[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy - Chương 9: Sẽ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy


Chương 9: Sẽ


Mùa hè năm 2018.

Ngày mùng tám tháng Sáu.

Bầu trời như bị gió thổi suốt một đêm, sạch sẽ không một gợn mây, chỉ còn lại màu xanh lam bạt ngàn thuần túy nhuộm đẫm trên đỉnh đầu như ai đó lỡ tay làm đổ bình mực, nhuộm vạn vật thành một màu xanh ngắt.

Ánh mặt trời hôm nay vẫn chói chang như mọi ngày, có khi còn hơn. Trong thời tiết hầm hập này có cảm tưởng như chỉ cần há miệng là đã khè ra lửa, cũng có lẽ vì lý do này mà mọi người ai nấy đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ chau mày đứng dưới tán rã hương.

Thiên Tỉ ra khỏi phòng học sau khi thi xong môn Tiếng Anh cuối cùng, lấy chai nước lạnh vừa được một bạn nữ nào đó đưa cho, ngửa cổ lên tu một hơi, yết hầu chuyển rộng lên xuống.

Ba năm trước cậu cũng ngửa đầu uống nước như thế này, sau đó vội vàng rời trường vì có lịch trình, còn chẳng kịp để tạm biệt bất cứ ai. Thế nhưng mọi người cũng chỉ vẫy tay nhau chứ không ai chào tạm biệt, không ngờ sau này họ thực sự không còn gặp lại nữa.

Ngày hôm ấy của ba năm sau, tất cả mọi thứ đều như những gì vốn có, góc chiếu ánh mặt trời, mùi hương trong không khí, ngay đến cánh chim bay vội vã biến mất giữa rừng cây cũng không hề thay đổi. Không biết có chia tay giống như ba năm trước, từ đây không gặp mặt?

Thiên Tỉ vốn rất sợ sự chia cách, hơn nữa, cậu lại còn là một thần tượng ngày đêm bôn ba tứ phía. Nước chảy đá mòn, huống chi lòng người không cứng rắn bằng đá, còn thời gian lại đáng sợ gấp vạn lần nước, lấy cái gì mà đảm bảo tình cảm sẽ không thay đổi? Vậy nên, cậu luôn lãnh đạm với mọi người, chỉ bộc lộ tính cách thật sự của mình với hai người bạn thân nhất của cậu là Tiểu Khải và Nguyên Nguyên.

Nghe nói, bạn bè có thể nhiều, nhưng còn tri kỷ, con số chẳng bao giờ có thể vượt qua con số hai.

Nhưng cũng có thể, tăng thêm một đơn vị.

Giản Thuần đi dọc hành lang, khệ nệ bê chồng giáo án cao quá cổ đến khu hành chính. Cô vừa mới ra khỏi phòng thi, còn chưa kịp thở liền bị cô Bích Niên bắt làm chân sai vặt, công nhận lần trốn học năm đó đúng là sai lầm.

Tới phòng giáo viên, Giản Thuần nhìn quanh, không có ai. Mắt cô lóe lên một tia sáng, không tiếc thương gì mà ném đống giáo án vô tội lên bàn không khác gì quăng cái bao tải, sau đó lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, thấp giọng chửi thề một câu.

Giản Thuần quay định bước ra ngoài thì đập thẳng mặt vào ngực một cậu con trai, mùi xà phòng quen thuộc lập tức xộc vào sống mũi. Cô vốn đã quen với loại cảm giác mạnh này ba năm rồi nên không phản ứng gì, lại còn bĩnh tĩnh ngẩng đầu lên, mạnh miệng:

“Dịch Tiên Sinh, cậu dựa vào cái gì mà nghỉ học mấy tháng vẫn không bị ghi vào sổ tử? Cậu nói xem, cậu dựa vào cái gì?”

Giản Thuần và Thiên Tỉ ngồi sóng vai nhau như thường lệ trong khoảng bóng đổ của dãy lớp học, cùng im lặng.

Ánh nắng càng lúc càng gay gắt, cố len lỏi qua kẽ lá, để lại những vệt vàng lốm đốm trên mặt đất.

Điện thoại Thiên Tỉ bỗng reo lên, cậu còn không thèm nhìn, ấn luôn nút đỏ.

Giản Thuần cuối cùng vẫn là người không thể chịu được bầu không khí u uất này, khẽ nói. “Thiên Tỉ, sao cậu…”

Thiên Tỉ nói nhẹ bẫng: “Tớ sẽ đổi chuyến bay đến bốn giờ chiều, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện được rồi.”

Cô quay sang nhìn cậu, cười trừ.

Bấy lâu nay cậu ấy vẫn là luôn đọc được ý nghĩ của cô như vậy, thế mà cô chưa một lần nào đoán được trong đầu cậu ấy chứa những gì.

Sau đó cô chợt nhận ra, ánh mắt hơi khó hiểu.

“Nói gì bây giờ?”

“Gì cũng được.” Thiên Tỉ chăm chú nhìn cô. “Tất cả những điều chưa có dịp nói, giờ hãy nói hết đi.”

Chiều hôm ấy, hai người nói nhiều chuyện đến mức tưởng chừng như gom tất cả những điều bí mật trong lòng thốt ra.

Giản Thuần chưa bao giờ thấy Thiên Tỉ nói và cười nhiều như vậy, bởi cậu ấy luôn giữ khoảng cách với người khác, đặc biệt là nữ giới, chính là “giữ thân như ngọc”.

Vậy mà cậu ấy lại tự nhiên bộc lộ cảm xúc thật với cô, như thế… Theo như lẽ thường thì cô phải là người quan trọng với cậu ấy nhỉ?

Suy nghĩ đó làm tâm tình Giản Thuần hết sức vui vẻ, ánh mắt long lanh hy vọng.

Nhưng tiệc rồi cũng đến lúc tàn, điện thoại Thiên Tỉ lại reo lên, màn hình nhấp nháy hai chữ Bạng Hổ, là quản lý của cậu.

Hai người từ từ đứng lên, giờ phút ly biệt đã điểm.

Thiên Tỉ hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào Giản Thuần: “Sau này, đừng quá tự lập, thi thoảng cũng có thể nhờ vả người khác. Nhớ theo đuổi ước mơ của cậu bằng mọi giá, đừng bao giờ từ bỏ. Còn nữa, dù không có tớ, nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.”

“Không cần cậu nhắc, tớ cũng tự có thể làm được.”

Giản Thuần nở nụ cười gượng gạo, tay bầu chặt lấy tà áo.

Thời khắc chia tay của hai thiếu niên sợ ly biệt, có phải là quá oái ăm không?

Trời nổi gió.

Thiên Tỉ đứng giữa muôn vàn cơn gió, tóc bị thổi thành bộ dạng rất buồn cười, thế nhưng so với khóe miệng méo xệch, mái tóc dài ngang lưng chẳng bao giờ được buộc gọn gàng của cô, còn thảm hại hơn nhiều.

Thiên Tỉ bước tới gần Giản Thuần, có chút do dự, như có như không, dùng một tay giữ lấy cổ cô, để cô dựa đầu vào ngực áo.

“Cậu lúc này trông buồn cười quá, haha. Thế nhưng tớ không nhìn thấy đâu, Thuần Thuần.”

Câu nói của cậu như lôi một thứ gì từ trong cô ra, đồng thời mở ra trong lòng cô một van khóa, òa lên khóc nức nở, đem chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu làm ướt một mảng.

“Thiên Thiên… Cậu cũng như vậy… Bộ dạng… rất buồn cười…”

Một lần cảm nhận được sự ấm áp, đã quen nó ba năm rồi, nếu sau này không còn nữa, rốt cuộc phải làm sao?

Thế nhưng, cuối cùng, cô vẫn không ôm lấy cậu, cậu cũng không ôm cô. Hai thiếu niên đứng dưới vùng trời lộng gió, một lệ tuôn một trầm mặc, cứ dựa vào nhau như vậy.

Chỉ là đứng đối diện, chỉ là khoảng cách được rút ngắn.

Đứng giữa hai tòa nhà tình yêu và tình bạn, thong thả bước.

Khoảng lặng duy nhất đồng điệu với Giản Thuần, đáy mắt màu hổ phách kia, ánh lên một chút buồn bã.

Một chút, là, đủ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN