Fuck Love
Chương 17
Đến phòng, hắn thấy cô đang ngồi trên giường ôm con gấu bông hắn mua cho. Nhưng hắn có nhìn nhằm hay không, sao lại thấy cô lại trừng mắt nhìn hắn chứ.
” Sin mày bị sao thế”
” Không sao”
Thấy cô nhíu mày hình như rất khó chịu, hắn đi đến giường sờ lên trán cô
” Mày sốt hã….”
” Không có”
Cô bực bội hất tay hắn ra. Đúng là không bị sốt, nhưng sao nhìn cô cứ không ổn.
” Thế mày bị cái gì”
” Em bị bực bội”
” Cái gì. Ai làm mày bực bội”
” Cậu làm em bực bội”
” Tao á??? Tao làm gì mày nào nói nghe xem”
” Cậu nói không cho em chơi chung với anh Bảo. Còn cậu thì đi chơi với Ngọc Hân. Cho nên em rất bực bội”
Hắn ngẩn ra nhìn cô thở phì phò. Sin….. Đừng nói là mày đang ghen nha.
” Sin. Mày ghen hã??”
” Em không biết”
Nói xong nằm oạch xuống giường, lấy chăn trùm kín hết thân mình, trùm luôn cái đầu.
” Sin. Mày làm gì đó”
” Em muốn ngủ”
” Ngủ cái gì, mày chưa ăn cơm mà”
” Em ăn rồi”
” Mày đang gạt ai đó. Ngồi dậy mau”
” Em không đói”
Hắn nhìn cái đầu nhô nhô trong chăn. Suýt nữa thì cười sặc sụa. Dở trò dụ dỗ ra
” Tao có mua KFC cho mày ở dưới. Mày có muốn ăn hay không”
” Cậu đi mà ăn một mình”
” Tao mua những hai phần”
” Thế thì bỏ đi”
” Bỏ thì uổng lắm. Thôi mày không ăn tao đem cho con Hân”
Nói rồi giả vờ giậm chân xuống nền, như tiếng chân bỏ đi.
Nhỏ trong chăn thiếu kiên nhẫn, vội tung chăn ngồi bật dậy
” Cậu ơi. Em ăn…….”
Mặt lập tức xụ lại nhìn hắn cười xấu xa trước mặt.
” Cậu… Quá đáng”
“Thôi tao biết mày mà”
Hắn nắm tay cô kéo xuống giường. Nhưng hôm nay Thất Thất ăn nhầm phải gan Hổ, ra điều kiện với hắn.
” Cậu hứa không đi với Ngọc Hân nữa đi”
” Mày biết phải làm gì khi tao hứa không”
Cô thức thời, nhón chân hôn vào má hắn. Hắn sung sướng cười tít mắt, đi chơi với con Hân thật có lời. Được con Sin ghen, lại còn được hôn. Cảm thấy hôm nay trời thật đẹp.
.
Hôm nay Ngọc Hân rãnh rỗi. Đi làm tóc, spa, shopping đến chiều tối. Thật không muốn ở nhà nhìn cái cảnh Cậu Cậu Sin Sin đến rợn tóc gáy ấy tí nào.
Bảo tài xế về nhà trước, Cô muốn đi tản bộ một chút.
Quả nhiên cái đẹp làm người ta thích mắt. Cô đi đâu, ánh mắt cứ đổ dồn về phía đó.
Ngọc Hân đang đi. Chợt thấy một ông cụ bị xe quẹt, ngay lập tức chạy lại đỡ ông dậy
” Ông ơi, ông có sao không, đau ở chỗ nào?”
” Cái ông này, đi đứng gì vậy hã?”
Cái thằng cha quẹt ông cụ cũng bị té. Lồm cồm bò dậy lên giọng chữi ông cụ. Ngọc Hân bất bình lên tiếng
” Nè. Rõ ràng chú chạy ngược chiều. Tông ông cụ không xin lỗi thì thôi. Lớn tiếng cái gì?”
” Mày thì biết gì mà nói”
” Mắt tôi to chứ đâu có đui”
” Mày….Liên quan gì đến mày. Thích quản chuyện người ta à”
” Ừ đấy”
Tên ấy tức lộn ruột. Giơ tay lên định đánh cô. Cô nghiêng đầu nhắm tịt mắt hét lên thật lớn
” A____ Bớ người ta đánh người”
Thấy bị người đi đường chú ý. Hắn hừ lạnh bỏ tay xuống, lên xe phóng đi. Ngọc Hân vốn không vừa, nói vọng theo
” Ông chú. Trời mưa chú nhớ đội nón cho khuất mặt. Nếu không sét đánh một phát, liền bể đầu của chú”
Nói rồi quay sang hỏi han ông cụ, biết cụ không sao mới để cho đi. Mà nãy giờ, Trọng Bảo ở đâu ra nhìn cô không chớp mắt.
” Ngạc nhiên thật nha. Ngọc Hân cũng có mặt khác”
Thấy cái mặt không muốn thấy. Cô hừ mũi khinh thường bỏ đi.
” Nè. Xe cô đâu sao không đi”
“….”
” Lên xe tôi chở về cho. Trời cũng sắp tối rồi”
” Không mượn anh”
” Cô sao mà khó khăn vậy hã”
” Kệ tôi. Anh cút lên xe rồi về đi”
” Tôi cũng muốn đi bộ về a”
” Vậy thì đứng xa tôi ra một chút”
” Tại sao? Cô mua hết đoạn đường này rồi à”
” Anh………”
Ngọc Hân bực bội cố đi thật nhanh. Tiếng giày cao gót dội xuống đường nghe cộp cộp.
Bảo nhoẻn miệng cười nhìn bóng lưng cô. Một con mèo đang cố giương nanh múa vuốt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!