Quỷ nữ.
Nữ quan cười cười:
– Không hiểu thì cứ không hiểu đi, nghe nói cô nương đang tìm kiếm cách giải trừ phong ấn, thần ngược lại có biết một chút…
– Chỉ cần để chấp niệm của người kia bị đứt đoạn là được. Đến lúc đó phong ấn cũng sẽ tự mở ra, chỉ là không biết ý của cô nương thế nào?
Tô Điềm Điềm trầm mặc một lát, càng thêm chắc chắn mà nói:
– Cô cô hi vọng ta làm thế nào?
Nàng mơ hồ nhận ra được mục đích của đối phương rất giống với mục đích của nàng.
Nàng phải nắm giữ cơ hội này thật tốt.
Ánh mắt nữ quan chìm xuống, tâm tư đặt lên lư hương trên bàn.
– Cô nương là người thông minh, tự nhiên cũng đã nhận ra điều dị thường.
Nàng cẩn thận bưng cái lư hương, bởi vì nguyên nhân Sơn Tùng nhiều lần triệu hoán Tô Điềm Điềm nên toàn bộ lô đỉnh đều lưu lại một mùi thơm kỳ dị. Nàng mở nắp đỉnh ra, dùng ngón tay chấm một chút tàn hương.
– Hai ngày trước thái y thay Vương chẩn đoán phát hiện ra chút hiện tượng dị thường, nhưng lại sợ Vương biết được sẽ tức giận nên vẫn chưa báo lên, nhưng lại lén lút báo cho thần.
– Suy tính trước sau, dĩ nhiên là phù hợp với thời gian cô nương xuất hiện ở đây. Về sau mới biết, vấn đề xuất hiện dĩ nhiên là Vương cố ý tìm hương liệu này, thông qua hương liệu này Vương mới có thể gặp lại cô.
– Ừ.
Tô Điềm Điềm đoán chừng cũng hiểu được bà muốn nói cái gì rồi.
Nàng cũng chỉ là mới từ hệ thống này biết được tin tức mà thôi, không ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.
Tô Điềm Điềm:
– Bên trong chứa đựng cái gì?
Nữ quan đáp:
– Hỏa Ma.
[Cũng chính là cần sa đó.] 003 ở một bên lẩm nhẩm giải thích:
– Dùng thứ này để đốt sẽ làm cho người ta phát sinh ra ảo giác cực mạnh. Đồng thời dễ dàng sinh ra tâm tính ỷ lại, cứ lâu dài như vậy sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho thân thể, những tên phản tặc kia thật đúng là đã chuẩn bị chu toàn.
Nói xong mấy câu đó, nữ quan dường như là đang nghiến răng nghiến lợi tức giận.
– Vì lẽ đó mà cô cô muốn giúp ta giải trừ phong ấn? Hắn ta vô cùng tin tưởng vào hương liệu này, chỉ cần có ta ở đây thì hắn không thể nào ngừng sử dụng.
Suy tính trong lòng Tô Điềm Điềm nổi lên. Đã có người đưa đường đi tới cửa làm sao mà không vui cho được. Đến lúc nàng giải trừ phong ấn thì có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về hiện thực, không còn liên quan gì nữa.
Nàng còn chưa suy tính với đối phương thì đối phương đã tính toán với nàng.
Nữ quan lộ ra một nụ cười cảm kích, tâm tình khó xử đúng mực, làm cho đối phương không cảm thấy thất lễ, cũng sẽ không giả tạo ân cần mà khiến người khác nghi ngờ.
Nàng sợ Tô Điềm Điềm không phối hợp nên cố ý che giấu một điều, một khi phong ấn được giải trừ thì quỷ nữ bên trong bức vẽ cũng chết.
Nữ quan nói xong liền thở dài:
– Năm đó cũng là do ta quá bất cẩn, vốn dĩ tưởng rằng thời gian có thể chôn vùi tất cả, không ngờ lại có tác dụng ngược lại.
Tô Điềm Điềm giễu cợt một tiếng, đây chính là đang nhắc nhở tình cảm phu thê sâu đậm của Sơn Tùng và nguyên chủ, tránh để cho nàng nhất thời nảy lòng tham mà không nỡ rời đi.
Điều này Tô Điềm Điềm không để trong lòng, trải qua hai thế giới, bất kể là nguyên chủ hay là quỹ nữ bên trong bức vẽ đối với nàng mà nói cũng chỉ là một vai diễn mà thôi, nàng cũng là một người đóng hai vai, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.
Chỉ là muốn cho Sơn Tùng cắt đứt chấp niệm trong đầu không phải là điều dễ dàng.
– Cô cô nói ta biết ta phải làm sao đi, ta tự nhiên phối hợp là được.
Nữ quan vui mừng gật đầu, đang định đứng dậy cáo từ, Tô Điềm Điềm lại mở miệng.
– Chỉ là… ta thật có một chút nghi vấn.
– Cô nương cứ nói đừng ngại.
Bà không thể nhìn thấy Tô Điềm Điềm, không thể làm gì khác là lại ngồi xuống một lần nữa.
– Nghe khẩu khí của cô cô dường như người thật sự không chào đón ta, vì sao bây giờ mới tới ngăn cản? Để ta đoán xem, nếu như không phải hương này xảy ra vấn đề, chẳng lẽ cô cô lại cam tâm tình nguyện tiếp tục khoan dung để cho ta ở bên A Tùng?
Nữ quan sững sờ.
Vì sao?
Bởi vì hắn là vua nên không dám ngỗ nghịch với hắn? Hay là bởi vì hắn không gây ra sai lầm gì lớn nên trong lòng vẫn còn hy vọng?
Nàng trầm mặc một lúc, đứng dậy từ trên ghế, ánh nến kéo dài bóng của nàng, đột nhiên có chút nói không được suy nghĩ của mình.
– Người cũng coi như là một mẫu thân có trách nhiệm… cũng có chấp niệm muốn nhìn nữ nhi mình xuất giá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!