Fuck Love - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Fuck Love


Chương 21


Vũ đang trong phòng Nhã Phong. Đem những tấm hình chụp khi nhóm bọn họ đi chơi cho hắn xem. Cố gắng làm cho hắn nhớ ra Thất Thất là ai.

Vũ nói rất nhiều, hết cầm tấm này nói, rồi lại cầm tấm khác nói

Nhận ra Nhã Phong không nghe mình nói. Vũ bực bội quắt mắt nhìn hắn. Thật không ngờ lại bắt gặp cái ánh mắt kia.

Chỉ thấy hắn đang nhìn một tấm hình trên bàn. Bên trong một cô gái đang cười ngây ngô,

Ánh mắt buồn trùng xuống, cô đơn, giận hờn đầy phức tạp.

Vũ như hiểu ra. Đứng dậy nắm cổ áo Nhã Phong xách lên

“Nói?? Tại sao mày lại làm như vậy”

” Mày đang nói gì thế”

” Mày rõ ràng không quên Sin”

“….”

“…”

Ngưng một lúc thật lâu, hắn nói :”……….A…….Quả nhiên là bạn tao….Phát hiện rồi”

Nhã Phong tháo tay Vũ ra khỏi cổ áo mình. Cười châm chọc. Không biết là châm chọc ai, châm chọc bản thân? Sự thật? hay châm chọc ông trời thật sự không có mắt?

” Sao?? Tao thấy vậy cũng tốt mà. Mày có cơ hội bên nó rồi còn gì. Cho mày đó. Tao không cần nữa…”

Bốp|

Dứt lời hắn là một cú đấm của Vũ giáng xuống. Vũ lại nắm lấy cổ áo hắn lôi lên. Hắn không phản kháng, giương cặp mắt xâu xa nhìn Vũ

“Hôm nay mày không nói. Tao đấm cho mặt mày nát ra”

“Không sao. Tao sẽ đi thẩm mĩ lại cho đẹp hơn nữa. Đẹp ngang mày thôi không đủ xài”

“Mày…..”

Vũ tính đấm thêm một phát. Nhưng rồi khựng lại vì tiếng mở cửa. Trọng Bảo xông vào hỏi dồn dập

” Vũ. Có biết Thất Thất hay đi đến chỗ nào không. Có khi nào đến nhà My không”

Thấy Bảo hốt hoảng. Hại hai người nào đó tim như muốn vụt ra ngoài

“Sin sao hã anh” Vũ hỏi

“Chuyện dài lắm. Lúc nãy em ấy khóc rồi chạy đi. Anh đuổi theo không kịp”

” Nó………Có nói gì không”

Bảo nghe Nhã Phong hỏi thì ngẩn ra. Hắn nhớ lại từ khi nào?

“Em hỏi nó có nói gì không”

Hắn mất kiên nhẫn hét lên

“Nói gì anh không nghe rõ lắm. Cái gì mà… ‘Thì ra. Chúng ta là anh em’…. Trọng Bảo mơ hồ nói lại câu lúc nãy hắn nghe

“Con nhỏ cũng biết rồi?….”

Hắn lầm bầm trong miệng một câu, rồi bỏ chạy ra ngoài.

Thật không biết tìm cô ở đâu…

Vũ rất khó hiểu nhìn hắn chạy mất tăm. Chợt thấy mảnh giấy lộ ra dưới gối Nhã Phong. Giác quan hối thúc Vũ rút ra và đọc. Bản xét nghiệm ADN của Thất Thất và Ông Uy

……..Thì ra………………

Bọn họ là anh em….

Nhã Phong gọi điện cho My. My nói Thất Thất không có đến. Hắn chạy vòng vòng, rốt cục không biết là cô ở đâu. Lòng lo lắng đến mức rối bời. Đột nhiên nghĩ tới ngôi nhà lụp sụp trước kia của cô. Theo quán tính hắn chạy đến đó.

Thất Thất đang ngồi co ro ôm gối, lòng nghĩ rất nhiều chuyện. Cậu chủ biến thành anh Hai, có gì không tốt??? Tại sao cô lại không thể chấp nhận được. Chỉ biết cô ghét cái cảm giác này. Rất khó chịu

Cánh cửa đột nhiêm rầm mở ra. Khiến cô giật nảy mình. Chỉ thấy Nhã Phong thở không ra hơi chống tay ở cửa. Miệng cô không tự chủ được kêu lên

“Anh……’

Một từ nhẹ tênh. Lại làm cho hai trái tim cùng lúc co lại đau đớn. Hắn nhói, hắn khó chịu, quát vào mặt cô

“ai cho mày gọi tao là anh. Tao nói sẽ nhận mày làm em sao?”

Trái ngược với sự giận dữ của hắn, cô chỉ rúc sâu người vào gối, nhỏ giọng nói

“Em cũng không muốn gọi thế………..Cậu ơi”

Hắn nhìn cô co ro ngồi một xó. Lòng dấy lên chua xót. Hắn biết cảm giác đó, nó như thế nào…..

Đi đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Da thịt lạnh ngắt của hắn chạm vào cô. Không lạnh bằng tim của hai con người đó

Thầm trách sao lại là bọn họ…….Sao lại nhắm trúng bọn họ mà trêu đùa…..

Lòng càng đau, hắn lại càng xiết chặt lấy cô.

Tim vẫn đập rất nhanh

Sự rung động vẫn còn

Làm sao có thể là cùng một dòng máu được chứ???

Rất lâu sau họ cũng không buông nhau ra. Đến khi bị tiếng chuông điện thoại của hắn làm cắt đứt….

Thất Thất nhìn hắn nghe điện thoại. Mặt càng ngày càng trầm xuống. Hắn nhỏ giọng thốt lên

“Ba……..”

Nhìn mặt hắn trầm trọng, tự biết là có chuyện, cô vội lây hắn

” Cậu…….Ba…..Ba bị làm sao”

Nhã Phong cùng cô tức tốc chạy vào bệnh viện.

Trên hành lang. Cô hai, Trọng Bảo, Ngọc Hân. My và Vũ đứng thi nhau nhìn vào phòng cấp cứu.

Sao ông trời lại có thể làm vậy. Cứ như đổ hết tội lỗi lên đầu nhà họ Uy vậy.

Ông Uy bị tai nạn giao thông đang trong phòng cấp cứu…..

“Cô hai…..Ba còn ở bên trong bao lâu rồi”

Cô hai nước mắt ngắn dài nói với hắn

“Được một lúc rồi. Tại sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến thế này”

“Mẹ. Bình tĩnh đi.”

Trọng Bảo đi đến đỡ cô hai ngồi xuống ghế.

Bảy người bọn họ ngoài lo lắng ra, chẳng còn làm được gì…..

Một Ông bác sĩ đi ra, mặt vẫn còn căng thẳng lên tiếng.

“Ông ấy mất nhiều máu. Bệnh viện lại hết máu dự trữ. Người nhà ai cùng nhóm máu với bệnh nhân. Chúng tôi cần tiếp máu ngay lập tức”

Nghe thế Nhã Phong vội đứng lên

” Tôi. Tôi là con trai ông ấy”

“Được. Mời theo tôi”

Nhưng thật nhanh, Nhã Phong lại đi ra. Nhìn vẽ mặt ngơ ngác ấy. Xem ra là có chuyện

“Chúng tôi đang cần gấp. Cậu không cùng nhóm máu thì đừng phí thời gian như thế. Còn ai có nhóm máu B không”

Nghe bác sĩ nói. Mọi người khó hiểu ra mặt. Ngọc Hân đi đến níu áo bác sĩ

“Làm sao thế…….Anh ấy là con trai của ba mà. Sao lại không cùng nhóm máu?”

“Nói chính xác hơn….Cậu này không có quan hệ máu mủ gì với bệnh nhân cả.”

“Sao lại như thế???”

Ồng bác sĩ không rãnh nói chuyện phiếm, tiếp tục hối thúc “Không còn ai có nhóm máu B sao?”

“Tôi…….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN