Edit: Min
Mặc dù không đủ ngầu khi phản kích bằng cách thể hiện sự yếu đuối như vậy.
Nhưng Quý Lam Xuyên đã thành công tạo dựng vai diễn bạch liên hoa kinh điển trong lòng mọi người.
Ở một khía cạnh nào đó, cậu thật sự rất hợp làm diễn viên chuyên nghiệp.
Làn da nguyên chủ kiều lộn, dùng sức xoa một hồi cũng có thể tấy đỏ một mảnh.
Nhìn thấy “Sự thật” bày ngay tước mắt, Bạch Thời Niên cứng họng, nhất thời không rõ, rốt cuộc mình có làm đối phương bị thương hay không.
“Buông tay!”
Tức giận thoát khỏi trói buộc của Triệu Trác.
Bạch Thời Niên không muốn cùng hai người này dây dưa.
Sớm biết như thế, y nên gọi cho A Hành.
Để đối phương chứng kiến bộ mặt thật cùng hành động phóng đãng của tiểu yêu tinh này,
Tình địch mặt mũi xám xịt mà rời khỏi sân khấu.
Quý Lam Xuyên cũng chuẩn bị kết thúc công việc mà về nhà.
Đối với một màn diễn kịch hay như thế này, thật hy vọng Triệu Trác có thể nói cho Tần Chinh nghe.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Trong nguyên tác 《 bạch nguyệt quang 》, quan hệ “Ba chồng con dâu” của Tần Chinh cùng Bạch Thời Niên rất bình thường.
Quán cafe này cũng không phải là câu lạc bộ cao cấp.
Hẳn là Bạch Thời Niên phái người theo dõi Quý Lam, cho nên mới đuổi theo nhanh như vậy.
Nhân viên trong quán không biết Bạch thiếu gia là người nổi tiếng trong giới giàu có.
Bọn họ chỉ biết, y là người bắt nạt tiểu mỹ nhân phá lệ đáng thương kia.
Mắt thấy thiếu niên sắp đi, một nhân viên phục vụ vội vàng mang túi chườm đá ra.
Triệu Trác tiến lên một bước, giơ tay ngăn cản thiếu niên: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Làm ơn, không thấy tiểu đáng thương đang bị thương sao? Hiện tại rất không thích hợp để bàn bạc công chuyện đi?!
Nói khẽ lời cảm ơn với nhân viên, Quý Lam Xuyên đem túi chườm đá đặt lên mu bàn tay: “Hợp đồng này tôi không có hứng thú.
Anh Triệu vẫn là tìm người khác đi.”
Dường như là thực sự tức giận, thiếu niên không còn vẻ ôn hòa mềm mại vừa nãy nữa.
Cậu mím chặt môi, ý tứ là không muốn cùng đối phương nói chuyện nữa.
Tuy là nhân viên trực thuộc dưới trướng của Tần Chinh, nhưng Triệu Trác cũng thật sự là nhân viên của Strawberry Live.
Vòng streamer cùng với giới giải trí cũng không kém nhiều lắm.
Triệu Trác rõ ràng dùng thủ đoạn kín, lại không nghĩ tới, khiến cho thiếu niên hoài nghi.
“Cậu cùng Bạch thiếu gia có xích mích.” Từ trong mắt đối phương bắt được một tia cảnh giác, Triệu Trác giơ năm ngón tay ra, “Nói thêm 5 phút nữa, sau đó hãy cân nhắc.”
Quý Lam Xuyên tò mò không biết Tần Chinh ra mệnh lệnh gì, cậu liền theo lời ngồi lại chỗ cũ.
Dù sao quán cafe là nơi công cộng, cậu cũng không muốn quấy nhiễu sự thanh tịnh của người khác.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tốt xấu gì tôi cũng coi như một nửa người của giới giải trí.
Vương tử dương cầm Bạch Thời Niên, không ai mà không biết.”
Gia cảnh tốt, bộ dáng đẹp.
Dù đi du học cũng có thể giành vinh quang về cho đất nước, bằng cách, thông qua các cuộc thi.
Hiện tại internet phát triển như vậy, không phải chỉ có idol minh tinh mới được hâm mộ và săn đón.
“Đại khái là vì gương mặt này đi.” Nghe Triệu Trác giải thích qua, thiếu niên buông đề phòng cười khổ một tiếng, “Không ai sẽ thích đụng hàng.
Huống chi là người như tôi.”
“Đã thế, anh ta còn là bạn của A Hành, tôi…………….”
Lời còn chưa dứt, nhưng Triệu Trác đã hiểu ý đối phương.
Trong lòng hắn thầm than Tần Tử Hành tạo nghiệt, nhưng ngoài miệng lại không quên ý đồ của chuyến này đến: “Hành……….Là Tần đại thiếu gia đúng không? Dương Dũng đã nói qua với tôi.
Yên tâm.
Hôm nay tôi đến đây tìm cậu, tuyệt đối không liên quan gì đến Tần thiếu.”
“Như vậy đi, chuyện hợp đồng chúng ta để qua một bên.
Đây là số WeChat của tôi, về sau tôi là người liên lạc trực tiếp với cậu.”
Yo! Thật đúng là phái người đến giám thị mình nha! Tần Chinh không phải là bị nữ nhân họ Ngô kia ám toán đi? Sát thủ mỹ nữ mang theo ý đồ đến gì đó, đây đúng là văn phong bá tổng lưu hành mà.
Trong đầu bổ não một bồn máu chó, Quý Lam Xuyên lưu số di động rồi cất máy đi: “Cảm anh đã mời cafe, bây giời tôi có thể đi được chưa?”
“Thật sự là không suy xét bản hợp đồng kia sao? Kỳ thật, công ty thường xuyên sẽ ra một số hậu đãi để tránh các streamer đi ăn máng khác.” Ánh mắt chân thành tha thiết, Triệu Trác chưa từ bỏ ý định mà ngồi đó cố thuyết phục người ta.
“Thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí cả.” Buông túi đá trong tay ra, thiếu niên lễ phép gật đầu, “Anh Triệu, hẹn gặp lại.”
Nhìn bóng dáng thẳng tắp như cây trúc của thiếu niên.
Triệu Trác yên lặng nhắn tin cho ông chủ nhà mình: 【 Xác nhận tư liệu không lầm, bước đầu tôi đã nhận được tín nhiệm của đối phương.】
Đừng một chút, hắn liếc túi chườm đá bên cạnh, lại nhịn không được mà tiếp tục gửi tin:
【 Ngoài ra, cậu ta cùng Bạch Thời Niên ngẫu nhiên gặp mặt, xảy ra tranh chấp, hình như là mu bàn tay trái bị thương.】
Tranh chấp?
Nhìn tin nhắn cấp dưới gửi qua, nam nhân đang phê chữa văn kiện cười lạnh một tiếng.
Đừng nói là gây chuyện, nhóc con nhát gan này, chọc một cái là té ngã, rồi không có tiền đồ mà khóc né lên.
Nếu không phải vì Quý Lam Xuyên có chút bản lĩnh đoán mệnh.
Hắn mới không vì lo lắng mà đi làm cái chuyện không đâu này đâu.
(À thế à~~~~~)
Thiếu niên hồn nhiên không biết mình bị Tần Chinh cho vào một danh sách cần theo dõi.
Quý Lam Xuyên tiếp tục bắt xe đi về nhà.
Nhân viên bảo vệ gác cổng nhìn thấy cậu đi từ trên xe taxi xuống, biểu tình trên mặt thập phần vi diệu.
Sờ lên vệt đỏ ở mu bàn tay sắp biến mất.
Đánh giá của Quý Lam Xuyên đối với Bạch Thời Niên cũng thay đổi.
Hận ý trong mắt đối phương không phải là giả bộ.
Xem ra trong nguyên tác, cũng không có miêu tả cảnh sinh hoạt sau kết hôn.
Mà “Cố nhân” nguyên chủ này hẳn là vấn đề lớn nhất của bọn họ.
Đã sớm nói, nam nhân Tần Tử Hành này là không chấp nhận được.
Vô luận là ai thay thế ai, hắn cũng chẳng để tâm người trong lòng ngực là ai lắm.
Bởi vậy, chấp niệm của nguyên chủ không phải là hành động theo cảm tình.
Chỉ yêu mà không lấy được, mới có thể làm cho đối phương vĩnh viễn nhớ tới “Quý Lam.”
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, Bạch Thời Niên không gây ra hiệu ứng cánh bướm gì trong nguyên tác.
Thứ nhất, y vốn là “thẳng nam” hơn 20 năm, không thể dễ dàng cong queo ngay được; Thứ hai, cho dù Bạch Thời Niên trọng sinh, y cũng không bao giờ biết tới, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Vì vậy, để đảm bảo ưu thế “Tiên chi” của mình, Bạch Thời Niên sẽ cố gắng giữ nguyên mọi thứ trong cốt truyện.
“Ai da, Quý thiếu gia, cậu đi đâu về vậy?” Trải qua mấy ngày ở chung, quan hệ giữa Tiểu Vương cùng Quý Lam Xuyên trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lúc này, nhìn thấy người từ bên ngoài trở về, hắn vội vàng đặt bình tưới hoa xuống chào hỏi, “Trời nắng nóng như thế này, sao cậu ra ngoài mà không đem theo dù?”
Một đại nam nhân mà cầm cây dù che nắng thì không phải rất kỳ quái sao?
Nghĩ đến thói quen sinh hoạt chăm chuốt của nguyên chủ, khóe miệng Quý Lam Xuyên giật giật: “Sao anh lại ở đây, Tôn bá đâu?”
Tuy nhà cũ Tần gia rất lớn, nhưng trừ người dọn vệ sinh tới quét tước đúng giờ, thì chỉ còn lại bốn người là quản gia, Tiểu Vương, Trương mụ và Tôn bá.
Trong đó, quản gia là người có địa vị cao nhất, ngay cả Tần Chinh cũng gọi ông một tiếng Trịnh thúc.
Còn Tôn bá là người làm vườn, ngày thường cũng đều là một mình bác ấy chăm sóc hoa cỏ.
Không nghĩ rằng hôm nay lại đổi thành Tiểu Vương.
“Tôn bá lớn tuổi, tôi sợ bác ấy bị cảm nắng, cho nên làm thay.” Tiểu Vương gãi gãi đầu, lại thúc giục nói, “Mau vào nhà đi.
Nhìn xem, cậu đã phơi nắng thành cái dạng gì rồi kìa.”
Phơi thành cái dạng gì?
Trong đầu nghĩ đến chuyện này, Quý Lam Xuyên một đường thất thần đi vào nhà.
Sau khi trở về phòng soi gương, cậu mới phát hiện mình đã thành con tôm luộc.
Nguyên chủ không hay đổ ra mồ hôi, Quý Lam Xuyên cũng không cảm thấy nóng.
Lúc cảm nhận trên mặt hơi đau đau, cậu mới bay nhanh đi tìm mặt nạ đắp lên.
Thân thể là cách mạng tiền vốn.
Cậu còn phải dùng gương mặt này để xoát hảo cảm với Tần Tử Hành đó.
Một bên than thở một bên chiến đấu, Quý Lam Xuyên lấy một miếng mặt nạ ra, thuần thục đắp lên mặt.
Từ khi đến thế này, cậu càng ngày có kinh nghiệm chăm sóc sắc đẹp.
Hình như là thứ này càng đắp lạnh lâu thì càng có hiệu quả, Quý Lam Xuyên liền lon ton đi xuống lầu mở tủ lạnh.
Dù sao lúc cậu lên phòng thì cũng không thấy quản gia cùng Tôn bá ở phòng khách.
Cậu cũng không cần lo lắng về chiếc mặt nạ này dọa người khác.
Vì thế, Tần tam gia thật vất vả mới hoàn thành công việc trước khi tan tầm, vừa vào cửa liền chú ý tới một bóng dáng lén lút trong phòng bếp.
Đem công văn cùng áo khoác giao cho Trịnh thúc, Tần Chinh nới lỏng cà vạt đi vào bếp: “Quý Lam?”
Không phải nói là bị Bạch Thời Niên khi dễ sao? Lúc này cư nhiên không trốn ở trong phòng khóc?!
Xoay người hoàng sợ như con thỏ, thiếu niên đắp mặt nạ giấy chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.
Cậu xê dịch thân mình, tay chân nhẹ nhàng mà đóng tủ lạnh lại: “Tam gia.”
Tốt xấu gì cũng sống ba mươi mấy năm, Tần Chinh đương nhiên biết mặt nạ là thứ gì.
Trừ những người có nghề nghiệp như người mẫu ngôi sao mới yêu cầu.
Còn lại, hắn chưa từng thấy nam nhân nào đem nó đắp lên mặt mình.
Đặc biệt là ở Tần gia, nổi tiếng nghiêm túc và mạnh mẽ.
“Khụ.” Vì để đánh vỡ tình huống xấu hổ này, Quý Lam Xuyên nhanh chóng tìm đề tài dời đi, “Sao hôm nay Tam gia về nhà sớm như vậy?”
Tổ sư gia tại thượng.
Tuy rằng đề tài này có chút quá mức và thẳng thừng, nhưng Quý Lam Xuyên thật sự không có cách nào khác.
Không thể vừa mở tủ lạnh vừa nói với Tần Chinh là “Ngài có muốn ăn một miếng không?”.
Nếu mà làm như vậy, cậu tuyệt đối sẽ bị nam nhân lòng dạ hẹp hòi này đá văng ra khỏi cửa.
Đáng tiếc, Quý Làm Đẹp đã quên, mặt nạ giấy có tính chất dính rất bình thường.
Cậu vừa mới cười như vậy, chiếc mặt nạ đen đủi lập tức lung lay rơi xuống đất.
Càng ngu ngốc hơn!!!!!!!!!
Nhìn thấy làn da thiếu niên đỏ hơn ngày thường rất nhiều, Tần Chinh giơ tay xoa xoa mày giữa: “Mặt cậu bị làm sao vậy?”
Không phải là vừa ra ngoài ký hợp đồng sao? Người này như thế nào mà đem chính mình thành bộ dạng thảm như vậy? Bị người đánh lại khóc, nào có giống người Tần gia bọn họ một chút gì.
“Cháu ra cửa không mang theo dù, nên bị cháy nắng.” Nhẹ nhàng đáp một câu, thiếu niên ngồi xổm xuống nhặt mặt nạ dưới đất lên.
Từ gốc độ của Tần Chinh cúi đầu xuống, vừa lúc có thể thấy rõ cần cổ sau gáy trắng như tuyết của đối phương.
Không phải là muốn sống cả đời với bạn trai sao? Tần Tử Hành chăm sóc người như thế nào vậy?
Thiếu niên đáng thương hề hề mà cầm mặt nạ đứng ở một bên, bộ dáng cụp đuôi ủ rũ của cậu giống như là tiểu hài tử phạm sai lầm.
Tần Chinh thật sự vô pháp mà liên hệ đối phương cùng đại sư huyền học lại với nhau.
Hắn thấp giọng răn dạy: “Bẩn rồi còn cầm làm cái gì? Nhanh chóng vứt nó đi.”
“Vâng.” Héo hon mà đáp một tiếng, Quý Lam Xuyên càng cúi thấp đầu hơn.
Cũng may người xuất hiện không phải là Tần Tử Hành, bằng không, với bộ dạng xấu thế này, khẳng định là đánh rớt hảo cảm đi.
Không đợi cậu nghĩ cách thoát thân khỏi đây.
Trước mặt Quý Lam Xuyên, đột nhiên xuất hiện một tấm danh thiếp———
“Số điện thoại tài xế.
Về sau ra cửa thì gọi hắn đến đón cậu.” Đem danh thiếp nhét vào tay đối phương, Tần Chinh cất bút lại, rồi xoay người rời đi.
Bởi vì không tìm thấy giấy note, nam nhân dứt khoát lấy danh thiếp cá nhân của mình ra và viết trên đó một chuỗi con số rồng bay phượng múa ở mặt sau.
Cầm trên tay tờ giấy nhỏ đẹp đẽ, Quý Lam Xuyên bỗng cảm thấy: Kỳ thật, Tần tam gia rất tinh tế, ôn nhu và là kiểu người miệng dao găm, tâm đậu hũ.
———với tiền đề là, hắn không động kinh bổ não.
➖➖➖➖➖.