Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
Chương 7: Dự trữ lương tiên sinh hấp hối và Thu Thu bắt đầu cuộc sống viễn cổ gian khổ cùng một con sói
Nguyên nhân Nguyễn Thu Thu muốn đem hết toàn lực cứu chữa Ác Lang tiên sinh rất phức tạp, không chỉ là bởi vì hiện tại y là phu quân của nàng, cũng không phải bởi vì chỉ khi y còn sống, mới có thể miễn cưỡng cung cấp cho nàng một chỗ ở xem như an toàn.
Chôn giấu ở sâu trong đáy lòng càng nhiều hơn chính là, sự đồng tình nói không rõ, còn có…
Một chút mong đợi khó hiểu.
Mong đợi, có lẽ y cũng không giống như tin đồn là kẻ đáng sợ và biến thái như thế;
Mong đợi, cuộc sống của nàng cũng giống như vết thương của y, từ từ tốt hơn.
Như vậy, ở trong thế giới viễn cổ huyền huyễn mà Nhân Yêu Ma ba tộc cùng tồn tại này, nàng cũng sẽ không cô đơn.
Dẫu sao bây giờ, trên thế giới này, Yêu có liên quan với nàng, cũng chỉ có mỗi lão sói xám tiên sinh.
Nếu y cũng chết rồi…
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, có chút không dám đối mặt với cuộc sống cô độc gian nan như vậy.
Nàng lắc lắc đầu, buộc mình tỉnh táo lại.
Nàng đưa ra ngón tay bị đông tê dại, cố gắng cảm thụ nguyên tố thủy trong không khí xung quanh, mới chật vật ngưng tụ ra một giọt nước nhỏ có chút hiệu quả chữa trị.
Nàng chịu đựng trong đầu truyền tới cảm giác đau nhói, ngồi quỳ ở trên giường đá cạnh Ác Lang tiên sinh, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm y, nhẹ nhàng đẩy đôi môi tái nhợt của y ra, run một tay khác, đem giọt nước đó đút cho y uống.
Vì không lãng phí, Nguyễn Thu Thu không có tránh hiềm nghi, nhỏ xong giọt nước còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên môi y.
– — Mặc dù lão sói xám tiên sinh dựa vào cơ chế tự bảo vệ mình mà đem nhiệt độ cơ thể hạ thấp, nhưng trên môi y vẫn còn lưu chút nhiệt độ.
Mềm mại, xúc cảm rất kỳ diệu, vẫn còn có chút ấm áp.
Nguyễn Thu Thu nhịn không được, lại nhấn hai lần, sau đó mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng thu hồi ngón tay sắp bị đông cứng thành cà rốt, có chút bất lực đè lên đầu đau nhói.
May mắn lão sói xám nghe nói rất tàn nhẫn biến thái đang bất tỉnh, nếu không nàng phải giải thích thế nào chuyện nàng thừa dịp sói gặp nguy mà khinh bạc y đây.
Chỉ có điều thì ra nam… Không, môi của hùng yêu có loại xúc cảm này sao…
Lỗ tai Nguyễn Thu Thu có chút nóng, nàng lấy lại bình tĩnh, lại hao phí phân nửa dị năng ngưng tụ ra một giọt nước, đút lão sói xám tiên sinh uống.
Lần này nàng không dám đụng môi của y, chẳng qua là một bên chịu đựng cảm giác suy yếu khi dị năng bị đào rỗng, một bên quan sát sắc mặt của Ác Lang tiên sinh.
Hiệu quả dị năng của nàng xem như rõ rệt, nàng muốn chờ y khôi phục một chút sức sống mới có thể an lòng.
Sắc trời bên ngoài đã có chút tối, tia sáng ở chỗ rẽ đi vào sơn động cũng yếu hơn rất nhiều.
Nguyễn Thu Thu trợn to hai mắt, cố gắng từ gương mặt tái nhợt của lão sói xám tiên sinh tìm một chút huyết sắc.
Kỳ thật y là một lão sói xám rất anh tuấn—–
Không biết có phải là bởi vì đau đớn hay không, lông mày đen nhánh nhíu chặt, nhíu thành hình chữ xuyên có chút dữ tợn. Đuôi mắt y hẹp dài, lông mi tuy không cong vút nhưng vừa dày vừa đậm, giống như hai cây quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động.
Vành mắt lão sói xám tiên hiện ra màu xanh đen hết sức không khỏe mạnh, hướng xuống có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và hơi nhếch, chỉ có môi mỏng tái nhợt là có chút nhiệt độ.
Y quả thực là Lang Yêu tuyệt sắc vô song nhất mà nàng từng gặp, nếu không chú ý đến vết sẹo đáng sợ từ bên trái trán xuyên tới dưới mắt phải ấy.
Vết sẹo này vừa sâu vừa dài, tuy rằng không có làm bị thương hai mắt của lão sói xám tiên sinh, nhưng đã phá hỏng gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của y.
Vết thương còn chưa khép lại, mơ hồ có thể nhìn thấy chút máu thịt, hòa lẫn chút máu đã khô, để toàn thân sói nhìn qua có chút quái dị.
Y thật sự là một con sói rất thảm.
Lúc sắp chết bị bộ lạc vứt bỏ, hủy dung, chân tàn, mắt cũng mù, Nguyễn Thu Thu nhìn gò má của lão sói xám tiên sinh chậm rãi hiện lên chút huyết sắc, lại nghĩ tới lúc nàng vừa mới đến, sói con còn đang gặm nắm tuyết.
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ liếc qua phần bụng dẹp lép của lão sói xám tiên sinh, lại sờ bụng cũng dẹp lép giống thế của mình, yên lặng thở dài.
Nếu như không phải là quá đói, có Lang Yêu nào đã từng rất có tôn nghiêm sẽ nguyện ý biến thành bộ dạng nhỏ yếu nhất mà chật vật gặm tuyết đây?
Y so với nàng còn thảm hơn, ít nhất nàng còn có chút lương thực và da thú.
Phu quân này của nàng, trừ một thân thịt sói cùng một cái sơn động lạnh như băng ra thì, không còn gì cả.
Hốc mắt chua chua, Nguyễn Thu Thu từ trên giường đá lạnh như băng bò lên, lại quỷ dị cảm giác được một tia an ủi.
Nàng đưa mắt nhìn chàng sói đang hôn mê nào đó, trêu đùa nói một câu, “Chàng ngàn vạn lần phải sống sót đó Dự trữ lương tiên sinh, nếu không ta có thể sẽ thật sự đem chàng làm thành khô sói a.”
…
Gió lạnh từng chút từng chút thổi vào, Nguyễn Thu Thu bỏ ra hai ba phút thăm dò toàn bộ cấu tạo trong sơn động, cũng đếm sạch toàn bộ gia sản bây giờ của phu quân nàng.
Diện tích sơn động này coi như lớn, độ cao cũng rất khả quan, vừa tiến vào thì có một khoảng đất ước chừng hơn hai mươi mét vuông, trên đất rải rác chút vết máu và lông của lão sói xám tiên sinh.
Đi vào trong mấy bước, sơn động liền trở nên hẹp một chút, quẹo một cái liền có thể đến “phòng ngủ chính”, ước chừng ba mươi mét, dựa vào trong gần nhất là một tấm giường đá vuông vức rộng lớn hiếm thấy, cũng còn rất mới, giống như là mới vừa được làm.
Nếu như không quẹo cua, là có thể đi tới một “phòng chứa đồ” nhỏ hẹp khác, diện tích ước chừng chỉ có năm sáu thước vuông, chứa nồi đá lạnh như băng cùng mấy cái chậu gỗ.
Nhìn cũng giống như mới được làm.
Mà trừ mấy cái nồi đá cùng chậu gỗ này ra, bên trong “phòng chứa đồ” còn có mấy tảng đá rất bằng phẳng, một ít gỗ khô, hai cục đá đánh lửa, trong “phòng ngủ chính” còn có một cái bàn đá, một cái băng ghế đá.
Trừ cái đó ra, Nguyễn Thu Thu liền không tìm được thứ khác.
Nàng thở dài, cười khổ một tiếng, sâu sắc cảm thấy nhân sinh gian nan.
Ở trong sơn động, bên ngoài là rừng rậm.
Tùy thời đều có khả năng bị Yêu hoặc Ma giết chết ăn sạch, cuộc sống này một chút bảo đảm cũng không có, nàng muốn trở về tận thế bán nước, ít nhất còn có thể ăn no mặc ấm.
Chẳng qua ý nghĩ oán than chỉ xuất hiện trong chớp mắt, Nguyễn Thu Thu rất nhanh liền tỉnh lại.
Nàng ở trong phòng chứa đồ, ở chỗ tránh gió dùng mấy tảng đá dựng một cái bếp lò giản dị, đem nồi đá có phần đáy khá mỏng để lên, bưng chậu gỗ ra ngoài lấy một chút tuyết sạch mang vào.
Nàng dời một chút ít củi khô, ngón tay đông lạnh phát đau cầm lên đá đánh lửa, thử nhiều lần cuối cùng cũng nhóm được lửa.
Thừa dịp chờ đun tuyết tan, Nguyễn Thu Thu chạy tới chạy lui mấy lượt, đem trong và ngoài sơn động dính phải vết máu của lão sói xám tiên sinh dọn dẹp đơn giản một chút.
Mặc dù không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng mùi máu tanh dễ dàng đưa tới mãnh thú to lớn, nàng tin tưởng bây giờ Ác Lang tiên sinh nếu như biến thành Cự Lang có thể đánh được, nhưng phải trả giá rất thảm khốc.
Có thể tận lực lẩn tránh nguy hiểm vẫn nên tận lực mà làm.
Cách đó không xa sắc trời dần dần mờ đi, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm mọc đầy cự mộc, nhìn có chút âm trầm, rùng mình một cái.
– —-Tình huống bây giờ mặc dù so với dự đoán trước khi nàng gả sang còn tệ hơn một chút, nhưng mặc kệ thế nào, còn sống thì phải sống cho tốt.
Nàng còn có dị năng, trong sơn động còn có củi lửa, nàng cũng mang theo da thú miễn cưỡng có thể giữ ấm cùng một chút đồ ăn, tiết kiệm một chút, một ngày chỉ ăn một bữa, nhịn đói một chút, uống nhiều nước, vẫn có thể chịu đựng qua mười ngày nửa tháng.
Đợi nàng nghỉ ngơi tốt một chút, liền nghĩ biện pháp đi săn hoặc là dùng muối thạch đổi một chút đồ ăn.
Chỉ là, những dược thảo nàng mang đến này, khẳng định là không đủ, còn phải nghĩ biện pháp tìm một ít dược thảo mới được.
Chẳng qua việc khẩn cấp bây giờ, là nắm chặc thời gian xử lý tốt vết thương của Ác Lang tiên sinh một chút, sau đó nấu chút đồ bổ sung thể lực.
Không riêng gì Ác Lang tiên sinh thoi thóp, nàng cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi, ánh mắt dần dần bắt đầu mơ hồ, Nguyễn Thu Thu giơ tay lên, dùng sức cắn cánh tay mình một cái, định dùng đau đớn để cho mình khôi phục một chút thanh tỉnh, lung la lung lay đi vào trong sơn động.
…
Lúc Ác Lang tiên sinh hấp hối, còn Nguyễn Thu Thu đang cố gắng tính toán phải làm sao mới có thể sống sót.
Tại bộ lạc Phong Sư lúc này lại là một loạt tiếng hoan hô.
Không chỉ là bởi vì bọn hắn từ Viêm Lang bộ lạc đạt được ba trăm cân muối thạch, giải quyết nguy cơ về muối thạch.
Cũng là bởi vì, dũng sĩ Lục Tử Nhiễm cường đại nhất anh tuấn nhất trong bộ lạc bọn họ, mang về mấy con mồi to lớn mập mạp.
– ——————
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Thu Thu (khổ sở. jpg): “Sắp sống không nổi nữa a.”
*********************
Hai chương nhé! ^^
Hết chương 7.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!