Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ - Chương 86: Phiên ngoại 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ


Chương 86: Phiên ngoại 1


Trong không gian thực tại không xuyên sách, ở một nơi nào đó sau vài năm đôi nam nữ chính cẩu huyết về chung bên nhau.

Bắc Kinh cũng sang đông, gió lạnh buốt thấu xương. Cuối năm có vẻ ai cũng bận rộn, người qua đường vội vàng bước qua nhau, không có bao nhiêu người mang sắc mặt hân hoan vui mừng đón chào năm mới, chỉ có một vài sắc đỏ trang trí tản mát một chút không khí ngày tết.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neong dần dần sáng lên, thổi tan bầu không khí nặng trĩu của ban ngày. Ven đường thỉnh thoảng xuất hiện một vài người hát rong, ở một góc tối nào đó cũng có vài người ăn xin lạnh run cứng người.

Con đường này tương đối bình dân, hơn nữa không phải đường chính, cũng không có nhiều người qua lại, thích hợp cho những người vô gia cư trú ngụ. Nơi nào cũng có cạnh tranh đấu đá, kẻ ăn xin cũng không phải ngoại lệ, nếu không có chút thủ đoạn sớm muộn gì cũng bị những người khác đuổi đi.

Hôm nay, cuối phố xuất hiện một phụ nữ không bình thường, không hiểu quy củ, không cho ai chạm vào, chỉ cần đụng tới cô ta liền cắn người, dù có bị đánh cũng một mực không đổi. Không đến một ngày đã bị đuổi đi, miễn chiếm dụng tài nguyên.

Không uổng là kẻ điên, tuổi có vẻ không lớn, nhưng không yếu ớt chút nào, không phải nói đuổi là đuổi, hai bên dây dưa không dứt.

Ven đường, một xe maybach màu đen ngang qua, dưới ngọn đèn xe xa hoa nhìn rõ bên trong không phải người thường.

Triệu Quân khiêm tây trang giày da thẳng thớm, ngồi phía sau ánh đèn mờ ảo, mày gắt gao nhăn lại, tựa như đang bị làm phiền.

Trên cửa kính xe phản chiếu sườn mặt tuấn mỹ, cũng hằn lên một ít dấu vết năm tháng, vóc dáng của anh vẫn rất cao, thân thể cường tráng, nhưng tóc mai đã mơ hộ lộ ra một vài cọng tóc bạc.

Bước vào thương trường đã lâu, anh cũng không còn trẻ tuổi, diện mạo không hiện rõ, nhưng bên trong đã sớm già đi.

Tâm trạng trống rỗng đến thất thần, anh vô tình ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ, bên kia đường, một người xa lạ cùng đường đang bị đẩy lùi về phía sau.

Bình thường anh cũng không đi con đường này, hôm nay bởi vì tài xế muốn đi đường tắt nên lần đầu tiên đi ngang qua đây.

Xe chậm rãi dừng lại ven đường, Triệu Quân Khiêm xuống xe bước lại gần bóng dáng chật vật nhưng lại quen thuộc kia.

Đã quá lâu, không phải đêm hôm qua anh nằm mơ thấy cô, có lẽ bây giờ anh đã không còn nhớ rõ, cũng chỉ mơ hồ thoáng qua nhưng dường như anh nhận ra cô ngay lập tức.

Anh cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, chỉ cần gỡ bỏ một vài nút thắt, anh cũng không ngại giúp cô một chút.

Anh nhanh chóng tiếp cận, những người vây quanh cũng lập tức giải tán, dồn dập bỏ chạy lén nhìn, bọn họ chắc chắn không muốn dây dưa với loại người thế này.

Trước mắt anh xác thực là một người phụ nữ dơ dáy bẩn thỉu điên điên khùng khùng, chật vật không chịu nổi, dù sao cũng là người từng chung chăn gối, lại còn có giấc mơ đêm hôm qua, trong lòng anh khắc sâu ấn tượng, làm sao có thể không nhận ra.

“Kiều Nhan?” Anh tiến lên ba bước bất chợt hô lên cái tên đã lâu anh không nhắc đến.

Nhưng mà người phụ nữ trước mặt dường như đã không còn nhớ rõ tên mình, đối với cái tên vừa rồi không chút  phản ứng, chỉ là bởi vì tiếng nói này quá sức thu hút khiến cô ngoái nhìn sang, cũng không nhận ra anh, run run đứng bất động.

“Vì sao anh không yêu tôi, khốn kiếp….. Làm ơn đừng đánh tôi, tôi không dám nữa…” Trên tay cô cầm chiếc bánh bao nho nhỏ, miệng làu bàu khóc không ngừng.

Triệu Quân Khiếm tiến lại gần một bước, rốt cuộc cũng nghe được vài từ mấu chốt, trong lòng thở dài, nhìn cô vợ cũ của mình có chút bất mãn.

Tuy cô tự làm tự chịu, nhưng trở nên thế này, có thể thấy hai người kia cũng không phải tử tế gì. Sống như vậy, còn không bằng chết đi còn dễ chịu hơn.

Gương mặt tuấn mỹ nhíu chặt mày, đưa điện thoại ra, nói người lái xe đi đến gần đó chờ anh một chút.

Sau một lúc lâu, thư ký Lý đến nơi, xuống xe đỡ gọng kính vàng bước nhanh chạy tới.

“Boss, chuyện gì?” Anh gấp gáp chạy tới, hơi thở hổn hển chưa ổn định đã vội vàng lên tiếng hỏi, còn tưởng ông chủ nhà mình xảy ra chuyện.

Triệu Quân Khiêm chỉ về phía góc khuất, Kiều Nhan đang co rụt gặm bánh bao, ý chỉ thư ký Lý dẫn cô ấy đi.

“Đưa cô ta?” Thư ký Lý nhìn lại người phụ nữ điên bẩn thỉu trong góc không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng liền hỏi. “Đến đâu?” Dựa theo tính cách sạch sẽ của người này, tuyệt đối không thể dẫn một kẻ điên về trang viên.

Triệu Quân Khiêm quay người, tùy ý nói ra một khu nhà của mình, đưa cô đến chỗ đấy, chờ anh có thời gian rảnh sẽ đến hỏi một chút việc.

Thư ký Lý không hiểu chuyện gì, nhưng anh dám lấy thân mình ra đảm bảo, ông chủ anh chắc chắn không thể xem trọng một người như thế này.

Triệu Quân Khiêm phân phó xong liền lên xe rời đi, thư ký Lý nén đau thương ở lại giải quyết hậu quả.

Cô ta quá bẩn, hơn nữa còn bị điên, anh cũng không dám tiếp cận, đơn giản gọi thêm 2 trợ lý, chật vật bế cô ta đến địa điểm cần đến, sau đó thuê thêm bảo mẫu chăm sóc cô ta.

Đợi đến lúc xong xuôi, phía sau bộ tóc vàng rối tung xuất hiện bóng dáng khuôn mặt hoàn chỉnh khiến anh không khỏi trợn mắt há mồm.

Đây, đây không phải vợ trước của ông chủ sao? Sau khi ly hôn không có ông chủ dựa dẫm, cô bị hai vợ chồng Cảnh thiếu hại đến thật thê thảm.

Thư ký Lý nhìn người phụ nữ nói khùng điên trước mặt, trong lòng ẩn chút đáng thương lại hoài nghi.

Chẳng lẽ do con trai mình hơi quá tay nên lương tâm một người cha làm thêm việc tốt sao? Thật sự không nghĩ ra.

Thôi khó quá bỏ qua, việc anh cần làm cũng xong rồi. Là người thân cận của ông chủ, anh cũng không rảnh quản, sau đó quay đi làm việc khác.

Lúc này, Triệu Quân Khiếm đã quay trở về trang viên, một mình ăn tối trong căn phòng huy hoàng diễm lệ, trầm mặc lạnh lùng không rõ cảm xúc.

Một mình ngồi trong chiếc bàn dài trông thật cô độc.

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, bữa cơm cũng xong. Anh vừa đặt đũa xuống đã đưa tay gọi người đến dọn dẹp, sau đó bước lên lầu.

Thân hình cao lớn của anh bước lên tản mác dưới sàn bóng dáng hơi gầy lại cô đơn. Phòng ngủ cũng rất yên tĩnh, đã qua nhiều năm như vậy, thói quen sinh hoạt này anh cũng dần quen.

Sau khi xem xong báo cáo tài chính, anh cũng lặng lẽ đi ngủ.

Đêm này có chút khác biệt, sau khi xong việc anh có chút thẫn thờ, một lúc sau mới lên giường đi ngủ.

Nhắm mắt, anh chợt nghĩ, liệu đêm nay anh có còn mơ về cô? Quẩn quanh suy nghĩ, anh thiếp đi lúc nào không hay.

Không gian nặng nề, giấc mơ xuân một cảnh đẹp mê ly, anh không rõ mình ngủ từ lúc nào, ý thức hỗn độn không rõ ràng, cho đến khi tỉnh lại lại mơ hồ giống như tối qua.

Anh đứng trong đại sảnh quen thuộc mà xa lạ, đưa

mắt nhìn quanh, bố cục căn phòng vẫn vậy, nhưng cách trang trí lại rất khác. Bầu không khí nay ấm áp vô cùng, lại có sức sống.

“Ba ơi, em đái dầm rồi, khóc rất thê thảm” Một cậu bé khoảng chừng ba đến bốn tuổi lon ton chạy đến, ôm lấy đùi anh gào thét.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như đúc một khuôn với anh, anh đờ đẫn, nội tâm như núi lửa tuôn trào, lực sát thương vô cùng lớn.

“Tại sao ba không để ý đến con, hừ, con sẽ tố cáo với mẹ” Cậu bé ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo chờ anh dỗ dành, vô cùng đáng yêu.

Yết hầu anh như có thứ gì chặn lại, một lúc sau mới đáp, ” Mẹ con đâu? Em gái ở đâu?”

“Hôm nay cuối tuần, mẹ đi Tĩnh A Di rồi, trong nhà có em gái mới sinh của con, ba thật ngốc, con không thèm so đo với ba nữa, chúng ta nhanh đi xem em ấy, em sắp khóc khàn cả cổ họng, ba mau đi xem đi.”

An Bảo Bảo buông đùi ba mình ra, sau đó ai tay cố gắng đẩy ba đến phòng em bé.

Triệu Quân Khiêm theo cậu đi qua, trên đường đặt ra không biết bao câu hỏi. Đây rốt cuộc là tình huống gì, tối qua cũng vậy, là mơ sao? Trong mơ, anh cùng một người phụ nữ rất quen cùng ăn tối, đồ ăn phong phú, không khí hoà hợp, cô ấy cùng anh trao đổi một ít chuyện xung quanh, tuy rằng những câu chuyện vụn vặt nhưng anh tuyệt nhiên không thấy chán ghét, cô ấy hào hứng kể. anh cũng thật tận hưởng mà nghe.

Lúc đấy anh cũng không hiểu rõ lắm tình hình, thẫn thờ nhìn cô hồi lâu. Cô cũng thấy lạ liền hỏi anh làm sao, sau đó anh liền nhận ra.

Không phải vợ trước của mình đây sao, không phải cô đang rất không tốt? Bị con dâu trả thù, nhưng cũng là thù hận tự cô chuốc lấy. Dù anh biết nhưng cũng không can thiệp, anh tin đứa con trai kia dù sao cũng là người có chừng mực, cũng không làm gì quá đáng.

Hơn nữa, tình trường của cô anh cũng không muốn quản, vì thế sau khi ly hôn, rất lâu về sau anh cũng không gặp cô.

Nhưng giờ thật không nghĩ đến, trong giấc mơ anh lại gặp cô. Đối diện với gương mặt xa lạ có chút quen thuộc này anh thấy lạ lẫm. Cô dường như không giống như trong trí nhớ của anh, không còn bốc đồng non nớt, hơn nữa cô và anh cũng không thân thiết, thế nhưng lại kể cho anh những câu chuyện thế này, hơn nữa lại cùng nhau ăn tối dưới nến.

Giọng nói nhỏ nhẹ, gương mặt mĩ lệ toả sáng, bên cạnh một lọ hoa hồng rực rỡ, cô trông thật kiều diễm hấp dẫn, nụ cười mê ly vô tình khiến anh híp mắt, ngón tay đưa lên lại vô tình đẩy rơi chén rượu.

Tiếng thuỷ tinh vụn vỡ, khiến hình ảnh ngưng lại.

Trong đêm đen tĩnh lặng, anh mở to mắt. Vẫn căn phòng lạnh lẽo ấy, không còn ánh nến mập mờ, cũng không có cô vợ nhỏ đang làm nũng. Giấc mơ quá ngắn, anh thấy không đủ.

Đêm nay anh lại mơ sao? Triệu Quân Khiêm mặc kệ chính mình, anh muốn xem xem đây có phải là cuộc sống khác mà anh luôn mong chờ không.

Tâm tư thay đổi cũng nhanh, phòng trẻ con đang ở trước mắt. Bên trong đã có một số bảo mẫu lo việc, tất cả đều vây quanh cô bé con mặc bộ đồ màu hồng xinh xắn đang gào thét trên giường

“Mặc ít như vậy, không lạnh sao?” Triệu Quân Khiêm đau lòng trách cứ.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh cũng kịp nhận thấy câu hỏi mình có biết bao ngu xuẩn.

Người làm ở đây đều được đào tạo kỹ càng, lẽ nào những nguyên tắc cơ bản như thế còn phạm sai lầm.

” Em không lạnh đâu, bên ngoài hoa đào sắp nở rộ rồi, thời tiết rất ấm áp nha” An Bảo Bảo nằm sấp trên giường nhỏ trả lời.

Triệu Quân Khiêm rời mắt khỏi cô bé, hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài những đoá hồng đua nhau khoe sắc, trời xuân ấm áp.

Mà anh nhớ, Bắc Kinh đang gần những ngày tết, nước cũng đóng thành băng.

Hoá ra đây là mơ thật sao?

——-

Tác giả có lời muốn nói: Nguyên chủ Kiều Nhan thật là đáng thương, tôi sẽ cho cô ấy một kết cục tốt hơn, không phải chết đông cứng bên ngoài như trong truyện.

——

Editor: Mình vẫn edit phiên ngoại nhé, còn 3 phiên ngoại nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN