[Fanfiction TFBOYS] Chồng Tôi Là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Chương 5: Gây Sự.
“Dạo gần đây đám người Trần Lăng ức hiếp em, em ổn không?” Chủ nhiệm Hạ nói riêng hay các lão sư và các học trưởng khoá trên nói chung ai ai cũng yêu quý Bảo Lam. Tính cách cô hoà nhã lại thiện lương, dễ bắt chuyện lại nhiệt tình. Khi biết cô mang thai không lý do, họ cũng tự hiểu cô gặp phải chuyện khó nói.
“Em không sao đâu, cảm ơn cô, cô Hạ!” Bảo Lam cười thật tươi. Cô xoa xoa bụng bầu của mình, nửa yêu thương nửa thất vọng. Con của cô, đương nhiên cô rất yêu. Nhưng cô thất vọng khi nó xuất hiện quá sớm.
“Rốt của tên minh tinh đó đang nghĩ cái gì? Không công khai đã đành, không cho đám cưới linh đình thì thôi còn làm em khổ sở như vậy. Đúng là không thể mù quáng khi chỉ thấy điều tốt đẹp trên mạng!” Chủ nhiệm Hạ và hiệu trưởng là một trong số ít người biết được cha đứa trẻ là ai. Họ đều ra sức bảo vệ và chăm sóc cho Bảo Lam. Nhiều lần khuyên cô nên ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lại cứng đầu không nghe lại càng mọi người lo lắng không yên.
“Anh ấy cũng có lỗi khổ riêng, không thể trách anh ấy.” Bảo Lam trầm giọng. Cô đang rất cố gắng tìm cách nguỵ biện cho anh mỗi khi thầy hiệu trưởng, chủ nhiệm Hạ và cả Lạc Thiên Anh nói về anh. Cô e rằng, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ không thể tìm được lý do gì bao che cho anh nữa.
“Khổ cái gì? Thân là một minh tinh hạng nhất, mọi thứ đều ưu tú duy nhất việc khiến vợ mình hạnh phúc lại không làm được. Không biết khi con người thật của hắn bại lộ, mọi người sẽ phản ứng ra sao!” Chủ nhiệm Hạ rất tức giận! Khi nghe tin Dịch Dương Thiên Tỉ cầu hôn học sinh cô yêu thương nhất, cô đã vui như thế nào. Một người ưu tú như Bảo Lam gả cho một người càng ưu tú như Dịch Dương Thiên Tỉ còn gì tuyệt vời hơn? Thật không ngờ, mối quan hệ giấu kín, đám cưới sơ sài và học sinh ngoan của cô bị ức hiếp. Không giận làm sao được?!
“Anh ấy là một người của công chúng, không thể tuỳ tiện. Anh ấy có lỗi khổ riêng của mình!”
“Hắn dù có là gì đi nữa, việc quan tâm vợ mình cũng không làm được thì cũng là một gã bất tài!” Chủ nhiệm Hạ nóng nảy khẽ gắt. Cô thấy Bảo Lam không vui liền hạ giọng. “Lạc Thiên Anh rất tốt, rất quan tâm em. Tại sao em không tự cho mình nối thoát?”
Bảo Lam im lặng không nói gì, chủ nhiệm Hạ cũng không gấp gáp kiên nhẫn quan sát.
Là anh ấy không cho em nối thoát? Là con em cần có cha? Là em cần anh ấy?
Bảo Lam thừa nhận, cô yêu Dịch Dương Thiên Tỉ hơn bất kì ai. Nhưng cô sẽ không yêu anh đến mù quáng, đến dại dột! Cô chắc đấy!
“Nếu như ngày hôm ấy em không chấp nhận lời cầu hôn đó, em nghĩ cuộc đời của em sẽ khác!” Bảo Lam cười cay đắng, ánh mắt cô cay cay. Cô rất ghét bản thân lúc này, quá yếu đuối. Ngày trước cô là nữ hán tử, đi tới đâu mưa gió tới đấy không phải như hiện tại hở tí lại rơi nước mắt. “Nhưng trên đời không có cái gọi là “nếu như” đó!”
“Thôi được rồi, em về lớp đi!”
“Chủ nhiệm Hạ, em có thể nhờ cô việc này không?” Bảo Lam đứng dậy, trước khi đi cô quay lại nhìn chủ nhiệm Hạ một cách nghiêm túc.
“Em cứ nói! Cô nhất định sẽ giúp em!”
“Cô có thể chuyển lời tới Hiệu trưởng, bảo thầy ấy hãy đối xử với em như bao người khác. Em muốn là một học viên bình thường như lúc trước!”
Bảo Lam được thầy cô đặt cách, dặn nhà bếp làm cô phần ăn giành cho người bầu, thức ăn nhiều hơn những người khác. Hơn ai hết, cô cảm kích không ngừng. Nhưng đến trường cô cũng chỉ là một sinh viên, cô không muốn được quá ưu ái.
“Cô hiểu!” Chủ nhiệm Hạ suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tính cách của Bảo Lam thế nào, cô còn không biết hay sao?
***
Ngày trước Bảo Lam được bạn học yêu thương bao nhiêu, nhờ đám người Trần Lăng cô liền thành một kẻ bị cô lập. Cũng may, bên cạnh cô còn có Lạc Thiên Anh và cùng các thầy cô và các học trưởng học tỷ khác.
“Tiểu Bảo, em thật biết là người ta lo lắng mà!” Học tỷ Sở dùng đũa gắp đồ ăn vào khay cho Bảo Lam giọng vừa mắng vừa yêu thương. “Sao không ở nhà đến khi sinh xong rồi đi học kia chứ?”
“Cảm ơn tỷ, A Sở!” Bảo Lam ngon lành gắp đồ ăn vào miệng vui vẻ nhai, chủ yếu là đánh trống lảnh. Cô quá chán với những câu hỏi thế này, mà học tỷ Sở cũng chỉ biết lắc đầu cho qua. Để mọi người không lo lắng, Bảo Lam còn vô tư gắp trong khay học tỷ Sở một miếng, học trưởng Minh một miếng. “Đồ ăn rất ngon, mọi người không ăn là em ăn hết đấy!”
“Ha ha, em ăn được anh nhường em hết!” Học trưởng Minh nhiệt tình gắp đồ ăn cho Bảo Lam. Ba người vừa dùng bữa vừa ăn ngon lành.
Học trưởng Minh và học tỷ Sở là một cặp. Bảo Lam quen họ khi tham gia biểu diễn văn nghệ của trường. Không chỉ họ, không ít học tỷ, học trưởng đều rất quan tâm yêu thương cô.
“Ủa, Lạc Thiên Anh hôm nay không thấy đâu nhỉ?” Học trưởng Minh nhìn xung quanh sau đó quay sang A Sở hỏi.
“Cậu ta có việc bận trong hội học sinh rồi!”
“À!”
Ngồi một hồi hai anh chị đành phải rời đi vì việc bận để lại Bảo Lam ngồi một mình. Lúc hai người bỏ đi cũng là lúc canteen chỉ toàn sinh viên cùng khoá và khoá dưới, đa số đều hùa theo đám người Trần Lăng và cô lập cô.
“Thật không ngờ ở đây lại có một thứ bốc mùi như vậy, tính không để người khác ăn hay gì?” Trần Lăng cùng hai người kia đi tới, trên tay cầm chai coca. Họ khinh bỉ nhìn Bảo Lam, những người khác thấy kịch hay liền ngồi nhìn để thuận tiện góp vui.
“Một con điếm, bao giờ chẳng bốc mùi?” Khả Ngọc Hân che miệng cùng đám đông cười ra nước mắt.
Nhịn? Đây vốn không phải phong cách của Bảo Lam, nếu không vướng bận hoàn cảnh hiện tại cô đã không ngần ngại hất thẳng khay cơm vào đám người Trần Lăng.
Bảo Lam chọn làm lơ và cố ăn hết phần cơm của mình. Cây muốn lặng gió chẳng ngừng, Trần Lăng đổ nguyên nửa chai coca vào khay cơm của cô. Bảo Lam đặt thìa xuống, tay nắm chặt cố kiềm chế cơn giận.
“Cô không biết là món này rất tốt cho thai nhi à? Hãy ăn đi nào!” Trần Lăng khom người ôm bụng cười thành tiếng, Khả Ngọc Hân và Mạc Hiểu không quên hùa theo. Thấy Bảo Lam không nói gì, bọn chúng được nước làm tới. Trần Lăng đổ tiếp nửa chai còn lại lên đầu Bảo Lam khiến áo trắng của cô nhuộm một màu đen của coca.
Cả canteen vang lên tiếng chấn động lớn khiến toàn dân phải hoảng hốt. Họ sợ hãi nhìn Bảo Lam tay cầm khay cơm đập thẳng vào người Trần Lăng, ngang nhiên ban thêm cho cô ta cái bạt tai đau đến ứa máu.
Nguyễn Bảo Lam xưa nay không dễ bị bắt nạt!
Khả Ngọc Hân vội đỡ Trần Lăng, Mạc Hiểu nhanh chóng giúp cô ta lau người. Trần Lăng gạt máu khoé miệng, ba máu sáu cơn đẩy hai người kia ra quyết lao vào sống mái với Bảo Lam. Cô ta cười thoả mãn khi Bảo Lam ngả người ra sau do lực đẩy quá mạnh.
Nụ cười cô ta nhanh chóng dập tắt!
Trước khi Bảo Lam ngã xuống, Lạc Thiên Anh không biết từ đâu xuất hiện và đỡ cho cô. Hắn kéo cô đứng dậy, dìu cô đến chỗ sạch sẽ đỡ cô ngồi xuống rồi mới quay lại với đám người Trần Lăng.
“Là cô ta đánh Trần Lăng trước!” Mạn Hiểu nhanh nhảu lên tiếng trước.
Lại cái màn đổ thừa của những nhân vật phản diện. Lạc Thiên Anh cười lạnh lùng chỉ thẳng tay vào mặt Trần Lăng cảnh cáo. Giọng điệu vô cùng tức giận. “Cô nên nhớ, tôi có quyền hạ hạnh kiểm của các cô. Đừng để tôi thấy bất kỳ ai ức hiếp Nguyễn Bảo Lam thêm một lần nào nữa!”
Trần Lăng nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Bảo Lam đang được Lạc Thiên Anh dìu đi. Cô nắm chặt đôi bàn tay, trong đầu không ngừng nghĩ tới các kế hoạch kinh tởm hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!