Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ - Chương 2: Mọi người đều cho rằng, Nguyễn Thu Thu gả cho Ác Lang tiên sinh chẳng mấy chốc sẽ về trời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ


Chương 2: Mọi người đều cho rằng, Nguyễn Thu Thu gả cho Ác Lang tiên sinh chẳng mấy chốc sẽ về trời


Nguyễn Thu Thu sau khi nói xong yêu cầu thì ngừng một chút, nghĩ đến lão sói xám kia nghe nói đã “trọng thương sắp chết”, do dự một chút, vẫn là nói, “Trừ cái này ra, ta còn muốn một ít dược thảo có thể trị liệu cho Yêu tộc, không thể ít hơn mười lăm cây.”

Hai chữ “dược thảo” của nàng vừa dứt lời, hang động vốn có chút huyên náo lập tức bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Tầm mắt của một đám Sư Tử Yêu đồng loạt rơi xuống trên người Nguyễn Thu Thu, Tộc trưởng Sư Yêu cũng khẽ vuốt mộc trượng đầu sư tử trong tay, nhìn chằm chằm nàng hai giây, trong lỗ mũi phát ra một âm điệu trầm thấp, “Ồ? Con còn muốn dược thảo trị liệu Yêu tộc?”

Nghe câu nói đầy ý thăm dò không rõ của Tộc trưởng Sư Yêu, lộ ra từng tia từng tia uy hiếp, Nguyễn Thu Thu siết chặt quyền, dùng sức nhẹ gật đầu, “Phải.”

Nàng muốn dược thảo trị liệu Yêu tộc.

Mặc dù ở trong tiểu thuyết máu chó kia cũng không có nói tới bộ lạc Viêm Lang dùng ba trăm cân muối thạch cưới vợ cho Ác Lang tiên sinh là có mục đích gì, nhưng lại nhắc tới tình trạng thê thảm của lão sói xám mà nàng phải gả.

Hiện tại hắn là một lão sói xám “không có giá trị chữa trị” mà bị “từ bỏ”.

Bởi vì bị “từ bỏ”, cho nên hắn bị dời đến biên giới bộ lạc, một cái sơn động gần rừng rậm để “an dưỡng”.

Trong sách nói rất uyển chuyển, nhưng Nguyễn Thu Thu biết, ý này ước chừng chính là để Ác Lang chờ chết.

Mặc dù nàng cùng vị Ác Lang kia chưa từng gặp mặt, nhưng Nguyễn Thu Thu cảm thấy, ít nhất lần này, nàng là bởi vì hắn, mới có thể có cơ hội rời đi bộ lạc Sư tộc.

Nhìn như vậy, nàng xem như thiếu hắn một cái ân tình nho nhỏ. Coi như chỉ có thế, nàng cũng muốn xem thử giúp hắn một chút. Huống hồ, nàng đã đáp ứng gả cho lão sói xám, xem như không cùng hắn xảy ra cái gì, cũng đã bị buộc chặt cùng hắn.

Ích kỉ mà nghĩ, ở trong thế giới tràn đầy Yêu Ma và sinh vật nguy hiểm này, có lẽ, thanh danh kém như Ác Lang tiên sinh sống lâu hơn một chút, nàng mới có thể an toàn hơn.

Nếu như hắn thật sự rất biến thái, rất xấu, còn muốn ăn nàng, cùng lắm thì nàng không cho hắn dùng những dược thảo đó là được. Dược thảo có được hiệu quả trị liệu, dầu gì cũng có thể cùng Yêu khác đổi chút thức ăn, thế nào cũng sẽ không thua thiệt.

Cho nên, nàng muốn dược thảo, hơn nữa không định nhượng bộ.

Nhu Nguyệt Nhiêu ở một bên thấy Nguyễn Thu Thu hiếm khi có thái độ cứng rắn, hơi có chút kinh ngạc. Nhưng ả nghĩ mình nên vì bộ lạc biểu hiện một phen mới phải, liền vặn vặn vạt áo, duỗi ra hai tay kéo cánh tay Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu quay đầu, nghe thấy Nhu Nguyệt Nhiêu nhẹ giọng chậm rãi mà nói, “Thu Thu, da thú cùng dược thảo có phải là cô cần hơi nhiều rồi?”

“Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ rất thấp, trời lại không quang đãng, da thú trong bộ lạc đều là mùa thu để dành được, số lượng không nhiều… Đám Yêu tộc còn đỡ, nếu là người già và bọn trẻ Nhân tộc chúng ta không có da thú, rất đáng thương.”

“Hơn nữa thú triều vừa qua khỏi, trong bộ lạc rất nhiều Yêu đều bị thương, cần cứu chữa gấp, dược thảo lại thưa thớt…”

Ả vừa nói vừa nói vành mắt liền đỏ, dùng con mắt rưng rưng nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, tựa hồ là muốn cho lương tâm nàng phát giác, “Thu Thu, nếu như dược thảo không đủ, những Sư Yêu kia có thể sẽ không sống nổi qua mùa đông này, cô có phải nên vì đa số bộ lạc suy tính một chút không…”

Nhưng mà Nguyễn Thu Thu nghe lời của ả, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nàng cong môi hướng Nhu Nguyệt Nhiêu nở nụ cười, thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng, “Nguyệt Nhiêu, ta nhớ được hai ngày trước vừa có mấy tên hùng (1)yêu trẻ tuổi đưa cho cô không ít da thú thượng hạng, hẳn là rất ấm áp ha? Cô thiện lương như vậy, sao không đem da thú ra đưa cho những người già cùng trẻ nhỏ kia?”

Nhu Nguyệt Nhiêu: “…”

Ả không nghĩ tới Nguyễn Thu Thu lại đột nhiên nhắc tới chuyện mấy ngày trước nhận lấy da, lập tức trên mặt có chút không nén giận được, có chút lúng túng cắn cắn môi, “Ta là định đưa tặng, chẳng qua là nhất thời có một số việc trì hoãn. Thu Thu cô có ý gì nha, tại sao nói ta như thế?” Ả nói xong, vành mắt liền đỏ hơn, biểu tình điềm đạm đáng yêu, lã chã chực khóc, giống như chịu ủy khuất to lớn.

Nguyễn Thu Thu nhìn dạng này của ả, chỉ muốn trợn mắt một cái. Nhưng trong lòng nàng còn chưa kịp nói câu “mmp” (2), đã cảm thấy chung quanh đại đa số Sư Yêu giống đực trẻ tuổi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng.

_____

( (1) Hùng: giống đực, Con đực, các loài có lông thuộc về giống đực gọi là hùng, giống thú đực cũng gọi là hùng. Ngược lại, “thư” là con mái, giống cái;

(2) Mmp = Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Nghĩa tương tự “f*ck mother”.)

_____

Không chỉ có như vậy, những hùng yêu trẻ tuổi kia còn từ trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp, loại uy hiếp thuộc về Sư Yêu cường đại làm Nguyễn Thu Thu có chút da đầu tê dại.

Nàng cắn răng chịu đựng loại uy áp này, không nhịn được đắng chát nghĩ —

Cái này chẳng lẽ chính là uy lực vòng hào quang nữ chính sao? Cũng bởi vì vật hi sinh nữ phụ như nàng nói Nhu Nguyệt Nhiêu một câu, ả đỏ vành mắt, thì nữ phụ là nàng liền bị phần lớn Sư Yêu coi thành kẻ địch và con mồi.

Phận vật hi sinh nữ phụ như nàng cũng quá gian nan?

Cổ họng đám hùng yêu trẻ tuổi trong sơn động liên tục phát ra tiếng cảnh cáo liên tiếp, một tên Sư tử đực đại khái là muốn thể hiện mình, nhịn không được chỉ vào Nguyễn Thu Thu lớn tiếng nói, “Nguyễn Thu Thu, cô sao có thể nói chuyện với Nguyệt Nhiêu như thế, nàng ấy mới không có ích kỷ như cô. Nguyệt Nhiêu đương nhiên sẽ đem da đưa cho những Nhân tộc càng cần hơn, còn cần cô nhắc nhở?”

Một tên hùng yêu khác cũng không nhịn được nói, “Đúng đúng, không chỉ là nhiều da, còn rất nhiều thức ăn, Nguyệt Nhiêu cũng sẽ phân cho những người khác, Nguyệt Nhiêu là người hiền lành nhất trên thế gian, cô sao có thể hoài nghi nàng?”

Bọn họ nói xong, mặt Nhu Nguyệt Nhiêu đã tái mét.

Nguyễn Thu Thu liếc nhìn ả gắng gượng mỉm cười, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế khóe môi của mình, tận lực không để cho mình cười giống một nữ phụ ác độc.

“Là ta hiểu lầm, Nguyệt Nhiêu, ta không nên nói cô như vậy.” Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Nhu Nguyệt Nhiêu, nói nghiêm túc, “Mọi người đều biết, cô là người tốt thiện lương, biết chia sẻ.”

Nàng như đang nói xin lỗi, nhưng trong thực tế là chụp cái mũ “người tốt” này cho Nhu Nguyệt Nhiêu.

Muốn để vật hi sinh nữ phụ như nàng không nên ích kỷ như thế, nữ chính Nhu Nguyệt Nhiêu tự nhiên phải làm tấm gương tốt, làm một người biết “chia sẻ”.

” Ừ, không trách cô.” Dưới mắt nhiều Sư Yêu giống đực xung quanh, Nhu Nguyệt Nhiêu cũng chỉ đành “hào phóng” tha thứ Nguyễn Thu Thu, chỉ là trong lòng có chút phát sầu —-

Nguyễn Thu Thu làm ầm ĩ như vậy, sau này chẳng phải ả có đồ tốt gì, cũng phải xuất ra cho mọi người cùng nhau dùng? Sớm biết vậy ả đã không lắm miệng.

Chẳng qua Nguyễn Thu Thu ngày hôm nay thay đổi sao mà lớn như vậy? Rõ ràng trước kia nàng ta một mực khúm núm, không dám cùng hùng yêu nói chuyện.

Chẳng lẽ Nguyễn Thu Thu phải gả cho Lang Yêu tàn tật mà nàng ta không yêu, cho nên mang tâm tình “vò đã mẻ không sợ vỡ” sao?

Đúng rồi, Nguyễn Thu Thu thì phải gả cho yêu, gả cho một tên mà nàng ta không thích. Một tên Lang Yêu đoản mệnh, tàn tật hủy dung, không cách nào đi săn thú.

Hơn nữa còn là một Ác Lang trước khi bị thương nặng, ở các bộ lạc chung quanh có thanh danh rất tệ.

Nghe nói lão sói xám đó trước khi trọng thương hết sức tàn nhẫn hung ác, không chỉ thích giết người giết yêu giết ma, quanh năm trên người còn thoang thoảng mùi máu tanh khó ngửi đáng sợ.

Không chỉ có như thế, Lang Yêu kia còn cực kỳ không có phong độ, đối với bất kì nữ nhân hoặc thư yêu nào cũng không hề quan tâm, làm thủ lĩnh năm sáu năm, cho tới bây giờ còn là một con sói độc thân.

Kể rằng, từng có một lần, một con thư yêu Ưng tộc tình cờ đi vào lãnh địa của hắn, không cẩn thận nhìn cái đuôi của hắn nhiều một chút, liền bị lão sói xám móc mắt ra.

Nhu Nguyệt Nhiêu cảm thấy, lão sói xám kia biến thái thành như vậy, nhất định là bởi vì hắn là một tên Lang Yêu giống đực có chướng ngại chức năng? Nếu không hùng yêu bình thường, làm sao lại cấm dục đến mức biến thái như vậy?

Ôi trời ạ, một lão sói xám bị tàn tật hủy dung lại còn không có chức năng giống đực nào đó, tính cách trước kia đã có vấn đề, bây giờ nói không chừng càng thêm biến thái, loại hùng yêu này, có cho ả bao nhiêu muối thạch, ả cũng không cần.

Mà Nguyễn Thu Thu, vẫn còn muốn gả cho hắn, không chừng sẽ bị hành hạ, còn có chút đáng thương.

Nhưng may mắn thay, người phải gả cho tên Ác Lang kia bị chà đạp không phải là ả.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn về phía Nguyễn Thu Thu nhịn không được mang theo mấy phần đồng tình và một tia áy náy ngắn ngủi —

Nguyễn Thu Thu vốn là cho là Nhu Nguyệt Nhiêu sẽ rất tức giận, nàng thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý lập tức sẽ gặp xui xẻo, nhưng không nghĩ tới Nhu Nguyệt Nhiêu thoạt nhìn hình như cũng không chuẩn bị tiếp tục cùng cô tranh cãi.

Thậm chí ánh mắt ả nhìn nàng, còn có một chút xíu…. Đồng tình?

Chờ đã, đồng tình? Nữ chính sẽ đồng tình một nữ phụ tình địch vừa đối nghịch với mình sao?? Nhất định là nàng nhìn lầm rồi?

Nguyễn Thu Thu không kịp suy nghĩ, suy nghĩ đã bị Tộc trưởng Sư Yêu vẫn một mực trầm mặc ngắt ngang.

Lão Sư Yêu vuốt nhẹ đầu sư tử trên mộc trượng, có chút uy nghiêm khoát tay áo về phía mấy hùng sư trẻ tuổi hung hãn, “Chớ ồn ào, đám nhóc con, chớ ỷ mình là hùng yêu mà hung thần ác sát hù dọa người, Nguyễn Thu Thu nó lập tức phải rời đi bộ lạc chúng ta, các ngươi lại không thể dịu dàng một chút à?”

Nguyễn Thu Thu có chút ngoài ý muốn lão Sư Yêu lại nói như vậy, nàng nhìn Tộc trưởng chớp chớp đôi mắt như hạt đậu đầy khôn khéo kia, nghe thấy hắn chậm rãi nói với nàng, “Tuy nhiên Nguyệt Nhiêu nói có chút đạo lý, Thu Thu, những điều kiện con mới vừa nói, bộ lạc không thể đồng ý toàn bộ.”

Nguyễn Thu Thu cũng ôm bao nhiêu hy vọng với Tộc trưởng, nghe được hắn nói như vậy cũng không ngoài suy đoán. Chẳng qua là bên ngoài gió rét cuốn vào, nàng có chút lạnh vô cùng, yên lặng bọc chặt áo da thú cũ kỹ trên người.

Nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, Tộc trưởng Sư tộc nhìn lên đứa nhỏ Nhân tộc trước mặt mà hắn nhìn xem lớn lên, lại nghĩ tới nàng sắp vì bộ lạc hy sinh tương lai của mình, có lẽ gả cho lão sói xám rồi cũng không có ngày sống tốt, rốt cuộc có một chút mềm lòng.

Ngay tại lúc Nguyễn Thu Thu tự hỏi đợi chút nữa mình phải dốc sức thế nào mới có thể từ bộ lạc Sư tộc mang đi nhiều da lông một chút, lại nghe được Tộc trưởng nói: “Dược thảo cùng da thú trong bộ lạc xác thực không đủ, da thú chỉ có thể cho con mười tấm.”

Lão Sư Yêu dừng một chút, nói tiếp: “Dược thảo chỉ có thể cho con mười gốc, bất quá muối thạch có thể cho con thêm năm cân. Lại ngoài định mức cho con một ít mười cân bột thân củ mà Nhân tộc thích ăn xem như bồi thường, về thịt khô, con liền mang năm mươi cân đi thôi.”

Nguyễn Thu Thu có chút bất ngờ ngẩng đầu lên, lần này lại từ đáy mắt lão Tộc trưởng bắt được một tia đồng tình.

Lão Sư Yêu hơi đáng thương nhìn nàng, giọng hiếm khi nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Thu Thu, năm tên Lang Yêu của Viêm Lang bộ lạc còn đang chờ ở bên ngoài, nếu con đã đáp ứng gả đi, vậy con… Về trong sơn động của mình trước dọn dẹp một chút đi, một giờ sau, con liền có thể lên đường đi Viêm Lang bộ lạc, thứ con muốn bộ lạc sẽ chuẩn bị cho.”

Nguyễn Thu Thu: “…” Nàng nghe cái giọng nói này làm sao giống như đang nói “Một giờ sau, con liền có thể lên đường” vậy chứ?

Rốt cuộc là nàng vừa rồi đối với trình độ hung tàn của lão sói xám tiên sinh không hiểu lắm, hay là tên Ác Lang nọ là thật sự rất biến thái? Đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy, nàng lập tức phải về tây thiên.

Nguyễn Thu Thu thoạt nhìn tựa hồ có chút tinh thần hoảng hốt trở lại trong hang động của mình, xác nhận cũng không có người hoặc là Yêu theo kịp, liền lập tức giơ tay lên, định dựa theo trước kia vận chuyển dị năng mà nàng mới vừa thức tỉnh không lâu.

Nhưng thường ngày đầu ngón tay không tới mười giây là có thể ngưng tụ ra mười mấy giọt nước, bây giờ một phút trôi qua, vẫn không có chút động tĩnh nào.

Nguyễn Thu Thu chưa từ bỏ ý định một lần lại một lần thử cảm ứng thủy nguyên tố trong không khí, một phút, năm phút, mười phút.

Nguyễn Thu Thu bởi vì quá độ cảm giác cả người đau nhức, sắc mặt tái nhợt.

Ngay tại lúc đầu nàng sắp đau đến nổ ra, không thể không buông tha thì, đầu ngón tay của nàng rốt cuộc ngưng tụ ra một giọt nước.

Nguyễn Thu Thu có chút mất mặt chóp mũi chua xót, chẳng qua tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống——

Mặc dù trở nên yếu đi, nhưng quá tốt, dị năng biến dị hệ thủy có hiệu quả chữa trị của nàng vẫn còn.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Cùng Ác Lang ở chung rất nhiều năm sau này:

Nguyễn Thu Thu nói với chàng: “Lúc sắp gả cho chàng, ta thường bởi vì không hiểu rõ sự biến thái của chàng, mà cùng người xung quanh không hợp nhau.”

Ác Lang tiên sinh: “…”

**********************

Hết chương 2.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN