(Fanfic TFBOYS) Thật ra - Chương 2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


(Fanfic TFBOYS) Thật ra


Chương 2:


Rời thư viện đã gần mười một giờ, tôi cũng không vội về nhà, liền tùy tiện tìm một quán cà phê gần đó. Cho đến khi đặt túi xách xuống, tôi mới ngẩn người, nhớ ra bản thân không uống được loại thức uống này. Tôi ngẩng đầu lại cúi đầu, nhìn thực đơn trong tay bị lật đi lật lại, trong lòng liền có chút khẩn trương. Nhưng là không quá lâu, ánh mắt tôi liền dừng lại trên tủ bánh ngọt gần quầy, tâm tình cũng vì vậy mà vui vẻ lên không ít.

Tôi mở cửa vào nhà, mẹ ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, nghe tiếng động liền quay lại gọi tôi, bảo tôi lại ngồi xuống bên cạnh. Tôi đáp một tiếng, thay dép xong liền ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống. Mẹ cũng không vội, rót cho tôi một ly nước, đợi tôi uống xong mới hỏi chuyện, là hỏi khi nộp hồ sơ phỏng vấn, tôi điền vào đó số điện thoại nào. Tôi vờ như không thấy vẻ sốt ruột trên mặt mẹ, chậm rãi nhả ra một câu. Nghe được câu trả lời, mẹ tôi cười lớn, vươn tay nắm lấy tay tôi, khẽ siết.

– Mau xem này, tiểu Thời nhà chúng ta thật giỏi, thật giỏi quá. Ban sáng con không ở nhà, có người gọi đến mẹ liền nghe máy, người ta nói chúc mừng con đã trúng tuyển. Mẹ nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ con nói như vậy, xem ra chúng ta phải chúc mừng rồi.

Tôi nghe rất rõ những lời mẹ nói, nghe cũng hiểu, nhưng là phản ứng lúc này của tôi lại không giống như tưởng tượng, tôi chỉ cười, vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng thật lòng.

Mẹ không để ý đến việc tôi còn đang thần người, đã lại vội vội vàng vàng kéo tôi ra khỏi nhà, nói rằng phải giúp tôi sửa sang lại một chút. Tôi đương nhiên là không thể phản đối, nhưng cũng không hoàn toàn là chấp nhận.

Cũng chẳng biết là qua bao lâu, nhưng đến khi nhìn bản thân qua gương, hình ảnh phản chiếu lại khiến tôi hơi giật mình. Người trong gương vẫn là tôi, nhưng lại chẳng giống tôi, mái tóc ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt, có chút lạ. Tôi kiềm chế cảm giác trong lòng, nhưng ít nhiều, tôi cảm thấy có chút nuối tiếc cùng hối hận. Cũng chẳng biết là vì sao.

Đêm qua tôi ngủ rất ngon, đến sáng tỉnh dậy cũng cảm thấy rất thoải mái. Tôi đứng trước tủ đồ, suy suy nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là nên mặc đồ đơn giản một chút. Không hề tùy tiện, tôi chọn một chiếc sơ mi trắng với quần âu, đi cùng giày thể thao. Loay hoay một hồi, đến khi nhìn bản thân trong gương, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, trên môi cũng cong lên một nụ cười trào phúng.

Mẹ không để cho tôi đi xe công cộng, nhất định bảo phải để ba tôi đưa đi, tôi không gật cũng không lắc, nhưng trong lòng chính là vô cùng vui vẻ, ngày đầu đi làm, ít nhất cũng không phải chen chen lấn lấn.

Tôi chào tạm biệt ba, đợi đến khi chiếc xe đi khuất, tôi mới quay đầu nhìn công ty trước mặt. Khẽ siết nắm tay, tôi hít vào một hơi thật sâu, nhanh như vậy đã đi được đến ngày hôm nay. Tôi đẩy cửa bước vào, cũng chưa kịp hỏi tiếp tân thì nghe có người gọi. Tôi nhìn theo, là một người phụ nữ ngoài ba mươi, họ Bối tên An, cũng là quản lý của tôi. Tôi cúi đầu chào, sau đó liền để mặc cho vị quản lý dẫn đi.

Quản lý Bối dẫn tôi đi tham quan một vòng, cũng hướng dẫn cho tôi đại khái những việc phải làm. Tôi gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc lắng nghe. Đi thêm được một lúc, chị ấy đưa tay nhìn đồng hồ, không nhiều lời liền đưa tôi xuống tầng. Tôi cũng không để ý là quản lý Bối dẫn tôi đến phòng nào, chỉ là, trước khi mở cửa phòng, chị ấy chậm rãi nhả ra một câu, thành công khiến tôi trở nên căng thẳng.

– Trước sau gì đều sẽ gặp mặt, em làm quen với mọi người một chút.

Tôi mới chỉ ậm ừ trong lòng, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa bị mở ra, tôi dù là căng thẳng đến tay ướt mồ hôi cũng phải ngoan ngoãn đi vào. Tay tôi siết chặt túi, trong lòng cũng không ngừng tự trấn an. Tôi khẽ cười, căng thẳng như vậy làm gì, ngày hôm nay, đều là nỗ lực bao năm của tôi, kiên trì được lâu như vậy, không phải đều là vì lúc này hay sao. Tôi đứng một bên, đợi quản lý Bối nói xong liền tự giới thiệu, giọng tôi không to cũng không nhỏ, nhưng ít nhất, đã không còn run rẩy của căng thẳng ban đầu.

– Chào mọi người, em là Thời Tiểu Nam, nhân viên mới của công ty, sau này mong người giúp đỡ.

Tôi nói xong liền cúi gập người, cũng không để ý hành động này của bản thân có chút khoa trương. Ánh mắt tôi nhìn thẳng, thấy mọi người đều khẽ cười, lúc bấy giờ, tảng đá đè nặng trong lòng tôi mới được gỡ bỏ, tôi hoàn toàn thả lỏng bản thân. Khóe môi tôi cong lên, những lời ngăn cản năm nào, cũng thật may vì tôi không chịu nghe, không chịu nghe để thực hiện một giấc mộng nho nhỏ, ngốc nghếch. Tôi nhìn ba người bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, thời khắc này, cũng không phải là trước nay tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng lúc này, hoàn toàn là thật, không phải là suy nghĩ, suy nghĩ mà tôi từng cho là viển vông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN