[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi - Chương 9: Hôm nay vẫn không bị nam chính giết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi


Chương 9: Hôm nay vẫn không bị nam chính giết


Có lẽ Tô Điềm Điềm không phải một diễn viên xuất sắc.

Nhưng cô tuyệt đối là một vũ công cổ điển chuyên nghiệp.

Trong bộ phim Nữ Tướng này, cô đóng vai một cô công chúa dị quốc, dù chỉ là một trong vô số bóng hồng nơi hậu cung, nhưng lại nhờ vào tài khiêu vũ để bước lên cao. 

Điểm khác biệt duy nhất là cô còn mang thân phận khích thích của nam phụ Vương gia, cuối cùng chết trong tay nam phụ khi hắn ta sợ vỡ lỡ kế hoạch.

Nếu như nói cả bộ phim có năm mươi hai tập thì cô sống chưa tới mười tập.

Nhưng nhân vật sống chưa tới mười tập đó lại được biên kịch ưu ái miêu tả vô cùng xinh đẹp và thông minh, theo kịch bản thì có cảm tình nhi nữ, cũng khắc sâu đại nghĩa quốc gia trong tim. 

Dù không có nhiều cảnh, nhưng đó cũng là một vai thánh nữ nổi bật.

Nếu như diễn xuất sắc một chút thì có thể trở thành một điểm nhấn khác sau nữ chính.

Dù không rung động tâm can như nữ chính, cũng không có phần tình ý miên man lại chứa đầy độc ác như nữ phụ. 

Sau lưng nữ phụ hai này ẩn chứa đủ loại vui buồn đan xen.

Nhưng nói là nói thế, kịch bản cũ xì thế này, nếu Tô Điềm Điềm muốn diễn cho xuất sắc thì cần phải bỏ nhiều tâm sức hơn hẳn người khác mới được.

Ví như cảnh cô tiến cung sắp sửa quay chẳng hạn. 

– Tất cả mọi người vào vị trí, cảnh 38 lần 1, action!

Bên trên hoa đình, bao nước quỳ bái.

Sau khi chủ khách hàn huyên xong thì sứ giả lần lượt lui ra, hoàng đế đang định mở yến thì đã có người đứng dậy, báo rằng còn chuẩn bị một phần quà lớn mong hoàng đế xem qua. 

Mọi người nghe thế bèn ghé mắt nhìn hắn.

Tất cả mọi người biết rõ lúc vị sứ giả Quy Tư quốc này tiến cung có đưa theo một cô gái, nhưng mãi mà không thấy lộ mặt, hóa ra là chờ lúc này.

Hoàng đế lập tức cảm thấy hứng thú. 

– Nhất định sẽ không khiến bệ hạ thất vọng.

Sứ giả chắp tay, âm thầm liếc nhìn vị ngồi phía dưới long ỷ, trên gương mặt đáng khinh không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Vương gia im lặng, nữ tướng cải nam trang ngồi đối diện hắn lại ngẩng đầu lên như có điều suy nghĩ. 

Quay lại ba lần, rốt cuộc đạo diễn mới hài lòng.

– Tốt lắm. 

Các diễn viên vội vàng uống nước, dặm phấn thêm, cũng may là trong phòng có để điều hòa nên mặc quần áo dày thế này cũng không khó chịu lắm.

Đạo diễn nghiêm mặt xem lại đoạn vừa quay, khẽ gật đầu một cái trong ánh mắt chờ mong của mọi người.

Đạo diễn cầm loa kêu to: 

– Cảnh tiếp theo, A Phù đâu?

A Phù chính là vị công chúa dị quốc mà cô sắm vai.

Tô Điềm Điềm đứng chờ sẵn từ lâu vội kéo váy bước tới. 

– Vũ công vào chỗ.

– Nhạc sư vào chỗ.

– Đèn nhích qua bên trái một chút. 

– Chân thế nào rồi?

Phó đạo diễn đứng bên cạnh quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt lộ rõ vẻ kinh diễm. 

– Không sao rồi, em nhảy được.

Tô Điềm Điềm lắc đầu.

Thực ra cổ chân của cô vẫn còn hơi đau, vết thương cũ tái phát thì căn bản không thể nào lành hẳn chỉ trong một tuần được, nhưng trước khi đến đây thì cô đã chuẩn bị đâu vào đấy, cố gắng đến lúc quay xong hẳn là không thành vấn đề. 

-… Vậy thì tốt rồi.

Phó đạo diễn Vương do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra câu không được thì phải đổi người kia. Dù sao thì trong danh sách diễn viên lần này không ai múa khá hơn Tô Điềm Điềm.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước đạo diễn Lý gật đầu cái rụp khi Tô Điềm Điềm xin nghỉ chứ không thay người khác. 

Bọn họ đều xem rõ biểu hiện của Tô Điềm Điềm lúc thử vai, nếu không phải hết cách thì bọn họ không muốn để lại điều tiếc nuối gì cho bộ phim này.

– Cố gắng lên, múa cho tốt vào nhé.

Tô Điềm Điềm mỉm cười, kéo váy đi tới vị trí được chỉ định. 

Từ xưa đến nay, những cô gái dị quốc đều giỏi ca múa.

Nhạc sư trong đại điện an vị, tiếng tỳ bà trỗi dậy. 

Mọi người đều kiễng chân đợi chờ, trong tiếng nhạc thánh thót, những vũ công nối đuôi nhau bước vào.

Cô đeo lụa mỏng ẩn giữa đám người, rõ ràng quần áo đều giống hệt nhau, nhưng từng hành vi cử chỉ của cô đều khiến người khác bất giác dõi mắt trông theo.

Mỗi cái nhăn mày mỉm cười của cô đều ứng với câu nói da như bạch ngọc, mắt tựa hồ thu. 

… Từ năm sáu tuổi thì Tô Điềm Điềm đã học múa, đến nay đã mười mấy năm.

Nhón chân, căng người.

Ánh vào mắt mọi người thì lại lả lướt nhẹ nhàng như lông vũ. 

Xung quanh có không ít người qua lại, có những diễn viên đang vào vai, cũng có những kẻ chuyên môn chờ xem cô gặp chuyện.

Nào ngờ vừa bắt đầu khiêu vũ thì Tô Điềm Điềm vốn luôn dịu dàng bỗng chốc như hóa thành một người khác.

Mỹ nhân như hoa, không chút tỳ vết, từng bước đạp ra hoa sen. 

Vũ đạo chân chính, phải là từ ngón tay đến cả linh hồn đều thấm hương nghệ thuật.

Tô Điềm Điềm sống gần nửa cuộc đời, từ lúc ngây thơ ngơ ngác được đoàn múa địa phương chọn trúng, đến sau này nghe theo lời đề nghị của giáo viên, ngàn dặm xa xôi chuyển đến thủ đô học hỏi, thi vào trường phụ trung, lại học lên đến bắc vũ, một đường đi tới gần như thẳng tắp xuôi rót.

… Tiếng nhạc nhanh chóng thay đổi, tiếng trống vang lên, lúc nhanh lúc chậm. 

Bước nhảy của các cô gái chợt thay đổi, thi thoảng lại đổi sang phong cách khác.

Nhóm múa này đều là nhờ biên đạo múa mượn sinh viên trường múa tới, lúc trước tập dợt còn tưởng rằng diễn viên khó mà xử lý được, nào ngờ Tô Điềm Điềm lại làm quen dễ dàng như thế.

Đây cũng là một trong những lý do mà đạo diễn không muốn thay người. Cho người khác vào thế chưa chắc đã phối hợp tốt được như cô. 

Đối với Tô Điềm Điềm từ nhỏ đã học múa dân tộc, lên đại học lại học múa cổ điển suốt bốn năm thì vũ đạo đã trở thành một phần không thể tách rời khỏi cuộc đời cô rồi.

Nếu như không xảy ra chuyện đó thì có lẽ cô sẽ tiếp tục sự nghiệp múa của mình…

– Trời ạ! 

Lúc tiếng nhạc đến cao trào thì cô đột nhiên hất chiếc áo choàng màu đỏ ra trong tiếng kinh hô của đám đông. Dù đã biết trước nội dung tiếp theo, nhưng mọi người cũng phải ngỡ ngàng.

Nữ tướng quân đứng bật dậy vung kiếm lên, trong lúc đao quang kiếm ảnh lóe lên, manh áo kia bị chém rách, đám thị vệ trong điện đều giật mình, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Nhưng tiếng nhạc vẫn không dừng lại, thậm chí còn rộn ràng hơn, vải đỏ rơi lả tả đầy trời, dần để lộ ra bóng dáng nữ tử tuyệt sắc. 

– Shhh!

Mọi người hít sâu một hơi.

Đó là phục sức hở hang rất đỗi lớn mật, khác hẳn với phong tục Trung Nguyên. 

Bàn chân trần của cô đi trên đất, chân phải đeo một chiếc chuông nhỏ màu vàng, quần thụng sặc sỡ ôm trọn vòng eo thon, lúc xoay người, tua rua xinh đẹp trên rốn khiến tầm mắt người khác hoa lên.

Mỗi động tác đều như một lần linh hồn giao thoa. Chuông vàng nhỏ xinh hòa theo điệu nhạc, âm vang trong trẻo như gõ nhẹ vào tâm hồn, ngày càng trở nên rõ ràng hơn, dấy lên từng đợt rúng động mãnh liệt trong lòng.

Khách khứa say mê, cánh thị vệ thấy thế cũng khó xử, kiếm rút ra được phân nửa lại không biết nên làm sao cho phải. Vương gia vẫn ngồi im sau bàn thong dong thưởng trà, đôi mắt hoa đào híp lại cười như không cười. 

Duy chỉ có nữ tướng kia là vẫn đanh mặt nhìn chằm chằm vào cô.

A Phù từng bước đi tới trước điện, rõ ràng là hành vi có phần trái lễ nghi, nhưng trong đại điện lại không có ai lên tiếng chỉ trích, ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được mà hơi rướn người về phía trước.

Ngay vào lúc nữ tướng kia vung kiếm quát to ngăn lại thì tiếng nhạc đột nhiên ngưng bặt. 

Cô gái vừa múa một điệu oai hùng dừng bước, quỳ xuống hành lễ.

– A Phù tham kiến đại đế Trung Nguyên.

Giọng nói trong trẻo khác hẳn với kiểu yếu đuối nhu nhược của các vị tiểu thư trong kinh thành, quả thật có vài phần đặc biệt. Tựa như một cơn gió mát, cũng giống một con ngựa hoang. 

Hoàng đế ngẩn ngơ một lát mới sực tỉnh, ho nhẹ một tiếng.

– Ngẩng đầu lên.

A Phù vâng lệnh, trong lòng lại có dự cảm với chuyện sắp xảy ra từ lâu. 

Trùng hợp là lúc này lại có cơn gió thổi vào, khiến tấm khăn che mặt khẽ bay lên. Trong không khí thoang thoảng một hương thơm kỳ lạ.

Đôi mắt sáng ngời tựa tiếu phi tiếu kia ánh vào trong mắt hoàng đế tựa như nhìn thấy ánh sao trời.

Chớp mắt như qua vạn năm. 

Từ đầu chí cuối cô đều quỳ cách bàn của vương gia không xa, nhưng chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái.

– Cắt! 

Đạo diễn hô to, mọi người mới như sực tỉnh lại từ trong mộng.

Tô Điềm Điềm cũng giật mình, cảm giác mờ ảo như mơ kia rút đi, thay vào đó là cảm giác vui sướng thỏa mãn.

Nếu như nói điệu múa ban đầu chỉ khiến người ta kinh ngạc thán phục thì mấy giây sau cùng thật sự khiến người ta không thể không nhìn thẳng vào cô. 

Vũ đạo giỏi đến mấy thì cũng chỉ có thể chứng minh rằng cô là một vũ công, duy chỉ có cảnh ngước mắt lên mới thật sự thể hiện được thực lực của một diễn viên.

Ánh mắt biết nói kia còn tuyệt vời hơn tưởng tưởng của người khác nhiều.

Mấy diễn viên gạo cội mỉm cười đầy thiện ý với cô, còn ánh mắt của những người vây xem dành cho Tô Điềm Điềm đều thay đổi. 

Ngay cả vị đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc kia cũng phải khen không ngớt lời.

– A Phù diễn tốt lắm.

Tô Điềm Điềm mỉm cười đầy khiêm tốn. Qủa nhiên, giây tiếp theo đạo diễn đã nghiêm mặt lại. 

– Các người kéo qua đây mà xem biểu cảm của mình khi nãy này! Tất cả đều phải quay bù lại cảnh đặc tả! Cười cái gì mà cười! Cậu có biết cậu cười lên trông thấy gớm lắm không!

Sau khi quay hết cảnh buổi tối xong thì đoàn làm phim quyết định mời mấy diễn viên chính đi ăn khuya. Việc này tính theo thứ tự thì vốn không đến lượt Tô Điềm Điềm, nhưng biểu hiện của cô hôm nay quá xuất sắc cho nên cũng được gọi theo. 

Đạo diễn chọn một nơi cách phim trường khá xa, cô ngồi nhờ xe trợ lý của Khương Thư qua đó.

Khương Thư chính là nữ chính đóng vai nữ tướng kia, hai năm nay cũng khá nổi. Cô có gương mặt khá anh khí, lúc giả nam cũng có phần khí khái hiên ngang chứ không hề bị lố. Không giống với mấy cô nàng quen đóng phim ngôn tình, những vai diễn cô nhận mấy năm nay đều khá đa dạng, nên cũng coi như một đóa hoa đặc sắc trong số các nữ ngôi sao mới nổi vài năm nay.

So với mấy vai nữ giả nam lố lăng gần đây thì vai nữ tướng được đoàn làm phim tuyển chọn và có tạo hình tôn trọng nhân vật nhất. 

Xe của đạo diễn với biên kịch đều kín chỗ, mấy người khác đều là diễn viên nam nên không tiện đi nhờ, cho nên Tô Điềm Điềm bị nhét vào trên xe của Khương Thư.

Trợ lý của Khương Thư lái xe, còn cô ấy thì ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ, Tô Điềm Điềm sợ làm ồn đến cô nên đành phải ngồi phía trên kế tài xế.

Cô cũng không quen thân với Khương Thư, nên không tiện nói gì, chỉ có thể im lặng ngồi yên. 

Cô vốn còn tưởng hai người sẽ im lặng như thế suốt quãng đường, nào ngờ Khương Thư lại mở miệng trước.

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN