[Fanfic] Thần Tượng Thì Sao - Dịch Dương Thiên Tỉ (TFBOYS) - Chap 10: Oan Gia Ngõ Hẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


[Fanfic] Thần Tượng Thì Sao - Dịch Dương Thiên Tỉ (TFBOYS)


Chap 10: Oan Gia Ngõ Hẹp


– Nhiên tỷ, con nhỏ mới vô trường đã lọt vào mắt đại ca. Giờ xử nó sao.

– Không cần.

Cô gái ngồi đối diện nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Hà cớ gì phải so đo với một đứa mới vô trường. Nhìn qua thì nhan sắc cũng chả có gì nổi bật, lại thêm cái tính mau chán của Thiên Vũ…thật không đáng để cô phải bận tâm.

Khoé môi cô bạn kia khẽ giựt giựt vài cái, đây là lần đầu tiên Nhiên tỷ buông tha cho những đứa con gái dám lẩn quẩn quanh Vũ ca. Con người này…không phải lại có suy tính gì chứ?

Không hẳn là buông tha. Nhưng Nhiên Nhiên cô lại thấy nó có chút thuận mắt. Ít nhiều gì cũng không cố tình tiếp cận Thiên Vũ… song lại bị Thiên Vũ tiếp cận ngược trở lại. Cô là đang muốn biết cô nàng này đặc biệt đến mức nào mà có thể nhận được đặc ân như thế.

——————–
– Gi…a N…hi…

Thiên Vũ vỗ vai nó, biểu tình có chút hụt hẫng khi bị nó liếc một cái. Tâm trạng không tốt nay lại có chút khó chịu.

Cô bạn này có cần cự tuyệt hắn đến thế không?

Ngang nhiên đặt ly nước xuống bàn cái “cạnh”, nó thẳng tay hất tay cậu ra phía sau, đôi mắt có phần chán ghét nhìn con người bên cạnh.

– Mấy bạn ăn xong rồi chứ? Cùng lên lớp nào

Câu hỏi được thốt ra, không nhất thiết phải có câu trả lời. Nó trực tiếp đứng dậy kéo My My và Huỳnh Trân về lớp.Ba người kia thấy vậy cũng đứng lên lần lượt rời khỏi canteen để lại Hoàng Thiên Vũ ngồi một mình một cõi. Người ngoài nhìn vào, liếc mắt thôi cũng đủ biết anh bạn này là đang bị cự tuyệt. Thật là đáng thương a~

Chiêm nghiệm một hồi, cuối cùng thì hắn cũng nhận ra được tình hình hiện tại. Tâm tình đang cực kì khó chịu nhìn về phía cửa ra vào canteen. Đúng là từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa từng gặp phải cái tình huống mất mặt như vậy. Người con gái này, lá gan cũng thật là lớn a~

[…]

Chán nản gục mặt xuống bàn, trong đầu nó không hiểu sao lại hiện lên ba chữ “Hoàng Thiên Vũ”

Thật không ngờ hắn ta lại là anh đại của trường. Bảo sao cứ đòi đấm đấm đá đá. Biết thế hôm qua nó chả thèm quan tâm mà trực tiếp ngồi xem kịch hay cho rồi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái điệu bộ quát nạt người vừa giúp đỡ mình của hắn thật làm nó cảm thấy không vừa mắt. Giờ gặp lại, cũng chả có gì gọi là động tâm, hơn nữa còn quăng luôn ba chữ “Hoàng Thiên Vũ” vào danh sách đen.

– Nhi Nhi, cậu…bình thường lại rồi chứ

Huỳnh Trân lay người nó, trong lòng vẫn còn chút e dè khi nhớ đến biểu tình lạnh lùng khi ấy.

Ngẩng mặt lên nhìn một lượt…

Mọi ánh mắt đều đang hướng về phía nó, có phải nó đáng sợ quá rồi không?

Đôi môi khẽ nhấc lên nụ cười nhẹ, dáng vẻ lạnh lùng cũng phần nào giảm bớt nhưng …không hẳn là biến mất hoàn toàn.

Thiên Tỉ nhìn nó, cảm thấy có chút khó hiểu. Cô bạn này lại thần thần bí bí như vậy, thật khiến cậu khó lòng có thể nhìn thấu nội tâm bên trong.

– Sao cậu bơ Thiên Vũ vậy?

Mặc dù không khí có chút tĩnh mặc nhưng Thành Thành vẫn lên tiếng hỏi thăm. Mấy người còn lại cũng vì tò mò mà chăm chú nhìn nó. Chỉ tiếc là…biểu cảm trên gương mặt nó trước sau như một, không giải thích, chỉ cười nhẹ.

Dáng vẻ này, một lần nữa làm mấy người kia lạnh sống lưng. Họ không nghĩ rằng một Gia Nhi hoạt bát, dễ thương ngày hôm qua lại có lúc khó hiểu như vậy.

– Nếu Thiên Vũ có hỏi gì về tôi thì tốt nhất đừng nên trả lời

Im lặng hồi lâu, cuối cùng nó cũng lên tiếng dặn dò một câu rồi lại vô thức nhìn vào khoảng không vô tận.

Thiên Tỉ có chút không hài lòng, quay xuống nhìn vào mắt nó, thanh âm muốn rung lên một chút thì lại bắt gặp đôi mắt không chút gợn sóng kia khiến câu nói chuẩn bị thốt ra phải thu ngược vào trong. . .

[. . .]

Thời gian trôi qua thật lâu, còn đến hai tiếng nữa mới vô học buổi chiều. Nó buồn chán tính rủ My My và Huỳnh Trân xuống canteen kiếm chút đồ ăn vặt thì chợt nhận ra hai cô bạn này đều đang bận chìm vào giấc mộng.

Nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, nó quyết định xuống canteen một mình rồi đi dạo vài vòng quanh trường giết thời gian.

Không biết là ông trời cố tình hay vô ý lại để nó gặp lại hắn.

Cảnh tượng cũng không khác tối hôm qua là mấy. Có điều…hiện tại chỉ thấy hắn và một anh bạn khác đang đôi co vài câu.

Không lo chuyện bao đồng, nó trực tiếp tiến tới mà nhẹ nhàng đi lướt qua.

Chẳng may lúc vừa đến ngang tầm hắn, không hiểu hắn phát tiết thế nào lại giơ tay đánh người, vô tình trúng phải nó làm nó loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Nhận ra mình đánh nhầm người, hắn vội vàng cúi xuống đỡ cô bạn xui xẻo kia dậy.

Trong lòng có chút ngạc nhiên khi nhận ra nó, thanh âm rung lên hai tiếng “Xin lỗi”

Mặt nó nhăn lại, ly trà sữa mới mua vì cú ngã vừa rồi cũng trượt tay mà lăn xuống dưới, đổ đầy trên nền nhà. Đôi mắt nó ngước lên nhìn hắn với vẻ chán ghét vô cùng.

“Tốt nhất từ giờ vẫn nên né hắn ra xa một chút.”

Gạt bỏ đôi tay đang đỡ lấy mình, nó tự mình đứng lên, không nói không rằng…hừ lạnh một tiếng rồi bỏ về lớp.

Nhìn bóng dáng nó rời đi, trong lòng hắn cuộn lên cảm giác day dứt. Lần này đúng là hắn sai…nhưng cũng không phải là cố ý. Cô bạn này có cần nhìn hắn với vẻ chán ghét như thế không?

Nếu hắn nhớ không lầm thì hôm qua cô bạn này còn rất đanh đá, ngang nhiên dám cãi nhau với hắn. Sao đùng một cái, nay đã biến thành con người khác, vô tâm, thờ ơ và đâu đó có cả lạnh lùng, thần bí khiến người khác khó nắm bắt.

Lắc đầu một cái, hắn bỏ mặc anh bạn kia…chạy thẳng xuống canteen mua một ly trà sữa rồi mang lên lớp cho nó. Xem ra hắn vẫn là rất quan tâm cô bạn khó hiểu này…

——————–

Tưởng rằng ra ngoài đi dạo tâm tình sẽ vui vẻ lên chút, ai ngờ…đi dạo xong lại càng cảm thấy khó chịu.

Mệt mỏi gục mặt xuống bàn chưa được vài phút, bên tai đã nghe tiếng gọi của tên Hoàng Thiên Vũ.

My My và Huỳnh Trân thấy hắn gọi lâu như vậy mà nó một chút động tĩnh cũng không có bèn lên tiếng nhắc nhở.

Lười nhác đưa mắt lên nhìn…hắn vẫn còn đứng đó, sao không về lớp của mình đi.

Hắn đứng ngoài cửa, thấy nó ngước mắt lên, đôi môi khẽ nở một nụ cười… song chỉ vài giây sau, nụ cười ấy tắt lịm không còn một vết tích khi nó vô tâm tiếp tục gục mặt xuống bàn…

Đúng là quá đáng a~

Ít ra thì hắn cũng đứng đây rồi, có không hài lòng gì thì cũng phải ra gặp mặt một chút chứ.

Hảo a~

Lần này da mặt Hoàng Thiên Vũ hắn sẽ dày hơn một lớp để đối phó với nó.

Nhanh chân bước vào lớp, lướt qua từng chiếc bàn, hắn di chuyển xuống phía dưới. Đôi tay nhanh chóng vớ đại một cái ghế mà ngồi bên cạnh nó trước con mắt kinh ngạc của mấy bạn học.

Thiên Tỉ khó chịu nhìn anh bạn kia, sao có thể vô tư hành động như vậy.

Thiên Vũ đặt ly trà sữa lên bàn, tiếng cười khẽ cất lên trong lòng.

“Để tôi xem cô sẽ làm gì nếu tôi cứ ngồi đây. Tưởng tôi không trị được cô chắc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN