Gả Cho Bác Sĩ Hoắc - Chương 2: Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Gả Cho Bác Sĩ Hoắc


Chương 2: Chương 2


Hoắc Kỳ cầm một cái khăn lông trắng lau sạch giọt nước trên tay.

Anh có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cái khăn kia trắng như tuyết, không hiểu sao Đàm Tích nhìn vào có chút đau lòng.
Sắc mặt Hoắc Kỳ hơi lạnh nhạt, trong ấn tượng của Đàm Tích tất cả bác sĩ đều có dáng vẻ này, bọn họ đã quen với việc sinh tử nên biểu cảm luôn nghiêm túc đến chết lặng.
Ngược ánh sáng, anh quan sát bàn tay của Đàm Tích, thản nhiên mở miệng:
“Cô gái này, ở chỗ tôi không xử lý vết thương bên ngoài, mời tìm y tá cho.”
Cũng không biết tại sao Đàm Tích lại bị lời nói của anh làm cho lúng túng.
Sâu trong trí nhớ của cô, anh là một thiếu niên đối xử lạnh lùng thờ ơ với người khác, nhưng lại luôn cẩn thận che chở cho cô.
Có một lần cô đến nhà ăn tập thể lấy nước, không cẩn thận làm bỏng ngón tay út, anh cau mày thổi đi thổi lại giúp cô.
Tiết học cuối cùng là họp lớp, anh lại bỏ qua, chờ lúc trở về cẩn thận giúp cô bôi thuốc, thuốc mỡ mát lạnh xoa trên đầu ngón tay khiến cô đau đến rít lên.
Anh thản nhiên liếc cô một cái: “Bây giờ mới kêu đau à? Vừa rồi sao không biết chú ý?”
Dù là như thế nhưng động tác của anh vẫn chậm lại.
Có bạn học nam thân thiết ôm một quả bóng rổ đi tới: “Hoắc Kỳ, đi chơi bóng không?”
Anh híp mắt lại, nhẹ nhàng liếc nhìn đối phương: “Không đi, bạn gái tôi bị thương nên tôi phải dỗ cô ấy.”
Bạn học nam kia cười nhạo không ngừng, trong mắt đều là “có triển vọng có triển vọng, hai người thật sự được lắm”.

Còn các bạn học xung quanh đánh giáanh là người thế nào?
“Hoắc Kỳ là người rất lãnh đạm, nhưng lại dành tất cả sự dịu dàng cho Đàm Tích.”
Chuyện cũ không thể cứ mãi nhắc tới, Đàm Tích khẽ cắn môi, theo bản năng giấu tay ở phía sau, đổi đề tài: “Trương Ái Quốc là bệnh nhân của anh đúng không? Vụ án của anh ta được ủy thác cho văn phòng luật sư của chúng tôi, tôi đến đây là muốn hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Trương Ái Quốc.”
Lời nói này của Đàm Tích có chút gấp gáp, giống như sợ Hoắc Kỳ không tin, cô nhanh chóng lấy tài liệu chứng minh từ trong túi ra, đưa tới tay Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ không nhận mà chỉ liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng thoáng nở nụ cười nhạt: “Tôi biết rồi.”
Đàm Tích đành phải lúng túng nhét tài liệu vào trong túi.
Từ lúc xuống taxi đến bây giờ đã qua nửa tiếng đồng hồ, ngoại trừ năm phút xử lý vết thương, một phút Đàm Tích cũng không được ngồi xuống.

Cô cảm giác được các khớp xương ở hông hơi ê ẩm, vô thức nhấc chân lên.
Biên độ động tác rất nhỏ nhưng bác sĩ luôn có khả năng quan sát phán đoán rất chi tiết.

Cho dù không phải vậy thì anh cũng biết rất rõ về cô.

Hoắc Kỳ nhướng mày, ý bảo cô có thể ngồi xuống cái ghế trước mặt.
Đàm Tích đột nhiên có một loại ảo giác không chân thật, tựa như trước mắt chính là buổi chiều của bảy năm trước.
Trong trí nhớ của cô, lúc đó ánh mặt trời rực rỡ nhưng lại tựa như mộng ảo, bọn họ ở trong phòng học khang trang sạch sẽ viết bài và học bài, thi rớt chính là một chuyện lớn, tất cả khu vực hoạt động chẳng qua chỉ là khuôn viên nhỏ của trường học.
Cỏ khô cây héo, thanh xuân cũng qua theo.
Và bây giờ luôn đầy rẫy nhiều loại rắc rối.
“Cô Đàm, cô muốn hỏi chuyện gì?” Hoắc Kỳ nhìn thẳng vào cô, mặt mày lộ ra vẻ xa cách và lạnh lùng không thể che giấu, hoặc có lẽ là không muốn che giấu.
Giống như là một chậu nước lạnh để lâu trong thời tiết âm dưới không độ dội thẳng xuống đầu của Đàm Tích.
Cũng đúng, cô đã từng khiến anh có cảm giác khó xử như vậy.
Thiên chi kiêu tử như anh giống hệt như mặt trăng treo ở chân trời, nhưng lại vì cô mà hạ thấp bản thân cầu xin.
Có thể không hận cô được sao?
Đàm Tích cảm thấy sau lưng như có kim chích, mí mắt cô run rẩy, dốc sức kìm nén ký ức ùa về trong đầu.

Cô là người có tính cách trốn tránh điển hình, giờ phút này chỉ muốn tông cửa xông ra ngoài, không muốn ở chung với người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa.
Cô oán hận bản thân tại sao không điều tra trước khi tới, bác sĩ chính của
Trương Ái Quốc sao lại là anh chứ? Hơn nữa cô còn luôn gạt bỏ những tin tức về anh, cần gì phải như vậy? Nếu biết được một chút tin tức thôi cô cũng đã tránh xa nơi này, tránh xa thành phố Lâm Thủy.
Hoặc là lúc cô y tá nhỏ nhiệt tình giới thiệu bác sĩ Hoắc, cô nên nhiều chuyện hỏi họ tên của bác sĩ Hoắc là gì mới phải.
Đàm Tích không có cách nào trốn thoát, hơn nữa vụ án này cũng nhỏ, nếu ngay cả nhiệm vụ nhỏ như vậy cũng không hoàn thành được, đoán chừng Trình Par ngay cả suy nghĩ muốn giết chết cô cũng có.
“Trương Ái Quốc bây giờ thế nào rồi? Tôi có thể nói chuyện với anh ta không?”
Đàm Tích nuốt nước miếng.
“Chấn thương sọ não kín, cơ thể có nhiều chỗ bị gãy xương gây trật khớp nghiêm trọng, khoang tủy chỗ gãy xương bị tụ nhiều máu dẫn đến mỡ nhỏ vào hốc tĩnh mạch vỡ, gây tắc nghẽn mạch mỡ trong não.

Nói một cách đơn giản, anh ta đang trong trạng thái hôn mê.”
Ngón tay Hoắc Kỳ gõ xuống bàn, anh hơi cúi người, mang theo cảm giác áp bức nhàn nhạt, “Cô thấy thế nào? Cô Đàm.”
Vẻ mặt anh viết rõ ‘người lạ chớ đến gần’, Đàm Tích trừng mắt, trong lòng hiểu rất rõ: “Vậy khi nào anh ta mới có thể tỉnh lại?” Hoắc Kỳ miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Chờ thông báo đi.” Nói như không nói vậy.
“Vậy cám ơn bác sĩ Hoắc.” Đàm Tích nở nụ cười, lập tức chống mép ghế đứng lên.
Hoắc Kỳ nhướng mày, ánh mắt tùy ý dừng lại trên người cô, giống như vô ý hỏi: “Không còn chuyện gì khác à?”

Đàm Tích rũ mắt, còn có thể có chuyện gì chứ?
“Không còn gì khác.”
Rõ ràng sắc mặt Hoắc Kỳ rất khó coi, anh day day mi tâm, cười nhạo một tiếng.
Đàm Tích lắc lắc cổ chân, cổ chân cô vừa đau lại vừa cứng, mỗi lần ngồi xuống đứng lên phải hoạt động một chút mới có thể đi, nếu không toàn bộ phần chân giống như gậy gỗ máy móc vậy.

Những chi tiết nhỏ này Hoắc Kỳ đều nhìn thấy.
Đàm Tích vẫn hoạt bát như thế, cô giống hệt như trong trí nhớ của anh.
“Ví dụ như ôn lại chuyện cũ với tôi.” Lông mi Hoắc Kỳ rất dài, ánh mắt như một vũng nước sâu.
Ánh mắt anh tràn đầy tính xâm lược, từ trên cao nhìn xuống cô như mang theo một loại kích động nào đó, trong cổ họng thốt ra từng câu từng chữ một: “Bạn gái cũ.”
Bạn gái cũ.
Quan hệ giữa bọn họ đã được xác định rất rõ ràng, đơn giản chỉ là bạn trai và bạn gái đã chia tay.
Chỉ là sự chia tay này không được vẻ vang mà thôi.
Nếu bạn hỏi điều gì làm Đàm Tích hối tiếc nhất trong quá khứ?
Cô sẽ không chút do dự trả lời: Năm cấp ba, cô và Hoắc Kỳ đã yêu nhau.
Mối tình này cô đã tiêu hao toàn bộ thể lực và tâm trí của mình, nhưng cuối cùng vẫn phải dần xa nhau.

Giờ khắc này, dường như có một đôi tay vô hình đang gắt gao bóp chặt cổ họng Đàm Tích.
Không khí giống như bị giằng co, cô khó thở, hơi mở hé miệng, khó khăn bắt được một chút không khí trong lành.
“Giữa chúng ta hình như không có gì để nói thì phải.” Đàm Tích mím môi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cô vô thức dùng ngón út vuốt ve lòng bàn tay, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Quả nhiên anh đã trở thành một người xuất sắc, thật vui mừng cho anh.”
Đáp lại cô là giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Nhưng tôi không nhìn thấy một chút cảm xúc vui mừng nào trên khuôn mặt của cô.”
Trong lòng Đàm Tích có chút buồn phiền, hoàn cảnh cuộc sống của cô vẫn rất đơn thuần, bình thường không giỏi che giấu cảm xúc của mình, vì thế cô CỐ gắng mở khóe môi tạo ra nụ cười.
Hoắc Kỳ nhấp một ngụm nước, đặt ly xuống, phát ra tiếng nặng nề.
Anh khẽ nói: “Cười còn khó coi hơn khóc.”
Đàm Tích:
Cô đến đây là vì công việc, gặp lại bạn trai cũ thì cũng thôi đi, đằng này bạn trai cũ rõ ràng còn đang làm khó cô, vậy thì sao có thể vui vẻ được chứ?
Cô nợ anh, nhưng rất nhiều thứ một khi liên quan đến tình cảm sẽ không thể nói rõ ràng được.

Suy cho cùng là cô nợ anh, nhưng cũng là anh tình nguyện.

“Hoắc Kỳ, dựa vào cái gì anh bảo tôi cười tôi phải cười? Chuyện cũ thời học sinh đã trôi qua từ lâu rồi, không ai cứ ôm mãi ký ức không buông tay, tôi không nghĩ bác sĩ Hoắc nổi tiếng lại là một người không thể buông bỏ được.”
“Đừng đổ tội lên đầu tôi, tôi là người thế nào, cô hiểu rõ nhất.”
Trong giọng nói của anh mang theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi, Đàm Tích dời mắt sang chỗ khác, người đàn ông này vốn đã cố chấp, đến chết cũng không chịu thừa nhận, cô không thể khuyên nổi anh.

Hơn nữa cũng chỉ gặp một lần rồi thôi, nên không cần phải cố chấp với anh.
Cô từ từ nhếch môi: “Được, vậy thì không nói đến chuyện này nữa, tôi nghe cô y tá nhỏ ngoài cửa nói, bác sĩ Hoắc hiện tại sự nghiệp thành công, người đẹp ôm trong lòng, cũng không hổ là người nổi bật nhất thời học sinh, chúc anh hạnh phúc.”
Lời chúc phúc này của Đàm Tích hoàn toàn thành tâm thành ý.

Chỉ là lúc Hoắc
Kỳ nghe được chữ nào đó, con ngươi hiện lên chút kinh ngạc nhưng chỉthoáng qua rồi biến mất.
Sau khi Đàm Tích ra khỏi cửa, chủ nhiệm Lưu ở văn phòng bên cạnh gõ cửa đi vào: “Tiểu Hoắc, cô gái vừa rồi là ai vậy?”
Chủ nhiệm Lưu mặc dù là chủ nhiệm, nhưng chủ yếu cũng chỉ dựa vào tuổi tác, Hoắc Kỳ tuy còn trẻ nhưng năng lực nghiệp vụ vượt xa ông ấy.

Trên danh nghĩa ông ấy là tiền bối của anh, nhưng thật sự phải học hỏi rất nhiều thứ từ Hoắc Kỳ.

Nói Hoắc Kỳ là anh hùng thế hệ mới trong lĩnh vực y học cũng không quá đáng.
Tay Hoắc Kỳ chống lên mặt bàn, kéo cổ áo, hít một hơi thật sâu, vừa rồi lúc tranh luận với Đàm Tích, anh làm sao không căng thẳng chứ?
…Một người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa hận.
Chủ nhiệm Lưu chủ yếu là thấy kỳ lạ, ông ấy chưa từng thấy người nào ngoài bệnh nhân ở lại phòng khám của Hoắc Kỳ thời gian dài như vậy.
Hơn nữa cô gái kia còn rất trẻ, chắc là bạn cùng tuổi với Hoắc Kỳ, ông ấy không thể không nghi ngờ giữa hai người họ có phải là có chuyện gì khó nói cho người khác biết hay không.
Hoắc Kỳ thản nhiên nhả ra một câu: “Một người bạn cũ thôi.” Sau đó lại do dự nhìn chủ nhiệm Lưu, “Từ khi nào chú lại nhiều chuyện như vậy nhỉ?”
Gia đình chủ nhiệm Lưu rất hạnh phúc, nếu không có việc gì ở các khoa lớn thì ông ấy sẽ chịu khó quan tâm chăm sóc vợ và con trai ưu tú của mình, ông ấy là người đã có một gia đình đầm ấm: “Không phải tôi đang quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của cậu sao?”
“Không cần quan tâm.” Ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất thấp, “Cháu có bạn gái rồi.”
Ai mà không biết bác sĩ Hoắc – hoa cao lãnh đã có một người bạn gái chưa ai thấy qua, anh rất yêu người kia nên mới bảo vệ đối phương tốt như thế.

Ngay cả Đàm Tích cũng biết điều đó.
Chủ nhiệm Lưu chỉ vào anh, lắc đầu: “Tên nhóc nhà cậu, lừa gạt người khác thì thôi đi, còn muốn lừa cả tôi à? Tôi đã là một lão già khọm rồi, để cậu nói lừa là có thể lừa được sao?”
“Cậu nhìn cậu xem, tính khí hậm hực, vừa nhìn đã biết khí huyết không thông, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không giống người đang có tình yêu.

Không tin cậu cứ đứng trước gương tự ngắm bản thân xem.”
Hoắc Kỳ im lặng, lại nghe chủ nhiệm Lưu nói: “Cậu nói cậu có bạn gái chẳng qua chỉ là muốn chặn miệng những cô gái kia.
Nói thật thì cậu cũng có quá nhiều phiền phức, bất kể là bệnh viện hay bệnh nhân, người đến đều muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.”

“Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do cậu quá ưu tú.”
Chủ nhiệm Lưu có gu thẩm mỹ bình thường, ngoại hình của Hoắc Kỳ quả thật đủ đẹp, ngũ quan lạnh lùng nhưng tuấn tú, khi cười lên còn mang theo vài phần thanh thoát.
Từ góc độ chuyên môn thì Hoắc Kỳ là người trẻ tuổi mà ông ấy ngưỡng mộ.
Lúc trước ông ấy cũng từng có ý định giới thiệu cháu gái nhà mình cho anh, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, ông ấy sợ cháu gái chịu uất ức rồi bà vợ già ở nhà sẽ không tha thứ cho ông ấy.
Cho nên giờ phút này, ông ấy hoàn toàn là đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng.
Hoắc Kỳ chỉ ậm ừ mà không phủ nhận: “Chú đừng nói nữa.”
Chủ nhiệm Lưu vỗ vỗ bả vai anh: “Được, nhưng cậu vẫn chưa nói cô gái vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có quan hệ gì với cậu.”
“Không có quan hệ gì cả.” Mặt Hoắc Kỳ không chút cảm xúc.
Chủ nhiệm Lưu nhìn dáng vẻ này của anh, biết ở trong này chắc chắn là có chuyện xưa.

Bọn họ làm nghề này đã quen với sinh tử, vui buồn không để lộ ra mặt.

Mà nhất là Hoắc Kỳ, chỉ mới hai năm cầm dao mổ mà anh lại bình tĩnh giống như một người làm nghề này mấy chục năm vậy, khiến người ta vô thức bỏ qua tuổi tác của anh.
Chủ nhiệm Lưu hiếm khi thấy anh có tâm trạng vui buồn, nhưng hôm nay, từ sắc mặt của anh rõ ràng nhìn ra cảm xúc bất thường.
Nhưng anh không muốn nói, vậy ông ấy cũng không hỏi nhiều.
“Không khơi dậy chuyện riêng tư của cậu nữa, nhưng chân cô gái kia xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy bị thương sao?”
Lúc Đàm Tích đi ra ngoài, đúng lúc chủ nhiệm Lưu ở ngoài cửa, ông ấy vốn rất tò mò quan sát dáng vẻ của Đàm Tích, nhưng lại nhạy cảm chú ý tới tư thế đi lại của cô có chút kỳ quái.
Vấn đề này không có gì cần tránh né.
“Khớp xương của cô ấy không tốt lắm, chắc là di truyền từ mẹ của cô ấy, cụ thể bệnh gì cháu cũng không rõ lắm.”
Chủ nhiệm Lưu cười lắc đầu: “Cậu Hoắc à, chuyện này mà cậu cũng không biết, đúng là không biết quan tâm một cô gái.”
Hoắc Kỳ mím môi, không nói gì.
Đâu phải là anh không muốn quan tâm, là Đàm Tích rất nhạy cảm, về vấn đề này cô chưa bao giờ nói nhiều, mà anh cũng tôn trọng sự riêng tư của cô.
Huống chi thời gian bọn họ yêu đương cũng chưa đến nửa năm, về sau anh muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng người ta sống chết cũng không chịu gặp anh nữa.
Rất rõ ràng anh mới là người bị oan mà.
Về chuyện của anh với Đàm Tích, không thể một hai câu là có thể nói rõ ràng.
Nhưng nếu đã gặp mặt, anh chắc chắn không thể buông tha cho cô, chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Đàm Tích và anh không sinh ra cùng chăn, nhưng nhất định phải chết cùng huyệt.

Hoắc Kỳ hơi híp mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh.
Anh vất vả giăng lưới, cuối cùng cũng sắp bắt đầu ngồi thu thành quả cho ngư dân rồi.
Đàm Tích trở về văn phòng luật sư, lập tức đi thẳng đến văn phòng của Trình Par.
Cô phải từ chối vụ án này thôi, còn tiếp xúc với Hoắc Kỳ nữa thì cái mạng nhỏ của cô cũng sẽ đi tong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN