[Fanfiction TFBOYS] Chồng Tôi Là Dịch Dương Thiên Tỉ. - Chương 1: Hôn Nhân Chớp Nhoáng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


[Fanfiction TFBOYS] Chồng Tôi Là Dịch Dương Thiên Tỉ.


Chương 1: Hôn Nhân Chớp Nhoáng.


“Hôm nay anh đã tròn hai mươi hai tuổi rồi, sự nghiệp cũng đang trong đà phát triển mạnh, lượng fan lại vô cùng hùng hậu lên tới hơn chín mươi vạn. Không biết anh đã tính tới chuyện yêu đương chưa?”

“Đầu tiên xin chân thành cảm ơn mọi người đã tới chúc sinh nhật tôi cùng các fan hâm mộ đã theo tôi cả một chặng đường dài.” Thiên Tỉ không nhanh không chậm đáp lại phóng viên, anh mỉm cười lộ đôi đồng điếu trên má càng làm vẻ soái khí tăng lên vài phần. “Hiện tại tôi đang trong đà phát triển sự nghiệp, còn rất nhiều thứ cần phải cố gắng hơn nữa. Nói chuyện tình cảm hiện giờ e rằng vẫn còn quá sớm!”

“Không biết hình mẫu của Thiên Tỉ là cô gái như thế nào?”

“Một cô gái hoàn hảo chính là hình mẫu lý tưởng của hầu hết đàn ông trên thế giới này!” Thiên Tỉ trả lời tự tin, bỗng dưng anh phì cười. “Tôi đùa thôi. Chuyện tình cảm tôi hiện tại không muốn vướng phải, tôi trước tiên cần nỗ lực cố gắng hơn trong công việc là được!”

Cùng rất nhiều, rất nhiều các câu hỏi phỏng vấn trước khi buổi biểu diễn bắt đầu. Thiên Tỉ vô tư trả lời hết câu hỏi này tới câu hỏi khác mà không hề có ý quan tâm tới một người ngồi trước màn hình máy tính tại một nơi nào đó.

Người ấy nén tiếng thở dài, bàn tay ngọc ngà đặt lên chiếc bụng đã nhô cao dần dần run lên. Một lúc sau, những hạt nước mắt giỏ xuống tay, trượt trên tay rồi thấm xuống áo. Lại ngước lên nhìn chiếc bánh sinh nhật tự làm màu đỏ trước mặt cùng một số đồ bày biện đẹp mắt, cuối cùng không chịu nổi tủi thân người đó bưng mặt khóc nấc.
***
Một tay cầm ly rượu, một tay cầm điện thoại, hướng mắt hổ phách xuống màn hình hiện lên một dãy số, bấm nút gọi. Màn hình chuyển sang chế độ cuộc gọi khi bên kia bắt máy thì từ đâu xuất hiện một cô gái với thân hình nóng bỏng trong chiếc đầm đỏ bó sát tiến lại gần.

“Chúc mừng sinh nhật anh, Thiên Tỉ!” Chúc Diệp Thanh nháy mắt một cái, hướng tới ly rượu trên tay Thiên Tỉ cụm một cái.

“Cảm ơn nữ hoàng màn ảnh!” Thiên Tỉ nhiệt tình đáp trả, anh nhét điện thoại lại vào trong túi sau đó bấn nút huỷ cuộc gọi khi đầu dây bên kia đã bắt máy được mười năm giây.

“Màn biểu diễn rất ấn tượng anh vẫn tuyệt vời như ngày nào!”

“Quá khen rồi!”

“Mình đi ra kia uống rượu với mọi người thôi!” Chúc Diệp Thanh khoác tay Thiên Tỉ, hai người sánh đôi bước tới gần mọi người. Những người xuất hiện trong buổi tiệc không khỏi chầm trồ thán phục.

“Hai người quả thật đẹp đôi!”

“Nói mọi người không hiểu lầm quả thật là một chuyện lạ, xem kìa trông rất giống một cặp đôi!”

“Phải đó! Hợp tác cùng nhau khi còn là sinh viên năm hai đến nay cũng đã được ba năm rồi, hai người càng lúc càng như một cặp vậy. Fan hâm mộ hai bên cũng không phản đối chuyện này!”

Mọi người xúm lại gần Thiên Tỉ và Diệp Thanh không ngớt lời khen ngợi. Hai người cũng rất tự nhiên cười đáp lại nửa đùa nửa thật.

“Tôi cũng thấy vậy đó! Thiên Tỉ ưu tú như vậy, không chỉ tôi mà bất cứ ai cũng muốn thành đôi với anh ấy hết!” Diệp Thanh cụm ly với từng người, quyến rũ cười cười nói nói. Đàn ông thì không khỏi chú ý lên cô, phụ nữ lại không ngừng ngưỡng mộ ngỡ như đang đứng trước một phụ nữ tài năng và người đàn ông hoàn hảo của cô ấy.

“Thiên Tỉ, cậu thấy sao? Trên mạng ai cũng nói hai người trên màn ảnh rất đẹp đôi, ý cậu thế nào?” Một nam diễn viên từ tuổi đời đến tuổi nghề đều hơn Thiên Tỉ vài năm bỗng lại gần ghé tai hỏi khẽ.

“Diệp Thanh rất đẹp! Bất cứ ai cũng thích cô ấy thôi!” Với Thiên Tỉ đây là một câu trả lời theo tính chất lịch sự, nhưng với nhiều người lại mang hàm ý hiểu lầm trầm trọng. Anh cũng chẳng buồn để tâm là gì cả, tay nắm chặt điện thoại trong túi, tâm tư để ở một nơi nào đó.
***
Sau khi nghe được đầu giây bên kia có giọng nói của phụ nữ, cùng cái cúp máy đầy lạnh lùng. Tâm Bảo Lam như bị ngàn vạn mũi tên đâm vào, đau, rất đau! Nhưng cô lại chẳng thể khóc nữa, cô quá mệt mỏi để tiếp tục khóc. Thời gian qua, cô rơi lệ nhiều hơn cả cười, kể từ khi bước chân vào Dịch Gia này.

Anh và cô quen nhau chỉ có vài tháng, thời gian đầu hễ cứ rảnh rổi là anh nhắn tin hỏi thăm cô, càng về sau lại càng ít đi. Thậm chí khi cô bị bệnh, anh cũng chẳng để tâm, chỉ có đồng đội anh là gửi đồ tới cho cô. Không lâu sau Thiên Tỉ đứng trước mặt đưa cho cô một hộp nhẫn đính kim cương đỏ rồi nói một câu ngắn gọn “cưới anh!”

Lúc đầu Bảo Lam do dự, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hổ phách nghiêm túc kia cô đã gật đầu và chấp nhận cái đám cưới diễn ra chưa đầy ba mươi phút cùng số khách dự tiệc chưa tới mười người. Thời gian trôi qua, cô và anh cũng đã lên duyên vợ chồng được hơn một năm. Ngoài lúc ân ái, Thiên Tỉ lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt vô cảm với cô. Anh luôn phủ nhận những câu hỏi liên quan tới tình cảm.

Bảo Lam chọn chịu đựng vì nghĩ rằng công việc của anh cần như vậy, nhưng tới lúc cô thông báo cô có thai, anh cầm que thử thai trực tiếp vứt vào thùng rác mà không hề đoái hoài gì tới cô. Gần đây hiện lên vô số tin đồn liên quan tới anh và Chúc Diệp Thanh càng làm cô thêm bận lòng.

Đặt tờ giấy ly hôn đã có sẵn chữ ký lên bàn, Bảo Lam chạm tay vào bụng vừa xoa vừa nghẹn ngào. “Con à, đáng lẽ ra mẹ không nên xuất hiện trong cuộc đời của ba con. Xin lỗi, vì không cho con một gia đình tròn vẹn!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN