Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ - Chương 41: Tiểu tâm tư của lão sói xám tiên sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ


Chương 41: Tiểu tâm tư của lão sói xám tiên sinh


Tân nương tử sao?

Khóe mắt có chút đỏ, Nguyễn Thu Thu nghe thấy lời của Tiểu Ngư, nghĩ tới lão sói xám phu quân tàn tật hủy dung trên danh nghĩa của mình, ánh mắt trở nên có chút dịu dàng, ngực có chút chát.

Nàng chỉ chỉ thùng gỗ nhỏ có nắp, bên ngoài có bọc một tầng da thú mà Tiểu Ngư vừa mới đưa cho mình, hỏi cậu bé: “Cái này là gì?” Thùng gỗ nhỏ có trọng lượng không nhẹ, đoán chừng bên trong không ít thứ.

“Là canh cá gia gia nấu.” Ánh mắt Mạc Ngư sáng ngời, vẻ ủ dột cũng tan đi không ít, cậu cười hì hì, lộ ra vẻ hoạt bát phù hợp với tuổi tác của cậu, “Thu Thu tỷ, ca ca tỉnh rồi.”

Nguyễn Thu Thu hơi mở to mắt, lộ ra nét mặt vui mừng, “Thật tốt quá, vậy tiếp theo chỉ cần uống thuốc đều đặn và tĩnh dưỡng cẩn thận là không còn gì đáng ngại.”

“Hì hì.” Mạc Ngư sờ sờ đầu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với nàng, “Thu Thu tỷ, cảm ơn tỷ.”

“Không cần cảm ơn, ta còn phải cảm ơn Tiểu Ngư đưa canh cá cho chúng ta đấy.” Nguyễn Thu Thu cong cong khóe môi.

Nàng ôm đồ một nhà Mạc gia gia đưa tới, lại ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời dần dần âm trầm, do dự một lát nói, “Tiểu Ngư, đệ ở chỗ này đợi ta một chút.”

Nguyễn Thu Thu chạy về trong sơn động, đặt thùng gỗ đựng canh cá trên bàn đá, lại cất đi tấm da lông dê mềm mại, từ trong “phòng chứa đồ” chọn một khối thịt trâu mà Tiểu Ngư có thể xách được, sau khi dùng một tia linh khí thanh trừ chút ma khí còn sót lại bên trong, ôm ra ngoài.

“Đến đây, phu quân ta săn được thịt trâu rừng, lấy về cho gia gia ăn đi.” Nguyễn Thu Thu hiếm khi bá đạo nhét thịt trâu rừng cấp một vào lòng Tiểu Mạc Ngư, “Đã xử lý rồi, không có nguyền rủa, được rồi, thời tiết không tốt, mau trở về đi thôi.”

“Thu Thu tỷ…” Tiểu Ngư có chút khó xử, cậu vốn tới tặng đồ cho Nguyễn Thu Thu bọn họ, không nghĩ tới nàng trở tay đã nhét vào lòng cậu một khối thịt trâu rừng lớn như vậy, đây…

“Được rồi, ta muốn ra ngoài đón phu quân của ta, đệ đi nhanh đi.” Nguyễn Thu Thu không cho Tiểu Ngư cơ hội nói chuyện, siết chặt mâu đâm trong tay, xoay người liền đi.

“……” Mạc Ngư thở dài như người lớn, cởi áo tơi nhỏ trên người xuống đưa cho nàng, “Tiểu Bạc Hà làm cho đệ, bây giờ đệ trở về không bị tuyết xối quá nhiều, Thu Thu tỷ cầm cái này dùng đi, nó có thể điều chỉnh lớn nhỏ, tuy rằng Tiểu Bạc Hà làm không đẹp nhưng ít nhiều có thể chắn một chút mưa tuyết.”

Nguyễn Thu Thu: “……” Lúc này nàng mới chú ý trên người Tiểu Mạc Ngư còn khoác một cái áo tơi nhỏ xấu xấu, còn chỉ có nửa người trên.

Nàng không có cự tuyệt ý tốt của cậu, nhận lấy áo tơi nhỏ được bện từ cỏ khô, đường may không tỉ mỉ đó, khoác ở trên người.

……

Sau khi hai người tạm biệt, Nguyễn Thu Thu trước tiên chạy chậm quanh sơn động điều tra mặt tuyết, lần theo dấu vết đi tới dưới một cự mộc.

Quanh mặt đất bông tuyết lộn xộn, có dấu vết kéo vật nặng rõ ràng, trộn lẫn với vết máu bị tan ra, không dễ phát hiện.

Nàng hơi nhíu mày, đứng sau cây, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sơn động.

Trước đó khi Lục Tử Nhiễm tới tìm mình, đây là nơi chàng sói đó núp sao?

Nghĩ đến tình trạng thân thể sói, Nguyễn Thu Thu vừa giận vừa xót ruột —

Ma khí trong người y còn chưa hoàn toàn tiêu tán, miệng vết thương cũng chỉ tốt hơn lần đầu tiên bọn họ gặp mặt một chút, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể đi săn.

Tuy rằng y rất thần bí, có được thực lực có thể hạ gục nam chính trong nháy mắt, nhưng vậy thì thế nào?

Cảm giác đau đớn sẽ không bởi vậy mà giảm bớt, Ốc Đồng sói xám còn sẽ bởi vì vậy mà trả giá đắt tương ứng.

Nguyễn Thu Thu khom lưng, duỗi tay đẩy ra những bông tuyết còn nhuốm máu, cảm giác trên đó truyền đến ma khí nồng đậm, đáy lòng càng không yên.

Lần trước chỉ là một con Ma vật cận cấp ba, y đã sắp bị tuyết chôn thành khô sói đông lạnh.

Lần này đối phó chính là sư ngạo thiên có vòng hào quang nam chính, căn cứ vào tính tình quật cường vô địch mà lại cao ngạo nghĩ một đằng nói một nẻo của y, tám phần là đã bị thương đến trình độ nhất định, không muốn bị nàng nhìn thấy dáng vẻ thê thê thảm thảm của y, mới làm nàng ngủ đi?

Nguyễn Thu Thu cắn môi, ngón tay gẩy ra một nhành hoa bị tuyết đông cứng.

Nhành hoa?

Nguyễn Thu Thu nhíu mày, ở trên nền tuyết quanh đó tìm được vài cánh hoa rơi tản.

– — Chàng sói đó, vì sao lại hái hoa, chẳng lẽ là đưa cho nàng ư?

Đáy lòng dâng lên ý nghĩ này, Nguyễn Thu Thu theo bản năng cười lắc lắc đầu, lại cảm thấy loại khả năng này rất cao.

Nàng cẩn thận nhặt mấy cánh hoa lên, cất vào khe hở ba lô, đứng lên, tiếp tục chạy chậm tìm theo dấu vết.

Sắc trời dần dần tối xuống, Nguyễn Thu Thu tìm mười mấy phút, dấu vết trong tuyết chợt đứt đoạn.

Nàng mấp máy môi, liếc nhìn bầu trời dần dần chớp nhoáng tia chớp, nghĩ một lát vẫn là tiếp tục đi một chuyến đến lối đi gần đó.

Hôm nay nàng thu hoạch được dược thảo, nhân sâm và linh thạch còn chưa có cầm về, lỡ đâu thời tiết sau đó quá xấu, nàng không có cách nào đi ra thì hỏng bét.

Hơn nữa lấy linh thạch tới tay, đến lúc đó giữa đường “nhặt được” sói bị trọng thương, còn có thể cứu giúp một chút.

Trong hoàn cảnh ngày càng ác liệt, Nguyễn Thu Thu vừa ra sức chạy vội, vừa chua xót nói đùa.

Mất khoảng năm sáu phút, Nguyễn Thu Thu thuận lợi đi tới gần lối vào bí mật.

Nơi này không khác gì lúc nàng rời đi, nhìn dấu chân trên mặt đất, không có động vật nhỏ nào tới.

Nguyễn Thu Thu nắm lấy dây mây bên vách đá, leo lên hang.

Dọn tảng đá ra, đồ nàng giấu đều còn.

Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thu Thu tranh thủ thời gian đặt dược thảo và linh thạch vào, lại dùng một tấm da thú bọc lấy con cá. Dùng tảng đá chận lại lối đi xong, vừa định đi ra hốc cây, đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến hai giọng nói uể oải.

“Trời ạ, bộ lạc Viêm Lang còn chưa thấy đủ, không phải là muốn hỏi mượn bọn họ một chút dược thảo thôi? Trực tiếp há mồm một gốc dược thảo thì năm mươi cân thịt khô, còn hơn cả ăn cướp.” Một giọng nói còn mang theo chút non nớt của hùng yêu thiếu niên, “Quả thật không phải yêu.” (= Quả thật không phải người.)

Trong lòng Nguyễn Thu Thu khẽ nhúc nhích, không dám tùy tiện ra khỏi hốc cây, chỉ xuyên qua một khe hở nhỏ của hốc cây nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai hùng yêu tuổi tác không lớn.

Trên người bọn họ mặc áo da thú màu nâu có chút tả tơi, tóc đen mắt nâu, dáng vẻ đoan chính, nhưng giờ phút này đều mặt ủ mày ê.

Hùng yêu lớn tuổi hơn thở dài, “Thôi đi, ai bảo bộ lạc Đông Hùng chúng ta yêu khẩu (= nhân khẩu) ít, lãnh địa nhỏ, cũng không có Tộc vu, thiếu dược thảo.”

“Nhưng mà ca, không lấy được dược thảo, đám gấu bị thương trong bộ lạc sẽ bệnh chết.” Hùng yêu nhỏ hơn cắn răng, “Nếu tiền nhiệm thủ lĩnh của bộ lạc Viêm Lang còn thì tốt rồi, mùa đông trước đây chúng ta đều dùng giá năm cân thịt khô đổi dược thảo, bây giờ hay rồi, trực tiếp gấp mười lần, con mẹ nó.”

“Đây cũng không còn cách nào, nghe nói tiền nhiệm thủ lĩnh bộ lạc Viêm Lang đã bị vứt bỏ, ta cũng không bất ngờ, dẫu sao ai đến gần Lang Vương nọ cũng sẽ xui xẻo…” Hùng Yêu (Hùng = Gấu) lớn tuổi hơn có chút tám, “Đáng tiếc một vị cường giả cấp năm.”

“Ta nói, làm gì lại vứt bỏ y nha, đến gần gặp xui xẻo, không đến gần là được không phải sao?” Hùng Yêu trẻ tuổi lẩm bẩm trách móc, “Đám bạch nhãn lang(*) này.”

((*) Bạch nhãn lang = Sói mắt trắng: Chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát…)

“Đúng vậy, nhưng có được bao nhiêu bộ lạc sẽ không vứt bỏ hùng yêu bị thương đây, ngược lại bộ lạc chúng ta sẽ không vứt bỏ, đệ nhìn xem bây giờ thảm thành cái dạng gì, quanh năm suốt tháng, ngay cả quyền lợi ngủ đông cũng bị tước đoạt…”

Hùng Yêu lớn tuổi hơn thở dài, “Được rồi, đừng nói nữa, lại đi bộ lạc Phong Sư cách đây không xa thử vận may đi.”

Hai Hùng Yêu dần dần đi xa, đáy lòng Nguyễn Thu Thu có chút khiếp sợ —

Trước đây lão sói xám tiên sinh là cường giả cấp năm?

Cấp năm, đại yêu đã ngưng kết yêu hạch, vì sao trong sách và trong trí nhớ của nàng chưa từng nhắc tới…

Nàng vẫn luôn cho rằng, y là một Lang Yêu vẫn chưa ngưng kết ra yêu hạch.

Lão sói xám, bình bình thường thường mà thôi.

Nguyễn Thu Thu xoa xoa trán, đeo lại ba lô, hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai gấu, trong lòng có chút đồng tình, bộ lạc Đông Hùng không bỏ rơi đồng bạn bị trọng thương, đối với con người cũng rất hữu nghị, kết quả tư cách ngủ đông cũng không có.

Mà nhìn xem bộ lạc Viêm Lang chiếm cứ tài nguyên phong phú của cả cánh rừng này, có thức ăn có dược thảo, cũng không nguyện ý chia cho lão sói xám tiên sinh một ngụm, càng không chiếu cố những nhân loại nhỏ yếu như Tiểu Mạc Ngư bọn họ.

Từ hốc cây xuống tới, Nguyễn Thu Thu nhìn phương hướng hai Hùng Yêu rời đi, rất xin lỗi mím môi.

Kỳ thật nàng cũng muốn cứu gấu, nhưng lần thu hoạch dược thảo này của nàng có hạn, sói trong nhà còn phải dùng, thật sự không có cách nào hỗ trợ, so với gấu đáng thương không quen biết, sói của nàng quan trọng hơn.

Nàng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ đổi được dược thảo ở bộ lạc Phong Sư, bộ lạc Phong Sư tuy rằng cũng không có khả năng dùng năm cân thịt khô đổi một cây dược thảo, nhưng có lẽ sẽ rẻ hơn bộ lạc Viêm Lang một chút.

Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, dự định chờ lão sói xám tiên sinh khá hơn chút, nàng có đầy đủ thời gian hoạt động, có lẽ nàng có thể giả dạng thành vu giả lưu lạc, đi bộ lạc Đông Hùng nhìn xem.

Nguyễn Thu Thu không nghĩ nữa, hít sâu một hơi tiếp tục đi về hướng ngược lại tìm sói.

– — Mà lão sói xám tiên sinh vẫn luôn rất xui xẻo tìm mãi tìm mãi mới tìm được củi đốt, lần này không biết có phải là bởi vì nhớ đến tiểu thê tử trong sơn động của y, ngoài ý muốn được một lực lượng thần kỳ phù hộ hay chăng, thế nhưng không gặp xui xẻo, dọc đường này ngay cả dã thú hay Ma vật nhỏ yếu trong dự đoán cũng không gặp được, thuận lợi tìm được mấy gốc cây củi đốt.

Còn là cấp hai, hiệu quả so với loại thông thường và cấp một còn tốt hơn.

Uyên Quyết biến thành yêu hình, vận dụng một chút yêu lực, biến thành một Cự Lang cao năm sáu mét, chân sau bên phải chống mặt đất, hai chân trước vắt lên cây củi đốt cấp hai, cẩn thận cào gẫy nhành khô và một ít cành cây.

Y lấy củi đủ cho sơn động bọn họ dùng một tháng, mới dừng tay, lại chặt một ít mộc thiết cứng rắn sinh trưởng xung quanh, định mang về làm thêm vài cái chậu và chén.

Hiện giờ nàng dùng chung một cái với y, tuy rằng không phải y không vui, nhưng lỡ đâu ngày nào đó y không khống chế được ma khí trong cơ thể, vượt qua phân lượng Nguyễn Thu Thu có thể tiêu trừ thì không ổn.

Ở chung một chỗ với y đã rất vất vả, y không muốn để nàng gánh vác nguy hiểm không cần thiết.

Yêu lực trong cơ thể tiêu hao hơn phân nửa, Uyên Quyết cảm giác kinh mạch bắt đầu đau râm ran.

Y dùng dây mây khô cột chắc bó củi, cõng ở trên lưng to rộng đầy lông nhung.

Bầu trời sắp tối đen hoàn toàn, tầng mây ánh chớp loang loáng, mưa đá và nước mưa rơi xuống.

Thể tích Ác Lang tiên sinh rất lớn, mình đầy vết thương, bị giội rất đau.

Y phát ra tiếng gầm nhẹ nặng nề từ trong cổ họng, cắn răng, gian nan dùng yêu thức phân biệt con đường, chạy về sơn động.

– — Kế hoạch của sói tâm cơ còn chưa hoàn thành, y phải chạy trở về trước khi tiểu phu nhân tỉnh lại, sau đó yếu ớt “hôn mê” ở cửa sơn động, chờ nàng nhặt y về.

Thời tiết bây giờ rất xấu, nhưng cũng trong phạm vi y đoán trước. Mưa đá nện trên người hơi đau chút, nhưng cũng may y một thân da sói dày, chỉ có hơi đau thôi.

Chỉ có đau một chút, mà thôi.

…….

Sắc trời dần dần tối sầm, Nguyễn Thu Thu tìm rất nhiều nơi, cũng không phát hiện manh mối, cũng không giống như lần trước phát hiện khô sói đóng băng ở gốc cây.

Nàng dần dần nôn nóng, đáy lòng phiền muộn mà chua xót, tại lúc một tiếng sấm sét xẹt ngang tầng mây rơi vào trong tay đã đạt đến đỉnh điểm.

Mưa đá nhỏ bùm bùm rơi từ trên bầu trời xuống, Nguyễn Thu Thu không cẩn thận tránh né, bị rơi đầy đầu, cả da đầu đều bị đông lạnh rét run.

Thể lực đã khô kiệt, lại không về, rất có thể nàng sẽ chết ở trong rừng rậm.

Nguyễn Thu Thu đứng ở trên nền tuyết mênh mông, ngẩng đầu là bầu trời âm u không ngừng lóe lên sấm sét và cự mộc cao mấy chục mét nhìn không tới đỉnh, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt chua xót.

– — Rốt cuộc đi nơi nào rồi?

– — Là lại đi săn, trở về rồi sao?

Đáy lòng Nguyễn Thu Thu lướt qua khả năng này, cõng đồ, bắt đầu chạy về sơn động.

Đối với hành động lão sói xám tiên sinh làm nàng ngủ còn không cởi giày cho nàng, bây giờ nàng đã không còn giận, nàng chỉ hy vọng y không nên… Chết.

Đừng chết.

Nước mưa và mưa đá càng rơi càng lớn, Nguyễn Thu Thu chạy vội, không cẩn thận té ngã rất nhiều lần.

Tại lúc nàng thở hổn hển trở lại phụ cận sơn động, nơi đó vẫn trống rỗng, không có gì cả.

Trời hoàn toàn tối sầm, chỉ còn lại một tia ánh sáng.

Nguyễn Thu Thu hoảng hốt tới cửa sơn động, buông ba lô xuống, ngay cả ghế đá cũng không nhấc ra, cứ ngồi như thế trên mặt đất lạnh băng, ôm đầu gối nhìn thời tiết ác liệt và màn mưa đá bên ngoài.

Nước mắt cũng sắp nối thành hàng theo màn mưa bên ngoài.

Nàng cảm thấy mình rất vô dụng, không quá thông minh, không có thực lực mạnh, không có thiên phú cao, cũng không có hào quang nữ chính, nàng chỉ là người bình bình thường thường, gian nan muốn sống sót.

Nàng rất vui vì tìm được nhiều dược thảo và linh thạch, nhưng bây giờ chàng sói nàng khổ cực nuôi đã không thấy.

Mặt Nguyễn Thu Thu nóng lên, dần dần có chút không thở nổi.

Nàng xoa đôi mắt mơ hồ, cắn răng định đi nhìn xem lần nữa, nâng mắt lên, ở trong màn mưa đang không ngừng rơi xuống nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ.

Cõng rất nhiều củi sắp bị ướt nhẹp hết, giống như là một cái ảo giác của nàng.

***********

Tác giả là mẹ kế mà 3∆3

Hết chương 41.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN